Huyền Lục

Chương 68: Nguyệt quang minh chiếu

Thường thức mà nói, hệ thống tu luyện bắt đầu từ việc nhập cảnh giới Luyện Khí mười tầng, sau đó mới Trúc Cơ, rồi đến Kim Đan và cuối cùng là Nguyên Anh chi cảnh. Đây chính là bốn đại cảnh giới của tu chân giới tại Huyền Đô Đại Lục.

Theo đó thì Hóa Nguyên cảnh không phải là một cảnh giới chân thực và được phân định rõ ràng như trên nhưng nó lại đại biểu cho một ý niệm khác.

Nếu gọi Kim Đan cảnh là cường giả tại Huyền Đô Đại Lục thì Hóa Nguyên cảnh là cường giả trong số những cường giả đó. Một khi tu sĩ đạt đến cảnh giới Hóa Nguyên, người đó liền có cơ hội xung kích Nguyên Anh cảnh.

Nói cách khác, Hóa Nguyên cảnh chính là bước đệm cho việc đột phá cảnh giới bá chủ kia.

Luận về chiến lực, tu sĩ Hóa Nguyên cảnh đương nhiên vượt xa tu sĩ Kim Đan cảnh rồi. Thậm chí trong tình huống địa lợi, Hóa Nguyên cảnh cũng có thể có lực mà chiến với Nguyên Anh cảnh một trận.

Khương Hy chưa từng nghe qua mấy vị lão tổ Kim Đan cảnh của tứ đại thế gia mạnh yếu ra sao nhưng theo hắn suy đoán thì bọn họ yếu hơn Mặc Hiên rất nhiều.

Theo truyền ngôn của ngoại giới thì Mặc Hiên chỉ với tu vi Kim Đan đỉnh phong thôi mà đã chấn nhiếp tứ đại thế gia trong suốt trăm năm nay, suy ra bốn vị Kim Đan cảnh kia cũng rơi vào tầm sơ, trung kỳ là cùng.

Nay Nguyên Anh kiếp vân hiện thế, tu vi thật sự của Mặc Hiên tất nhiên sẽ lộ ra. Sắc mặt của tứ đại thế gia... hẳn là đặc sắc lắm.

...

Tại Tây Thành.

Ở đâu đó sâu trong biệt phủ của Thẩm gia, nơi mà không một ánh mặt trời nào có thể chiếu rọi đến được, nơi đó chỉ hai người đang đối thoại trong một căn phòng le lói ánh nến. Một người đang đả tọa trên bồ đoàn, một người thì cung kính mà đứng ở bên cạnh.

Hai người này không quá khó đoán, xuất hiện ở một nơi thần bí như thế này thì chỉ có Thẩm gia lão tổ Thẩm Hạo cùng Thẩm gia gia chủ Thẩm Triết mà thôi.

Lúc này, Thẩm Hạo đột nhiên thở nhẹ ra một hơi mà nói:

“Chúng ta bị lừa hết rồi”

Thẩm Triết ở một bên nghe vậy thì có chút lo lắng, vết nhăn trên mặt lão càng hiện rõ hơn mà đáp:

“Lão tổ, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Thẩm Hạo trầm mặc một lúc rồi nói:

“Án binh bất động”

Thẩm Triết cung kính gật đầu, câu trả lời này cũng không nằm ngoài ý muốn của lão là bao. Nói đúng hơn thì bây giờ toàn Nguyệt Hải Thành nào có ai dám hành động ngu xuẩn chứ.

Nếu trước đây, Mặc Hiên thật sự là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong thì tứ đại thế gia liên thủ lại cũng có thể đánh với hắn một trận. Nhưng đằng này người ta còn gọi ra được Nguyên Anh kiếp vân thì đánh như thế nào nữa đây?

Không gian liền tĩnh lặng lại trong phút chốc, không bao lâu sau, Thẩm Hạo có hơi nhướng mày mà nói tiếp:

“Triết nhi, chuyện của Minh nhi đến đâu rồi?”

Thẩm Triết nghe xong thì có chút chần chừ không biết có nên nói hay không. Cảnh này đương nhiên lọt vào mắt của Thẩm Hạo, lão liền lắc đầu nói:

“Cứ nói thật đi”

Thẩm Triết trầm mặc một đoạn rồi quỳ xuống cung kính đáp lão:

“Lão tổ... xin người trách phạt. Ta không thể tìm ra được Minh nhi”.

Nghe vậy, Thẩm Hạo liền nhíu mày, lão lại nói:

“Kể cả vận dụng Truy Huyết bí thuật cũng không được?”

