Hơp Thể Song Tu

Chương 91: Ba phần đại lễ?

Lão lại cảm thấy một đạo thần niệm nhu hòa như gió, nhẹ nhàng bày ra. Mà thần niệm cuồng bạo của Tiết Thanh dưới thần niệm kia thổi một cái đã tản ra.

Đồng thời, một đạo tiếng trêu chọc truyền tới từ trong cốc giữa rừng. Một thiếu niên quần áo trắng áo bào đen từ từ đi ra, hướng về phía đan điện khẽ cười nói.

- Tiết trưởng lão, cần gì phải cùng tiểu bối tức giận... Hai người này là bằng hữu của ta.

Lời hắn vô cùng điềm đạm, thờ ơ, nhưng rơi vào trong tai Tiết Thanh lại bỗng nhiên thần sắc biến đổi.

- Cái gì, hai người này là bằng hữu của Ninh trưởng lão sao? Ách, lão phu lỗ mãng, thật ngại, thật ngại...!

Ngại ư?! Tiết Thanh lại nói xin lỗi với người sao?!

Một đạo hồng quang chợt lóe, ra khỏi đan điện, hiện ra thân hình, chính là Tiết Thanh trước đó uy phong lẫm lẫm.

Chẳng qua là Tiết Thanh vào thời khắc này mặt đối với Ninh Phàm lại hết sức cung kính, đồng thời ông ta thấy hắn lại mang vẻ mặt mong đợi đã lâu.

- Lão phu khổ sở đợi mấy ngày, Ninh trưởng lão rốt cuộc đã tới!

Trong đầu của Tiết Thanh kích động khó dằn. Ông ta khu trục vô số nhất chuyển luyện đan sư, không phải là vì chờ đợi Ninh Phàm sao!

Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Vũ khẽ nhếch. Còn Nam Uy cũng hơi khiếp sợ.

Ngay cả Tây Việt Tần gia, Tiết Thanh cũng không coi vào đâu. Thế mà ông ta đối với Ninh Phàm cung kính như thế!

Mà sự khiếp sợ đó lập tức liền hóa thành một tia lửa nóng trong mắt của Nam Uy.

Hắn luôn luôn cao ngạo, lại lần đầu tiên, nửa quỳ hạ trước người của Ninh Phàm thi lễ!

Đây là Nam Uy lần thứ hai cùng Ninh Phàm gặp mặt.

Lần đầu tiên, hắn ở Đạo quả phách mại hội, bởi vì sự yêu cầu của cha, bởi vì thân phận luyện đan sư của Ninh Phàm, mà đối với hắn cung kính có thừa.

Nhưng mà một lần đó, hắn ngay cả một tia tu vi của Ninh Phàm đều không cách nào nhìn thấu, thậm chí chỉ đứng trước người Ninh Phàm, nghênh hướng ánh mắt của Ninh Phàm, đều cảm giác một tia đau nhói.

Tu vi của Ninh Phàm đã vượt xa Nam Uy!

- Ra mắt Thiếu chủ!

Thanh âm của Nam Uy chắc như bàn thạch, càng lộ vẻ kích động cùng cung kính!

Bởi vì Thiếu chủ của mình là ngoan nhân mà có thể khiến cho Tiết Thanh Tiết lão ngoan cố, cúi thấp đầu nói xin lỗi!

Chẳng qua là sự cung kính của Tiết Thanh, ngay cả bản thân Ninh Phàm cũng chuẩn bị không kịp.

- Thái độ của lão đầu này đối với ta làm sao hiền hòa như vậy?

Ninh Phàm vẻ mặt cổ quái, đánh giá Tiết Thanh, khiến lão ta bị nhìn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

Hôm nay, Tần Vũ lần đầu tiên biết một đạo lý. Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên.

Ma uy của Tiết Thanh đã khiến cho nàng thu hồi kiêu căng, dè đặt. Mà khiến cho nàng không thể tưởng tượng nổi là Nam Uy luôn luôn cao ngạo, lại sẽ nửa quỳ hành lễ đối với một thiếu niên.

Giữa các tu sĩ với nhau, thường thường chắp tay hành lễ là được. Nam Uy quỳ hành lễ là một loại thừa nhận của chủ tớ có ý nghĩa trọng đại.

