Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Chương 54: Thiên Âm Phong Sát Châu Chuẩn bị cứu người

Thu Trúc đang vui mừng hớn hở vì nàng thấy được hắn rút ra một tàn hồn trên người muội muội mình, như vậy có thể thấy vẻ mặt tà ác lúc nãy không phải của nàng, nàng vẫn không mất đi một tiểu muội muội. Nhưng bỗng dưng Thu Trúc biến sắc miệng lắp bắp

- Thiên....

Chỉ thấy tiểu cô nương trên tay Thu Trúc không ngừng tỏa ra hắc khí đen kịt khiến làn da vốn trong sáng như ngọc biến thành màu đen khó coi, hắn khi nhìn thấy cũng không nhịn được có chút kinh ngạc, không đợi Thu Trúc nói hết câu trực tiếp ôm lấy cô bé, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương kia, một luồng pháp lực nhu hòa mang theo tinh thần lực bàn bạc dọc theo cánh tay chạy khắp kinh mạch nàng.

Đến khi tiến vào đan điền thì hắn lại nhìn thấy một khoả hắc cầu to bằng ngón tay đang không ngừng xoay tròn, hơn nữa còn tỏa ra hắc khí cũng chính là lớp hắc khí bên ngoài cơ thể nàng.

- Thiên Âm Phong Sát Châu

Hắn nhíu mày khẽ nói, Thiên Âm Phong Sát Châu này chính là linh vật Thiên Địa, sinh ra tại nơi có Âm Sát chi khí nồng đậm. Nó mang theo âm phong vô cùng khủng bố, nếu một Hạ Vị Thần có được nó hoàn toàn có thể vô địch trong cùng cấp, trừ khi kẻ địch của hắn có được linh vật Thiên Địa đồng dạng hoặc là Pháp bảo nghịch thiên nếu không hoàng toàn không phải đối thủ.

Còn Thu Trúc thì chẳng thèm quan tâm cái gì mà Âm Sát hay dương sát gì thứ nàng lo chỉ là tính mạng tiểu muội nàng thôi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng hỏi hắn

- Rốt cuộc nàng bị sao vậy.

- Trong người nàng không biết gặp được kỳ ngộ gì có được Thiên Âm Phong Sát Châu nhưng vẫn không thể luyện hóa dẫn đến Âm Sát khí nhập thể nếu không kịp thời thanh tẩy e là...

- Có...Có cách nào thanh tẩy không

- Cách thì có nhưng mà...

- Có gì cứ nói ấp a ấp úng không giống chàng tí nào

Nàng đang lo muốn chết vậy mà hắn cứ nói nữa chừng lại thôi khiến nàng tức muốn bốc khói luôn, cái tên này ngày thường thì ba hoa chích choè đến lúc quan trọng thì cứ như nữ nhân hỏi sao nàng không tức được chớ

- Ừ thì cách nhanh nhất, đơn giản nhất đó chính là... song tu.

Hắn nói xong thì lấy lại vẻ tỉnh tỉnh thường ngày, nhưng nàng thì không được như hắn vẻ mặt hơi đỏ lên lại có chút quẩn bách. Tuy nàng không để ý chuyện hắn có quan hệ với nhiều nữ nhân, nhưng mà đây là muội muội của nàng đó, nếu như để nàng song tu cùng hắn thì với tính cách bao dung của hắn thì chắc chắn hai tỷ muội của nàng đều rơi vào ma trảo của hắn, nhưng nếu không cùng hắn song tu thì e rằng muội muội nàng tính mạng khó giữ.

Trong khi nàng còn đang khó khăn suy nghĩ thì trong lòng hắn lại cười không khép miệng

được, ngay khi nghe Thu Trúc nói nàng có một tiểu muội thì hắn đã quyết phải thu nàng rồi. Người ta nói phù sa không chảy ra ruộng ngoài, huống hồ gì tiểu muội nàng lại xinh đẹp không thua gì Thu Trúc, trong khi hắn còn không biết dùng cách gì thu nàng thì bỗng dưng Thiên Âm Phong Sát Châu trong người nàng lại phát tác, vốn bằng khả năng của hắn muốn thanh tẩy và trấn áp mớ Âm Sát khí đó chỉ dễ như trở bàn tay. Nhưng mà hắc hắc cơ hội ngàn năm hiếm có như vậy làm sao hắn có thể bỏ qua được chứ, nên trực tiếp bày ra bộ dạng khó xử kia.

