Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 37: Tiến vào

Hệ thống, ngươi hoạt động lại rồi sao?

Đúng vậy chủ nhân, lần trước ngài trải qua truyền tống cự li viễn siêu thế giới, Hệ thống dùng lực lượng bổn nguyên bảo hộ chủ nhân nên tạm lâm vào trạng thái nghỉ. Bây giờ đã hồi phục.

Lâm Phong nghe vậy thì cảm thấy thoải mái, hệ thống này, mặc dù vô hồn nhưng Lâm Phong vẫn xem nó như một người bạn chí thân, nghe lại được giọng nói đều đều lạnh nhạt của nó nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy cao hứng.

Hệ thống, ngươi xem đây là giao diện gì, có phải tu tiên giới ngươi từng cho ta thông tin không?

Chủ nhân, đây chỉ là một cái giới diện cấp thấp, nhưng cũng tạm được gọi là tu tiên giới. Ta cũng có một vấn đề cần thông báo chủ nhân, ngài có muốn nghe ngay không?

Ồ, có việc gì, ngươi cứ nói.

Vâng. Trước đây thế giới của chủ nhân vốn không phù hợp với việc tu luyện nên ngoài nhiệm vụ, hệ thống còn giúp chủ nhân các loại công pháp, kiến thức. Còn ở đây, hệ thống không hỗ trợ chủ nhân thường xuyên nữa mà chỉ mở các tính năng cơ bản cho chủ nhân sử dụng. Hơn nữa, chỉ qua mỗi một đại cấp bậc thì chủ nhân mới mở được tính năng mới. Riêng rút thưởng, chỉ cần chủ nhân tăng một tiểu cấp bậc liền có thể sử dụng. Chủ nhân, ngài còn cần biết gì nữa không?

Lâm Phong nghe vậy thì bàng hoàng. Quả thật trước giờ hắn luôn có tâm tư ỷ lại vào hệ thống, nhưng không hề thấu hiểu đạo lý một cái cây được chăm bón tận răng thì không thể cứng cáp trước giông bão, tu sĩ không trải qua gió tanh mưa máu thì làm sao tiến bộ, làm sao có tư cách thấu hiểu lẽ trời?

Tâm trí Lâm Phong bỗng nhiên sáng tỏ, Hệ thống cũng muốn Lâm Phong trải qua tôi luyện, nhiệm vụ của nó không chỉ là bảo hộ Lâm Phong mà còn giúp hắn trưởng thành. Vì vậy mà chút hụt hẫng bỗng dưng tan biến, Lâm Phong cười khẽ nói:

Được, nhưng cho ta hỏi, những chức năng trong hệ thống ta tùy thời có thể sử dụng mà không ai biết có phải không?

Đúng vậy chủ nhân, tất cả đều sử dụng phân thần huyễn hóa của ngài đến điều khiển nên không ai có thể phát hiện. Ngài cứ an tâm tu luyện. Bất quá, đối với những vấn đề khó hiểu, ngài vẫn có thể hỏi ta, hệ thống tùy thời vì ngài ra sức!

Haha, được. Vậy thôi ta muốn tĩnh tu khôi phục tinh thần!

Được, tạm biệt chủ nhân!

Lâm Phong sau khi tiếp nhận sự thay đổi của Hệ thống thì tâm tính dường như thay đổi một hướng khác, càng cẩn thận hơn, đối với sự vật càng muốn tra xét kỹ càng trước khi hành động.

Đối với tổ đội kỳ lạ kia, Lâm Phong mặc dù biết đây là cái bẫy của đám ba người gã Đại Hùng giăng sẵn, với sát khí và hành động lưu loát của bọn họ thì Lâm Phong tin rằng chắc chắn bọn này đều là diễn viên chuyên nghiệp không hơn không kém, còn nữa, đối tượng bọn họ nhắm đền là cô nàng Lạc Thủy kia chứ không phải bản thân hắn, cái tên Lâm Phong trong mắt ba người bọn họ chỉ là món hàng tặng kèm, một món tráng miệng mà thôi.

Tuy nhiên, Lâm Phong không hề e ngại ba người đó mà bất ngờ lại chính là cô nàng Lạc Thủy kia. Lúc ngồi trong quán rượu, Lâm Phong nhiều lần kìm không được muốn dùng Càn Khôn Nhãn tra xét nàng ta nhưng đều nén lại được, bản thân Lâm Phong hoàn toàn hiểu rõ Càn Khôn Nhãn của hắn mới tu luyện da lông, dùng tra mấy viên mao liêu hoặc nhìn trộm nội y mấy em trên phố thì được, chứ nếu tùy tiện gặp một cao thủ nào đó thì chắc chắn Lâm Phong chết không có chỗ chôn.

