Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 79: Một chưởng

Tiểu Hùng nghe vậy thì cười ha hả, lớn tiếng nói:

Được, thống khoái mà đánh. Nếu có bản lĩnh thì Lâm Phong ngươi cứ phóng tay mà đánh.

Hừ, ngươi mà tài cán gì, Lâm tiểu hữu, mong ngươi cho hắn một trận, thay ta giáo huấn tên nhóc không biết trời cao đất dày này giúp ta nhé, hahaha…

Cha của tiểu Hùng cũng mắng hắn một câu lấy lệ rồi cười trêu chọc nói với Lâm Phong.

Lâm Phong hai mắt hơi híp lại, sát khí trong lòng lại nổi lên. Mặc dù quả thật tu vi của hắn không bằng người ta, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp thế nào cũng được.

Vậy mời Hùng huynh chọn địa điểm hay là cứ vậy mà đấu tại nơi này?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi tiểu Hùng.

Chúng ta qua bên kia! Nói xong liền cất bước đi ra phía bên ngoài, Lâm Phong và mấy người cũng cất bước theo sau.

Trong mấy người, thì người lo lắng nhất không phải là hai người chuẩn bị chiến đấu mà chính là Lạc Thủy.

Nàng biết rõ tu vi của Lâm Phong kém xa so với tiểu Hùng, hơn nữa tiểu Hùng bản thể là một con gấu đen, trời sinh một thân man lực vô cùng mạnh mẽ. Tu vi có thể áp chế nhưng lực lượng cơ thể vẫn còn đó, hơn nữa người này từ lâu ái mộ Lạc Thủy, mặc dù Lâm Phong và Lạc Thủy chưa có gì nhưng dưới con mắt của tiểu Hùng thì Lâm Phong chính là tiểu bạch kiểm tình địch của gã, khi ra tay chắc chắn không nương tình.

Mà bản thân Lâm Phong cũng nhìn ra điều này.

Nhờ có Tỏa Linh Quyết, Lâm Phong sớm đã nhìn ra bản thể của tiểu Hùng, cho nên ban đầu có ý muốn giữ hòa khí. Ai ngờ nhịn một chút thì người ta cho hắn là cục bùn nhão, cho nên Lâm Phong quyết định dùng toàn lực chơi với con gấu hung hăng này một thoáng.

Nơi diễn ra chiến đấu là một bãi cỏ rộng rãi.

Tiểu Hùng liếm liếm môi, tu vi mặc dù tự ép xuống còn Trúc cơ kỳ nhưng kinh nghiệm chiến đấu và lĩnh ngộ chiêu thức vẫn còn.

Lâm Phong đứng đối diện không nói gì, quần áo đón gió tung bay, hai tay chắp sau lưng, rất có phong phạm cao thủ nói:

Hai chúng ta đánh nhau vậy chi bằng mời một vị tiền bối làm trọng tài, để nếu lỡ gặp trường hợp khó xử có thể phân ra thắng bại. Tránh làm mất hòa khí đôi bên, Hùng huynh thấy thế nào?

Được, cứ tùy ý.

Tiểu Hùng đối với chuyện này cũng không có ý kiến, gã cho rằng Lâm Phong đang cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.

Không thể trách tiểu Hùng, gần đây, Lạc Thủy mở miệng một câu là Lâm Phong, hai câu cũng Lâm Phong. Đối với tiểu Hùng cái tên Lâm Phong tựa như từng cây gai nhọn đâm vào người gã, biến gã thành một con nhím đang ghen tuông lồng lộn.

Lâm Phong nghe vậy thì cười cười, chắp tay với đám người Chưởng tôn đang quan sát một bên nói:

Vãn bối và Hùng huynh mới gặp đã thân cho nên muốn cùng nhau giao lưu học hỏi, cảm phiền một vị tiền bối giúp làm trọng tài có được không?

Được, vậy ta sẽ chủ trì trận đấu này giúp Lâm tiểu hữu!

Chưởng tôn im lặng từ trước bỗng dưng lên tiếng.

Lâm Phong thấy vậy cũng chỉ lạnh nhạt nói:

Vậy thì làm phiền tiền bối!

Ngữ khí mang theo chút lạnh nhạt và chút oán khí, nếu chưởng tôn lên tiếng thì Lâm Phong cũng tránh được phát sinh va chạm này.

Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, dù Lâm Phong thua hay thắng thì chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn.

Tuy nhiên, chịu thiệt thì sao, chẳng lẽ để người ta chà đạp tôn nghiêm của mình?

Tất nhiên là không! Cho nên Lâm Phong quyết định sẽ dồn toàn lực xuất chiêu.

