Hùng Thiên Đại Lục

Chương 53: 53: Thú Nuôi

Tưởng đâu yêu thú công thành

Thì ra có lúc cũng thành thú nuôi.

Trụ Vương lòng rất ngậm ngùi

Khi nào thấy cảnh thú nuôi dữ dằn.

...

Trong lúc này Lạc Tinh sau khi kiểm tra kỹ càng đã hành động.

Lợi dụng lúc Tên Quan Nguyên kì không chú ý.

Lập tức dùng Lạc Lôi Bộ lao tới, sau đó dùng một chiêu đơn giản nhất:"Luân thân sát địch".

Tên Quan Nguyên kì đã ngả ra, cả người đứt làm hai, số phận chín người Hợp Cốc kì kia cũng không ngoại lệ.

Giết người, thu vào nhẫn trữ vật.

Nhanh tới mức, máu chưa kịp chảy ra ngoài đất.

"Xong!" - Lạc Tinh tiến vào phòng.

Lúc này hai tay của Ngải Vi bị trói lại.

Chân cũng bị khóa lại.

"Hi! Chào người đẹp, mình làm quen nha." Lạc Tinh đột nhiện xuất hiện cười hỏi nàng.

"Người sao tới đây, nhanh trốn đi, bên đây có ba tên Dũng Tuyền Kì đó" - Ngải Vi òa lên.

"Không sao!"

"Keng" - Dây trói bị mở ra.

Lạc Tinh ôm Ngải Vi vào lòng rồi nói:

"Tên vương bát đản này giữ nàng mấy ngày, Sụt mấy cân rùi, ta phải bắt hắn ta đền mới được."

"Người ta đang muốn giảm cân nè, hay ngươi để ta ở đây vài ngày nữa" - Ngải Vi sao khi gặp Lạc Tinh, thì có cảm giác an toàn cực kì nên không hề sợ hãi.

"Ha, ha! Nàng còn đùa được, thì chắc không sao."

Sau đó hai người lẻn ra ngoài.

Tìm hai bộ y phục của lính canh cổng và mặt vào.

Rồi từ từ tìm cách ra ngoài.

Để chắc ăn, hai người ra cổng thành phía Bắc.

Lạc Tinh lập tức phát tín hiệu cho Đại Hoàng, để nó ra hiệu cho Lạc Dương chuẩn bị sẵn sàng.

"Mấy ngày nay khổ thân nàng, đợi chút ta đền cho."

Lạc Tinh ôm Ngải Vi nói.

Sau đó triệu hồi con Tam Giai Yêu Cầm ra.

Hai người nhảy lên bay vòng ra trước tập hợp với Lạc Dương đang đợi sẵn.

"Thế nào rồi!"

"Ngải Vi tỷ ổn chứ?"

"Không sao, làm phiền mọi người rồi!" - Ngải Vi cười nói, cảm giác không có chút nào là e ngại làm phiền gì.

Con gái ai không thích con trai giận giữ vì mình.

Thiên hạ loạn thì có sao.

Ta không ngại.

"Hai nàng ở đây nhé!"

Lạc Tinh thu Đại Hoàng vào Lạc Hoàng Khiên để đề phòng khi bất trắc thì lập tức lấy ra.

Sau đó nhảy lên một con Tứ giai yêu cầm, bay ra giữa hai đoàn quân.

"Thương Vương mau ra đây!" - Lạc Tinh dùng Linh Lực Dũng Tuyền Kì, hô to vang dội, khắp 30 dặm còn nghe!

Một phút sau có ba người đi ra, là Thương Vương của Thương Quốc tên là Thương Trụ, mọi người thích gọi là Trụ Vương do hành vi hắn ta bạo ngược nên mọi người thích gọi ngược lại tên hắn luôn đương nhiên chỉ khi không có mặt hắn ta.

Đi bên cạnh Thương Trụ là hai người Dũng tuyền kì.

"Ha Ha, ta tưởng Hùng Vương là con rùa rúc đầu, nào ngờ cuối cùng cũng chịu ra!"

"Ai cho phép ngươi bắt người của ta? Chưa kể lần trước dám cho người đả thương bộ trưởng Bộ Quốc Phòng của ta? Hai quốc gia từ đó tới giờ chưa hề động can qua mà?"

"Người lớn không nói chuyện quanh co.

Bản Vương muốn ngươi đưa ra quặng Ngọc cũng như ba vạn dân bồi thường.

Nếu không đừng trách 10 vạn quân ta sang bằng Việt Quốc."

"Chỉ bằng tên Quan Nguyên Kì đỉnh phong như ngươi! Không biết chịu nổi một tiễn của ta không nữa."

"Chớ phách lối.