Thẩm Triết cung kính nói tiếp:

“Bẩm lão tổ, ta thân bất do kỷ, bí thuật cũng không thể dùng được”

Thẩm Hạo ánh mắt hơi mở, lão đưa tay lên vuốt bộ râu dài của mình mà trầm mặc. Thẩm Triết mặc dù bề ngoài cung kính bất động nhưng sâu trong lòng lão liền rất lo lắng, lão sợ rằng lão tổ sẽ nổi giận. Thế là lão liền cúi người càng sâu, đến độ Thẩm Hạo ngồi trên bồ đoàn còn không thấy rõ được sắc mặt của lão nữa

Nhưng ngoài ý muốn là Thẩm Hạo không nói gì hết, lão chỉ có lắc đầu thở dài rồi đưa tay lên ra hiệu cho Thẩm Triết ra ngoài.

Thẩm Triết không biết vì lý do gì mà lão tổ không có ý kiến nhưng lão như được đại xá, liền cung kính hành lễ rồi sau đó nhanh chóng mà cáo lui.

Căn phòng tối kia rất nhanh liền chỉ còn một mình Thẩm Hạo, lão vẫn giữ nguyên tình trạng trầm mặc cả mình. Lão sao lại không hiểu được Thẩm Triết đang nghĩ gì trong đầu kia chứ.

Nguyệt Hải Thẩm gia chính là do Thẩm Hạo một tay lập ra, mỗi hậu bối trong nhà lão đương nhiên hiểu rõ, đặc biệt với một người đang giữ cương vị gia chủ, lão đương nhiên càng phải hiểu rõ hơn rồi.

Trên đời này không có người làm cha nào lại không thương con, Thẩm Triết đương nhiên là loại đó, Thẩm lão tam lại càng thuộc loại đó.

Thẩm gia dòng chính trên thực tế không có nhiều người, đếm qua đếm lại con số còn không đến ba chục. Nếu đem đi so với các thế gia khác thì lại càng thảm hơn không biết bao nhiêu lần. Dẫu vậy, Thẩm gia vẫn có thể vững vàng nắm một vị trí trong hàng ngũ tứ đại thế gia thì cũng biết được thực lực của họ như thế nào rồi.

Nhưng cũng vì ít mà Thẩm Hạo lại rất quan tâm đến hậu bối của mình, bất kể người đó có là phàm nhân. Chứ đừng nói là người có tư chất tu tiên như Hiên Minh, không phải tự nhiên mà Thẩm Hạo cùng Thẩm Triết lại một tiếng Minh nhi, hai tiếng Minh nhi được.

Thẩm gia có thể diện của Thẩm gia, mặt ngoài bọn họ dĩ nhiên phải cho người khác thấy được mặt thiết huyết của mình nhưng sâu thẳm trong lòng thì lại bí mật cho người đi tìm khắp ngóc ngách Nguyệt Hải Thành.

Nhưng từ đây vấn đề lại hiện ra, đó là nếu Thẩm gia thật sự quan tâm đến tộc nhân, đến Hiên Minh thì tại sao lại đưa danh ngạch của hắn cho Tô gia.

Vấn đề này thật sự không dễ trả lời chút nào bởi người duy nhất biết được sự thật e rằng hiện tại chỉ có Thẩm Hạo mà thôi.

...

...

Bất giác, một tháng nữa lại trôi qua, bất qua trong một tháng này cũng đem lại rất nhiều sự thay đổi.

Thứ nhất, Nguyệt Hải Thành ban lệnh cấm một trăm dặm. Đồng thời chiếu cáo thiên hạ rằng Nguyệt Hải Thành chủ muốn bế tử quan đột phá Nguyên Anh cảnh. Tin tức vừa ra ngay lập tức oanh động toàn Đại Lục.

Phải biết rằng đã gần trăm năm nay toàn đại lục không hề nhận được một tin vị nào đột phá cả, ngược lại đầu năm nay tin tức Phù Linh chân nhân tọa hóa lại khiến cho tu chân giới trầm lắng một đoạn thời gian.

Đại Nguyệt Hoàng Triều sau khi nhận được tin ngay lập tức liền có hành động. Chỉ sau một tuần kể từ lúc Nguyệt Hải Thành ban lệnh, toàn bộ dân chúng trong thành liền đón một đợt Nguyệt quang minh chiếu.