- Nam Uy ra mắt Thiếu chủ!

Ánh mắt của Nam Uy như lửa nóng.

- Thiếu chủ ư?

Tần Vũ như hiểu ra, thì ra tiểu tử gầy yếu này là chủ nhân của Nam Uy.

Ánh mắt của nàng không tị hiềm chút nào quan sát Ninh Phàm từ đầu đến chân, cũng không nhìn rõ. Ninh Phàm thân thể gầy nhỏ này làm sao chặn lại được Kim đan thần niệm của Tiết Thanh, làm sao khiến cho Nam Uy quyết một lòng hầu hạ, phụng làm chủ nhân.

Nhưng khi ánh mắt của Tần Vũ rơi vào ngọc bài bên hông của Ninh Phàm thì gương mặt đẹp lại thất sắc. Chỉ chớp mắt, nàng đã biết thân phận của Ninh Phàm.

“Thiếu chủ” là gì đó thì nàng không biết, nhưng nàng lại biết, thiếu niên trước mắt là trưởng lão của Song Tu điện.

- Hắn... Hắn là Ninh Phàm! A, không, ta nói là Ninh trưởng lão...

Sự kính sợ trong mắt của Tần Vũ cũng không phải là giả vờ, thậm chí lấy tính cách tự phụ của nàng cực ít sợ hãi người nào.

Thực tế Tần Vũ có tu luyện một loại bí thuật, là dòng chính của Tây Việt Tần gia mới có thể tu luyện. Sau khi nàng âm thầm vận dụng pháp thuật này đối với Ninh Phàm, trong tâm khảm của nàng càng sợ hắn muốn chết!

“Thị Huyết thuật”!

Pháp thuật này có thể thông qua giết người đề thăng tu vi, nhưng khuyết điểm cực lớn, lại vô cùng khó tu luyện, cái này cũng không cần đề cập tới làm gì. Tuy nhiên có một điểm, công pháp này cực kỳ huyền diệu, người tu luyện công pháp này có thể thông qua quan sát huyết khí trên hồn phách nhìn ra một người cả đời giết bao nhiêu người.

Trong mắt của Tần Vũ, Tiết Thanh tu vi mặc dù lợi hại, tính khí mặc dù nóng nảy, nhưng huyết khí trên người nhiều nhất cũng chỉ giết trăm nghìn người, cũng không coi là điên cuồng giết người.

Nhưng Ninh Phàm trước mắt, mặt ngoài ôn hòa cung khiêm, vậy mà huyết khí trên hồn phách nhiều gấp trăm lần so với Tiết Thanh!

Trên tay của Ninh Phàm, nợ máu thật mệt mỏi... Bao trùm Thiên Ly, ngang dọc Yêu Quỷ lâm, trên tay có gần một trăm ngàn nhân mạng, trong đó, càng không một ngoại lệ, đều là tu sĩ! Thậm chí, trong đó ngàn đoàn huyết khí hung mang kinh thiên. Không thể nghi ngờ, trong những nhân mạng mà Ninh Phàm giết được có ngàn người có thể so với Kim đan!

Từ bề ngoài tuyệt đối không nhìn ra trong lòng của Ninh Phàm có nhiều hung ác.

Ninh Phàm cũng không để ý sự sợ hãi của Tần Vũ, duy nhất khiến cho hắn để ý là Tiết Thanh quá cung kính đối với hắn. Mà khiến cho hắn cảm thán, chính là Nam Uy...

Thái độ của Nam Uy đối với hắn cũng quá cung kính.

Ninh Phàm vung tay áo, trong tay áo sinh ra gió, đỡ dậy Nam Uy.

Ninh Phàm lắc đầu một cái, cảm khái liên tục. So với Nam Uy cung kính, hắn càng thích Nam Uy vào lúc Đạo quả phách mại hội đã kéo mình đi chung quanh xem mỹ nữ.

Thực lực đề thăng, nhất định sẽ mang đến thân phận biến chuyển. Hắn thu được một tên thủ hạ, nhưng mất đi một người bạn.

- Nam huynh...

- Thiếu chủ kêu ta Nam Uy là được rồi!

