Hơp Thể Song Tu

Chương 64: Cùng chết với ta

Mái tóc của nàng không búi lên, cứ như vậy tùng tùng tán tán rũ xuống. Tóc xanh như suối, vừa vặn che kín mông nàng. Chỉ bất quá, vô luận trên mông của nàng hay là ngọc bối của nàng, đều lưu giữ lại một ít vết cào hồng hồng. Ừ, khi nàng còn tiểu điêu, hẳn bị Ninh Phàm cào móc mà ra.

Nữ yêu mắt như điện, nhưng mang một tia u oán, môi đỏ mọng còn mang từng chất dịch linh dược, màu trắng sữa chảy ra từ môi anh đào, hết sức dâm mỹ.

- Cô gái này dáng dấp có chút giống như ‘Thường Nga’.

Ninh Phàm tự lẩm bẩm, thưởng thức dáng người uyển chuyển của nữ yêu, ánh mắt không dời.

Thường Nga, theo người xưa có nói là một vị tiên tử trứ danh trên Thiên Đình. Loạn Cổ từng ra mắt cô gái này một lần, trong ký ức, kinh động lòng người.

Thực sự ánh mắt Ninh Phàm quét về phía ngọc bối và mông của nữ yêu, khiến cho sau lưng nữ yêu dâng lên một cảm giác nóng hừng hực. Vẻ mặt nàng nguyên bản lười biếng, thoáng chốc tức giận hết sức. Nàng xoay người, một tay che ngực, một tay ngăn trở giữa hai chân, căm tức nhìn Ninh Phàm.

- Tiểu tử thúi, nhìn đủ rồi sao.

Hừ! Hiện tại mình khôi phục thực lực Dung linh đỉnh phong, so với Bạch Cốt cự ma không yếu hơn nửa phân. Xú nam nhân này thật là không biết sống chết, còn dám chiếm tiện nghi mình.

- Vóc người không tệ.

Giọng nói Ninh Phàm mang nụ cười. Nụ cười này là do thực lực đề thăng mang tới sự ung dung. Nữ yêu Dung linh đỉnh phong, không cách nào mang đến cho hắn nửa phần cảm giác bị áp bách.

- Làm đỉnh lô của ta, hoặc là yêu sủng, hoặc là ở cùng ta nửa tháng, đi một vòng vào khu vực thứ ba. Ngươi lựa chọn một cái đi.

Khẩu khí Ninh Phàm ung dung ăn chắc nữ yêu, làm cho nàng vừa giận lại kinh. Cả kinh là Ninh Phàm trấn định quá mức.

Giận, dĩ nhiên là giọng Ninh Phàm cuồng vọng vô biên.

Đỉnh lô? Yêu sủng? Thế mà hắn cũng nói ra được. Hắn nghĩ hắn là ai? Chân tiên sao? Dám thu Toái hư nữ yêu làm yêu sủng!

Về phần ở cùng hắn nửa tháng, lời mập mờ này không giải thích được, khiến cho nữ yêu hơi có chút tức giận.

Mình dường như đã ở với xú nam nhân này năm ngày rồi! Hơn nữa xú nam nhân này gan lớn bằng trời, muốn bắt mình tiến vào trận vực thứ ba. Đơn giản một là không biết xấu hổ, hai là không muốn sống.

Gương mặt đẹp của nữ yêu do tức giận thay đổi lạnh như băng, không giận tự uy.

Tố thủ che ngực, có một tia khí chất không cách nào xâm phạm.

- Ngươi đừng chọc giận ta nữa. Nếu không ngươi sẽ hối hận!

Một cổ pháp lực ba văn vô hạn tiếp cận với Kim đan tản ra trên người nữ yêu.

Thế nhưng sóng gợn lúc thổi đến trước người Ninh Phàm lại quỷ dị bị phản chấn mà quay về.

Chớp mắt một cái, Ninh Phàm gần như không cho nữ yêu bất kỳ cơ hội xuất thủ nào, thức hải của hắn động một cái, lập tức trước người có ngay một đạo hắc ảnh lao ra, tản mát uy áp Kim đan trung kỳ lao đến gần trước người nữ yêu. Nữ yêu trong một thoáng đó đôi mắt đẹp cả kinh.

