Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 99: Chế phù chi đạo

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong liền gọi cho Trần Hùng.

Trần Hùng sau khi nghe được Lâm Phong thông báo đã ở Bắc Kinh thì liền chạy tới đón, sau đó bàn bạc gì đó chừng nửa ngày rồi liền chạy đi.

Lâm Phong thì cũng bắt một chuyến taxi đi đến khu chợ chuyên bán các loại chu sa, giấy vàng, bút lông sói…tìm mua thật nhiều.

Lâm Phong vốn không rành đường đi ở Bắc Kinh nhưng rất may vị tài xế khi nghe Lâm Phong hỏi thì đã chở thẳng hắn đến nơi cần đến.

Lại nói, chế phù vốn là kỹ năng phụ trợ cực kỳ quan trọng với những tu sĩ, phù chú đa màu đa dạng, từ chữa vết thương cho đến mê hồn phù, ngàn vạn loại tác dụng, bởi vậy cho nên, dù bất từ tu sĩ nào từ Luyện khí kỳ cho đến đại năng tiên nhân đều kè kè một đống phù chú bên mình. Thậm chí, trong truyền thuyết còn có phù sĩ chuyên tu luyện nghiên cứu phù chú, lấy nó làm công pháp sở tu mà tiến bộ.

Căn cứ chất liệu, thường có ba loại phù cơ bản là ngọc phù, mộc phù và linh phù. Trong đó ngọc phù uy lực lớn nhất nhưng chế tạo cũng khó khăn nhất, còn linh phù thì đơn giản nhất nhưng uy lực nhỏ nhất.

Ngoài ra, còn có nhiều biến thể chất liệu khác như phù vẽ trên da yêu thú, phù trên nước, thổ phù, chú phù…hằng hà sa số.

Mặc dù đa dạng sinh thái như vậy, nhưng đối với chế phù thì ngoài vận khí chiếm một phần nhỏ ra, cũng chỉ có một cái yêu cầu cần thiết đối với tu sĩ, đó chính là trình độ thao khống linh lực của người đó và sự quen tay, kinh nghiệm trong việc chế phù.

Tu tiên giới trước nay thường chia phù ra làm các cấp độ: Phàm – Nhân – Hoàng – Huyền – Địa –Thiên – Đạo. Mỗi cái cấp độ lại chia ra làm Sơ phẩm – Trung phẩm – Thượng phẩm – Cực phẩm. Chỉ tính sơ một cái cũng đủ thấy sự phân chia trong này phức tạp đến mức nào.

Trong đó, Phàm cấp thường được một số tu sĩ Luyện khí kỳ hoặc thậm chí phàm nhân có chút pháp lực cũng sử dụng được, thường để trừ tà, cầu may…mà ở giới phàm nhân hay sử dụng. Còn Đạo cấp thì nghe nói chỉ có ở tiên giới mới xuất hiện, khi sử ra còn có thể phong ấn đạo vận, hấp thu đạo linh, trợ giúp đại năng chứng đạo hoặc phong ấn đạo vận của kẻ địch, vô cùng uy lực mạnh mẽ. Tuy nhiên, mấy chuyện này chỉ là Lâm Phong nghe qua trong truyền thuyết mà thôi, cho nên trước mắt, hắn muốn luyện tập chế loại Linh phù Phàm cấp trước.

Đối với Linh phù Phàm Cấp, chỉ cần dùng chu sa, giấy vàng, bút lông sói bình thường cộng với linh lực gia trì là có thể tạo ra, nhưng xác suất cực thấp. Tới lúc này thì vận khí sẽ tỏ ra hữu dụng hơn nhiều, hay nói đúng hơn là vận khí chiếm một phần lớn.

Mà chủng loại linh phù cũng làm cho Lâm Phong suy nghĩ rất nhiều.

Hắn định bụng sẽ chế mấy loại ngũ hành phù cơ bản như Hỏa phù, Thổ phù…để luyện tập làm quen. Sau đó sẽ chế các loại phù khác như Tiên Nhân Chỉ Lộ phù chuyên dùng chỉ đường tìm đường, Hạnh Vận phù làm tăng may mắn, Thiên Lôi phù chuyên tạo sấm sét công kích địch nhân, Phá Giáp Phù chuyên công phá hộ thân linh khí…

Lâm Phong nhìn những quầy hàng buôn bán đủ loại nguyên liệu trước mắt thì khá hài lòng, liền một hơi mua rất nhiều chu sa, giấy vàng, bút lông.

