Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 46: Dự tính

‘Haha, chúng ta vào trong nói chuyện.’

Lão giả ăn muối còn nhiều hơn Lâm Phong ăn cơm, vừa thấy Lâm Phong ra hiệu đã hiểu ý, bèn dẫn theo Lâm Phong đi vào một căn phòng.

Sau khi vào phòng, Lâm Phong không nhanh không chậm lấy ra gân cốt và các loại tài liệu của con Bạch Nhãn Lang. Lão giả đã lâu không thấy tài liệu tốt như thế này, nhất thời đem việc gấp phải ra ngoài lúc nãy ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý thảo luận cùng Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không khách khí mà nói ra yêu cầu làm một bộ Yêu Lang Cung với gần hai chục mũi tên bằng móng vuốt và răng nanh của con Bạch Nhãn Lang.

Sở dĩ Lâm Phong không lấy ra cái sừng của con Độc Giác Tê là vì Lâm Phong cho rằng thứ này có chút kỳ lạ, sau này có thời gian sẽ tìm hiểu thêm, không cần hiển lộ quá nhiều tài phú trước mặt người khác.

Bước ra khỏi Tạo Hóa Phường, Lâm Phong rảo bước tìm một quán ăn bên đường ăn một bữa ngon rồi tiếp tục hỏi thăm đến một nơi chuyên bán các loại sách vở, bí tịch...

Lâm Phong trải qua một thời gian ở nơi này, đối với sự thiếu hiểu biết của bản thân đã thấy khó chịu vô cùng. Cho nên trước khi gặp mấy người nhóm Phương Nhi, hắn cũng muốn tìm hiểu một số thông tin cơ bản của thế giới này.

Lâm Phong trải qua hỏi thăm cũng đã đến được Điển Văn Các, nơi đây là một trong ba cửa hàng thư tịch lớn nhất Nam Vân Thành. Lâm Phong vừa bước vào liền được một cô gái tiến lên tiếp đón. Lâm Phong chỉ ừ hử rồi bắt đầu tìm kiếm một đống lớn kỳ văn dị sử, sách địa lý, mấy bản chép tay về lịch sử, thế lực ở Nam Quốc cũng được Lâm Phong thu gom không thương tiếc. Đáng tiếc, đối với một số thông tin chi tiết về tu tiên giới thì không có mấy, Lâm Phong cũng hơi tiếc nhưng nghĩ lại, sự việc trong tu tiên giới nếu bán đầy rẫy như vậy thì chắc chẳng còn gì để nói nữa.

Sau khi thanh toán một đống sách to tướng bằng hai viên linh thạch, người bán tuy là phàm nhân nhưng không phải không biết độ trân quý của vật này, trong lúc vui vẻ còn tặng cho Lâm Phong một quyển sách có tên là ‘Yêu Hoang Tạp Lục’. Quyển sách này của một người không rõ danh tính nhưng trong sách đề cập đến các loại hung thú dị chủng mà hắn từng gặp, Lâm Phong liếc sơ qua cũng cảm thấy hứng thú bèn nhận lấy rồi rời đi dưới sự cung kính đưa tiễn của người bán.

Lâm Phong đến Nam Vân Tửu Quán lần trước hội họp với đám người Đại Hùng và Lạc Thủy, đáng tiếc cảnh còn người mất. Mặc dù thời gian gặp nhau cũng không vui vẻ gì, nhưng dù sao đó cũng là một trong mấy người mà Lâm Phong quen biết đầu tiên khi mới đến nơi này, sau khi cảm khái, Lâm Phong liền bước vào trong.

Sau khi tìm một góc khuất phía trong cùng yên tĩnh ít người để ý, sau khi gọi mấy món ăn đơn giản, Lâm Phong liền để đống sách trước mặt rồi bắt đầu đọc.

Không biết thì thôi, nhưng vừa đọc, Lâm Phong liền thấy kinh hãi vô cùng. Gương mặt hắn mặc dù lạnh nhạt, tốc độ đọc sách cũng cực nhanh, nhưng trong lòng cũng ngập tràn sóng lớn.