Nguyệt quang minh chiếu vừa ra, ngày cũng phải biến thành đêm nhưng không đáng sợ như kiếp vân kia. Nguyệt quang minh chiếu tại Đại Nguyệt Hoàng Triều còn được biết đến với cái tên ‘Thánh chỉ’.

Ban đầu, dân chúng thấy trời tối sầm lại liền bất giác mà chạy ngay vào trong nhà. Cho đến khi thanh âm hùng hậu của Mặc Hiên vang vọng bốn chữ ‘Tham kiến Bệ Hạ’ thì bọn họ mới vỡ lẽ ra chân tướng sự việc, nhao nhao mà ra quỳ bái.

Quang cảnh ngày hôm đó phải nói là đặc sắc vô cùng, lần đầu tiên, dân chúng Nguyệt Hải Thành có thể tiếp xúc được với Thánh chỉ, có thể thấy được Hoàng uy của Hoàng Triều, có thể thấy được... ‘thần thánh’.

Nguyệt quang minh chiếu hiện thế, trăng liền tròn, nguyệt quang chiếu rọi thế gian như đang ban phúc vậy.

Những người đang bị thương, vết thương liền lành. Những người đang bị bệnh, bệnh cũng mất đi. Những người tâm trạng không tốt, thì cuối cùng cũng tốt lên thôi.

Riêng ở điểm này, bọn họ cũng có thể nhận ra được đạo nguyệt quang kia kinh thế đến bực nào. "Tiên nhân" trong mắt họ không có được quyền năng như thế, bọn họ tụng xưng hai chữ "thần thánh" cũng không sai.

Cũng ngày hôm đó, đối với một số người liền là ngày khó quên. Đơn cử nhất là Hiên Minh, đây chính là lần đầu tiên hắn thấy được một đạo uy áp đáng sợ đến như vậy.

Hiên Minh không phải là phàm nhân, hắn đương nhiên không mù quáng mà cho rằng đó là lực lượng của thần nhân. Hắn dù chưa từng gặp mặt Thẩm Hạo nhưng dư uy của Kim Đan cảnh hắn đã từng nếm qua rồi.

Đạo uy áp trên bầu trời kia căn bản là hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Hiên Minh không thể gọi tên ra được nhưng hắn biết được đạo uy áp kinh khủng kia chính là thứ mà hắn truy cầu.

Trước đây, Hiên Minh từng mong ước rằng hắn có thể được như lão tổ nhưng trong thâm tâm hắn lại không chấp nhận mong ước đó.

Thẩm gia lão tổ dù có mạnh thì vẫn bị Mặc thành chủ áp chế thôi, chưa kể Mặc thành chủ còn chưa phải là đại quan của Đại Nguyệt Hoàng Triều. Cứ như vậy, mục tiêu của hắn liền mơ hồ mà vô định.

May mắn thay, ngày hôm đó hắn đã xác định được rõ ràng mục tiêu của mình là gì. Bất giác ánh mắt của hắn liền trở nên kiên định với tu tiên hơn, khí thế của hắn cũng liền đổi.

Nguyệt quang chiếu rọi, Hiên Minh đột phá Luyện Khí cảnh tầng bốn.

...

Thứ hai, Dẫn Khí thuật của Lân đã đạt đến đỉnh phong, hắn cơ hồ đã có thể thử xung kích Luyện Khí tầng một rồi.

Thời điểm Lân viên mãn, Hiên Minh liền chấn kinh không ngớt bởi hắn biết Lân tu luyện từ lúc nào, chưa kể linh căn của Lân còn không phải là cao phẩm gì, chỉ là tứ tạp linh căn mà thôi.

Nhưng thời gian hắn viên mãn Dẫn Khí thuật lại ngang ngửa Hiên Minh. Cái này không khác gì một cái tát vào mặt hắn cả.

Hiên Minh đương nhiên biết Lân được Khương Hy chỉ điểm mới có được thành quả như vậy. Ngặt nỗi là vì biết nên hắn lại càng không thể tin được.

Hiên Minh bây giờ có thể xem là một trong những người hiểu được Khương Hy nhất hiện nay, hắn đương nhiên biết được xuất thân của Khương Hy không thể nào liên quan đến tu chân được.

Vậy thì bằng cách nào mà Khương Hy tu tiên được?

Câu hỏi này từ trước đến nay vẫn cứ luôn quanh quẩn ở trong đầu Hiên Minh. Hắn có thể xác định được rằng Khương Hy không hề có cao nhân bí ẩn nào dạy dỗ cả.