- Được... Nam Uy, nhìn tu vi của ngươi, tựa hồ đến Ích mạch kỳ đỉnh phong, khoảng cách Dung linh kỳ đã không xa. Viên “Huyền Linh đan” này ban cho ngươi, bế quan một lần, đột phá Dung linh, không khó lắm!

Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một bình thuốc, đưa cho Nam Uy.

Huyền Linh đan, chỉ là nhị chuyển đan dược, dược liệu cũng không quý trọng, nhưng hiệu quả có chút nghịch thiên. Nó có thể khiến cho Ích mạch đỉnh phong tu sĩ, một trăm phần trăm đột phá đến Dung linh kỳ! Nhưng viên thuốc này hiếm người có thể luyện chế được, bởi vì người luyện chế viên thuốc này, cần phải nắm giữ một loại thủ pháp luyện đan đặc thù.

“Thủy hỏa tương sinh”!

Thủ pháp luyện đan này, Việt Quốc không người nắm giữ, thậm chí toàn bộ Vũ giới, cũng chỉ có rất ít người có thể.

Ít nhất Tiết Thanh thì không nắm giữ. Ông ta nhìn bình thuốc chứa Huyền Linh đan, cơ hồ muốn lập tức đoạt tới trong tay, đem phân tích nghiên cứu cho tốt một phen.

Tuy nhiên ông ta suy nghĩ một chút, vẫn không làm. Đây là đan dược của Ninh Phàm ban cho Nam Uy, nhìn mặt mũi của Ninh Phàm, ông ta sẽ không đi cướp đoạt.

Nam Uy vạn lần không thể nào ngờ tới, đan dược trân quý như vậy, Thiếu chủ lại vẫy tay ban thưởng, không hề hà tiện. Chớp mắt, trong đầu của hắn càng cung kính cùng cảm kích đối với Ninh Phàm.

- Đa tạ Thiếu chủ ban thuốc!

- Ừ.

Ninh Phàm gật đầu điềm đạm, dường như nhớ tới gì đó, bổ sung nói:

- Đúng rồi, nửa tháng này, ta sẽ ở Đan điện luyện đan. Nửa tháng sau, xem ra ngươi đã thành công đột phá Dung linh, tới Đan điện chờ ta, ta có một số việc giao cho ngươi đi làm.

Chuyện mà Ninh Phàm để cho Nam Uy làm, dĩ nhiên là đem đan dược luyện chế xong, đưa về Ninh thành.

Bởi vì Cốt hoàng rình rập, hắn cũng không muốn vào lúc này trở lại Ninh thành, để tránh Cốt hoàng không biết tung tích, đem mũi dùi nhắm vào mình, chỉ hướng đám người Chỉ Hạc.

Đối với yêu cầu của Ninh Phàm, Nam Uy tất nhiên một hơi đáp ứng. Mà sau khi Ninh Phàm tiến vào Đan điện, trên khuôn mặt già nua lạnh nhạt của Tiết Thanh, lần đầu tiên nặn ra một tia nụ cười cứng rắn đối với Nam Uy.

- Tiểu hữu cùng Ninh trưởng lão, quan hệ không tệ a.

- Tiền bối trực tiếp gọi ta là Nam Uy được rồi, xưng vị tiểu hữu, vãn bối đảm đương không nổi!

Nam Uy đối với Tiết Thanh trước ngạo mạn sau cung kính có chút không biết làm sao.

- Ha ha, tiểu hữu tựa hồ là tới Đan điện luyện đan phải không? Vào đi, lão phu cho ngươi khai một gian sơ cấp luyện đan thất.

Sự biến chuyển thái độ của Tiết Thanh chỉ nhằm vào Nam Uy mà thôi, còn nội môn đệ tử khác muốn luyện đan vẫn không cách nào tiến vào Đan điện.

Bọn họ đối với Nam Uy, tất cả đều là ánh mắt hâm mộ, bởi vì kẻ ngu cũng nhìn ra được, Tiết Thanh sở dĩ khách khí với Nam Uy, hết thảy đều có liên quan cùng Ninh Phàm!

- Nam Uy này thật là may mắn, có thể cùng Ninh trưởng lão liên hệ quan hệ...

...

Lần này tới Đan điện, Ninh Phàm được như nguyện, thu được một gian cao cấp luyện đan thất, có thể sử dụng tam phẩm địa hỏa luyện đan.