Cuối cùng sau một hồi đắng đo quyết định, dù sao hắn cũng có nhiều nữ nhân thêm một người nữa cũng không sao hơn nữa không phải cả hai sư đồ Tuyết Linh không phải cùng ở một chỗ với hắn sao, dù gì tỷ muội ở cùng một chỗ cũng không phải quá xấu.

- Thiên có chắc song...song tu có thể cứu được không...

- Tuy không hoàn toàn chắc chắn nhưng ít nhất cũng có bảy thành nắm chắc

- Bất quá...nếu...nếu, vạn nhất thất bại thì sao?

- Hajzzz nếu thất bại thì tiểu muội của nàng đành phải...

- Phải chết chứ gì

Nàng có chút sợ hãi nói

- Chết cái gì mà chết chứ, bất quá tu vi nàng ta mất hết thôi, cùng lắm là tu luyện lại từ đầu thôi. Nhưng nàng yên tâm với Long Phượng Hỗn Nguyên quyết của ta thì dù có tu lại thì cũng chỉ cần mười năm là hoàn toàn khôi phục rồi.

- Hừ ai bảo chàng cứ không chịu nói đàng hoàng chứ

Nàng lườm hắn một cái, bất quá nội tâm cũng thở ra một hơi dù sao không mất mạng là tốt rồi. Nhìn hắn còn không chịu làm việc nàng đành phải trừng mắt nhìn hắn giục

- Còn không mau cứu người

Nói xong đẩy Tiểu muội đáng thương cho hắn ( chị ơi chị đưa em nó vào miệng cọp rồi). Hắn cười cười một cái thu nàng và Huỳnh Như vào Bổn Nguyên không gian, trước khi đó Huỳnh Như còn nháy mắt với hắn một cái, hiển nhiên nàng đã nhìn thấu âm mưu của hắn nhưng cũng không vạch trần. Cũng phải thôi nàng khi xưa sắp đi chầu Diêm Vương hắn còn cứu được huống chi một cái Âm Sát Châu nho nhỏ này chứ, chỉ cần nàng cũng có thể áp chế nó rồi thì hắn sao không thể trị được chứ, có quỷ mới tin hắn không có cách khác.

Sau khi tiến vào Bổn Nguyên không gian hắn đặc nàng xuống chiếc giường lớn nơi hắn cùng tỷ tỷ nàng thường trao đổi chuyện nhân sinh, hắn phất tay phong ấn Âm Sát Châu để nó im lặng, sau đó kiểm tra tình hình Mỹ nữ quái vật một chút. Tuy nàng chỉ bị thương chút chút chứ không quá nguy hiểm, lại phất tay một cái ngũ sắc quang mang nhu hòa từ tay hắn bao lấy nàng một cái dùng tốc độ tên lửa chửa trị hết thương thế của nàng sau đó biến mất vô tung. Nàng vẫn ngủ say như trước nhưng khí chất đã không còn suy nhược nữa mà trở nên thanh thuần thoát tục, hắn đưa nàng đến phòng khác sau đó mới chuẩn bị "cứu" cô em vợ mình.

Hắn nhẹ nhàng cởi từng kiện y phục trên người nàng ra chẳng mấy chốc một thân thể tuyệt mỹ sáng bóng như ngọc đã bại lộ, gương mặt tuyệt mỹ đầy mê hoặc hoàn toàn khác với nét anh khí của Thu Trúc nhưng về nhan sắc thì không thua chút nào, kế tiếp là cổ ngọc thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp. Song phong cao vút ngạo nghễ ưỡn lên cùng hai hạt anh đào đỏ hồng dụ hoặc, bụng dưới trơn nhẵn không chút mỡ thừa cùng eo nhỏ tinh tế.

Kế tiếp là chân ngọc thon dài săn chắc, nhưng nơi chói mắt nhất chính là khu rừng kia với lưa thưa vài cọng cỏ nhưng lại mềm mại như nhung đang cố che lấp khe suối thần tiên kia nhưng vẫn không thể che được mà càng làm cho nó trở nên mê hoặc hơn. Ngắm nhìn người ngọc xinh đẹp đang lõa thể thế kia thì nơi nào đó của hắn đã "Nhất trụ kình thiên" yết hầu hơi lay động hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt và....