Vì ngoại trừ lúc tắm ra thì hầu như khoảng thời gian còn lại là Khương Hy hoàn toàn nằm trong tầm mắt của hắn.

Hắn đã từng tính đến chuyện là có người truyền âm nhưng truyền âm nào có dễ dàng, người nghe phải tập trung thì mới có thể tiếp nhận thông tin được, chưa kể tu tiên nào phải chuyện qua loa, chữ nghe chữ lọt thì hậu họa khôn lường.

Từ đó Hiên Minh liền kết luận rằng Khương Hy có chuyện gì đó giấu diếm mọi người. Nhưng hắn sẽ không nói ra ngoài, ai trên đời này lại không có bí mật riêng cơ chứ, tu sĩ lại càng phải có.

Thứ ba và cùng là cuối cùng, đó là tu vi của Khương Hy đã đạt đến Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, hoàn thành được bảy mươi mốt chu thiên linh lực. Hắn chỉ còn kém một tia nữa thôi là có thể bước vào Luyện Khí tầng bốn rồi.

Nhưng một bước này thật không dễ, từ Luyện Khí tầng ba là sơ kỳ nhưng Luyện Khí tầng bốn lại là trung kỳ. Nhiêu đó cũng đủ biết được một chu thiên kia chính là đạo khảm quan đầu tiên của việc tu tiên.

Đừng nghĩ Hiên Minh nhẹ nhàng bước vào Luyện Khí tầng bốn mà cho rằng cảnh giới này dễ ăn. Hiên Minh vốn dĩ đã đến đỉnh phong của tầng ba, chưa kể Nguyệt quang minh chiếu còn đem lại cho hắn một đợt thuế biến về nhận thức nữa, hắn liền phá tan được đạo khảm quan kia.

Khương Hy thân là Nguyên Anh lão tổ, hắn đương nhiên có thể vượt qua nhưng hắn lại một lần nữa lựa chọn chờ đợi. Hắn chờ một đợt tiết khí mới để đột phá một cách hoàn mỹ nhất.

...

...

“Công tử, thật phải làm thế này sao?”, Lân ấp úng hai tay che trước ngực lại mà nói. Nửa thân trên lúc này của hắn phải nói là bị lột trần hết đi, trên người chỉ còn lại một cái quần mỏng ngắn.

Khương Hy nhìn hắn gật đầu đáp:

“Phải làm, nếu không người liền dọn đến chết đấy”

Nghe vậy, Lân mơ hồ hiểu được ý của Khương Hy nói là gì. Cách đây không lâu hắn cũng đã trực tiếp cảm thụ qua rồi, ngặt nỗi lúc đó vốn không phải là chủ ý của hắn.

Khương Hy đưa tay lên khẽ bấm một chút rồi nói ra:

“Đến giờ rồi, ngươi bắt đầu đi thôi”

Lời vừa ra, sắc mặt Lân liền chuyển lại thành ngưng trọng đến tột điểm, nói đúng hơn là hắn đang căng thẳng bởi hắn sắp sửa... trở thành ‘tiên nhân’ trong mắt người khác rồi.

Sau đó hắn liền theo lời của Khương Hy mà bắt đầu vận chuyển linh khí nhập thể. Rất nhanh sau đó, toàn thân hắn liền được một đoàn linh khí ánh vàng bao bọc lấy, mang một khí thế lăng lệ lúc ẩn lúc hiện.

Cảnh quang này hoàn toàn khác với đoàn sương mù trước kia mà Khương Hy đột phá bởi hắn tu luyện dùng Thủy linh khí làm chủ. Còn Lân thì lấy Kim linh khí làm chủ, tính chất khác nhau, biểu hiện tự nhiên cũng khác nhau.

Không bao lâu sau, đoàn linh khí kia dần có xu hướng mỏng đi, khí thế của Lân cũng kéo lên rất nhanh. Khương Hy liền khẽ gật đầu nhẹ, thầm nghĩ:

“Khí tức ổn định, nhịp thở đều đặn... Lần này tiểu hắc đột phá thuận lợi rồi”

Đúng như suy nghĩ của hắn, Lân rất nhanh liền hấp thụ hết đoàn linh khí kia mà chuyển thành mười hai chu thiên linh lực, hắn chính thức trở thành tu sĩ.

Khương Hy thấy thế liền nở một nụ cười, rồi hắn điểm nhẹ chân ra phía sau biến mất đi.

Lân đã thành công đột phá rồi, hắn không cần phải ở lại nữa.

Ở lại liền sẽ ngửi lấy cái mùi khó chịu kia.

...

...