Lần này, hắn chuẩn bị ở luyện đan thất ngây ngô nửa tháng đầu, luyện chế được toàn bộ tam chuyển đan dược mà mình cần.

Sự cung kính của Tiết Thanh khiến cho Ninh Phàm để ý. Dựa theo cá tính của ông ta, hẳn chỉ biết cung kính đối với luyện đan tông sư. Chẳng lẽ Tiết Thanh này, nhìn ra thuật luyện đan chân thực của mình rồi sao?

- Không đâu, ta không bại lộ ra thuật luyện đan trước mặt, ông ta cũng không biết... Nhưng nếu ông ta biết ta là tứ chuyển luyện đan sư, có thể sinh ra một ít biến cố hay không...?

Chuyện xảy ra có vẻ khác thường tất nhiên là có vấn đề...

Ninh Phàm nhìn địa hỏa màu xanh đậm, hơi trầm ngâm, rất lâu sau đó mới quét đi nỗi lo âu trong lòng.

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu Tiết Thanh thật có âm mưu gì, tự mình không sợ ông ta.

So với Cốt hoàng, Tiết Thanh căn bản không coi là uy hiếp.

Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy ra Toái Đan đỉnh. Ninh Phàm phất tay áo, lấy một ra một cây năm trăm năm ngàn năm linh dược.

Theo pháp lực của Ninh Phàm đề thăng, hắn thao túng Toái Đan đỉnh thượng phẩm pháp bảo này đã là muốn gì được nấy. Thượng phẩm pháp bảo, chỉ có Kim đan lão quái mới có thể lấy pháp lực mênh mông ngự sử. Pháp lực của Ninh Phàm đã đạt đến tiêu chuẩn của bước đầu sử dụng.

Ninh Phàm ném từng cây linh dược vào trong đỉnh, từng luồng dược khí tản ra bốn phía.

Tam phẩm địa hỏa, một cái sơ sẩy, ngay cả Kim đan lão quái cũng có thể đốt giết.

Nhưng mà trong tay Ninh Phàm, một tia hắc hỏa dung nhập vào địa hỏa, lại khiến cho địa hỏa hoàn toàn thần phục.

Trong phòng luyện đan, một người bế quan, chính là nửa tháng. Còn Tiết Thanh nửa tháng đó giống như tượng bùn vậy, đứng bên ngoài phòng luyện đan, làm hộ pháp cho Ninh Phàm.

Thỉnh thoảng ông ta đưa cái mũi dài ngửi ngửi, mỗi một lần, đều có sự kinh ngạc cùng vui mừng không giống nhau.

- Tam chuyển đan dược, Long Tiên đan!

- Sao! Đây là, tam chuyển đỉnh phong đan dược Tử Kim đan!

- Ủa? Đây là dược hương gì? Dường như cũng là tam chuyển... Ngửi vào định khí ngưng thần, đoán chừng là đan dược dùng thủ hộ kinh mạch.

- Hả? Đây là Sinh Cơ đan... Viên thuốc này, tựa hồ là điều chỉnh thân thể cho nữ tử... Ai cha cha, Ninh trưởng lão thật là phong lưu thành tính, không biết viên thuốc này hữu dụng ra sao...?

- Không thể nào! Cái mùi này, sẽ không sai! Âm Lôi đan! Viên thuốc này, lão phu chỉ từng thấy qua trên một thượng cổ tàn quyển thôi!

- Còn nữa, đây là, đây là…!

Không thể không nói rằng khứu giác của Tiết Thanh có chút nghịch thiên. Ông ta chỉ dựa vào một tia đan hương không đáng kể, tản ra trận pháp đã có thể suy đoán ra quá trình luyện đan của Ninh Phàm!

Trong đầu của ông ta, càng lúc càng nhận định, Ninh Phàm là tứ chuyển luyện đan sư. Lần này, ít nhất ông ta có chín thành nắm chặc!

Bởi vì không có bất kỳ tam chuyển luyện đan sư nào có tốc độ luyện đan, thủ pháp tinh diệu như Ninh Phàm.

Thậm chí, ngay cả là vị tứ chuyển luyện đan sư mà Tiết Thanh đã gặp, tốc độ luyện đan, tỷ lệ thành công, cũng so ra kém Ninh Phàm!

