Huyền Lục

Chương 87: Dạ Ma độc ký

Tại một nơi nào đó sâu trong Tô phủ, nơi này đang diễn ra một nghị sự phi thường quan trọng. Hầu hết tất cả thành viên có chức quyền trong Tô gia đều đang tập hợp tại đây, nguyên nhân tự nhiên là vì tòa đại trận kia rồi.

Không khí trong phòng lúc này vô cùng căng thẳng, không một tiếng động nào được tạo ra cả, mọi ánh mắt bất giác liền hướng về phía chủ tọa như chờ đợi một quyết định vậy.

Ngồi tại vị trí chủ tọa của Tô gia không ngờ lại không phải là Tô Thiến Thiến. Nàng lúc này đang ngồi ở cánh phải thấp hơn chủ tọa một bậc, như vậy thôi cũng đủ đoán được chủ tọa là ai.

Chủ tọa là một phụ nhân trung niên, dung nhan hài hòa nhưng tuyệt không phải là mỹ nhân, dẫu vậy khí thế của nàng đủ để đè chết bất cứ người nào trong căn phòng này. Nàng là người sáng lập nên Nguyệt Hải Tô gia - Tô gia lão tổ Tô Thanh.

Đại trận hộ gia bị công phá, Tô Thanh tự nhiên không thể nào ngồi yên một chỗ được. Nàng mặc dù không phải trận sư nhưng thân là Kim Đan lão quái vật, nàng đương nhiên biết đại trận ngoài kia không ngăn nổi cấp bậc cường giả như nàng nhưng cũng không phải muốn phá là phá được.

Suy nghĩ một hồi, Tô Thanh cũng không muốn làm mất thời gian, nàng liền nói ra:

"Chính Nhân đại sư, sự tình là như thế nào?"

Nghe vậy, người được gọi là "Chính Nhân đại sư" kia liền bước ra khỏi hàng mà cung kính đáp:

"Bẩm tiền bối, vãn bối đã đích thân đi kiểm tra đại trận, phát hiện ra đại trận... có lỗ hổng"

Lời vừa ra, người người liền bắt đầu xôn xao, dường như chuyện Chính Nhân đại sư vừa nói là chuyện không tưởng vậy. Ngay lập tức, trung niên nhân ngồi đối diện Tô Thiến Thiến liền lớn giọng chất vấn:

"Chính Nhân đại sư, không phải ngươi nói đại trận này hoàn mỹ vô khuyết, rất khó bị công phá sao?"

Chính Nhân đại sư điềm tĩnh đáp lại:

"Đúng là ta có nói vậy"

Trung niên nhân híp mắt hừ lạnh nói tiếp:

"Vậy chuyện lỗ hổng là thế nào?"

Chính Nhân đại sư nghĩ một hồi rồi cười nhẹ đáp lại:

"Đại đạo vô biên, ta cũng không nhận mình là người giỏi nhất. Mặt khác, ‘khó phá’ không có nghĩa là ‘không thể phá’".

Sau đó, hắn liền quay sang nhìn Tô Thanh nghiêm túc nói ra:

"Bẩm tiền bối, thứ cho vẫn bối vô năng... E rằng lần này người đột nhập cũng là trận sư, hơn nữa cấp bậc còn cao hơn cả vãn bối"

Nghe vậy, Tô Thanh liền nhíu mày lại, dường như có điều gì đó không đúng lắm nhưng nghĩ mãi lại không ra. Trung niên nhân kia nghe xong cũng không nói gì nữa, mặc dù hắn là người lên giọng chất vấn nhưng chân tài thực học của Chính Nhân đại sư hắn đương nhiên biết rõ.

Chính Nhân đại sư là một trung niên nhân có vẻ ngoài thư sinh, phong thái điềm đạm không nóng không lạnh. Không ngoa khi người ta gọi hắn bằng hai chữ "đại sư", mặt khác hắn cũng là một tên Trận sư Trúc Cơ hàng thật giá thật.

Tại Huyền Đô Đại Lục, Trận sư là loại chức nghiệp phi thường hiếm hoi, rất ít tu sĩ lựa chọn đi theo con đường này. Bởi vậy, giá trị của Trận sư phi thường cao, một tên Trận sư Trúc Cơ ở một nơi như Nguyệt Hải Thành này mà nói thì địa vị tuyệt đối không dưới Kim Đan lão tổ.

Lại nói, tòa đại trận kia là tác phẩm của Chính Nhân đại sư, dĩ nhiên với thực lực hiện tại hắn không thể nào ngăn trở Kim Đan tu sĩ ở ngoài đại trận nhưng nếu dưới Kim Đan thì lại là chuyện khác. Hắn có bảy thành tự tin có thể ngăn trở tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí là khốn kẻ đó lại.

