Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 55: Thổ phỉ lưu manh đều là đồ bỏ

Trong nháy mắt quán rượu trở nên ồn ào đầy tiếng đập phá. Thảm nhất là Patrice, hắn là cung thủ, hơn nữa là cung thủ ưng tộc, hùng ưng ở trong phòng thì cũng không khác gà là mấy. Chỉ có thể toàn lực né tránh, những người khác cũng nhanh chóng bị cuốn lấy. Đám trộm cướp này trang bị rất rách nát nhưng ít nhiều cũng có một hai món đồ, tất cả cùng lao lên làm cho đám người Cote nhất thời không cách nào quan tâm đến người khác.

Mà Chubb thì từng bước ép tới ba người, thú linh ấn tộc cáo trên trán chợt lóe ánh sáng. Trên người xuất hiện trọn bộ trang bị cấp đồng thau, cảm giác rất dày, rất nặng và rất có sức áp chế người khác. Điều làm mọi người kinh hãi nhất là trong tay gã này còn cầm một con dao găm cấp bạc trắng. Nói cách khác trong những người ở đây không ai có thể ngăn trở một đao của hắn. Dao găm cấp bạc trắng full số liệu là tấn công 1-15, cho dù Chubb chỉ có 1-14 nhưng vẫn có thể thoái mái đâm thủng phòng ngự cấp đồ trắng.

" Avril, các bạn chạy mau, nơi này giao cho chúng ta!" Cote gầm lên, lập tức nghênh đón vô số đao kiếm chém tới.

" Em gái nhỏ, đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ không thương tổn các em", dâm cáo Chubb cười tủm tỉm nói.

Đối mặt sát thủ đồng thau mạnh mẽ, tế ti kiến tập Bear nhát gan kéo hai cô gái từng bước lui lại, nhìn bộ dáng của hắn thật thảm hại, hai chân run lẩy bẩy.

" Arthur đánh hắn đi!"

Không lo lắng như Avril, Olivia vẫn mạnh mẽ hết sức, nếu như không phải đang bị Trâu Lượng nắm tay thì nói không chừng bé con này phải xông lên đập cho đối phương một trận.

" Đánh ta? Ha ha ha ha".

Chubb rất vui vẻ, đối phương còn may chưa tè ra quần là tốt rồi, loại ngu xuẩn này tám phần là bỏ tiền mua thân phận tế ti, nhìn cái mặt nó thì biết.

" Đánh ta đi, đánh vào đây này", Chubb đấm đấm áo giáp của mình phát ra âm thanh đoàng đoàng, cho dù dùng răng gặm cũng gặm không thủng.

" Đừng tới đây, ngươi mà tới đây là ta phải giết người đấy, ta là cao thủ!"

Trâu Lượng vừa kéo Avril và Olivia lui lại vừa miệng hùm gan sứa quát to, nhưng ai cũng nghe được sự run rẩy trong giọng nói của hắn.

" Chubb nheo mắt, "Ngươi phải giết ta hả, ôi ta sợ quá!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trên thực tế, trong hoàn cảnh này thì một sát thủ cấp đồng thau về cơ bản đồng nghĩa với vô địch.

Trong lòng Cote và Randy vô cùng căm hận, không biết Avril đầu óc làm sao mà lại tìm một kẻ bất lực như vậy. Loại hèn nhát này cho dù thiên phú điêu khắc linh hồn cao đến đâu cũng không đáng làm bạn, thân là một người thú, có thể giết không thể nhục!

Trong lúc Cote và Randy cắn răng căm hận còn Ernest thì liều mạng tìm cách tới cứu Arthur thì Chubb ra tay.

Tăng...

Một dòng máu tươi phun ra.

Vẻ mặt toàn bộ toán cướp đều vô cùng dữ tợn, có điều rất nhanh vẻ dữ tợn này hóa thành khiếp sợ, liền sau đó là vẻ khó tin.

Cổ Chubb cắm một con dao, nhìn hình dáng thì là loại dao điêu khắc, khe hở giữa áo giáp và mũ sắt chỉ lộ ra một khoảng trống rộng tầm mười cm, bây giờ ở chỗ đó có thêm một cái cán dao.

Trâu Đại tế ti sờ sờ mũi bất đắc dĩ nhìn mọi người, "Là hắn cho ta giết".

" Giết!"

Thừa dịp tâm trạng đám trộm cướp không yên, cùng với một tiếng sư tử gầm Cote vung kiếm chém chết một tên cướp. Cùng lúc đó Randy lặng yên không một tiếng động cắt đứt cổ một tên khác, hai người đều là cao thủ trẻ tuổi được công hội nghề nghiệp xác nhận, thời cơ như vậy làm sao có thể bỏ lỡ.

" E-r-n-e-s-t!!!"

Cùng với tiếng hét của Trâu Lượng, Ernest đang bị một đám trộm cướp đánh chỉ biết phòng ngự đột nhiên thu lá chắn, một tiếng gấu gầm rung trời chuyển đất. Ernest sử dụng sát chiêu duy nhất của hắn - Dán núi lở!

Ầm...

Lấy khổ người của hắn, một lần đã có hai tên cướp bị đánh bay, máu văng tung tóe, trong mắt Trâu Lượng bây giờ Ernest chính là một cái đầu máy xe lửa đang tung hoành.

