Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 92: Đánh cược

Ngày hôm sau, Lâm Phong được Diệp Đồng đến đón đi tới trụ sở chi nhánh công ty châu báu Diệp Thị tại Nam Kinh để làm giấy tờ chứng minh thân phận, ký kết các loại điều khoản pháp lý. Đồng thời, Lâm Phong mặc dù muốn đến công ty thì đến, không đến thì thôi không ai ép nhưng vẫn được cấp một văn phòng riêng với đầy đủ tiện nghi.

Việc này sau khi lên xe, trên đường trò chuyện cùng với Diệp Đồng thì cô mới nói cho Lâm Phong biết. Mà hắn nghe xong cũng cảm thấy hài lòng, không phản đối gì. Lúc rãnh rỗi đến văn phòng ngồi một chút cũng tốt.

Xe của Diệp Đồng là loại xe đời mới, nhìn qua liền biết giá cả không thấp. Diệp Đồng thấy Lâm Phong nhìn nhìn nội thất chiếc xe, liền cười hỏi:

Lâm tiên sinh, sao anh không mua xe mà đi? Đừng nói với em anh thích đi bộ hơn nhé?

Haha, Diệp tiểu thư quả nhiên thấu hiểu nhân tâm, nhìn sơ qua đã đoán được.

Lâm Phong hôm nay mặc một bộ vest rất có khí chất, cười nói.

Lâm tiên sinh, thứ lỗi em nhiều chuyện, nhưng bây giờ các nhân sĩ thành đạt ai mà không có mấy chiếc xe để thể hiện đẳng cấp chứ. Nó cũng tượng trưng cho thân phận, một loại trang sức mà thôi. Cũng như em, mặc dù có đủ tiền mua xe khác tốt hơn nhưng nếu đi thì sẽ không hợp thân phận, sẽ gây ra những ánh mắt không tốt.

Diệp Đồng nói một hơi, rất ra dáng chuyên nghiệp.

Lâm Phong nghe vậy thì lắc đầu cười:

Lại còn có cả một nghệ thuật ẩn dấu phía sau như vậy nữa cơ à? Bản thân tôi thì thấy bay đi vẫn là tốt nhất, đỡ bị kẹt xe, cũng không cần bảo dưỡng, giấy tờ gì. Quan trọng nhất là có thể bay đến bất cứ chỗ nào mình muốn.

Khúc khích, Lâm tiên sinh thật vui tính. Lần đầu tiên em nghe còn có loại thuyết pháp này. Nhưng mà cũng hay đó chứ, nếu con người được tự do bay lượn thì tốt biết mấy. Sẽ không phải chịu bó buộc trong mấy thứ xa hoa phù phiếm này.

Diệp Đồng cười nói, có chút cảm khái len lén thở dài.

Lâm Phong cười cười, cũng không giải thích gì thêm nữa mà ngồi im nhìn dòng người đông đúc chen chúc nhau di chuyển. Tất cả cũng vì nhân sinh. Ở đâu cũng vậy, Tu tiên giới hay thế giới này đều có những chân lý giống nhau.

Con người đều giẫm đạp lên nhau mà kiếm miếng ăn. Nếu không kiếm được thì họ sẵn sàng quay sang cấu xé lẫn nhau. Hoặc giả thấy mình không được gì mà người bên cạnh có được sung túc đầy đủ thì nhất định tâm sinh ganh ghét. Đó chính là bản chất vốn có của con người.

Hai người trong xe đang trò chuyện bỗng chốc im lặng. Ai cũng có tâm tư riêng.

Một đường đi nhanh, cuối cùng xe dừng ở một tòa nhà lớn bên ngoài có một tấm bảng ghi Diệp Thị Châu Báu.

Lâm Phong quan sát sơ liền cảm nhận được năng lực mạnh mẽ của công ty Diệp Thị Châu Báu.

Diệp Đồng sau khi cất xe liền cùng Lâm Phong đi vào trong tòa nhà, sau khi quanh co mấy đường, đi thang máy lên trên liền nhìn thấy một văn phòng.

Diệp Đồng dẫn Lâm Phong vào căn phòng này sau đó có một thư ký đem cho hắn ly trà, còn Diệp Đồng thì chạy đi đâu không rõ.

Lát sau, Lâm Phong nhìn thấy một trung niên đeo kính gọng vàng bước vào, theo sau đó là Diệp Đồng với gương mặt khó coi. Ngoài ra còn một trung niên bụng phệ và một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi, mặt mày đắc ý đi bên cạnh.

Lâm Phong thấy cảnh này thì trong lòng hơi khó hiểu nhưng vẫn theo phép lịch sự đứng dậy.

