Hồng Hoang: Siêu Thành Tựu Hệ Thống

Chương 10: Hỗn Độn Thần Ma, Tích Mà Đục

Hồng hoang, một tòa nào đó không biết linh sơn bên trên.

Khác với hồng hoang hư vô. Bên trên cây xanh tươi tốt linh khí dòi dào linh tuyền san sát quanh, đỉnh núi hiện tại đang đứng một tên thanh niên, mặt như quan ngọc, bạch trắng tóc bay, thân cao một mét bảy, tám, Nhìn hảo một tên thanh niên tuấn tú.

"Không sai, đây người chính là Chu Thiên."

Hắn vừa đi vào hồng hoang liền là xuất hiện ở đây tới, còn vì sao không di chuyển đi tiếp mà đứng yên ở, chủ yếu là Chu Thiên đang cảm ứng xem xét một chút thông tin về thời đại này.

"Ân......"

"Dù sao cũng phải biết đây là hồng hoang tuyến thời gian nào a, không biết còn như thế nào đi."

"Với không biết, lại nháo ra cái gì loạn tới thì mệt lòng, hắn cũng không phải long ngạo thiên toàn đi phá."

Ở đây, theo Chu Thiên cảm ứng mà nói, hồng hoang không sai biệt lắm là đang nằm ở Tam Tộc Quật Khởi thời kỳ......Ân..... Thời kỳ này, tam tộc vẫn chưa có cái gì xo xác với nhau, tam phương vẫn là ở riêng mình lãnh địa phát triển đi.

"Biết, Chu Thiên liền lâm vào trầm tư suy nghĩ bên trong."

"Hắn đang suy nghĩ đến xem Có nên hay không giữ lại La Hầu với ba cái tộc trưởng kia, chính là Tổ Long, Phượng Tổ, Kỳ Lân Lão Tổ ba cái kia gia hỏa."

Chủ yếu Chu Thiên dự định tới về sau, hắn rất có thể hắn sẻ tiến đánh thế giới khác tới, A..... học theo bên trong một cuốn tiểu thuyết ân.....rất không sai đi.

Cho nên, Cường giả vẫn là rất quan trọng, điểm trọng yếu duy nhất làm hắn suy nghĩ ở đây chính là, Mấy cái này nhân vật lão tổ thực lực cũng như thế thôi đây chính là nguyên nhân làm hắn chần chờ.

"Chu Thiên ngẩn đầu, nhìn hư không một cái như có điều suy nghĩ...... Mở miệng nói thầm đạo."

Với lại, quan trọng nhất bọn này mấy cái điều là Hỗn độn thần ma chuyển thế ờ.

"Không sai, La Hầu, Tam Tộc Tam Tổ chính là hỗn độn thần ma chuyển thế, Y như tiểu thuyết mấy cái kia như thế nói."

Tuy nói thật trọng dụng lên cũng chả có chuyện a.

Còn Khác với hồng hoang khắc mà nói là, bên đây Chu Thiên bên này Hỗn độn thần ma chuyển thế cũng chỉ mấy cái như thế mà thôi, không nhiều.

Nguyên nhân a ân, chuyện này Hắn cũng biết rất rõ tới, chủ là Khi Bàn Cổ khai thiên, dùng hắn phối hợp chí bảo mà chém giết Hỗn Độn thần ma, sau đó lấy mình pháp bảo thu toàn bộ nguyên thần - tinh huyết của Hỗn Độn thần ma nhóm mà dung nhập vào mình pháp bảo bên trong.

PS: (Tích mà đục ( Bàn Cổ)—— Vì Bàn Cổ đại thần phối hợp chí bảo, lực sát thương Thiên Đạo đệ nhất. Bàn Cổ lúc khai thiên, ba ngàn thiên ma không đếm hết cưỡng ép ngăn cản Bàn Cổ khai thiên. Bàn Cổ đại thần dưới cơn nóng giận huy động tích mà đục chém giết ba ngàn thiên ma, mà bản thân Tích mà đục cũng đem gần hết ba ngàn thiên ma toàn bộ nguyên thần tinh huyết cho hấp thu. Biến thành về sau Thiên Đạo đệ nhất hung khí —— Tru Tiên Tứ Kiếm, ba ngàn thiên ma thi thể thì biến thành Tru Tiên trận đồ. Bốn kiếm kết hợp trận đồ có thể bố Thiên thứ nhất sát trận —— Tru Tiên kiếm trận.)

"Ân......"

Cho nên hiện tại cũng chỉ mấy cái như vậy trốn ra được, ngoài Dương Mi cái kia không cần hao quá nhiều, bây giờ chỉ cần khôi phục tu vi mà thôi, mấy cái khác cơ bản điều là chuyển thế tới.

Chỉ là sau khi chuyển thế sẻ không thể đi theo Hỗn Độn thần ma con đường nuôi dưỡng pháp tắc mạnh mẽ lên, cho nên mấy cái này chuyển thế muốn tu đến như xưa Hỗn Nguyên cảnh giới con xa đâu.

"Ưm........"

"Thôi được rồi....."

"Đứng đó lắc lắc đầu, Chu Thiên liền quyết định."

Hắn cũng sẻ không quá xen vào chuyện này tới, nói làm sao trận này Tam tộc đại chiến cùng Ma Đạo chi tranh vẫn là đối với hồng hoang rất mạnh ảnh hưởng, thiên địa về sau lại càn vững chắc....cho nên, vẫn là thôi a.

"Bất quá... Chu Thiên trên môi toát ra một tia nụ cười.......

"Phượng tổ bên kia có thể cân nhắc một chút làm hậu thủ a."

Nghĩ đến đây, Chu Thiên đưa tay, cong ngón bún một luồn ánh sáng, vô tung vô ảnh bắn tới Phượng tộc lãnh địa đi tới.

"A..... nó về sau sẻ có tắc dụng, ít nhất nàng sẻ không chết đi."

Làm xong điều này, Chu Thiên đứng đó, suy tư một hồi, cảm nhận một chút Hồng quân chổ sau, quay người, hướng nơi đó mà đi chầm chậm tới, vừa đi vừa quan sát quan cảnh xung quanh.