Tạm gác chuyện đó sau đầu, phương án hành động của Lâm Phong lần này cũng phải thay đổi, hết sức cẩn thận. Ngoài một số lượng lớn đan dược chữa thương thì Lâm Phong còn mua một cái mặt nạ, có thể đối với người tu tiên thì nó không là gì, nhưng trong một số trường hợp chạy trốn thì cũng khá hữu dụng. Hơn nữa Lâm Phong cũng không do dự mà tiến vào phòng luyện đan, tạm thời thành phòng luyện công, nhiệt tình mài luyện một số pháp quyết cơ bản như Hỏa Cầu thuật, Thủy linh thuật…càng thêm tinh thông. Mặc dù mấy cái pháp quyết này sơ sài nhưng nếu sử dụng đúng lúc không chừng sẽ cứu hắn một mạng.

Luyện mấy cái này, Lâm Phong mới phát giác mình thiếu vũ khí, thiếu vũ kỹ, thiếu tiền tài, thiếu đan dược, thiếu đến đáng thương. Xem ra sau này có điều kiện thì hắn phải nhiệt tình mua sắm thu thập một phen.

Ôm tâm trạng háo hức, Lâm Phong trải qua một đêm rất nhanh.

Sau khi thanh toán xong tiền phòng, Lâm Phong liền đi đến nơi hẹn trước, gần đến nơi đã thấy ba người bọn Đại Hùng đến từ sớm, còn Lạc Thủy thì chưa thấy đâu.

Lâm Phong liền tiến lên một bước chào hỏi:

Chào ba vị, xem ra ba vị thật là nhiệt tình, đến đây từ sớm, ta còn tưởng ta đến sớm nhất đây chứ!

Ha hả, chào Lâm huynh đệ, cũng không có gì, sớm một chút thì nắm được tiên cơ mà!

Đại Hùng cũng nhiệt tình cười chào lại, riêng hai người kia thì chỉ chắp tay ra vẻ chào hỏi mà không nói gì, bộ dáng rất lạnh nhạt.

Lâm Phong thấy cảnh này cũng chỉ cười cười mà không nói gì, nhìn dòng người đổ xô về hướng Vạn Thú Sâm Lâm mà Lâm Phong thầm lắc đầu ngao ngán, xem ra quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều, chuyến đi này có thu hoạch không cũng khó mà nói trước.

Như thấu hiểu được suy nghĩ của Lâm Phong, Đại Hùng đảo mắt một cái, nói với Lâm Phong:

Lâm huynh đệ, có phải ngươi thấy người nhiều nên lo sợ chúng ta không có thu hoạch tốt phải không?

Đại Hùng huynh tuệ nhãn như đuốc, quả thật ta cũng đang có suy nghĩ này, nếu quả thật chúng ta cũng đi như họ thì đến cháo không biết có để mà húp không đây!

Lâm Phong làm bộ thở dài ngao ngán nói một câu.

Đại Hùng thấy vậy thì mỉm cười nói:

Lâm huynh đệ yên tâm, lần này chúng ta cũng không phải cùng đi chung một hướng với số đông mọi người mà là…

Đại Hùng thấy điểm tới thì dừng, cười hắc hắc không nói nữa.

Ồ, thì ra còn có huyền cơ khác, chẳng hay Đại Hùng huynh có thể tiết lộ cho ta tham khảo một hai?

Sớm muộn ta cũng sẽ nói cho Lâm huynh đệ biết, nhưng ta cũng muốn chờ Lạc Thủy cô nương đến rồi nói luôn, tránh phát sinh chuyện gì hiểu lầm, gây khó chịu cho mọi người.

Đại Hùng huynh nói cũng có lý, vậy cứ theo ý huynh mà làm.

Lâm Phong cũng thấy có hỏi nữa cũng vô ích, vì vậy cũng nhẹ nhàng đồng ý.

Đại Hùng đại ca, Lâm huynh, mọi người đang nói xấu ta sao?

Lâm Phong vừa suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng nói rõ ràng cùng tiếng bước chân chạy lại gần. Quay đầu nhìn lại thì thấy Lạc Thủy mặc một bộ đồ xanh da trời nhạt, thanh kiếm thì được mang sau lưng, vừa chạy đến vừa cười nói, bộ dáng rất là khả ái.

