Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 70: 70: Vũ Phàm Ngươi Là Tên Khốn Nạn!

Vũ Phàm hai mắt đỏ ngầu cắn chặt đôi môi đến nỗi bật cả máu tươi, hắn gầm lên như chúa sơn lâm gầm thét trong bóng tối của đại ngàn.

Tiếng gầm của Vũ Phàm trấn áp hết thảy sinh linh có mặt ở trong đại sảnh này bao gồm cả Bách Diện Quỷ Tri Chu.

Thần hồn bản nguyên của Vũ Phàm trong lúc tuyệt vọng nhất đã đột phá đến Tam Tài cảnh giới, một màu xanh nhạt nhanh chiếm lấp đầy thần hồn bản nguyên của hắn.

Bây giờ tinh thần lực của Vũ Phàm đã vượt qua tu sĩ Kết Đan kỳ.

Một luồng tinh thần lực mạnh mẽ tuôn trào từ thức hải của Vũ Phàm nhanh chóng giữ chặt lấy Tiếu Ngưng Nhi, giành giật lại mạng sống của nàng với con nhện mặt quỷ.

Thất khiếu của hắn chảy máu dữ dội, toàn thân đau đớn kịch liệt nhưng hắn không từ bỏ, phải nói là hắn không dám từ bỏ, bởi vì hắn rất sợ người thương yêu hắn lần nữa ra đi.

Một tia kiếm khí màu hoàng kim nồng đậm chém đứt tơ của Bách Diện Quỷ Tri Chu, Tiếu Ngưng Nhi liền thoát khốn.

Vũ Phàm dốc hết hơi tàn còn sót lại tập trung huy động tinh thần lực mạnh mẽ kéo nàng về phía hắn.

Nói thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, tất cả chỉ trong hai nhịp thở, đây quả là một hồi kỳ tích!

Con nhện mặt quỷ đột nhiên rít lên từng cơn, nó giãy dụa dữ dội dường như nó đang vô cùng đau đớn, dưới khoang bụng nó đột nhiên hình thành một cái lỗ lớn to hơn một xích, nội tạng và huyết nhục chảy ra xối xả.

- Nó bị trúng độc của Hoàng Kim Xích Ngô Công rồi, mau giết nó!

Đột nhiên Nhạc Thanh Phong hét lớn, làm mọi người xung quanh bừng tỉnh, ban đầu bọn họ còn đang ngờ ngợ là nó nổi điên vì bị người khác cướp con mồi.

Con Bách Diện Quỷ Tri Chu rít lên từng tiếng thảm thiết, nó lảo đảo chạy trốn về sâu bên trong đại diện để lại một vệt máu dài loang lổ trên mặt đất, xương trắng rơi vương vãi khắp nơi.

Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

- Mau giết nó đừng để nó chạy thoát!

Thấy nó bị trúng kịch độc trọng thương bỏ chạy, đám đệ tử Hoàng Thiên Tông từ thần sắc ủ rũ chán nản lần nữa lấy lại khí thế bừng bừng đuổi giết con nhện mặt quỷ ở phía trước.

Ở một góc khuất, Vũ Phàm ngất lịm đi trên ngực của Tiếu Ngưng Nhi nhưng tay của hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, dường như hắn sợ lần nữa để mất nàng vậy.

Lăng Hàn chạy lại giúp đỡ hai người bọn họ, hắn khó khăn lắm mới gỡ được Vũ Phàm ra, sau đó nhanh chóng dùng chân khí của mình truyền vào trong cơ thể Vũ Phàm để khôi phục thương thế.

- Lăng sư huynh, Vũ sư huynh ổn chứ?

— QUẢNG CÁO —

Tiếu Ngưng Nhi nước mắt giàn dụa hỏi Lăng Hàn, tay nàng nắm lấy bàn tay của Vũ Phàm.

- Không sao, hắn chỉ là quá sức mà thôi! - Lăng Hàn khẽ đáp.

Triệu Lệ Dĩnh sau khi thấy Vũ Phàm không có gì nguy hiểm nữa, mặt khác ở đây cũng có nhiều người vây quanh chăm sóc cho hắn, liền xoay người rời đi hỗ trợ đệ tử Hoàng Thiên Tông chém giết Bách Diện Quỷ Tri Chu.

Hai khắc sau, con nhện mặt quỷ cũng đổ gục xuống đất cơ thể nó bị phân huỷ từng mảng từng mảng như thể bị trúng độc huỷ thi vậy, hơn nữa trong khí độc toả ra từ cơ thể nó còn có thể phong bế chân khí của tu sĩ hít phải.

- Độc của con Hoàng Kim Xích Ngô Công vừa nãy thật mạnh a!

Mấy tên đệ tử Hoàng Thiên Tông nhao nhao bàn tán, nếu không nhờ có con Hoàng Kim Xích Ngô Công đó thì bọn họ cũng không có cách nào đánh thắng con nhện mặt quỷ này cả.

Ngay khi hạ sát xong con nhện mặt quỷ, Triệu Lệ Dĩnh lập tức quay lại chỗ Vũ Phàm ở đại sảnh, nàng lo lắng hỏi mấy người Lăng Hàn:

- Hắn không sao chứ?

Lăng Mộng Nhi vẫn còn giận nàng chuyện lúc trước, giọng lạnh nhạt nói:

- Vẫn chưa chết được!

Triệu Lệ Dĩnh lặng người đi chốc lát, nàng khẽ cúi đầu, đôi mắt buồn bã rời đi, "Vũ Phàm hy vọng ngươi không sao!"

Con nhện mặt quỷ chết được khoảng một canh giờ thì cánh cửa đại môn cũng mở ra.