Hôm nay có hai Thần Sứ ở đây một mình ngươi làm được gì.

Ta sợ ngươi ở xa bắn lén nhưng người ra chính diện thì bắn được ai."

"Thật Không?" - Lạc Tinh cầm cung lên ngắm thẳng hắn ta.

"Có gan bắn thử?" - Thương Trụ không hề sợ hãi đáp.

Lạc Tinh quay ra hỏi:

"Xin hỏi hai Thần sứ này là người từ phương nào.

Chúng ta không thù không oán sao phải tính kế ta."

"Người không xứng để biết! Ngươi chỉ biết rằng, dám giết người của ta sẽ bị nhận hậu quả nghiêm trọng."

"Ta không biết người của các ngươi là ai à?"

"Ta không có trách nhiệm nói cho người sắp chết." - Hai Tên Dũng Tuyền kì lập tức lấy ra vũ khí, một người cầm hai thanh loan đao tam tinh, một người cầm thanh Đại Phủ chắc đạt chuẩn tứ tinh rồi.

Lạc Tinh biết mình không nên đánh trực diện, lập tức điều khiển con đại bàng bay lên cao.

Sao đó lấy ra Lạc Hoàng Cung bắn xuống tên Thương Trụ.

Bốn mũi tên bay nhanh xuống.

Nhưng vừa gần tới Thương Trụ thì như có một vầng sáng lóe lên cản lại.

"Là trận pháp.

Hèn chi hắn ta không sợ." - Lạc Tinh từng nghe Ngải Vi nói Thương Quốc có trận pháp, lần trước nhờ nó mà đánh lui được đàn yêu thú.

Đây là Tam Tài trận, vận dụng dựa vào ba lá cờ cũng như Linh lực của ba người Quan Nguyên Kì cùng 30 Linh Đài Kì, có thể chịu được công kích của Dũng Tuyền Kì đỉnh phong.

Có nó nên Thương Trụ mới hoàn toàn dám ra mặt với Lạc Tinh.

"Lạc Tinh! nếu ngươi không xuống đây ta sẽ ra lệnh giết sạch ba vạn quân của ngươi ngay."

"Người thử xem!" - Lạc Tinh cũng hô lớn lên:

"Mọi người chú ý! Chúng ta vốn cùng là loài người.

Ta cũng không muốn động can qua làm gì."

"Bản Hùng Vương ta có năng lực hơn xa các người được biết.

Ta là hiện thân của Lạc Hoàng vĩ đại, nay ta muốn mọi người hãy bỏ vũ khí vào thành, không nên tham gia tranh chấp này.

Nếu không, tự gánh hậu quả!!"

"Ha ha! ngươi chọc cười bản Vương à.

Người đâu, tấn công!"

Lúc này từ trong đoàn quân của Thương Thành đã chia quân ra từ từ tiến lên, cách hành quân hơi lạ, ba người chung một đội, có thể thay nhau phòng thủ, cùng nhau tấn công giúp tăng lực lượng lên cao.

"Thần Nỏ Tiễn! Bắn!"

"Đội Cung tiễn! Bắn!" - Tuy không phải thần cung đoàn của Lạc Dương, nhưng các Thành và các quân đoàn, điều có đội Cung Tiễn doanh!

Do địa hình được chọn dễ thủ khó công, nhất thời Thương quân số lượng nhiều, cũng không lên được.

Một Tên Dũng Tuyến kì thấy tình hình không ổn.

Lập lức nhảy lên định dùng sức mạnh của mình công phá.

Lập tức Lạc Tinh b.ắn ra một mũi Xuyên Tâm Tiễn, mũi tên bay xoắn ôc tốc độ nhanh.

Tuy nhiên do Tên này đã biết tài bắn cung của Lạc Tinh nên tâm thần lúc nào cũng đề phòng, vì vậy kịp quay người dùng cây Đại Phủ to lớn mình đỡ được, hai tay hắn cũng run lên.

Cả người lùi về sau bảy mét.

"Không ngờ tài bắn cung ngươi lại mạnh vậy.

Đúng là danh bất hư truyền!"

"Cái ngươi không biết còn nhiều lắm?"

"Hùng Vương.

Người dừng tay.

Nói cho ngươi biết, người của ngươi còn nằm trong tay ta.

Nếu ngươi chịu đầu hàng ta sẽ thả nàng ra, bằng không ngươi chờ nhặt xác nàng đi." - Thương Trụ hét lớn.

"Ngươi dám sao.

nói cho các ngươi biết? Nếu ngươi đụng tới người của ta, sáu vạn người ở dây sẽ bị ta giết hết."

"Haha! Bằng ba vạn quân của ngươi à, ngươi đừng chọc cười ta, ngươi biết đếm không!"

