Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 71: Chuyện xưa chuyện nay

Cảm ơn Đại Hồng Bao của Thanhpro92 đạo hữu, hôm nay mình cho dù tự bạo Nguyên Anh cũng sẽ bạo chương để cảm tạ đạo hữu. Cảm ơn tất cả các bạn đã comment ủng hộ Độc Hành.

Bạo canh 1

----------

Lạc Thủy thấy Lâm Phong bận rộn mang mấy cái xâu hình thù kỳ quái đến nướng bên bếp lửa thì bĩu môi nói:

Ngươi ăn uống kỳ cục thật, thứ này ta cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đừng nói với ta đây là đặc sản ở quê hương ngươi nhé!

Haha, sao cô đoán trúng phóc vậy, đây quả thật là thứ mà mọi người ở quê ta rất thích, tiếc là không có tương ớt, ài…

Tương ớt là cái gì? Bộ ngon lắm sao?

Haha, thôi sau này có dịp ta sẽ cho cô ăn tương ớt, còn bây giờ thì phụ nướng đi.

Lâm Phong cười lớn, sau đó không khách khí đưa mấy cái que cá viên cho Lạc Thủy ý bảo nướng.

Lạc Thủy tò mò nhận lấy, sau đó cho vào bếp than đang cháy mà nướng, nhưng do nướng lửa ngọn, chẳng mấy chốc đã bị cháy đen thui.

Lâm Phong thì khác, tay xoay vòng vòng, trở đều tới lui, chẳng mấy chốc đã có mấy cây cá viên vàng tươi thơm nức mũi, một ít mở chảy xuống với vào đám than nghe xèo~xèo~.

Lạc Thủy là một cô công chúa không hơn không kém, thường ngày thức ăn ngoài đan dược thì chính là linh thảo, nào có nấu nướng gì, cho đến khi hóa hình thì có vào thành ăn được mấy món ăn lạ miệng, nhưng cũng là được người khác nấu.

Vậy cho nên kỹ năng bếp núc của nàng dở tệ, mà tất cả chuyện này đều lọt vào mắt Lâm Phong.

Nhìn một bát cấp yêu thú hóa hình, giậm châm núi rung chuyển, giơ tay trời sấm chớp, lúc này lại đang vật lộn với xâu cá viên, Lâm Phong trong lòng cực kỳ buồn cười, nhưng hắn biết rõ cơn buồn cười này chắc chắn phải nuốt xuống. Bởi vậy, hắn liền nhẹ nhàng đưa mấy xâu cá viên vừa nướng xong tới trước mặt Lạc Thủy nói:

Đây, cô ăn thử đi, còn cây đó bỏ đi, cháy đen như cục than thế kia còn ăn uống gì được nữa.

Lạc Thủy chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, lí nhí nói cảm ơn rồi cầm lấy mấy xâu cá viên của Lâm Phong đưa cho.

Bản tính nàng vốn tò mò, đối với mọi thứ đều phải muốn biết rõ, cho nên cũng muốn ăn thử thứ đặc sản quê hương của Lâm Phong là như thế nào.

Ôm tâm lý ăn thử, Lạc Thủy liền đưa xâu cá viên thơm lừng lên miệng nhỏ cắn một cái, nhất thời một mùi vị thơm thơm, dai dai, lạ lạ xộc vào miệng, càng ăn càng thấy ngon, nàng liền không nhịn được mà cắn thêm cái nữa.

Tưởng không ngon ai dè ngon không tưởng!

Tâm lý của Lạc Thủy chính là như vậy, lúc này bên Lâm Phong cũng bắt đầu ăn như bảo tố càn quét.

Thấy Lâm Phong như vậy, Lạc Thủy cũng bất chấp hình tượng thục nữ gì đó, cùng Lâm Phong bắt tay tiêu diệt mấy chục xâu cá viên, tôm viên như bão tố phong ba.

Vỗ cái bụng no căng, Lâm Phong cười nhìn Lạc Thủy nói:

Có ngon không?

Ngon gì chứ, ta thấy cũng bình thường!

Miệng thì nói, nhưng hành động của Lạc Thủy đã tố cáo nàng, số xâu cá viên mà nàng ăn cũng không chênh lệch với Lâm Phong là mấy.

Lâm Phong nghe Lạc Thủy nói vậy thì chỉ cười tươi nói:

Hì, cô là người may mắn lắm đấy, đã giành được vị trí là người đầu tiên ở tu tiên giới được ăn món này của tôi. Lại còn ăn chùa, không bỏ công, không bỏ tiền, lại còn ăn được nhiều như vậy.