Thì ra trước nay còn chưa ai đi hết được tận cùng thế giới này. Cả Nam Quốc này chi là một quốc gia phàm nhân loại nhỏ nhưng dân số ước tính cũng tới hàng ức nhân khẩu. Mà Nam Vân Thanh này cũng được xem như một tỉnh nhỏ lẻ đi.

Phàm nhân thế giới này cũng không lạ lùng gì giới tu sĩ như Lâm Phong tưởng tượng lúc trước, mà là hai bên có một loại quan hệ rất vi diệu. Cách một đoạn thời gian, các môn phái tu tiên lại chọn lọc trong đám phàm nhân những người có căn cốt tu tiên hay còn gọi là linh căn, sau đó tiến hành đào tạo, bồi dưỡng. Những người tu vi chậm tiến thì sẽ được trả về phàm nhân giới, nhưng mà với nhiệm vụ là phát triển các ‘Gia tộc tu chân’ cung cấp nguồn nhân lực cho môn phái đó. Đổi lại là sự phục tùng của gia tộc đối với môn phái. Mà những gia tộc này từ từ cũng tự bồi dưỡng thế lực cho riêng mình, quan hệ đan xen rối rắm. Nhưng cái mà Lâm Phong kinh hãi còn ở phía sau.

Đó là cũng không biết tu sĩ cao tầng và yêu thú đạt thành hiệp nghị hay thế nào, mà cứ cách một quãng thời gian lại phát sinh thú triều. Cả tu sĩ cao giai và hung thú cấp cao đều không xuất hiện. Nhưng điều đáng nói là số lượng thú triều mỗi lần đều là áp đảo con người, làm cho bên nhân tộc thương vong thảm trọng, nhất là những phàm nhân yếu đuối.

Lâm Phong cũng mơ hồ đoán được lý do mà thành chủ Nam Vân Thành lần này lại nôn nóng mượn sức lực lượng tán tu như vậy.

Nam Vân Thành địa thế hung hiểm, một bên là hoang mạc, một bên là Vạn Thú Sâm Lâm, một khi bị vây công chắc chắn ăn không tiêu. Cũng may có Vân Tinh Tông nghe nói sơn môn cũng gần đây nên chắc chắn tối hậu bọn họ cũng không thể bỏ mặc, nhưng bản thân Nam Vân Thành chắc cũng không phải quả hồng mềm, chắc cũng có giấu sát chiêu gì đó.

Tuy nhiên, theo Lâm Phong phán đoán, lần này chắc không phải thú triều loại nhỏ mà phải có gì đó đặc biệt nên mới bùng phát sớm và thành chủ đại nhân lại gấp gáp tuyển mộ nhân lực như vậy, thậm chí không tiếc bỏ vốn lớn để mời gọi lực lượng tu sĩ tán tu đến trợ trận, xem ra Lâm Phong cũng phải tính đường đi riêng cho mình.

Một tu sĩ mới chập chững nhập đạo như Lâm Phong cũng không quá tự tin bình bình ổn ổn vượt qua thú triều, vì vậy mà sau khi khép lại trang sách cuối cùng, hắn nhíu mài trầm ngâm nhắm rượu.

Bản thân đang cư trú tại Nam Vân Thành thì nếu thú triều bùng phát, chắc chắn Lâm Phong cũng không dễ chịu gì, thậm chí có thể bồi táng mạng nhỏ như chơi.

Nghĩ tới đây, thần sắc Lâm Phong bỗng trầm xuống, trong lòng tự nhủ không thể không theo con đường mà từ lúc vào thành hắn đã suy nghĩ tới, đó chính là tìm một môn phái đầu nhập vào, sau đó an an ổn ổn mà đả tọa tu luyện.