Trận đấu bắt đầu!

Chưởng tôn không nhanh không chậm nói một tiếng, sau đó tất cả mọi người đều tập trung quan sát.

Lâm Phong cũng chưa vội vàng triển khai tấn công mà cười nhẹ nói:

Tiểu Hùng huynh, nếu huynh đã muốn xem thực lực của tại hạ như thế nào thì lên đi, tôi cũng muốn xem một đấm của huynh là cỡ nào uy lực!

Tiểu Hùng thấy dáng vẻ Lâm Phong tiêu sái thong dong như vậy thì máu nóng sôi sùng sục, lập tức vận chân nguyên toàn thân, lao tới chỗ Lâm Phong đang đứng.

Ý đồ của Tiểu Hùng đơn thuần muốn lấy cứng chọi cứng, không cần thiết phải đấu pháp làm gì cho mất công, hơn nữa, tiếp đón tình địch thì không có gì thoải mái bằng nắm đấm.

Nhìn thấy tiểu Hùng hung hãn như vậy, Lâm Phong cũng hừ nhẹ, sau đó vận khởi chân nguyên, cả người tựa như chiến thần, da dẻ màu bạch ngân, hai mắt tỏa ra ánh sáng hoàng kim, Lâm Phong tựa như núi Thái Sơn chờ tiểu Hùng lao đến.

Rất nhanh, tiểu Hùng đã đến trước mặt Lâm Phong, vung ra một nắm đấm.

Một nắm đấm không hề có kỹ xảo gì nhiều, chỉ là vung lên đấm tới, nhưng trước sức mạnh của gã, không gian xung quanh Lâm Phong như đông cứng lại.

Lâm trận không hoảng, Lâm Phong không chút do dự vung nắm đấm của mình lên, định dùng quyền đối quyền. Hắn cũng muốn thử nắm đấm của con gấu đen này mạnh đến mức nào.

Tiểu Hùng thấy Lâm Phong tự cao tự đại như vậy thì nở nụ cười lạnh, lực đạo tăng thêm mấy phần.

Bất quá, Lâm Phong đã quá tự tin, chỉ nghe hai quyền va chạm vào nhau Ầm! một tiếng, lập tức quyền kình bạo tạc sang hai bên, âm thanh nghe như hai thanh kim loại va vào nhau phát sinh tiếng nổ lớn.

Lâm Phong lập tức lùi về sau hơn mười bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, quyền đầu truyền đến cảm giác đau đớn, da thịt như muốn nức toác ra.

Nhưng kỳ lạ là Lâm Phong không hề thất vọng mà cười lớn:

Haha, thì ra một quyền của Hùng huynh chỉ có vậy, vậy bây giờ mời Hùng huynh thử xem nắm đấm của ta có mùi vị thế nào.

Nói xong, cũng không dài dòng mà lập tức bước tới mười bước, mỗi bước lại vận thêm một phần Hỗn Nguyên Lực truyền đến cánh tay.

Cho đến bước thứ mười, trước mặt tiểu Hùng lập tức xuất hiện một nắm đấm nhanh như vũ bão.

Lúc này, trong mắt Chưởng tôn và cha tiểu Hùng cùng mọi người đang quan sát trận đấu, quyền ảnh của Lâm Phong tựa như trùng trùng điệp điệp, một đấm vung ra lại được vô số nắm đấm khác gia cố, thậm chí vì tốc độ quyền ảnh quá nhanh, sinh ra ma sát với không khí làm cho thiên địa nguyên khí cũng vì đó mà hỗn loạn lên.

Tiểu Hùng vốn đang đắc ý, nào ngờ Lâm Phong phản công nhanh như vậy, lại thấy nhất quyền của Lâm Phong tới trước mặt, tròng mắt co rút, nhưng rất nhanh vận linh lực toàn thân đối chiến nhất quyền này.

Bịch~

Không có âm thanh to lớn như trong tưởng tượng, mà là một tiếng bịch, sau đó hai người tách nhau ra.

Lúc này, từ điểm hai quyền giao nhau mới bạo phát một làn sóng xung kích quét ngang toàn trường, tóc tai quần áo của tất cả mọi người cũng theo đó mà tung bay.

Tiểu Hùng ôm lấy bàn tay đang run lên bần bật, ánh mắt nhìn Lâm Phong càng thêm hung hăng nói:

Khá lắm, Lâm huynh không ngờ là một gã thể tu thâm hậu như vậy, ta phục Quyền đầu của ngươi. Nhưng còn thần thông thì sao?

