Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 91: Tiếp chiến

Tất thảy đều chú ý đế hai người kịch chiến trong trường, không ai nhận ra Lục Trúc bang nhị đương gia từ từ di chuyển đến mé phải. Đám đông đứng thành hình vòng cung nên nhị đương gia chọn địa điểm cách chừng hơn mười thước.

Sát na chiến đấu kịch liệt nhất, hắn được Lâm Đắc Ý đưa mắt ra hiệu, lẳng lặng lắc mình đến sau Liễu Hồng Diệp.

Bất quá tất cả đều không lọt được mắt Diệp Phong. Nhị đương gia vừa động, gã cũng thi triển Như ảnh tùy hình, thân ảnh loáng lên, chặn hắn trên không. Vì vô tâm nên nhị đương gia không hề phòng bị, bị trúng một chiêu Bát điệp chấn, như diều đứt dây văng xa.

Một tam giai võ sư dù không phòng bị thì hộ thể nguyên lực cũng không hề yếu, một thiếu niên mặt còn búng ra sữa sao lại chấn bay hắn được? Lục Lâm bang chúng đều sững sờ, ngẩn ngơ nhìn Diệp Phong theo tư thế cực kỳ tiêu sái ôm Liễu Hồng Diệp vào lòng rồi đáp xuống.

Hự! Nhị đương gia ngã xuống, cổ họng ngọt lịm phun máu, thân thể xìu xuống, hiển nhiên thụ thương không nhẹ, mắt trợn lên ngất xỉu.

Cái gì? Hàn ý lập tức chạy khắp sống lưng chúng nhân.

Chỉ một đòn đã trọng thương tam giai võ sư, cần thực lực thế nào? Thiếu niên trông còn chưa đầy mười tám tuổi sao lại có sức công kích mạnh như thế? Ngay cả Lâm Đắc Ý cũng ngẩn người, hồi lâu chưa định thần lại được.

"Khá lắm, Diệp huynh đệ đúng là mãnh nhân!" Hầu Kiệt lúc đó mới kịp phản ứng, liếc Diệp Phong với vẻ kinh thán, đoạn nổi giận quát Lâm Đắc Ý: "Tiểu nhân vô sỉ, dám ám toán bang chủ bọn ta."

Lâm Đắc Ý tỏ vẻ hung hăng, nhìn Diệp Phong chằm chằm, mục quang đầy oán độc.

Cả hai đáp xuống nhưng gã chưa tách khỏi Liễu Hồng Diệp, dù gã bỏ tay khỏi vòng eo mềm mại đó nhưng hai cánh tay nõn nà của cô vẫn bám lấy cổ gã với tư thế cực kỳ ám muội, thân thể lung linh dính sát ngực gã, đôi ngươi như nước hồ thu cơ hồ thất thần, ngơ ngẩn nhìn gương mặt thiếu niên. Lâm Đắc Ý nghiến răng, ngập trong lửa giận.

"À, bang chủ thư thư... định ôm tiểu đệ mãi hả?" Mùi hương nữ nhân thoang thoảng, xúc cảm mềm mại khiến gã vốn chỉ muốn cứu người chợt nổi lòng hươu dạ vượn. Gã đang tuổi thanh xuân tinh lực thịnh vượng, không thể nào có chuyện sắc đẹp trước mặt mà không động lòng.

Bất quá trước mặt đông người, gã còn giữ được tỉnh táo, cố ra vẻ thản nhiên trêu.

Nét e thẹn động nhận lướt qua gương mặt hơi nhợt nhạt của Liễu Hồng Diệp, vội vàng buông tay, cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có điều sắc hồng trên mặt không tài nào che giấu được.

Không phải cô có ý gì ám muội, chỉ là hơn hai mươi năm nay chưa từng gần gũi nam nhân như thế. Đột nhiên thân mật tiếp xúc một lần với gã, cảm thụ nam tử khí tức khác lạ khiến cô nhất thời lúng túng. Bất quá hành động của gã thu được hảo cảm của cô.

"Đa tạ," giọng nói nhỏ như muỗi kêu, bất quá Diệp Phong ở rất gần nên nghe được loáng thoáng, lập tức nở nụ cười ôn hòa.

"Đồ khốn ở đâu ra thế hả! Dám nhúng tay vào việc của Lục Trúc bang." Lâm Đắc Ý nổi giận. Hắn chưa từng thấy Diệp Phong, thực lực của đối phương cho thấy không thể là hạng vô danh.

"Bang chủ! Thuộc hạ biết hắn." Một viên thủ hạ từng tham gia áp tải cống phẩm khẽ thì thầm vào tai Lâm Đắc Ý.

Sao có thể! Sắc mặt Lâm Đắc Ý cứng lại, tỏ vẻ không tin nổi. Mạnh Lãng hiện tại còn nằm bất động trên giường, tiểu tử này dù đúc bằng sắt cũng không thể chỉ mấy ngày mà đã tung tăng.

"Lục Trúc bang? Bất phàm lắm hả?" Gã nhếch môi lạnh nhạt nói. Một Lục Trúc bang nhỏ xíu, so với Bạch Thủy gia cũng không mạnh hơn bao nhiêu, lẽ nào dọa được gã?