Mặc dù công pháp Hỗn Nguyên Quyết mà Lâm Phong đang tu luyện có thể tự động vận hành linh lực từng khắc một, nhưng nếu không cẩn thận ngồi xuống tìm hiểu sự thâm ảo trong đó thì đừng mơ tiến giai.

Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, không có công pháp thần thông nào không cần thông qua lĩnh ngộ, chăm chỉ tu luyện, thậm chí cơ duyên to lớn đổ xương đổ máu mới có mà tự động đại thành cả, mấy câu chuyện truyền thuyết có siêu cấp nhân vật nào đó nuốt một viên đan dược hay hít một luồng khí rắm chó nào đó liền trở thành siêu cấp đại năng phi thăng tiên giới đều làm cho Lâm Phong không ngửi nổi, ít nhất là đối với tình cảnh của hắn hiện giờ.

Cho đến bây giờ, Lâm Phong cũng không rõ Hỗn Nguyên Quyết khi tu luyện đại thành sẽ có diệu dụng gì, ít nhất, hiện giờ Lâm Phong cảm nhận hắn vẫn chưa hoàn toàn thật sự lĩnh ngộ Hỗn Nguyên Quyết này mà chỉ như mới sờ đến bên ngoài mà thôi. Bởi vì từ tầng công pháp thứ ba tương đương Trúc cơ kỳ trở đi thì Hỗn Nguyên Quyết mới có pháp môn công kích, các loạt thuật pháp công năng. Đối với điều này, trong phần giới thiệu cũng có nói sơ bộ nhưng lúc đến tu tiên giới này, Lâm Phong mới thực sự cảm thấy chờ mong nó như thế nào.

Nhất định phải tìm một nơi an toàn tu luyện Hỗn Nguyên Quyết, nhất định phải tiến vào Trúc Cơ mới thực sự có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu không, mãi mãi hắn phải nhìn sắc mặt người khác, Lâm Phong âm thầm hạ quyết tâm.

Lâm Phong sau khi đọc xong hết số sách thì thanh toán bàn ăn, ôm đống sách rời đi.. Bởi vì trải qua giáo dục chính quy, đối với sách vở Lâm Phong đã hình thành một loại tâm tính trân trọng, lúc này tất cả kiến thức trong đó Lâm Phong đều đọc hết nhưng không muốn hủy hết số sách này, chỉ chừa một quyển Yêu Hoang Tạp Lục chưa đọc, Lâm Phong đang định tìm cách giải quyết thì thấy một cậu nhóc tóc tai bù xù đang ngồi bên vệ đường. Hắn bèn bước tới gần, ngồi xuống nói:

Cậu bé, đệ tên gì?

Đại ca, đệ không cha không mẹ, không có tên. Huynh là ai? Biết đệ sao?

Thấy người lạ tới, cậu bé đáng lẽ sẽ vui mừng khi được cho một vài bạc lẻ hoặc cái bánh mỳ, nhưng thấy Lâm Phong ngồi xổm xuống, cậu bé liền rụt rè sợ hãi hỏi.

Đệ không có cha mẹ sao? Đại ca có mấy quyển sách chưa đọc, đệ tìm cách giải quyết giúp ca, giữ lại hay đệ bán đi, hay đốt bỏ đều được. Đây là tiền đại ca trả công cho đệ.

Nói xong, Lâm Phong liền để chồng sách xuống, sau đó móc ra một ít bạc. Thật tình, Lâm Phong rất muốn cho nhiều hơn nhưng Lâm Phong thừa hiểu cậu nhóc này thế cô sức yếu, cho nhiều tiền ngược lại làm hại cậu ta mà thôi.

Đại ca, huynh cho đệ thật sao? Nhưng đệ không biết chữ, đệ cũng không muốn bán, đệ rất thích đọc sách…Đại ca, ca cho sách lại cho tiền sao đệ dám nhận…Đệ…đệ không có gì để cho đại ca đâu, đệ…đệ không thích….đàn…ông…

Cậu bé đáng thương thường ngày ngồi xin ở đây, từng thấy mấy đôi đàn ông nắm tay nhau đi dạo, si mê quấn quýt nhau, sớm đã thấy sợ hãi. Lúc này, tự nhiên có một vị đại ca mi thanh mục tú, tự dưng đến cho mình sách, cho mình tiền, bỗng dưng liên kết chuyện kia.