Nói xong, tiểu Hùng một tiếng thét dài lấy ra một cây chùy. Dĩ nhiên trong lòng sát ý cũng đã nổi lên.

Lâm Phong thấy vậy thì nói:

Ta đánh chưa đã ghiền, Hùng huynh chẳng lẽ không muốn so kình lực với tại hạ nữa sao? Ta đã nói trước, một khi dụng tới thuật pháp, ta cũng không đảm bảo sẽ khống chế được lực đạo của mình, Hùng huynh xác nhận muốn như vậy chứ?

Mẹ mày, nói nhiều như vậy, đừng thấy tao khách khí rồi ra vẻ cao thâm, đón này.

Nói xong, tiểu Hùng liền ném cây chùy lên không trung, hai tay niệm quyết, cây chùy lập tức bùng lên một tầng hỏa diễm bao bọc lấy, chuẩn bị lấy thế sét đánh bưng tai đập xuống Lâm Phong.

Nào ngờ cũng không thấy Lâm Phong làm động tác phòng thủ gì, chỉ nhẹ giọng nói:

Như ngươi mong muốn!

Nói xong, bàn tay mang theo vô tận Hỗn Nguyên Lực trong cơ thể lấy thế Thái sơn áp đỉnh đánh tới tiểu Hùng, cuối cùng Lâm Phong cũng xuất ra Vô Ảnh Chưởng, hơn nữa còn là dùng mười thành công lực, không chút nương tình.

Chỉ thấy sau khi Lâm Phong vỗ ra một chưởng thì sắc mặt cũng tái nhợt đi mấy phần, nhưng trên đầu tiểu Hùng bỗng dưng thiên địa nguyên khí dao động dữ dội theo bốn phương tám hướng tụ tập lại hình thành nên chưởng ấn cực lớn trong tích tắc, uy áp tỏa ra khiến ngay cả mấy vị yêu thú hóa hình gần đó cũng cảm nhận được.

Tiểu Hùng lúc này trơ mắt nhìn chưởng ấn hình thành trên đầu mình mà trong lòng kinh hãi gần chết, muốn lui lại để tránh né nhưng như có một sức mạnh vô hình nào đó khóa chặt gã lại.

Lâm tiểu hữu dừng tay!

Cha của tiểu Hùng là Hùng lão thấy cảnh này thì lông tơ dựng đứng hét lớn, cũng bất chấp mặt mũi gì đó lao lên định giải cứu, nhưng đã muộn.

Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, từ khi Lâm Phong vỗ một chưởng cho đến khi chưởng ấn hình thành rồi đập xuống đầu tiểu Hùng chỉ trong thời gian tích tắc.

Rầm~

Một tiếng ầm vang, cát bụi mù mịt, trên mặt đất bỗng dưng hình thành một bàn tay thô to, nếu nhìn vào còn có thể nhận ra từng đường vân tay trên đó, cực kỳ chấn động.

Hùng lão lúc này hóa cuồng, cũng bất chấp cát bụi mù mịt gì, lập tức lao vào nhảy xuống hố định cứu tiểu Hùng lên. Nhưng lão nhảy xuống cái hố sâu gần năm sáu mét, nhưng vẫn không thấy con trai đâu, hai mắt liền đỏ hồng, bất chấp hình tượng hét lớn:

Ngươi đánh con ta đến tan xác, hôm nay lão phu liều mạng già cũng phải giết ngươi~~

Hùng lão lão lệ tung hoành, đang chuẩn bị ra đòn thì bỗng dưng cát bụi dần tan, hiện ra một thân ảnh đang run rẩy đứng cạnh miệng hố.

Ngoài tiểu Hùng thì còn có thể là ai?

Tiểu..tiểu Hùng? Là ngươi thật sao?

Hùng lão nhìn thấy con trai còn nguyên vẹn, nhất thời vui mừng quá đỗi.

Phụ thân, ta không sao. Đa tạ Lâm đại ca hạ thủ lưu tình~

Nói xong liền cung kính bái Lâm Phong một bái thật sâu, một trận gió thổi qua, tiểu Hùng phát hiện toàn thân vậy mà vẫn còn đổ ra tầng tầng mồ hôi lạnh, một bên má cũng đang rỉ máu tươi, bất quá so với bị đập nằm dưới cái hố kia thì chút vết thương nhỏ này không tính là gì.

Thì ra Lâm Phong lúc tối hậu cũng dịch Vô Ảnh Chưởng sang một bên, nhưng khí kình cuồn cuộn sượt qua mặt của tiểu Hùng cũng làm cho khuôn mặt hắn rách một đường, máu tươi rỉ ra.