Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 35: Nhập đội

Lâm Phong đi ngược trở lại con đường vừa vào thành, vừa đưa mắt nhìn cảnh vật bên trong thành rõ ràng hơn. Bên trong tòa Nam Vân Thành này, phòng ốc san sát đủ các kiểu kiến trúc chen chúc nhau nối thẳng một con đường dài, Lâm Phong như hai lúa mới lên thành phố, ngắm ngắm nghía nghía loại khung cảnh mà hắn chỉ từng thấy qua phim kiếm hiệp này.

Kiến trúc trong tòa thành này tuy nhiều và phức tạp, nhưng về mặt quy hoạch thì phải nói là rất đáng khen, mặt đường được lát đá xanh khá rộng, hơn nữa còn rất sạch sẽ.

Hai bên đường cũng có đủ các loại quầy hàng từ thức ăn đến quần áo, vũ khí, cái gì cần có đều có, thiên kỳ bách quái. Có rất nhiều thứ Lâm Phong không biết tên nên nhiều lần ghé vào xem xét rồi hỏi. Tuy nhiên, không hề hỏi giá mà chỉ hỏi tên gọi, chi tiết…rồi bỏ xuống đi ra, làm cho những người bán hàng rất bực tức.

Đối với những bực tức của những người bán hàng, Lâm Phong không hề phản kháng mà lẳng lặng chuồn êm, dù sao mục đích của hắn chỉ là học hỏi tăng thêm kiến thức và hiểu biết về thế giới này mà thôi.

Nhưng bỗng nhiên, khung cảnh lại có chút nhốn nháo, nhất là ở ngã tư đường, mấy binh lính sau khi dán một tờ giấy to viết chữ chi chít lên tường thì lập tức nhiều người bu đến vây xem, trong số đó phần lớn thân đeo đao kiếm và các loại vũ khí, hơn nữa ai nấy đều sắc mặt ngưng trọng.

Lâm Phong thấy cảnh này thì ngẩn ngơ suy nghĩ, bước chân cũng theo thói quen thích hóng bước lại gần.

Này, thì ra là thành chủ chiêu mộ người săn yêu thú trong Vạn Thú Sâm Lâm.

Cái gì, muốn chúng ta đi tìm chết sao? Nơi đó là một trong thập đại cấm địa, đi vào làm sao có mạng trở ra?

Lâm Phong vừa đến gần đã nghe tiếng người bàn tán, tranh luận rất là sôi nổi.

Này, chỉ là yêu thú vòng ngoài, mấy loại đó thì nếu chúng ta tập hợp thành đội ngũ thì cơ hội kiếm cháo không phải là nhỏ, hơn nữa phần thưởng của thành chủ đại nhân lần này cũng rất phong phú nha~

Một đại hán lưng mang một cây côn bổng đen sì, nhìn qua có vẻ rất nặng, nhưng khuôn mặt thì lại ra vẻ là một tay thông thạo tin tức nói.

Là cái gì vậy?

Người bên cạnh nghe vậy liền hỏi, bộ dạng quen biết với đại hán từ trước.

Là một cơ hội tiến vào Vân Tinh Tông, ngươi thấy có con mẹ nó hậu hĩnh không?

Đại hán quệt miệng một cái, phun một bãi nước bọt hung hăng nói.

Không, không thể nào, nghe nói Vân Tinh Tông trước nay mắt cao hơn đầu, làm sao để ý đám phàm nhân chúng ta, hơn nữa không phải chỉ có người có linh căn mới được gia nhập tông môn tiên phái hay sao?

Một cô gái ăn mặc thanh tú, tay cầm thanh kiếm màu lam có chút bất phàm, đang đứng xem, nghe vậy thì không nhịn được hỏi.

Đại hán quay qua thấy cô gái thì tròng mắt đảo một cái, che dấu vẻ thèm thuồng hiện ra trong sát na, mở miệng cười nói:

Cô nương, cô có điều không biết. Pháp thuật tiên gia thì nào có thể để đám phàm nhân chúng ta tưởng tượng được, hơn nữa, nếu tiến được vào Vân Tinh Tông thì cho dù làm một phàm nhân vô ưu vô lo với đám yêu thú mỗi ngày như hiện giờ, thì vẫn là một tiện nghi ai cũng thèm thuồng.