- Kim đan trung kỳ hóa thân. Chỉ có Toái hư lão quái mới có thể tế luyện hóa thân. Ngươi vì sao có thể có. A! Buông tay!

Bóng đen quá nhanh. Nữ yêu dù tu vi sắp đến Dung linh đỉnh phong căn bản không thể nào phòng ngự.

Lóe một cái, bóng đen xuất hiện sau lưng nữ yêu, đem thân người bao quát eo nhỏ nhắn ôm vào trong ngực, đầu ngón tay vận chuyển Thái Âm chỉ lực, điểm liên tục mấy cái vào ở trên lưng ngọc của nàng. Thần niện đồng thời thả ra, nhập vào nữ yêu thức hải , cũng không biết làm gì, thần niệm chợt nhanh chóng rút lui.

Sau một phen cử động quỷ, bóng đen tuy vẫn ôm chặc nữ yêu, nhưng cũng không tiếp tục cử động.

Trên mặt, lộ ra nụ cười độc nhất vô nhị giống với bổn tôn Ninh Phàm y như đúc.

Hóa thân cùng bổn tôn, bất quá chủ yếu và thứ yếu mà thôi. Thực tế đều là Ninh Phàm. Bất quá là một đao chém thành hai người.

- Ngươi làm gì.... Cái gì?

Nữ yêu kinh hãi, chỉ bị mấy ngón tay Ninh Phàm điểm liên tục, pháp lực trong cơ thể mình lại hoàn toàn rối loạn.

Nàng hơi giãy giụa, lại giống như thân thể lúc còn là tiểu điêu vậy, mềm nhũn vô lực, căn bản không thể nào tránh thoát vòng tay của Ninh Phàm, bị hắn ôm trong ngực.

Thấy ‘Tiểu điêu’ đang giãy giụa, còn muốn phản kháng, Ninh Phàm lắc đầu một cái, dùng bàn tay vỗ ở mông nữ yêu một cái, thịt nãy làm tay hắn bật ra, một tia tê dại và đau đớn truyền ra, càng làm cho chỉ lực tán loạn khắp trong cơ thể nữ yêu.

- Buông ra! Lão nương là Toái hư. Buông! Buông! Ư! Buông ta ra.... Ư!

Ánh mắt của nữ yêu mê ly, tựa hồ có thể chảy ra giọt nước. Nàng đường đường là Toái hư. Người ta gọi là ‘Mị Cơ’ – là nhân vật cao quý đến bực nào lại bị một tiểu bối Dung linh tùy ý gây khó dễ. Thân điêu thì cũng thôi đi, đã bị biến thành thân người, sao lại vẫn không phải là đối thủ của hắn.

- Vô... Sỉ...

Nữ yêu là cao thủ Toái hư, thấy người nào khó ưa là giết, mắng chửi người vô sỉ là lần đầu tiên.

Nàng có cảm giác giữa hai đùi, từng tia ấm áp chảy ra. Cảm giác này làm cho nàng sợ hãi, thân là nữ yêu, theo bản năng sợ hãi.

Chẳng lẽ mình rơi vào trong tay một tiểu bối mới chỉ là Dung linh như vậy, trở thành món đồ chơi của hắn hay sao?

Tiểu tử thúi này có thật là dám phá thân mình hay không, đem bản thân mình biến thành đỉnh lô để sắc bổ hay không?

Hắn dám!

Nữ yêu khẽ cắn răng, chấn tan sương mù trong mắt, thoáng khôi phục chút khí lực, nhất thời phát hiện hóa thân của Ninh Phàm ở sau lưng, khí tức mơ hồ có chút không ổn. Nàng tự nhiên biết đó là cái gì, cười lạnh một tiếng, uy hiếp nói:

- Không đúng... hóa thân của ngươi có thiếu sót. Ngươi không buông ta ra, ta sẽ ở trên hóa thân của ngươi cắn một cái, xem ra hóa thân của ngươi nhất định sẽ nổ tung tan đi hết.