Này, nói tới tôi vẫn là chủ nợ của ai đó đây này. Mười Kim Nguyên Bảo qua lâu như vậy chắc cũng thành mấy chục Kim Nguyên Bảo rồi. Sau này nếu tôi cần thì huynh phải làm cho tôi ăn để gán nợ, hơn nữa không được làm cho người khác.

Lạc Thủy nghe Lâm Phong trêu chọc thì cũng buột miệng trả đũa, nhưng nói tới câu cuối thì biết mình lỡ lời, bèn hai má nóng ran giả vờ nhìn vào đống lửa.

Lời nói lộ như vậy, Lâm Phong nếu nghe không hiểu thì đúng là não không có nếp nhăn rồi, chỉ là không tiện nói thêm, bèn ho khan đổi chủ đề:

Lạc Thủy, lần này cô nói có chuyện cần nói với tôi, là chuyện gì vậy?

Lạc Thủy vốn đang bối rới bứt rứt, nghe Lâm Phong chuyển chủ đề thì ngay lập tức trả lời:

Ừm, chuyện này tôi muốn xác nhận với huynh một chút. Nhưng trước tiên, huynh có nhận ra hình vẽ này không?

Nói xong, liền lấy bức tranh hôm trước Chưởng tôn vừa lấy ra, đưa tới trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong cũng chậm rãi đón lấy rồi mở ra nhìn.

Bỗng nhiên trong đầu hắn Oanh một tiếng. Hình ảnh trong bức tranh vậy mà lại vẽ cực kỳ giống hắn, thậm chí một cái sẹo nhỏ sau ót lúc nhỏ do Lâm Phong sơ ý vấp ngã cũng được vẽ lên.

Lạc Thủy vốn chăm chú quan sát phản ứng của Lâm Phong, thấy vậy thì trong lòng càng thêm khẳng định Lâm Phong chính là người mà nàng cần tìm. Lúc này cũng không quấy rầy Lâm Phong.

Quả nhiên, sau vài hơi thở, Lâm Phong liền xếp bức tranh lại, quay qua nhìn Lạc Thủy hỏi nhẹ:

Bức tranh này thì có liên quan gì đến chuyện mà cô cần nói với ta?

Thực ra chuyện cũng không có gì, huynh có xem nội dung ngọc giản này sẽ rõ.

Nói đoạn lật tay một cái lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Lâm Phong.

Lâm Phong vừa nhìn Lạc Thủy vừa đón ngọc giản, lúc tiếp nhận hai ngón tay vô tình chạm vào nhau một cái, Lạc Thủy lập tức rụt tay về. Còn Lâm Phong thì cười cười đặt ngọc giản lên trán, không để ý lắm chuyện đụng chạm.

Lạc Thủy khẽ nhìn đầu ngón tay mình, trong lòng rối như tơ vò không biết nghĩ gì. ( Động xuân tâm chứ có gì đâu mà nghĩ? – Độc Hành bức xúc mắng to sau một gốc cây gần đó! )

Lâm Phong tập trung tinh thần xem xét ngọc giản, biểu hiện gương mặt rất đặc sắc, có lúc mừng như điên, có lúc thì chau mài, có lúc trầm ngâm rồi lại mỉm cười…

Sau khi xem xong, Lâm Phong đem ngọc giản cất vào, sau đó trầm ngâm hồi lâu.

Lạc Thủy ở bên cạnh cũng không nói gì.

Cô xác định đó là ta chứ?

Cho dù huynh nói không phải thì ta cũng có tám phần nắm chắc!

Lạc Thủy kiên quyết khẳng định, trực giác của nàng trước nay chưa từng sai lầm.

Cho dù người đó là ta thì cô cũng thấy hiện giờ tu vi ta nông cạn, bản thân còn chưa xong thì làm sao mà giúp cho các cô được? Hơn nữa, Vân Tinh Tông bên kia…

Lâm Phong thở dài sâu kín, cũng không nói rõ. Dù cho cảm giác với Lạc Thủy cũng có chút gì đó, nhưng Lâm Phong hoàn toàn không muốn tiết lộ quá nhiều việc khó nói của mình.

Lạc Thủy dường như suy nghĩ chuyện gì đó rất lâu, cuối cùng sâu kín thở dài, dáng vẻ như hạ quyết tâm chuyện gì đó, nói:

Huynh có muốn nghe ta kể chút chuyện xưa không?

Chuyện xưa? Được, nếu muội có nhã hứng như vậy thì ta cũng xin rửa tai lắng nghe!