Đa tạ đại ca chỉ điểm. Tiểu muội là Lạc Thủy, chẳng hay đại ca có dự định gì không, tiểu muội mạn phép có thể xin đại ca chỉ giáo một hai hay không?

Ha hả, thì ra là Lạc cô nương, ta là Đại Hùng. Cô nương hỏi vậy chẳng lẽ đã động tâm với phần thưởng này sao?

Hi, không dám giấu đại ca, quả thật tiểu muội cũng có ý này. Tuy phần thưởng lớn nhất chỉ có một giải, chưa chắc chúng ta giành được, nhưng những cái còn lại cái nào cũng là một bút tài phú rất lớn, mà tiểu muội lại thích cái này hơn.

Lạc Thủy cũng không phải tay mơ, mặc dù nói chuyện mềm mỏng nhưng nửa thật nửa giả nói ra.

Lâm Phong đứng bên cạnh mặc dù ánh mắt đang nhìn chỗ đám người chen chúc nhau nhưng lỗ tai vẫn lắng nghe câu chuyện.

Lạc muội, muội có ý này cũng chính là ý của ta. Tuy nhiên nếu chúng ta đi một mình thì chắc chắn không có quả ngon để ăn, chi bằng sẵn đây vừa gặp như đã quen, chúng ta lập một cái đội nhóm nhỏ cùng nhau đi săn yêu thú, thành quả phân theo công sức mỗi người mà chia đều ra. Đồng thời nếu có chuyện gì thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, muội thấy thế nào?

Ý của Đại Hùng huynh quả nhiên rất hay, tuy nhiên tiểu muội cũng quen biết rất ít, những hảo bằng hữu thì đều bận việc quanh người…

Đại Hùng nghe Lạc Thủy nói câu này thì hai mắt sáng lên một cách khó hiểu, sau đó giả vờ khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói:

Vậy để ta gọi thêm hai vị hảo hữu, bọn họ một người có chiến lực tốt, một người có khả năng trị thương, tin chắc sẽ rất hữu dụng.

Vậy thì tốt quá, tuy nhiên, như vậy thì cũng còn có phải hơi ít không?

Lạc Thủy ánh mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại do dự một chút.

Lâm Phong đứng một bên nghe từ nãy giờ, chỉ hận không thể nhào tới xin gia nhập, bởi vì trải qua một phen đi dạo, Lâm Phong mới phát hiện mình không khác gì một tên ăn mày tại nơi đây. Nơi đây tất cả mọi thanh toán đều dùng vàng đúc thành những đồng vàng gọi là Kim Nguyên Bảo, tiền lẻ thì dùng bạc đúc thành Ngân Nguyên Bảo để thanh toán, Lâm Phong dạo qua một vòng thì thầm tham đúng là dân chơi ngõ hẻm, một bó rau tại nơi này cũng dùng bạc đến đổi lấy, thiệt hết biết!

Vì vậy, sau khi nghe nói phần thưởng của thành chủ tung ra rất hậu hĩnh, mà tất nhiên, sức Lâm Phong một mình thì đi đến một nơi lạ nước lạ cái như vậy thì sẽ cầm chắc nguy hiểm, chi bằng tìm một đội ngũ rồi trà trộn vào đó, tùy cơ ứng biến thì không còn gì bằng.

Phải nói cái đội ngũ tạm thời tập hợp của Đại Hùng và Lạc Thủy trước mắt chính là ông trời quăng vào đầu Lâm Phong, đội ngũ này cực kỳ thích hợp cho hắn tham gia. Không nói Đại Hùng có cái ý tưởng gì với Lạc Thủy hay không, cho dù có, thì cũng chưa chắc làm gì được Lâm Phong. Mặc dù chiến kỹ Lâm Phong không nhiều, kinh nghiệm chiến đấu lại càng không có, nhưng nếu gặp chuyện, bỏ chạy trối chết thì Lâm Phong vẫn có chút tự tin vào bản thân.

Nghĩ cũng nghĩ xong, Lâm Phong bèn nhanh chân bước đến chắp tay ôm quyền chào hai người Đại Hùng và Lạc Thủy, sau đó từ tốn nói:

Chào hai vị, tại hạ là Lâm Phong, trong lúc vô tình nghe hai vị có nhã hứng tham gia săn yêu thú lấy phần thưởng, không biết có phải thật không? Nếu như tại hạ quấy rầy, xin hai vị bỏ quá cho.