Chuyện mà Tiết Thanh suy tính càng nhiều hơn.

Nếu như Ninh Phàm đúng là tứ chuyển luyện đan sư, có thể cùng Ninh Hắc Ma trong tin đồn căn bản là một người hay không!?

Tứ chuyển luyện đan sư so với Nguyên anh cao thủ càng hiếm thấy. Việt Quốc tuyệt đối không thể có thể đồng thời xuất hiện hai vị tứ chuyển luyện đan sư, còn đúng lúc như vậy, là ông cháu hai người...

Nếu thật sự như thế, Ninh Phàm tựa hồ dùng cách nói dối kém chất lượng đã lừa gạt toàn bộ Việt Quốc.

Nói dối đã xấu, nhưng so với 17 tuổi đã là tứ chuyển luyện đan sư, đại đa số người thì nguyện ý tin tưởng trên thế giới tồn tại một tên Ninh Hắc Ma.

Tần Vũ nhìn ra Ninh Phàm giết người như ma. Còn Tiết Thanh thì nhìn ra chân thực thuật luyện đan của Ninh Phàm!

Từ đó có thể biết, trong tu chân giới, bất kỳ một người cũng không thể khinh thường, cho dù cẩn thận một chút, cũng không thể bảo đảm bí mật không tiết lộ.

Cũng may Tiết Thanh này căn bản không hứng thú đối với thân phận chân thật của Ninh Phàm. Ông ta để ý, chỉ là một thân thuật luyện đan của hắn đã học được từ nơi nào thôi.

Trong sự khổ sở chờ đợi của Tiết Thanh, trận quang chợt lóe, sau nửa tháng yên lặng, thạch môn của luyện đan thất ầm ầm khai ích. Ninh Phàm thấm đầy mùi thuốc nồng nặc, đi ra khỏi luyện đan thất.

Nửa tháng không ngừng nghỉ luyện đan, khiến cho hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng pháp lực, bởi vì luyện đan tiêu hao mà tinh tiến một tia.

Cho nên khí thế của hắn ngược lại càng trầm ổn.

Ninh Phàm đối với Tiết Thanh chắp tay, đang muốn cáo từ rời đi, lại bị Tiết Thanh kéo lại ống tay áo.

- Ninh trưởng lão là tứ chuyển luyện đan sư phải không?

Tiết Thanh truyền âm hỏi.

- Phải thì sao mà không phải thì sao?

Ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái. Tiết Thanh này rốt cuộc muốn lộ ra mục đích gì đây? Chỉ không biết, mục đích này, là thiện ý hay ác ý.

- Nếu Ninh trưởng lão là tứ chuyển luyện đan sư thì lão phu có ba điều lợi ích muốn tặng cho Ninh trưởng lão.

- Sao? Ba điều lợi ích, Ninh mỗ nguyện nghe nói rõ.

Ánh mắt của Ninh Phàm hơi chậm, nhìn Tiết Thanh đối với mình, ngược lại không phải là địch ý.

Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn không đoán ra, Tiết Thanh đối với mình có thể có mưu đồ gì.

- Ha ha, lợi ích thứ nhất, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt... Nếu như Ninh trưởng lão là tứ chuyển luyện đan sư thì lão phu nguyện ý làm khán lô đồng tử cho Ninh trưởng lão... Ha ha, lão phu dầu gì cũng tam chuyển trung cấp luyện đan sư, Kim đan sơ kỳ cao thủ, nguyện ý làm khán lô đồng tử cho Ninh trưởng lão, chuyện này, còn chưa tính là lợi ích sao?

- Sao chứ? Tiết trưởng lão thật biết nói đùa, ngài đường đường nhất giới tiền bối, há có thể làm khán lô đồng tử cho Ninh mỗ... Chớ nói Ninh mỗ không phải tứ chuyển luyện đan sư, cho dù là tiền bối thật làm khán lô đồng tử cho Ninh mỗ, dường như cũng không tính là Ninh mỗ chiếm tiện nghi đi. Nhìn lò nhìn lò ư? Tiền bối muốn xem không phải lô hỏa mà là thuật luyện đan của Ninh mỗ chứ!