Ngất! Nhóc, đệ thấy đại ca là như vậy sao, hơn nữa, đây là tiền công đệ giải quyết đống sách này giúp đại ca mà, đệ cứ nhận lấy!

Lâm Phong bỗng dưng thấy cậu nhóc này thật thú vị cũng thật đáng thương, tròng mắt xoay chuyển, Lâm Phong bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì đó, bèn nói:

Nhóc, đệ nói không biết chữ nhưng lại rất thích đọc sách sao, vậy để đại ca giúp đệ biết chữ nhé. Nói thật đại ca chữ nghĩa cũng không nhiều, cho nên biết cái gì thì truyền lại cho đệ vậy!

Nói xong, không đợi cậu bé từ chối, Lâm Phong liền dùng tay truyền một luồng thần niệm vào thái dương, đi tới thức hải của cậu nhóc.

Đối với Lâm Phong, việc truyền thần niệm này có chút hao tổn đối với thần thức, mà không phải Lâm Phong, cho dù tu sĩ khác khi muốn truyền thần niệm của mình cho người khác cũng phải có tu vi hơn xa đối phương, cũng may, cậu nhóc này chỉ là một phàm nhân yếu ớt nên Lâm Phong chỉ hơi đổ mồ hôi liền xoa tay đứng dậy.

Cậu nhóc bỗng nhiên trí óc phát sinh biến hóa, một loạt thông tin truyền vào, từng con chữ bay lượn như là ký ức trước đây của cậu bé làm cho cậu có một loại thoải mái không nói nên lời.

Đại ca, huynh đặt tên cho đệ là Nhóc phải không? Cái tên này thật lạ, cũng thật hay!

Ha hả, Nhóc, đệ đã biết chữ rồi nhưng chữ Nhóc này là một danh hào đặc biệt độc quyền ở đây không có đâu. Chỉ dành cho huynh đệ thân thiết thôi. Mà đệ, coi như có chút duyên phận với huynh đi. Đừng nói huynh không chỉ điểm đệ, ở trong xã hội này không có thực lực, không có hoài bão thì vĩnh viễn chỉ là một kẻ ăn mày dưới đáy xã hội, là một cái máy tạo phân không hơn không kém. Đi ra ngoài, nhìn thế giới rộng lớn, đứng trên đỉnh chúng sinh để phóng xa tầm mắt mình hơn nữa, đó mới là cuộc sống của một con người thực thụ. Hôm nay huynh giúp đệ một chút, nhưng không giúp được đệ cả đời, cố gắng lên, tự mình tìm ý nghĩa của cuộc sống.

Lâm Phong có chút cảm khái, một hơi nói ra một tràng dài, sau đó thở dài đứng dậy, quay lưng bước đi.

Cậu nhóc nghe Lâm Phong nói thì câu hiểu câu không, nhưng cũng ghi tạc trong lòng từng chữ, khi ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng Lâm Phong đang bước xa dần hòa lẫn vào dòng người, cũng không biết nguyên do gì, cậu bé liền hét lớn:

Đại ca, sẽ có một ngày đệ thực hiện hoài bão rồi tìm đại ca. Cho đệ biết tên đại ca được không?

Đáng tiếc, lời nói gió bay, chỉ nghe tiếng gió xào xạc và tiếng bước chân người đi trên phố, nào thấy bóng dáng Lâm Phong đâu. Đôi mắt cậu nhóc thoáng buồn bã, thất vọng ngồi sụp xuống hè phố, bỗng dưng bên tai vang lên tiếng nói như có như không kèm theo một tiếng cười ấm áp:

Lâm Phong!