Hồn Pháp Vô Song

Chương 18: Địa Xứ công kích?

Mẫn Nhu nghe thấy vậy hơi dừng lại rồi ngó qua nhìn về phía hai người Đan lão và Phong Khải.

"...Cứ nói đi, họ là người đến để bắt bệnh cho sư phụ mà thôi."

Ngọc Linh hiểu được ánh mắt của sư muội mình bèn lên tiếng.

"Vâng... sư tỷ có nghe qua về Diêu Dương Hội rồi chứ?"

"Diêu Dương Hội tất nhiên là ta đã nghe qua, nhưng điều đấy thì có liên quan gì tới việc sư phụ bị thương?"

Ngọc Linh ngạc nhiên hỏi.

"Trong khi trưởng môn sư bá cùng Tử Dương sư thúc tới Tuyên Tông Môn để họp bàn tổ chức Diêu Dương Hội cùng các tông môn khác, một nhóm người mặc chiến giáp màu vàng tự xưng là chiến tướng quân của Địa Xứ tới Hoa Linh Môn của chúng ta đòi một thứ gì đó từ hai vạn năm trước. Mà lúc đó...sư phụ lại thay trưởng môn sư bá chấp trưởng, đã cùng các vị trưởng lão ngăn chặn bọn chúng. Sư phụ đã cầm chân kẻ đứng đầu của bọn chúng để các vị trưởng lão có thời gian bảo vệ các đệ tử trong môn. Thật không ngờ kẻ kia tu vi lại cao hơn sư phụ nên đã hạ sư phụ, nhưng đúng lúc đó may mắn là sư bá và sư thúc về, bọn chúng thấy vậy liền bỏ chạy... sau đó sư phụ bị trọng thương nặng đã hơn năm ngày nay..."

Mẫn Nhu nói xong, khóe mắt hơi ẩm ướt

"Địa Xứ? Điều này sao có thể... Ta nghe nói hiện tại Ma giới đang có nội chiến, tại sao lúc này chiến tướng của Địa Xứ lại có thể tới được?"

Ngọc Linh hơi sửng sốt.

Trong tam giới thì Địa Xứ là hỗn loạn nhất. Địa Xứ từ ngàn năm nay nội chiến liên miên không ngứt. Từ sau khi tông chủ của Hắc Điệt Tông quy ẩn. Các thế lực trong triều đã lục đục nổi lên khắp nơi chia bè kéo cánh. Đi đầu là một trưởng lão trong Hắc Điệt Tông họ Trương đã làm phản lại tông môn. Có kẻ đi đầu vậy há những kẻ còn lại chịu ngồi yên. Những trưởng lão khác cũng bắt đầu nổi dậy, tiêu diệt lẫn nhau để tước đoạt ngôi vị tông chủ Hắc Điệt Tông và trở thành bá chủ Địa Xứ

"...Nhưng thật không hiểu, giữa lúc Địa Xứ loạn lạc như thế lại có một tên tướng quân tới Nhân Gian để tấn công Hoa Linh Môn đòi thứ gì đó, chuyện này thật không bình thường đi..."

Ngọc Linh trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.

"...Chuyện này hãy để sau đi trước hết vẫn nên chữa trị cho sư phụ đã."

Nàng chặc lưỡi, sau đó mời hai người Đan lão và Phong Khải đi vào.

Ba người bước vào đình viện lớn nhất của Vân Nhược Phong. Gian ngoài của đình viện có bố trí một bộ trà kỷ và trang trí bằng lục bình hai bên ở phía sau. Trên tường phía hai bên có treo Ở phía bên trái có một bức bình phong màu trắng, đây chính là gian phòng của phong chủ Vân Nhược Phong. Ngọc Linh khẩn trương bước về phía bức bình trong màu trắng.

Xoạch!

Ngọc Linh kéo bức bình phong rồi bước vào. Trong đây có một bộ kỷ án cùng một chiếc gương đồng được đặt ở cuối phòng. Phía góc phòng gần bức bình phong nhất có hai chiếc ghế gỗ sẫm màu trông giản dị. Chính giữa là một cái sàng cũng bằng gỗ, ở phía trên có căng hai chiếc mành trắng che phủ phía trước sàng.

Phía trong chiếc mành có một bóng người đang xếp bằng, một dòng Dương khí bá đạo mang theo uy áp từ thiên địa ba động tiến vào phía trong mành. Một luồng sáng chói tỏa ra xunh quanh căn phòng khiến cho ba người phải lấy tay che mắt cho khỏi chói. Một lát sau ánh sáng mờ dần, khung cảnh xung quanh phòng lại hiện ra, tuy nhiên trong phòng lúc này không khí cảm giác như bị chặn lại rồi mang theo một chút uy áp khiến cho người ta chỉ muốn phủ phục xuống.

"Mẫn Nhu đấy... ta đã nói là đừng vào phòng khi ta chưa cho phép..."

Thanh âm đằng sau mành không giận mà uy truyền ra. Chỉ một chút nữa là người đằng sau bức mành kia đã đột phá vậy mà lại bị chen ngang.

"...Con xem, chỉ thiếu chút nữa ta đã đột phá lên...."

"Sư phụ...con..."

Ngọc Linh ngập ngừng đáp lại, âm thanh đằng sau mành kia bỗng nhiên im bặt, rồi sau đó đột nhiên lại lên tiếng.

"Ngọc Linh... là con, là con đúng không?"

Hai tấm mành trắng bị hất lên một thân ảnh nhanh chóng bước xuống sàng, thân ảnh ấy khẽ dừng lại rồi run run. Ngọc Linh thấy vậy không tự chủ được mà lao tới ôm thân hình kia rồi bật khóc.

"Sư phụ... sư phụ..."

Bấy giờ mới kịp nhìn lại. Thì ra đó chính là sư phụ của Ngọc Linh, phong chủ của Vân Nhược Phong.

Thoạt nhìn vị sư phụ này mặc một bộ bạch sương y phục. Tóc vấn cao, khuôn mặt toát lên vẻ thanh thoát mà nhẹ nhàng không vướng chút bụi trần nhưng dáng vẻ lại tiều tụy và mang theo mệt mỏi.

"Nào... đừng khóc, vi sư ở đây rồi, con còn khóc gì chứ."

Lăng Vân Trúc nhẹ nhàng an ủi đồ nhi của mình.

"Sư phụ... vì sao người lại liều lĩnh như vậy, có phải người không cần chúng con nữa đúng không?"

Ngọc Linh càng khóc lớn hơn.

"Nha đầu ngốc, ta tất nhiên là cần các con rồi nhưng ta cũng đâu có thể để mặc môn phái bị đám tà ma đó càn quấy được. Huống hồ, sư bá và sư thúc con về kịp nên ta không sao..."

"Chẳng nhẽ trận pháp của Hoa Linh Môn lại không thể cản nổi bọn chúng sao?"

Ngọc Linh lúc này ngừng khóc ngẩng đầu lên hỏi.

"Con đã quên Địa Xứ sở hữu thiên phú bẩm sinh gì sao?"

Lăng Vân Trúc thở dài nói.

"Lẽ nào là... Huyền Thể?"

Ngọc Linh suy nghĩ rồi hỏi."Phải, chính là thứ ấy. Thật không ngờ kẻ cầm đầu bọn chúng đã đạt tới Tam Huyền Thể, những kẻ còn lại cũng đều đã đạt tới Nhị Huyền Thể. Chút kết giới ấy chúng căn bản là không để vào mắt."