Bất quá trong mắt Lâm Phong thì hắn càng cảm thấy cô nàng này khó lường, hắn luôn cho rằng một cô gái với biểu hiện thanh thuần, thông minh như cô nàng này thì không có chuyện không phát hiện những điểm khác thường trong cái tổ đội này, mà biết đó là cái hầm chông mà còn nhảy vào thì trừ khi cô nàng này bị váng đầu hoặc còn có huyền cơ khác, Lâm Phong thì nghiêng về phương án có huyền cơ khác hơn.

Lâm huynh, sao ngươi lại ngẩn ra như vậy?

Lạc Thủy chạy lại gần rất nhanh, thấy Lâm Phong lại tỏ vẻ nguy hiểm như hôm qua thì lại buồn cười, vui vẻ nói, sau đó quay qua nói với Đại Hùng:

Đại Hùng đại ca, để mọi người chờ lâu, ta xin lỗi, sáng nay có chút chuyện nên đến trễ. Mà lúc nãy ta thấy mọi người nói chuyện gì mà hứng thú vậy, có phải tiểu muội làm gì thất lễ không?

Ha hả, Lạc cô nương đừng khách sáo. Mà người như cô thì làm gì có chuyện thất lễ chứ, chẳng qua ta đang muốn chờ Lạc cô nương đến để cùng thông báo trước hành trình hôm nay, để mọi người tránh phát sinh hiểu lầm, gây khó chịu cho nhau mà tay không quay về thì rất uổng phí.

Hả, vậy thì tiểu muội xin rửa tai lắng nghe!

Lạc Thủy cũng tỏ ra hứng thú, cười nói.

Lần này nói đến cũng may, mấy tháng trước, Hoắc La trong một lần hái thuốc đã phát hiện một khu vực có nhiều linh thảo cấp thấp tự nhiên, nơi này vậy mà lại trở thành dược viên tự nhiên của yêu thú cấp thấp. Nhưng lúc ấy, lão Hoắc thế đơn sức yếu nên chỉ lẳng lặng đánh dấu vị trí ấy rồi quay về. Hôm nay người đi săn yêu thú nhiều như vậy, xem chừng chúng ta chỉ có đến nơi này thì mới mong có thu hoạch tốt.

Đại Hùng nói ra một hơi, gương mặt khi nói còn tỏ ra có chút hưng phấn, hai đồng bạn bên cạnh còn phụ họa gật gù ra vẻ đồng tình.

Lạc Thủy quả nhiên nghe vậy thì hưng phấn tỏ ý muốn đi ngay, nhưng Lâm Phong cũng chen vào một câu:

Vị trí ngon ăn như vậy có phải có mình Hoắc huynh phát hiện ra không? Chỗ ấy có xa không? Nếu lỡ chúng ta đi xa quá mà không có thu hoạch thì cái được không đủ bù cái mất nha!

Lâm tiểu ca yên tâm, vị trí này cực kỳ bí ẩn, hơn nữa lúc ta rời đi cũng cẩn thận đánh dấu, tin rằng bây giờ đến đó chắc chắn có thu hoạch.

Hoắc La vốn im lặng gật gù, nghe Lâm Phong phát biểu thì cũng mở miệng trả lời, hơn nữa ngữ khí cũng rất chắc chắn. Lâm Phong mặc dù nghi vấn đầy bụng nhưng đa số thắng thiểu số, cũng tiến bước theo mọi người đi đến chỗ có kèo thơm kia.

Cả tổ đội mỗi người ôm một tâm tư riêng, không ai bảo ai mà cứ bước đi làm cho không khí bỗng dưng có chút im lặng khác thường.

Ngay khi Lâm Phong muốn mở miệng nói gì đó thì Vạn Thú Sâm Lâm đã xuất hiện trước mặt.

Nhìn từng cột đá sừng sững trước mắt tạo thành mê trận thạch đồ, cây cối lại mọc chen chúc chính giữa thành rừng, lối đi nhỏ hẹp, Lâm Phong cảm thán thiên nhiên quả thật kỳ vĩ, lại có thể có cảnh sắc đẹp kỳ bí như thế này.

Bất quá, đẹp thì có đẹp nhưng Lâm Phong cũng thừa hiểu nguy hiểm cũng không thể lường trước được. Theo những gì mà hôm quá lúc xem cáo thị Lâm Phong nghe ngóng được thì nơi này chính là một trong thập đại cấm địa trên cả đại lục rộng lớn này, nghe nói đi vòng ngoài thôi cũng là mười vào một ra, mà khu vực trung tâm càng chưa nghe ai có thể đi vào mà toàn mạng trở ra.

@Vạn Thú Sâm Lâm: Mình có cái ảnh minh họa nguyên gốc ý tưởng Vạn Thú Sâm Lâm trên trang FB của Độc Hành Lão Gia. Các bạn vào xem thử có nhận đó là đâu không nhé?