Lâm Phong cũng không nghĩ tìm được những nguyên liệu tốt nhất tại đây mà đơn giản chỉ muốn mua về để thực tập, luyện tay nghề mà thôi. Còn nếu chân chính luyện chế Linh phù để hắn sử dụng thì hắn định sẽ tự tay mình chế luyện ra là tốt nhất.

Cũng may mấy loại nguyên liệu này rất rẻ, Lâm Phong bỏ ra mấy vạn liền mua một đống lớn, sau đó nghênh ngang rời đi.

Hắn cũng không có ý định ăn trưa hay đi ngắm cảnh một vòng mà về thẳng khách sạn, đóng cửa phòng lại tiện tay bố trí một cái pháp quyết cách âm đơn giản liền ngồi tĩnh tâm.

Mặc dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, Lâm Phong cũng biết rõ trước khi chế tác linh phù cần phải khôi phục tinh khí thần tới đỉnh phong, tĩnh tâm vô tạp niệm thì khi chế tác linh phù nhất định khả năng cũng cao thêm một chút.

Trải qua mấy tiếng đả tọa, khi tâm cảnh đạt tới trạng thái tốt nhất thì Lâm Phong liền lấy nguyên liệu ra bắt đầu chế phù.

Lần lượt bày chu sa, giấy vàng ra trước mặt, Lâm Phong lấy bút lông ra, dựa theo kiến thức chế phù căn bản nhất bắt đầu vẽ một cái Hỏa linh phù Phàm cấp.

Loại linh phù này tuy chỉ là Phàm cấp nhưng có diệu dụng trong nhiều việc. Lâm Phong chậm rãi truyền một tia linh lực đến ngón tay, sau đó thông qua bút lông bắt đầu vẽ một chữ Hỏa lên trên lá phù.

Đây là một loại linh phù cơ bản nhất mà hầu như tu sĩ nào cũng có năng lực chế ra.

Bất quá, năng lực chế là một chuyện, còn chế tác có thành công hay không lại là chuyện khác.

Chỉ thấy Lâm Phong đầu đầy mồ hôi, tiêu hủy hơn năm tờ giấy vàng mới miễn cưỡng tạo ra một lá linh phù bên trên có linh lực dao động, tuy yếu ớt nhưng nó dù sao cũng thực sự là một lá Hỏa phù phàm cấp sơ phẩm.

Không nói hai lời, Lâm Phong liền tiến vào trong phòng luyện đan, hưng phấn cầm lá Hỏa Linh phù mới ra lò, đang định truyền linh lực kích hoạt để xem thử tác dụng của nó.

Ai ngờ, ngay lúc Lâm Phong còn chưa kịp kích hoạt nó thì bỗng nhiên linh lực trên lá phù có dấu hiệu hỗn loạn, ngay sau đó Lâm Phong liền quăng nó ra, lá phù liền bốc cháy thành tro bụi không còn sót lại chút gì.

Lâm Phong sờ mũi cười khổ, thì ra đến cuối cùng vẫn là thất bại.

Tuy thất bại, nhưng hắn không nhục chí mà bắt đầu mang hết tài liệu vào trong căn phòng Luyện Đan bắt đầu ngồi chế lại từ đầu. Dù sao, theo cảm giác của Lâm Phong thì hắn đã đến rất gần thành công rồi, tin tưởng chỉ cần cố gắng luyện tập quen tay thì sẽ thành công mà thôi.

Do đó, trong mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ lúc tắm rửa, nghỉ ngơi thì Lâm Phong đều dành thời gian luyện tập chế phù.

Kết quả ông trời không phụ lòng người, Lâm Phong cuối cùng cũng chế thành công ra mấy cái Hỏa Linh Phù phàm cấp sơ phẩm, ngẫu nhiên còn có một lá Phàm cấp trung phẩm xuất hiện, làm cho Lâm Phong hưng phấn cười lớn.

Nghĩ lại khoảng thời gian trước, khi Lâm Phong ném linh phù ra như rác liền bắt gặp ánh mắt giật mình của đối thủ. Bây giờ Lâm Phong mới thấm thía khi đó mình phá sản như thế nào. Nhưng ngược lại, Lâm Phong không hề hối tiếc, những thứ hắn sử dụng thì đều có tính toán.

Vả lại, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, tính mạng mới là đáng quý. Tin tưởng chỉ cần Lâm Phong cảm thấy bị đe dọa, thì dù có tán gia bại sản Lâm Phong hắn cũng nhất quyết ném ra toàn bộ những thứ mình có cũng không chớp mắt một cái.