"Hảo! Hảo!" Lâm Đắc Ý mắt lóe hung quang, cười độc ác: "Lão tam bị ngươi đập trúng giờ vẫn chưa tỉnh, hiện tại ngươi đánh lén lão nhị, nếu ta không xé xác ngươi thì sao giải được mối hận trong lòng."

"Ngươi muốn chiến, ta phụng bồi." Suýt bị đối phương dùng thủ đoạn vô sỉ bắt sống, Liễu Hồng Diệp nổi giận dựng mày liễu, lên tiếng mắng.

"Liễu bang chủ..." Lâm Đắc Ý giật giật da mặt, cười lạnh đáp: "Ban nãy bang chủ đã nhận thua, chúng ta thắng bại đã phân, việc cống phẩm coi như xong. Tiểu tử này liên tục xâm phạm uy nghiêm bản bang, nếu không giáo huấn hắn một phen, mỗ làm cách nào mà phục chúng." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Là nam nhân thì đứng ra tiếp mỗ ba chiêu, trốn sau lưng nữ nhân thì có tài cán gì." Lâm Đắc Ý không hổ là hạng già đời, lên tiếng khích bác.

Hôm nay hắn đem theo nhị, tứ đương gia, cộng thêm hắn là ba võ sư, hoàn toàn áp chế được Hồng Diệp bang. Nhưng nhị đương gia hiện tại bị đánh lén trọng thương, Lục Trúc bang chỉ còn một tứ giai võ sư là hắn và tứ đương gia nhất giai võ sư.

Liễu Hồng Diệp đủ để cầm chân hắn, còn Hầu thị huynh đệ liên thủ hợp kích, miễn cưỡng đấu được với lão tứ, hiện tại mà chính diện xung đột với Hồng Diệp bang thì phần thắng không cao, dù thắng cũng tổn thất thảm trọng, được không bù nổi mất.

Nên hắn chĩu mũi dùi vào Diệp Phong, một là tìm cớ xuống nước cho việc sử dụng âm mưu vừa rồi, hai là để phát tiết mối hận lòng.

"Lão cẩu vô sỉ, ngươi đường đường tứ giai võ sư đi khiêu chiến một thiếu niên, đúng là không biết đến hai chữ xấu hổ." Tuy thực lực của Diệp Phong vượt ngoài ý liệu của Liễu Hồng Diệp nhưng cô hiểu rõ, gã đánh lén mới trọng thương được nhị đương gia, chứng tỏ giữa gã và võ sư là hố sâu không san lấp được.

Nếu Diệp Phong cũng có thực lực võ sư, trong tình huống đối phương không phòng bị tất gã đã giết chết nhị đương gia. Vết thương của nhị đương gia cho thấy lực phá hoại của gã ngang với võ kỹ do ngũ giai võ sĩ thi triển.

Thực lực đó đừng nói tiếp hắn ba chiêu, e rằng một chiêu cũng không xong. Hơn nữa cả hai đều là thổ nguyên lực tu luyện giả, nhược điểm tốc độ của Lâm Đắc Ý cũng là nhược điểm của gã.

"Thế nào? Tiểu tử! Nếu không dám thì cứ quỳ xuống dập đầu bồi tội với hai vị đương gia bọn ta, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi." Lâm Đắc Ý tiếp tục khích.

Liễu Hồng Diệp trừng mắt hạnh, định đáp trả thì bị một cánh tay ngăn lại.

Diệp Phong thản nhiên bước tới hai bước, tùy ý vuốt mũi, thong thả bảo: "Nếu chỉ ba chiêu thì mỗ còn có hứng thử."

Hầu thị huynh đệ cực kỳ hiểu ý, đồng thời nhếch môi nhìn nhau cười khổ.

Thử nghĩ xem? Gã tưởng Lâm Đắc Ý luyện tập cùng chắc? Đối phương muốn lấy mạng gã kia. Trúng một chiêu, nếu vận khí tốt thì cả đời tàn phế, không tốt thì mất mạng ở đây. Thật ra gã điên hay ngu xuẩn mà lại đi chấp nhận lời khiêu chiến của tứ giai võ sư?

Liễu Hồng Diệp mím môi, cặp chân dài bước lên một bước, thể nội hỏa nguyên khí hải từ từ vận chuyển, định chặn trước mặt gã. Dù vì nguyên nhân gì, cô không muốn gã bước lên chịu chết.

Diệp Phong nhún vai mỉm cười, chân căng lên, thân hình như thiểm điện lách ngang, chặn trước mặt Liễu Hồng Diệp tựa quỷ mị.

Hai khối mềm mềm ấn lên lưng khiến gã thầm thoải mái, sau lưng vang lên tiếng hô, Liễu Hồng Diệp trong lúc thảng thốt đã va vào lưng gã.

"Trốn sau lưng nữ nhân không phải tính cách của Diệp mỗ." Lời lẽ nhẹ tênh từ miệng gã truyền vào tai cô, cô ngẩn ra hồi lâu, chấn kinh mãi vì thân pháp gã vừa thi triển, một thổ nguyên tu luyện giả làm cách nào có được tốc độ quỷ mị đó?

Từ nơi mẫn cảm trên ngực truyền lại cảm xúc tê tê như điện giật, nghĩ lại cảnh ban nãy mình chủ động ấn hai ngọn núi thịt vào lưng gã, má cô lập tức ửng lên một đóa mây hồng, kiều diễm như hoa!

Lúc đó gã bước ra trường địa.