"Bản Vương nói cho ngươi biết, chỉ cần ta dùng gần sáu vạn quân giữ ở đây vài ngày.

Ta không tin ba vạn quân ngươi còn có đủ thức ăn để ăn.

Chưa tính trong thành ta có ít nhất hai vạn quân luôn trong tình thế sẵn sàng chiến đấu."

Lạc Tinh nhìn phương xa.

Thấy ở xa đang có đám khói bụi bốc lên, thì mừng rỡ biết viện quân đến rồi.

"Ai nói ta chỉ có ba vạn quân! Nói cho ngươi biết hơn năm vạn quân tiếp ứng đã dến rồi.

giờ ta đổi điều kiện lại.

Nếu ngươi đầu hàng ta sẽ tha cho toàn thành, chỉ cần ngươi đền bù đủ thiệt hại.

Một Người 50 ngọc, ba vạn người làm tròn 200 vạn Ngọc.

Thế nào, giá hữu nghị, lần sau sẽ không có giá đó đâu." - Lạc Tinh ra giọng con buôn, cười nói.

Thương Vương ức chế, chinh chiến bao nhiêu lâu, không thấy kẻ nào yếu thế, mà lại mạnh miệng vậy.

Do tiếc quân đội chết đi, nên không muốn công phá mạnh mẽ, giờ hắn lại không kìm được ra lệnh:

"Thương Quân nghe lệnh, tổng lực tấn công.

Tháng này Ngọc, lương thực chu cấp tăng gấp đôi."

Lạc Tinh không để ý chuyện bị tấn công, vì tin tưởng quân đội của mình sẽ không thất bại nhanh vậy, ít ra vài ngày mới bị thất thủ, nếu kẻ địch dốc hết quân lực ra.

Xưa nay phòng thủ dễ hơn tấn công.

Muốn đánh gần ba vạn quân của Lạc Tinh đang ở vị trí dễ dàng phòng thủ, thì ít nhất số lượng phải tăng 20 vạn, thì may ra mới có chiến thắng nhanh chóng được.

Lạc Tinh chủ yếu bắn hai tên Dũng Tuyền kì, cứ thấy tên nào lao lên, là cho một mũi Xuyên tâm tiễn.

Khiến hai người phải khá chật vật mới đón đỡ được.

Lúc này phía Tây Nam có tiếng vang lên.

Là tiếng động đặc trưng của thú triều.

"Nguy rồi, sao lại thú triều lúc này.

Lập tức rút lui vào thành." - Thương Trụ vội ra lệnh.

Tuy nhiên đang ở xa 20 dặm, hơn sáu vạn người nói muốn di chuyển nhanh, khó hơn lên trời.

Bây giờ chiến trận trở nên ngược lại lúc trước.

Thương quân lui quân về.

Việt Quốc thì tràn lên tấn công.

Thành ra Thương Quân bị hai bề thọ địch.

Phía sau thì bị Việt Quân đánh, phía trước thì thú triều chặn đầu.

"Ta đề nghị ngừng chiến! Thế nào? Thú triều đang đến kìa, ngươi muốn lưỡng bại câu thương à?" - Thương Trụ lớn tiếng hỏi, hắn không hiểu Lạc Tinh đang muốn gì.

"Ta không thích! Đây không phải thú triều, đây là thú nuôi của ta, thế nào, thấy thú nuôi ta mạnh không?" - Lạc Tinh tỉnh bơ đáp.

"Thú nuôi! Ngươi tưởng ta con nít ba tuổi hả, rõ ràng là thú triều?" - Thương Trụ như sắp nằm mộng.

Thú triều hơn 40 con Tứ Tinh, một con Ngũ Giai, mấy vạn yêu thú.

Ai nuôi nổi mấy con này? Cho toàn thành đi tìm thức ăn, cũng không đủ nuôi.

"Ta Còn Con Tin! Ngươi tuyệt tình vậy chớ trách ta." - Thương Vương gầm lên.

"Ngươi ngây thơ thế! Ta đã cứu nàng ra lâu rồi, Ngươi thật ngu ngốc khi chọc giận ta." - Lạc Tinh lạnh lùng đáp.

"Lạc Hồng, cho quân đội tấn công những kẻ bị rối loạn đội hình trước." - Lạc Tinh ngầm chỉ thị.

"Rõ!"

Sau đó thì đội cung tiễn và Thần Nỏ Tiễn cùng lúc bắn về những đội quân đang bị rối loạn do bị yêu thú tấn công khắp nới.

Lúc này ở phía xa, Thương Vương Thành, cổng đã mở.

Sau đó có ba vạn quân cũng chạy ra tiếp ứng cùng với một Dũng Tuyền Kì cuối cùng.