Nữ yêu đưa cái lưỡi trơn nhẵn thơm tho thè ra, nhẹ nhàng liếm vào cánh tay của Ninh Phàm trong lúc hắn đưa ngang ngực.

Tư thế liếm láp đó rất giống như lúc thân thể của nàng còn tiểu điêu liếm láp vậy. Chẳng qua là lần này ở dưới mị thuật đầu độc, nữ yêu không những không cảm thấy chán ghét, ngược lại có một tia mê loạn.

Mà đầu lưỡi trơn trợt của nàng lạnh như băng, liếm qua cánh tay hóa thân rõ ràng khiến cho sống lưng của hóa thân run lên, nhanh chóng buông lỏng nữ yêu.

Trong mắt nữ yêu thoáng qua một tia khí tức kinh tâm động phách, Thái Âm chỉ mê loạn đã hoàn toàn tiêu biến. Ninh Phàm mơ hồ cảm giác nếu mình không buông nữ yêu ra, nữ yêu dự định sẽ làm ra hành động kinh người, lấy tự tổn làm cái giá, phá hủy hóa thân của mình.

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, bổn tôn nhẹ nhàng bước ra một bước, lộ ra nụ cười nhân súc vô hại, thần niệm vừa thu lại, đem Niệm Phách hóa thân thu hồi về thức hải , từ xa xa mắt đối mắt với nữ yêu.

Quả nhiên, Toái hư nữ yêu không thể khinh thường, không ngờ nàng ta lại có biện pháp ở tu vi Dung linh, ngăn cản Kim đan hóa thân Thái Âm chỉ. May mà mình có thủ đoạn khác đã thành công, nhất định có thể khiến cho nàng ta phục tòng.

Hắn không thừa dịp làm nhục, bức bách nữ yêu. Đối phó người bất đồng phải dùng thủ đoạn bất đồng. Nữ yêu là Toái hư cao thủ, mình phải giữ cho nàng sự tôn nghiêm.

Nếu ép bức quá đáng, sợ rằng nàng thà tự vận cũng không chịu bị Ninh Phàm khống chế.

Ninh Phàm vốn cũng không cho là có thể thu phục Toái hư nữ yêu để làm đỉnh lô.

Sắc bổ cô gái này đơn giản là nói đùa. Toái hư nữ yêu nguyên âm lực mang theo pháp lực mênh mông. Một giọt máu xử nữ cũng có thể làm nổ tung một trăm Ninh Phàm, đó là điều dễ như trở bàn tay. Sắc bổ cũng phải xem đối tượng!

Mà thu nữ yêu làm yêu sủng... Với tính tình cẩn thận của Ninh Phàm, thà thiếu chứ không dư thừa, tuyệt đối không muốn thu lấy tai họa ngầm ở bên người.

Không cách nào thu phục, hơn phân nửa mình cũng không giết chết nữ yêu. Ép quá đáng - nói không chừng nữ yêu còn có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, có thể cùng mình lấy mạng đổi mạng. Toái hư lão quái không thể suy đoán theo lẽ thường được.

Huống chi Ninh Phàm cùng nữ yêu, bầu không khí mặc dù kịch liệt, thực tế hai người cũng không có ý muốn giết hại đối phương.

Dầu gì một người một điêu cũng chung sống năm ngày, ăn chung cơm, tắm chung với nhau rồi, chỗ cần sờ cũng sờ mó hết rồi. Tâm tình thật là phức tạp, khiến cho nữ yêu căn bản khó mà nhẫn tâm xuống tay giết chết Ninh Phàm được.

Điêu nữ yêu Hoàng Tuyền, khuê danh Mị Thần, ở trong quỷ vật được gọi là ‘Mị Cơ’, ở trong yêu vật được gọi là “Lan đế”. Cô gái này, cho dù là Cốt hoàng cũng không có cách nào uy hiếp, là kẻ có tính rất cương cường. Ninh Phàm không cách nào thu nàng làm đỉnh lô, bất quá là chuyện vô cùng bình thường.