Bên ngoài đại điện, sắc trời trong xanh, mặt trời chói chang trên thiên đỉnh, đám đệ tử hai tông môn vội chạy nhanh ra ngoài, bọn họ hết thảy đều vui mừng hớn hở.

Triệu Lệ Dĩnh đứng ở trên phi kiếm đảo mắt nhìn quanh một lượt, lúc vào đại điện gần chín mươi người bây giờ chỉ còn lác đác ba bốn chục người, quả là thảm khốc.

Vũ Phàm lúc này cũng đã tỉnh, cũng có thể hành động và đi lại bình thường duy chỉ có đầu của hắn là đau như búa bổ.

Triệu Lệ Dĩnh nhìn Vũ Phàm một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, thẳng hướng truyền tống trận mà phi hành.

Vũ Phàm không vội ra ngoài, hắn ở lại bên trong bí cảnh sắp xếp một số thứ rồi mới trở ra.

Đột nhiên Vũ Phàm nói với Ngưng Nhi:

— QUẢNG CÁO —

- Cái này phiền muội giữ giúp ta! Đợt lát nữa có chuyện quan trọng cần dùng.

Ngưng Nhi vẻ mặt khó hiểu đón lấy túi trữ vật của hắn, khuôn mặt của Vũ Phàm bây giờ có chút đê tiện.

Nói đoạn, bọn họ cũng đã trở ra bên ngoài, Vũ Phàm nhanh chóng tìm đến chỗ Triệu Lệ Dĩnh, hai người to nhỏ với nhau gì đó một lúc rồi hắn mới quay trở về, chỉ thấy hắn cười hắc hắc đắc ý còn Triệu Lệ Dĩnh mặt đen như đáy nồi.

Sau hơn một canh giờ không thấy ai đi ra nữa, một vị trưởng lão của thượng tông lớn giọng nói:

- Tập trung điểm danh và kiểm tra vật phẩm!

Đám đệ tử hai tông môn nhanh chóng xếp thành từng hàng báo ra danh tự rồi đi qua Thấu Thị Kính pháp bảo!

Nam đệ tử sẽ do nam trưởng lão kiểm tra, nữ đệ tử sẽ do nữ trưởng lão kiểm tra.

Vũ Phàm bình thản bước qua Thấu Thị Kính, đồ vật trong không gian giới chỉ của hắn rất bình thường, thu hoạch cũng gọi là tạm được mà thôi, vị trưởng lão nội môn của Đạo Tiên sơn môn nhìn hắn có chút chán chường nói.

- Được rồi, đi đi!

Vũ Phàm cười lạnh, hắn đã an bài hết thảy làm sao bọn họ có thể thăm dò ra được chuyện gì cơ chứ.

Vân Triệt nhìn Vũ Phàm một cái thật sâu, thấy đối phương nhìn mình, hắn cũng cười cười đáp lại Vũ Phàm.

Triệu Lệ Dĩnh tức tối nhìn vẻ mặt đắc ý của Vũ Phàm sau khi bước qua thấu thị kính, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Tên dâm tặc vô sỉ, khốn nạn, uổng cho ta lo cho ngươi!

Nàng liên tục chửi rủa hắn không thôi.

Ba ngày sau, ở tệ xá của Vũ Phàm, rốt cuộc Triệu Lệ Dĩnh cũng tìm được chỗ ở của hắn.

Vừa thấy Vũ Phàm nàng đã la lớn:

- Mau trả những thứ đó cho ta!

Vũ Phàm cười hắc hắc nói:

— QUẢNG CÁO —

- Nàng phải đưa ta nhẫn trữ vật trước!

Triệu Lệ Dĩnh tức tối lườm hắn một cái, rồi quăng mạnh cái nhẫn trữ vật xuống đất biểu cảm vô cùng tức giận.

- Mau đưa đồ cho ta!

Vũ Phàm nhặt nhẫn trữ vật lên xem xét kỹ lưỡng một lần rồi đeo vào ngón tay, rồi hắn mới ném cho nàng một cái túi trữ vật.

Triệu Lệ Dĩnh đón lấy rồi xem qua loa một lượt rồi lập tức xoay người rời đi.

Đêm khuya, ở chỗ ở của thượng tông, Triệu Lệ Dĩnh tức muốn phát khóc, nàng kiểm tra kỹ lại một lượt, vậy mà hắn dám cất lại hai bộ nội y của nàng.

Nàng vừa tức giận vừa lo sợ đi qua đi lại, nếu hắn lấy mấy thứ ấy đi rêu rao khắp nơi thì thật là mất mặt.

"Aaa ! tức chết ta mất, Vũ Phàm ngươi là tên khốn nạn ! "

Ở bên cạnh một ngọn thác nhỏ, ánh mặt trăng soi rọi trên mặt nước lấp lánh từng tia sáng óng ánh, một thiếu niên đang đứng phiêu phù trên mặt nước.

Trên tay hắn cầm một thanh kiếm sắc bén, hắn khẽ động, kiếm khí lập tức tuôn trào.

Cành lá xung quanh xôn xao từng hồi mãnh liệt, sau lưng hắn, hư ảnh một thanh huyễn kiếm nhanh chóng hình thành, kiếm khí lại lấy hắn làm trung tâm, tạo thành một cái lĩnh vực.

Vũ Phàm đột nhiên đâm tới phía trước, huyễn ảnh kiếm khí lướt đi trong không trung, chấn nổ hư không từng đợt dữ dội, huyễn kiếm xuyên thủng một tảng đá bốn người ôm ở cách đó mười trượng một cách dễ dàng.

"Uy lực thật khủng khiếp!" Vũ Phàm cảm thán.

.