Lạc Tinh mừng rỡ.

Cuối cùng cũng xuất hiện.

Từ lúc nghe Ngải Vi nói có ba dũng Tuyên kì thì nãy giờ Lạc Tinh chỉ thấy hai Dũng Tuyền kì.

Lo sợ bị tấn công bất ngờ, và cũng chưa ước lượng thực lực của kẻ chưa xuất hiện là Dũng Tuyền Kì sơ kỳ hay đại viên mãn, nên Lạc Tinh cũng chưa dùng toàn lực.

Thấy tên Dũng Tuyền Kì xuất hiện, tuy trang phục sặc sở nhưng mà lại không mạnh mẽ lắm.

Lạc Tinh lập tức bay nhanh về phía tên này.

Sau đó một mũi Xuyên Tâm tiễn nhanh chóng b.ắn ra.

Tên Dũng Tuyền kì này tuy bất ngờ, nhưng vẫn kịp tránh né.

Lúc này Lạc Tinh cũng đang lao nhanh từ trên lưng con đại bàng xuống.

"Phong Kiếm Áp Đỉnh."

Tên này cũng không lo lắng, đưa Trường Thương lên đỡ, sau đó cả người sáng lên sức mạnh bỗng nhiên tăng vọt.

"Sơn Dương Xuyên Tâm Thức." - Hình ảnh con Sơn Dương to lớn hiện ra, nó lao tới đầu nghiêng chúi hai sừng nhọn ra đâm nhanh về Lạc Tinh.

"Lạc Thần Khiên!"

"Ầm"

Lạc Tinh không sao, nhưng bị đánh bật lên trên trên không gần 90 mét.

Cùng lúc đó có một đôi móng vuốt từ trong khiên bay ra sau đó là con Đại ưng vàng rực biến lớn ra.

"Thấy không ta cũng triệu hồi yêu thú được!" - Lạc Tinh cười lớn.

Quá bất ngờ, tên Dũng Tuyền kì này chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt đánh ngã ra đất.

Lạc Tinh chưa rơi xuống, đã biến ra Lạc Hoàng cung từ trên không bắn xuống

"Tam Tinh liên Châu Tiễn."

Khoảng cách chỉ ba trăm mét.

Tên Dũng Tuyền Kỳ kia lại đang bị ngã, hầu như không kịp phản xạ tránh đã bị ba mũi tên đâm ba hướng: Đầu, cổ và vai.

Hắn ta chỉ đỡ được mũi tên nhắm vào đầu.

Hai mũi tên còn lại đã đâm thẳng vào thân thể hắn.

Trong đó tim đã bị xuyên thủng, mũi tên quá mạnh, ghim thẳng vào đất đồng thời tỏa ra nhiệt độ khá cao, kết quả trái tim như bị thiêu chín mất.

Một Dũng Tuyền Kì vậy mà vừa xuất hiện đã không thể sống được.

Đây là Lạc Tinh kết hợp giữa Vạn Tinh Quyết và Bách Phát tiễn, thay vì bắn ba mũi tên thẳng hàng thì bắn mũi tên theo hướng riêng biệt Vì dù sao loài người không có lực phòng thủ cao như yêu thú, Nếu không đỡ được bằng vũ khí thì một mũi tên cũng đủ xuyên qua người rồi.

Lúc tên kia chết đi cũng là lúc hai tên Dũng Tuyền kì còn lại chạy đến.

"Thiếu chủ!"

"Ngươi điên rồi.

Ngươi không biết đã giết ai đâu." - Một tên Dũng Tuyền kì đỉnh phong cầm hai cây Đao nói.

"À, Xin lỗi vậy xin hỏi tên ta vừa giết là ai vậy?"

"Là." - Vừa định nói thì đã bị tên kia kéo lại.

Lạc Tinh lấy làm tiếc không biết mình đụng chạm tới thế lực nào nữa rồi.

Hai tên Dũng Tuyền kì tấn công, Lạc Tinh cùng Đại Hoàng vẫn kịp ứng phó.

Tuy nhiên so về sức mạnh Lạc Tinh hơi kém hơn, nên tập trung né tránh tên Dũng Tuyền Kì cầm Đại Phủ.

Đại Hoàng mạnh mẽ, nhưng do quá lớn nên cũng không linh hoạt lắm, kết quả tên Dũng Tuyền kì cầm hai cây Loan Đao né đông né tây nên cũng không bị nguy hiểm gì.

Nhưng số quân lính xung quanh không tốt như vậy, bị cánh Đại Hoàng thổi đi bay xa tít tắp, cảm giác như một con chim lớn đang xông vào ổ kiến mỗi lần quạt cánh có hơn mấy trăm người bị bay đi..