Người trung niên đeo kính gọng vàng bước vào, sau khi nhìn thấy khuôn mặt non choẹt của Lâm Phong thì tròng mắt xoẹt qua một tia khinh thường, nhưng rất nhanh che lấp đi bằng nụ cười ôn hòa:

Chào cậu, chắc cậu là người mà Diệp Đồng dẫn tới có phải không? Tôi là Diệp Minh, phó tổng giám đốc công ty châu báu Diệp Thị.

Chào Diệp tổng, tôi là Lâm Phong. Đúng là tôi cùng với Diệp tiểu thư đến đây.

Nói xong, Lâm Phong liền đưa tay ra bắt theo phép lịch sự, Diệp Minh thấy vậy thì cũng đưa tay ra nắm nhẹ một cái rồi buông ra.

Mời cậu ngồi!

Lâm Phong cảm nhận được ánh mắt khinh thường xen lẫn thái độ hời hợt của Diệp Minh thì trong lòng cảm giác có chuyện gì đó không đúng, quả nhiên cầu được ước thấy, vừa nghĩ đến đây liền nghe Diệp Minh nói:

Xin giới thiệu với cậu, đây là Trương Hoành – Trương đại sư, chính là giám định đại sư mới mà công ty chúng tôi vừa tuyển.

Diệp Minh vừa giới thiệu xong, Trương Hoành liền cười khẩy một cái, cũng không thèm đưa tay ra mà hai tay chắp sau lưng, nhìn Lâm Phong gật nhẹ đầu một cái xem như chào hỏi.

Còn Diệp Đồng thì bất ngờ lại đứng bên kia bối rối, khuôn mặt không mấy dễ chịu, cứ như uống phải con ruồi trong chai trà xanh vậy.

Lâm Phong mơ hồ đoán ra điều gì, liền cười nhạt tiếp lời:

Giới thiệu cũng xong, bây giờ Diệp tổng có thể vào chính đề giúp tôi được không? Tôi không phải loại người thích dài dòng. Có gì cứ sảng khoái nói thẳng đi.

Khi nói những lời này, ngữ khí của Lâm Phong hết sức bình tĩnh, tựa như đang nói về chuyện của một ai khác chứ không phải chuyện của hắn vậy. Hắn cũng không thèm dùng uy áp tu sĩ vốn có để hù dọa người này, tuy nhiên ánh mắt của Lâm Phong thì không thể nào che lấp thần quang được.

Diệp Minh thấy ánh mắt Lâm Phong thì bỗng nhiên không hiểu sao trong lòng có một cỗ áp lực khó hiểu, nhưng cũng chép miệng nói:

Lâm tiên sinh, cậu cũng biết đó, công ty Diệp Thị chúng tôi miếu nhỏ không chứa nổi Long Vương lớn như Lâm tiên sinh, hay là…

Lâm Phong nghe tới đây thì cũng hiểu gã trước mặt này muốn nói gì. Lại liếc liếc thái độ của Trương Hoành và Diệp Đồng thì mơ hồ đoán được chân tướng sự việc. Liền không chờ Diệp Minh hát hết câu vọng cổ mà cắt ngang nói thẳng:

Nói chung là quý công ty đây đã tìm được một giám định sư, và nghĩ tôi trẻ con vắt mũi chưa sạch nên đùa bỡn chứ gì?

Ấy ấy, Lâm tiên sinh, cậu đừng nói vậy. Thực ra chúng tôi…

Diệp Minh đang định giải thích gì đó thì bỗng dưng Trương Hoành im lặng khinh khỉnh nãy giờ bỗng mở miệng lên tiếng:

Diệp tổng nói nhiều với hắn làm gì, tự cho mình là cao nhân. Thôi tranh thủ về lo học bài đi.

Diệp Minh nghe vậy thì thở dài. Thực ra trong lòng hắn, gã Trương Hoành này cũng không có bao nhiêu thiện cảm, thái độ làm người rất không tốt. Nhưng danh tiếng xem xét mao liêu thì không thể chối cãi, theo Diệp Minh thì nếu so với Lâm Phong còn trẻ tuổi như vậy, có bao nhiêu kinh nghiệm chứ. Vì vậy mà mới đích thân đến đây giải thích.

Lâm Phong nghe lời nói của Trương Hoành thì nộ hỏa bốc lên, nhưng không có hành động gì mà hai mắt đảo một vòng rồi híp lại nhìn gã cười lạnh nhạt hỏi:

Ồ, vậy có phải Trương đại sư đây cho rằng kỹ năng xem mao liêu của ngài mạnh hơn so với ta nhiều lắm?