Vừa mạnh mẽ vừa trực tiếp, khi sử dụng chiêu dán núi lở căn bản Ernest mặc kệ trước mặt là cái gì chỉ biết ầm ầm đập tới. Không may cho toán cướp là trong gian phòng đó không hề có quá nhiều không gian để né tránh. Một chiêu liền đấm ngã một mảnh, Cote và Randy vốn là chủ công lập tức phi thường sáng suốt biến thành trợ công. Đám cướp đang đầy phòng nhanh chóng ngã gục bảy tám phần, một ít còn lại đã quỳ trên mặt đất đầu hàng.

" Sướng, sướng thật!" Cote quát, đây là thói quen của tộc Lion.

"Mèo mặt to, đừng kêu gào nữa, đây không phải công lao của mày", Randy nhìn Chubb chết không minh bạch mà chỉ biết lắc đầu. Vận may của tên Arthur này cũng thật tốt, mũi dao không lệch không sai cắm đúng khe hở, coi như là sát thủ muốn đâm trúng nơi yếu hại cũng rất khó, huống hồ bản thân đối thủ chính là sát thủ. Đây chính là điển hình của lật thuyền trong mương.

"Ngẫu nhiên?" Randy nhìn Arthur.

"Tôi cũng hy vọng đây là tất nhiên", Trâu Lượng cười nói.

Chưa nói được mấy câu lại có một đám người xông vào, trong lòng Trâu Lượng trầm xuống, mẹ, chẳng lẽ lại phải đánh tiếp?

Vừa xem trang phục của đám người này đám người Randy đã vui vẻ, đây là thành vệ quân Jerusamer, mà đội trưởng thành vệ quân cũng là người quen.

"Đại ca", Cote cười nói.

Mast, đội trưởng thành vệ quân thành Jerusamer cũng là nhân vật phong vân trong thành. Hai mươi sáu tuổi, đúng độ tuổi trưởng thành, nghe nói cũng là tình nhân tốt nhất trong cảm nhận của các phu nhân.

Mast nhìn lướt qua đám trộm cướp nằm đầy đất, nhất là lúc xem thấy Chubb một nét khác thường trong mắt chợt lóe rồi qua.

Trâu Lượng có chút buồn bực, làm sao ở bất kỳ thế giới nào thì cảnh sát đều thích quét dọn chiến trường?

Khi Mast nghe được là Arthur dùng một nhát dao đâm chết đối phương thì cũng kinh ngạc không thôi. Đồng thời lại cảm thán vận may của đối phương, tiếng tăm của tế ti kiến tập này đã truyền rộng trong xã hội thượng lưu Jerusamer.

"Tế ti Arthur, ngưỡng mộ đại danh đã lâu".

"Đội trưởng Mast, giết được gã này có tiền thưởng hay không?" Trâu Lượng nói, bên ngoài cười cười nhưng trong lòng không cười, vẫn nhớ tới tốt xấu gì cũng phải kiếm chác chút đỉnh.

Mast cũng không nghĩ tới đối phương mở miệng liền nhắc tới thứ dung tục nhất, liền lộ ra một tia coi thường, "Tế ti Arthur, dâm cáo Chubb là nhân vật trên bảng truy nã, treo giải thưởng năm mươi đồng tiền vàng".

"Tốt, rất tốt", vừa nghe có tiền thưởng Trâu bạn học liền vui vẻ. Có lẽ là xem thấy một chút khinh bỉ trong ánh mắt Mast, Trâu Lượng rung đùi đắc ý nói, "Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, đại nhân đội trưởng chớ trách, làm ơn đưa tiền thưởng đến thần miếu".

"Tế ti Arthur cứ yên tâm", Mast cũng là nhân vật khôn khéo, dù biết rõ đối phương có chút châm chọc cũng chỉ cười tủm tỉm. Thời buổi này đắc tội ai cũng không thể đắc tội thần miếu, phương pháp điêu khắc kép vừa ra bất kỳ người nào chỉ cần có chút tự tin đều muốn thử xem. Đắc tội thần miếu Jerusamer không thể nghi ngờ đó là điều rất không sáng suốt.

Ở đây trừ Trâu Lượng và Ernest, đại khái không ai quan tâm vấn đề tiền thưởng, họ đều là con nhà giàu, từ khi sinh ra thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Vừa nghe có năm mươi đồng tiền vàng Ernest cười như hoa sen, vẫn là đại ca có bản lãnh.

Nhìn hai anh em có năm mươi đồng tiền vàng đã vui ngất trời, ánh mắt Mast chuyển đến trên người dâm cáo Chubb. Đây tuyệt đối là một chuyện phấn chấn lòng người, sức mạnh của Chubb dĩ nhiên là một mặt, quan trọng hơn là gã này là dâm tặc. Mấy thành phố xung quanh đều có không ít thiếu nữ mất tích có liên quan với gã này, lòng dân tức giận. Bọn họ không hề dễ dàng dò ra hành tung của Chubb, đang chuẩn bị một mẻ bắt gọn, kết quả... Ôi, lần này thần miếu lại có thể diện rồi, nhìn con ngươi trợn trừng và vẻ mặt kinh ngạc của Chubb, có thể tưởng tượng trước khi chết hắn buồn bực đến mức nào...

Ra ngoài lăn lộn, nhất định phải xem vận may.