Điểm này quyết đoán, Lâm Phong vẫn phải luôn luôn tự nhắc nhở bản thân.

Trải qua mấy ngày đóng cửa tự kỷ, cuối cùng ngày đấu giá cũng không còn xa.

Vào một sáng sớm, Lâm Phong ăn mặc áo sơmi quần jean bình thường đứng trước cửa khách sạn, sau đó một chiếc xe màu đen bóng loáng trờ tới, mở cửa ra.

Người bên trong đúng là Trần Hùng.

Khi mở cửa xe, Lâm Phong còn thấy một cô gái ngồi ghế phụ, nhìn gương mặt có vài nét giống Trần Hùng. Trong lòng liền nghĩ cô gái này chắc có lẽ là người thân thuộc của Trần Hùng. Lần trước khi còn ở hội chợ Nam Kinh, Lâm Phong từng nghe em gái Trần Hùng có chút xích mích với Diệp Đồng, chẳng lẽ là cô gái này.

Quả nhiên, không cần Lâm Phong phải thắc mắc. Ngay sau khi chiếc xe lao đi, Trần Hùng liền vui vẻ giới thiệu:

Lâm Phong, giới thiệu với cậu, đây là Trần Lệ, em gái tôi. Đây là Lâm Phong, người huynh đệ mà anh hay nhắc với em đó Lệ.

Chào Trần tiểu thư!

Lâm Phong cũng rất ra dáng thân sĩ chắp tay chào một cái.

Trần Lệ đang định đưa tay ra bắt, liền thấy dáng vẻ của Lâm Phong thật sến sẩm, nàng liền cười nói:

Chào anh Lâm, anh đừng khách sáo, anh cứ gọi em là tiểu Lệ được rồi.

Trần Lệ lúc này một đầu tóc đen bóng mượt búi gọn lên cao, môi đánh son hồng nhạt, mặt chỉ hơi đánh chút phấn hồng, đôi mắt long lanh to tròn, hàng lông mài lá liễu được tô điểm thêm bằng gương mặt thanh thoát xuất trần. Làm cho Lâm Phong nhìn thấy thì không nhịn được cười khen:

Được, chào tiểu Lệ. Em quả nhiên xinh đẹp có khí chất, khác xa với ông anh cục mình của mình, ài…

Lâm Phong thấy Trần Lệ có vẻ dễ gần, liên nhân đó mượn hoa kính Phật, mượn dao giết người, mượn tiền trả nợ, lấy sắc đẹp của Trần Lệ mà không khách khí đả kích Trần Hùng một chút.

Bất quá, Trần Hùng chỉ cười ha hả mà cũng không phản kích lại. Cái trán của gã không cần nhìn cũng biết nó hiện lên bốn chữ: Cưng chiều em gái!

Trần Hùng vốn biết rõ Lâm Phong cũng có một cô em gái, liền nhẹ nhàng cười nói:

Nếu anh nhớ không lầm thì chú em cũng có một cô em gái mà, không biết nếu so nhan sắc thì chú em với em gái ai đẹp hơn ai, ai có khí chất hơn ai đây? Haha…

Lâm Phong nghe loại lời nói này thì cứng họng, miệng lưỡi vốn trơn tru đến nay mới phát hiện còn chưa đủ dùng, thần công chém gió vốn đã đạt đến cảnh giới cực cao nhưng bỗng nhiên không phát huy được một phần mười công lực, đành ôm hận lắc lắc đầu cười khan.

Trần Lệ ngồi bên cạnh nghe hai người đàn ông trêu chọc lẫn nhau, liền khúc khích cười.

Dáng vẻ quý phái sang trọng, khi cười lại như trăm hoa đua nở của Trần Lệ nếu để bất cứ gã nam nhân bình thường nào thì đều có thể mê hoặc người ta đến thần hồn điên đảo.

Đáng tiếc trong xe, một người là anh trai, một người là lão quái vật tu sĩ vốn mang ý nghĩ xa rời tình duyên thế tục. Vì vậy mà không khí trong xe hết sức thoải mái, vui vẻ. Một đường thẳng tiến đến Diệp Thị Đấu giá hội.

~~Các đạo hữu thật ép ta đến khô nước mới thôi~~định trưa bạo nhưng đủ loại thần khí đến vây công làm cho Độc Mỗ bó tay chịu trói, đánh rút ruột trong kho dự trữ bạo canh chiều lòng các đạo hữu~~haha~~tâm trạng có chút thoải mái vui vẻ nên lan man một chút, mong mọi người đừng phiền lòng~~