Hắc hắc, tôi cũng không dám tự xưng cao thủ, nhưng so với một thanh niên không tự lượng sức như cậu thì cách xa nhau lắm. Hay là cậu về học thêm vài ba năm cho mùi sữa trên miệng mất đi rồi đến gặp tôi, chưa biết chừng tôi cao hứng sẽ chỉ điểm cho cậu vài đường kiếm cơm.

Trương Hoành cười hắc hắc nói, bộ dáng vênh vênh tự đắc. Thực ra, gã đúng là có tiền vốn để tự đắc. Vì gã là đệ tử ký danh của Vua phỉ thúy trong nước, từng mở ra Thủy tinh chủng phỉ thúy từ một khối mao liêu bỏ đi, cho nên đối với ánh mắt của mình vô cùng tự tin.

Lâm Phong thấy dáng vẻ này không giận mà còn lấy làm vui vẻ, cười lớn ha hả, tựa như nghe thấy điều gì đó buồn cười nhất trên thế gian.

Tràng cười qua đi, Lâm Phong trêu chọc hỏi lại Trương Hoành:

Thế chúng ta so đấu một phen, để xem thằng nhóc hôi sữa như tôi trình độ tới đâu. À, tất nhiên, người thua cuộc phải cúi đầu trước người kia rồi giả mấy tiếng chó sủa là được, thế nào? Chắc không phải anh sẽ nói là khinh thường trình độ của tôi rồi tìm cách từ chối chứ? Trương Đại Sư?

Diệp Đồng nghe Lâm Phong nói lời này thì giật mình sau đó nhỏ nhẹ nói với hắn:

Lâm tiên sinh, hay là thôi đi…Trương đại sư…hắn…hắn là…

Là cái gì tôi mặc kệ. Tôi trước giờ sống vì mặt mũi, khẩu khí này nhất định phải tranh. Mặt mũi của cô có thể bỏ, nhưng mặt mũi của tôi đây còn chưa ai dám không để mặt mũi cho tôi. Sao, Trương Đại Sư, anh thấy sao?

Lâm Phong lạnh lùng cắt ngang lời của Diệp Đồng, sau đó mỉm cười nhìn Trương Hoành hỏi.

Được. Nhưng hiện giờ chúng ta so đấu bằng cách nào. Hiện giờ cũng không có hội chợ bán mao liêu.

Trương Hoành cũng bực tức, mặc dù biết Lâm Phong đang dùng kế khích tướng nhưng với một người cao ngạo như gã, mắt luôn cao hơn đỉnh đầu thì sao có thể để cho một thanh niên mà hắn cho là còn hôi sữa sỉ nhục được.

Diệp Minh ngồi bên cạnh thấy điều này thì hai mắt sáng lên, âm thầm nhẹ nhõm. Đây cũng là một cách hay, để cho Lâm Phong biết khó mà lui, thuận lợi cả đôi đường. Bèn cười nói:

Đừng lo, Diệp thị chi nhánh chúng tôi có một kho hàng toàn đổ, là nguyên liệu thô mới nhập về chưa mở. Hay là nhân dịp này để cho tôi mượn hoa hiến Phật, dùng nó làm nguyên liệu cho hai vị tiên sinh đánh cược.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Phong và Trương Hoành có vẻ ngầm đồng ý, Diệp Minh liền cười thầm, tiếp tục nói:

Giá trị của những khối mao liêu toàn đổ này tuy không cao nhưng chất lượng rất tốt. Hay là như vậy, mỗi người chọn ba khối, mở ra sau đó xem ai có phỉ thúy thì thắng, nếu ai cũng mở được phỉ thúy thì so sánh giá trị mà phân định. Tất nhiên, những viên mao liêu này hai vị không cần thanh toán tiền, ngược lại, nếu mở ra phỉ thúy thì phỉ thúy bên trong cũng thuộc về sở hữu của hai vị, tuy nhiên phải ưu tiên bán lại cho Diệp Thị. Tất nhiên, về mặt giá cả thì hai vị không cần lo lắng gì cả. Ý hai vị tiên sinh thấy thế nào?

Nghe lời này, Lâm Phong và Trương Hoành đều gật đầu đồng ý. Diệp Minh thấy vậy thì mừng rỡ dẫn hai người đi đến kho chứa mao liêu, tâm trạng vui vẻ, còn tự khen bản thân sao lại có thể nghĩ ra kế sách vẹn toàn đến như vậy!

~~bạo canh 5~~chưa xong còn tiếp~~