Lâm Phong không biết mới ăn mật hay sao mà lời nói cũng chuyển sang ôn hòa, xưng hô cũng bất tri bất giác thay đổi. Lạc Thủy giống như không nhận ra, chỉ khẽ vén tóc mai lòa xòa đang rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, chậm rãi nói:

Muội vốn có một đại tỷ, đại tỷ tu vi cao thâm, sớm đã hóa hình, nhưng tính tình cực kỳ thiện lương. Có một lần ra ngoài du lịch đã quen được một tu sĩ nhân loại, nảy sinh tình cảm cuối cùng dẫn về Vạn Thú Sâm Lâm gặp phụ thân để giới thiệu.

Nói đến đây, Lạc Thủy lấy một hơi rồi kể tiếp:

Phụ thân vốn tính tình thoải mái, mặc dù nhân yêu hai đường nhưng với sự kiên trì thuyết phục của đại tỷ cũng chấp nhận chuyện này. Nhưng mà, một thời gian sau, người tu sĩ kia bị thương rất nặng, trúng một loại độc dược kỳ lạ, chỉ có yêu đan của yêu thú cấp cao mới có thể bài trừ ra khỏi cơ thể. Đại tỷ suy nghĩ cạn đường, cuối cùng muốn dùng chính yêu đan của mình đến cứu người tu sĩ kia, tuy nhiên, người tu sĩ này cũng rất mực thương yêu đại tỷ, thà chết chứ không muốn như vậy. Nhưng mà…nhưng mà…

Lạc Thủy kể tới đây thì giọng nghẹn lại, hai giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh lăn theo gò má chảy xuống.

Lâm Phong vốn chưa từng thấy qua nữ nhân khóc, cho nên tay chân lúng túng cũng không nghĩ ra cách gì, cuối cùng trong đầu linh cơ chợt lóe, liền lấy trong nhẫn trữ vật ra một gói khăn giấy trước đây còn ở Địa Cầu để đó chưa xài, lúc này cần xài liền lấy ra một cái đưa cho Lạc Thủy, sau đó đưa luôn cả gói cho nàng, nói:

Muội lau nước mắt đi, xong rồi kể tiếp, hay không kể cũng được.

Lạc Thủy nhận khăn của Lâm Phong đưa, tuy không hề biết cái này là cái gì, nhưng nghe Lâm Phong nói liền cầm lên lau nước mắt rồi nói:

Cảm ơn huynh!

Nói xong, liền kể tiếp:

Sau khi người tu sĩ kia được chữa xong, thấy đại tỷ linh khí tiêu tán, yêu đan không còn, tuổi thọ không còn lại mấy ngày, liền vô cùng hối hận, tự trách bản thân, dưới cơn điên cuồng đã mang đại tỷ đi cầu khắp nơi để xin bảo quản yêu thân của nàng, cuối cùng phụ thân ta mượn được một cái Tị Thiên Quan để tạm thời đóng băng thân thể nàng, chờ ngày hồi sinh. Ít nhất là còn có hi vọng. Còn người tu sĩ kia, sau nhiều ngày đau khổ suy nghĩ đã tìm đến Vân Tinh Tông để học trận pháp chi đạo, hi vọng có ngày có đủ thực lực bày trận pháp khởi tử hồi sinh, khôi phục cho đại tỷ.

Lâm Phong nghe tới đây thì bất giác nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi:

Chẳng lẽ người muội nói là..?

Đúng vậy, chính là người hôm đó chúng ta gặp, chính là vị đó. Mái tóc và vẻ ngoài của hắn cũng vị đại tỷ mà già nua như vậy. Lúc xưa ta còn chưa hóa hình nên khi nghe hắn nói mới biết. Vả lại, thân phận của hắn trong Vân Tinh Tông cũng rất đặc thù, cho nên lúc gặp muội cũng giả vờ lạnh nhạt. Ngoài ra, hắn cũng đại diện nhân tộc ký kết hiệp ước với Vạn Thú Sâm Lâm.

Lạc Thủy lạnh nhạt nói, vừa nói cho Lâm Phong nghe lại như tự nói với chính bản thân mình.

Lâm Phong hơi có chút khó hiểu hỏi:

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến huynh mà muội lại phải kể như vậy!

Có, liên quan rất lớn, chính là liên quan đến mạng sống của huynh trong Vân Tinh Tông. Bởi vì Vân Tinh Tông nơi đó ngoài trận pháp chi đạo nổi danh tu tiên giới ra thì còn nổi danh về Luyện Đan, mà luyện đan thì có phần lấn át cả Trận pháp nữa.

Lạc Thủy có chút tức giận nói.

Cái này huynh cũng biết, nhưng sao liên quan đến mạng sống của huynh?

Đúng vậy bởi vì Vân Tinh Tông ngoài luyện đan dược bình thường còn chính là nơi…

Chưa xong còn tiếp...