Hà hà, chào Lâm huynh đệ. Đúng vậy, quả thật chúng ta đang tính lập một đoàn đội đi săn yêu thú cấp thấp đổi lấy chút phần thưởng. Lâm huynh đệ hỏi vậy chắc là….

Đại Hùng cười tươi chắp tay trả lễ rồi trả lời.

Hắc, không dám giấu vị đại ca này, tại hạ quả thật cũng có ý đi tham gia học tập một chút, sẵn tiện kiếm chút phần thưởng. Nhưng tại hạ vốn không quen độc lai độc vãng, chẳng hay đại ca bên này có còn chỗ chứa thêm tại hạ không? Nếu được mong đại ca giúp đỡ, về phần thưởng, ta hứa tuyệt đối sẽ không giành phần mà mình không đáng được hưởng, tuyệt không làm gánh nặng của mọi người.

Ồ, cái này…

Đại Hùng nhíu mài, con ngựa ô Lâm Phong ở đâu nhảy ra chọt vào một cái kế hoạch tinh vi gã sắp đặt từ trước cho nên lúc này cũng hơi ngập ngừng do dự. Nhưng Lạc Thủy thì không do dự như vậy, cô thẳng thắn nói:

Được, Lâm huynh đệ vừa nhìn chắc cũng không phải người sẽ mang gánh nặng tới cho chúng ta đâu. Tuy nhiên, ngươi phải hứa là nếu xảy ra bất trắc gì, nếu chúng ta không bảo vệ cho ngươi được thì cũng đừng oán trách, hết thảy đều phải tự lo cho bản thân!

Được, vậy tại hả phải cảm ơn hai vị. Ta đương nhiên không dám làm phiền mọi người.

Lâm Phong cười ha hả, chắp tay cảm ơn.

Đại Hùng đang ngắc ngứ nghe vậy thì cũng ừ một tiếng, sau đó dẫn hai người Lâm Phong và Lạc Thủy đi đến một quán rượu tên là Nam Vân tửu điếm.

Hai người Đại Hùng và Lạc Thủy thì không nói, còn Lâm Phong lần đầu vào loại quán xá cổ điển thế này, có mấy phần hồi hộp và hào hứng, tuy nhiên bên ngoài thì vẫn bất động thanh sắc ra vẻ nguy hiểm cao thâm.

Này, Lâm huynh đệ, đi ăn thôi mà, ngươi có cần tỏ vẻ nguy hiểm vậy không?

Lâm Phong nghe vậy thì giật mình, câu tỏ vẻ nguy hiểm này không phải chỉ dành cho trẩu tre ở thế giới của hắn thôi sao, sao cô nàng Lạc Thủy này nói nghe mượt quá vậy?

À, không có gì, tại hạ cũng lần đầu tiên rời nhà nên có chút chưa thích ứng, mong Lạc cô nương đừng phiền lòng.

Khúc khích, phiền cái gì chứ, bộ dáng của cậu có chút quê mùa thôi…

Lạc Thủy khúc khích che miệng cười khẽ, hứng thú với anh chàng Lâm Phong quê mùa này tăng lên theo cấp số nhân, vì vậy mà sau khi gọi món xong, cũng bắt đầu câu được câu mất hỏi thăm Lâm Phong. Lâm Phong thì cũng ỡm ờ tám giả hai thật xào nấu lại rồi cấp cho Lạc Thủy những tràng cười vui vẻ.

Đại hán Đại Hùng ngồi một bên lẳng lặng nhấm rượu, hai mắt mang theo ý vị thâm trường nhìn hai con dê béo trước mắt, một con thì mới vừa ra ràng thịt thơm vị béo tên Lâm Phong, một con thì nhan sắc xinh đẹp thịt thơm còn gấp mấy lần con dê Lâm Phong.

Lâm Phong và Lạc Thủy một người tra khảo, một bên đau khổ ứng phó cho đến khi hai đồng bạn của Đại Hùng xuất hiện thì mới ngưng.

Lúc này, rượu thịt trên bàn đã vơi gần phân nửa thì có hai người lù lù xuất hiện. Lâm Phong nhìn thấy hai người này thì mí mắt cũng nảy lên một cái.