‘Lan đế’ Mị Thần, lấy việc ăn quỷ vật lên cấp, là yêu thú vô cùng kinh khủng. Một tia khí tức cũng có thể làm cho phổ thông quỷ vật nghe tiếng mà táng đảm kinh hồn.

Ánh mắt Mị Thần cực kỳ phức tạp. Nàng đối với Ninh Phàm là hận, bất quá lại không xuống nặng tay được. Hơn nữa hôm nay xem ra Mị Thần chưa hẳn là đối thủ của Ninh Phàm.

- Ta đã khôi phục tu vi Dung linh đỉnh phong, lại còn chưa phải là đối thủ của hắn sao. Hóa thân kia hơn phân nửa là bí thuật truyền thừa trong hắc ngọc. Nói về xú nam nhân này, pháp thuật gì không chịu học, lại khơi khơi đi học cái mị thuật vô sỉ nhất.

Mị Thần trong lòng oán thầm không dứt. Nàng mơ hồ nhận thấy Ninh Phàm thực tế cũng không có ý định thu mình làm đỉnh lô hay là yêu sủng. Nếu không, nhiều khả năng Ninh Phàm không cần cố ý nói một câu, khiến cho mình ở cùng hắn mười lăm ngày.

- Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?

Nữ yêu cắn chặc hàm răng, cố gắng khiến cho giọng nói không mang sát khí.

Nhưng khi nữ yêu nhìn thấy nụ cười ung dung không vội vã của Ninh Phàm thì bỗng tức giận trở lại.

Nàng chính là tính khí nóng nẩy như vậy!

- Cùng ta đi vòng vo khu vực thứ ba một chút. Đem lực chấn nhiếp đối với quỷ vật của ngươi cho ta mượn dùng một chút.

Ninh Phàm điềm đạm cười một tiếng.

- Không được. Nếu ta tiến vào khu vực thứ ba, bọn kim đan thủ hạ của Cốt hoàng sẽ hợp nhau tấn công. Ta cũng không muốn cùng ngươi chịu chết.

Nữ yêu khẽ cắn răng.

- Cốt hoàng? Chà! Chính là bổn tôn của Bạch Cốt cự ma trước đó? Yên tâm! Hai người chúng ta liên thủ, cho dù Cốt hoàng phái tới phân thân Kim đan đỉnh phong, cũng đâu có gì đáng sợ. Ta cần nhiều niệm châu cấp Kim đan để đột phá Nguyên Anh kỳ thần niệm. Ngươi giúp ta. Ta có nhiều ngàn năm linh dược hơn, có thể cho ngươi ăn. Đây không phải là uy hiếp, mà là đàm phán. Ngươi không cần phải bất mãn như vậy.

Ninh Phàm điềm đạm nói.

- Chuyện của ngươi có quan hệ gì đến ta chứ. Ta và ngươi không gì để nói. Ta không giết ngươi, đã rất cấp mặt mũi cho người lắm rồi. Chi bằng ngươi đi hỏi một chút, ‘Lan đế’ Mị Thần ta có từng nương tay khi giết người không!

Mị Thần nhíu đôi mi thanh tú một cái. Đối với nàng mà nói, nàng dù sao cũng không muốn tiến vào khu vực thứ ba, bất quá ngàn năm linh dược của Ninh Phàm đối với nàng đúng là có sức cám dỗ không nhỏ.

- Có nên đoạt linh dược của xú nam nhân này hay không?

Trong mắt Mị Thần thoáng qua một tia bá đạo.

- Ngươi không giúp ta, có thể ta sẽ chết ở khu vực thứ ba. Đến lúc đó ngươi sẽ hối hận.

Ninh Phàm cười một tiếng rất khó hiểu. Một câu nói này, không ngờ lại làm cho sắc mặt Mị Thần khẽ biến thành sắc đỏ.

- Ngươi chết. Càng tốt. Ta hối hận cái gì?

Giọng nói Mị Thần ngược lại không kiên định như trước nữa. Nếu không phải quá mức nguy hiểm, có lẽ nàng, chẳng qua là có lẽ, nguyện ý giúp Ninh Phàm một tay.

- Ta vừa mới chủng niệm cấm ở thức hải của ngươi. Ta chết ngươi cũng chết.

Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Lời hắn nói nghe như cửu thiên oanh lôi, chấn động cả trong đầu Mị Thần.

Mị Thần lập tức khám tra thức hải, quả nhiên phát hiện trong óc bị gieo một cấm chú nho nhỏ. Nàng lộ ra dáng vẻ tức giận, vạn vạn lần không ngờ Ninh Phàm lại vô lại như thế này.

- Bộ dạng của ngươi làm sao thế! Ngươi muốn đi chịu chết ở khu vực thứ ba, cớ sao lại phải dẫn theo lão nương! Dựa vào cái gì muốn lão nương điên cùng với ngươi!?

Nàng cảm giác, mình sắp tức khí sắp nổ tung, cả đời chưa bao giờ tức giận đến như vậy!

Mới vừa rồi hóa thân của Ninh Phàm không phải là ở thức hải của nàng tiến vào một lần sao? Chẳng lẽ chính vào lúc đó, hắn đã chủng lên một cái cấm chú?

‘Đồng sanh cộng tử cấm’! Một loại cấm chú tương tự niệm cấm. Nhưng hiệu quả, lại không giống lắm với niệm cấm. Niệm cấm cần song phương tình nguyện mới có thể chủng, hơn nữa chủ nhân có thể khống chế sinh tử của người bị chủng lên cấm chế.

Mà “Đồng sanh cộng tử cấm” thì không phiền phức như vậy. Chỉ cần thần niệm của ngươi vượt qua đối phương, cho dù đối phương không tình nguyện, cũng có thể chủng!

Bất quá, cấm chế này không phải ai cũng chủng một cách giống như đứa ngốc làm như vậy, ngoại trừ Ninh Phàm.

Danh như ý nghĩa, đồng sanh cộng tử cấm, hiệu quả chính là trong một thời gian nhất định, hai người đồng sanh cộng tử. Ninh Phàm chết, Mị Thần chết. Mị Thần chết, Ninh Phàm cũng không thể sống.

Trình độ cấm chú của Ninh Phàm chỉ có thể duy trì nửa tháng. Sau nửa tháng, hắn liền rời khỏi Yêu Quỷ lâm, không có một chút liên hệ nào cùng Mị Thần nữa. Nhưng mà trong nửa tháng này, hắn ngược lại cực kỳ nguyện ý, mượn lực của Mị Thần, chém nhiều Kim đan quỷ vật hơn một chút.

Ninh Phàm cũng không phải là người chịu thua thiệt, bị ăn nhiều ngàn năm linh dược như vậy, dù sao hắn cũng phải kiếm trở lại chút đỉnh thù lao mới được.

Dù sao đối phương cũng là Toái hư nữ tu, mặc dù sống chung nhau mấy ngày, nhưng Ninh Phàm không dám cam đoan, sau khi đối phương tiến vào đệ tam khu vực, khôi phục Kim đan đỉnh phong tu vi, sẽ không ra tay đối với hắn. Tuy không sợ, nhưng hắn cũng cảm thấy chuyện này cực kỳ phiền toái.

Đồng sanh cộng tử cấm, là thủ đoạn rất tốt giải quyết chuyện này. Hắn vừa có thể lợi dụng Mị Thần, uy hiếp một chút các quỷ vật trong khu vực thứ 3, lại có thể bảo đảm Mị Thần sẽ không ngoài mặt thì hợp mà trong lòng thì xa cách, ở sau lưng mình cấp cho mình một đao.

Mặc dù hắn cũng phải gánh vác nguy hiểm Mị Thần tử vong, bất quá Ninh Phàm tin tưởng, có thể từ trong tay Cốt hoàng chạy trốn được, Mị Thần muốn chết cũng rất khó. Đừng xem Mị Thần một bộ dạng nhát gan sợ chuyện, bộ dáng chạy trốn khắp nơi, nhưng thật đúng là chưa chắc có ai có thể diệt được nàng.

- Cùng ta cùng chết, hoặc là, cùng ta cùng sinh!

Ninh Phàm mỉm cười trong một bộ dáng như ý, khiến cho Mị Thần càng bốc hỏa hơn.