Nhưng đằng này, tòa đại trận đầy hãnh diện kia của hắn vô thanh vô tức mất đi hiệu lực rồi. Thân là người tạo ra, Chính Nhân đại sư là người không thoải mái nhất ở đây nhưng sự đã rồi, hắn cũng không có cách nào tra thêm được.

Tiếng xôn xao theo thời gian cũng dần nhỏ lại, trả lại vẻ căng thẳng cho căn phòng. Tô Thanh hiểu rằng bản thân nàng không thể bảo trì trầm mặc lâu được, nàng liền mở miệng nhưng lời chưa kịp ra thì trung niên nhân ban nãy bỗng dưng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi rồi phi thẳng ra bên ngoài.

Tô Thiến Thiến ngồi đối diện hắn cũng giật mình mà gọi:

"Đại ca, người đi đâu đấy?"

Tuy nhiên, đáp lại nàng chỉ là một tiếng vút gió mà thôi. Nàng liền quay lại nhìn Tô Thanh, biểu thị không biết chuyện gì đang xảy ra. Những người còn lại cũng một mặt mờ mịt, chuyện này nối tiếp chuyện kia, mọi sự diễn ra quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp tiếp thu bất cứ gì cả, tâm trạng liền không thoải mái.

Nhưng cũng không để cho bọn họ chờ lâu. Sau khi trung niên nhân kia rời đi không được mấy giây, một gia nhân hớt hãi chạy vào quỳ xuống gấp gáp báo:

"Bẩm lão tổ, xảy ra chuyện rồi... Đại thiếu gia bị sát hại rồi"

Tiếng sét ngoài trời liền oanh động một phát, dư quang phát ra liền phủ bóng giá nhân dài trên mặt đất. Tô Thiến Thiến nghe vậy liền giật mình đứng dậy nói:

"Ngươi nói cái gì?"

Gia nhân giật mình run lẩy bẩy cúi thấp đầu đáp:

"Bẩm gia chủ... Đại thiếu gia đích thật bị sát hại trong phòng rồi"

Nghe vậy, Tô Thiến Thiến liền quay sang nói với Tô Thanh:

"Lão tổ, để ta đi xem một chuyến"

Tô Thanh không nghĩ nhiều đáp lại:

"Không cần, ta đi cùng ngươi"

Nói xong, hai người liền hóa thành lưu quang mà hướng ra bên ngoài, để lại một mảnh hỗn độn ở sau.

...

...

Tại Thanh Ngư phòng, trung niên nhân kia đứng trước một cái xác cháy đen mà trầm lặng. Ánh mắt hắn chung thủy nhìn vào... dòng chữ viết trên sàn, ở một bên, thư sinh đang quỳ khom người run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

Hắn vốn dĩ chỉ rời đi trong chốc lát mà thôi, đến lúc quay lại thì phát hiện ra kết giới đã bị hạ đi rồi. Hắn liền hoảng sợ xông vào thì phát hiện Tô Chiến chết... không thể nào chết hơn. Hắn còn chưa kịp định thần thì trung niên nhân kia đã thần không hay, quỷ không biết mà xuất hiện sau lưng.

Lại nói về trung niên nhân, hắn có tư cách ngồi đối diện Tô Thiến Thiến, thậm chí là cánh trái của Tô Thanh tự nhiên có thân phận cao. Hắn là huynh trưởng của Tô gia chủ đời này, đồng thời là thân sinh phụ thân của Tô Chiến và Tô Thái Lâm. Người đời gọi hắn là Tô lão đại.

Nguyên nhân hắn biết được Tô Chiến bị sát hại là vì mệnh bài của Tô Chiến bị vỡ nát. Bản thân Tô lão đại là một người cưng chiều con đến mù quáng, tự nhiên liền muốn nắm giữ hành tung của con trong tay. Vậy nên hắn liền lén rút Mệnh bài của Tô Chiến cùng Tô Thái Lâm mang theo bên mình.

Không bao lâu sau, lưu quang bên ngoài cũng nhanh tiến vào phòng, hóa hình thành Tô Thanh cùng Tô Thiến Thiến. Thấy vậy, Tô lão đại liền quay sang hành lễ với hai người. Hắn không quay thì thôi, quay lại liền khiến người giật mình.

Tô Thiến Thiến chấn kinh nói ra:

"Đại ca, ngươi..."

Tôi lão đại không để ý, biểu thị mình không sao nhưng Tô Thiến Thiến thân là muội muội, nhìn dáng vẻ tiều tụy kia, nàng sao không biết được trong lòng của Đại ca bây giờ đang rất đau đớn chứ.

Thế hệ trẻ bây giờ của Tô gia có thể nói là thời kỳ hoàng kim của gia tộc, trong đó phân nửa lại đến từ Tô lão đại nhất mạch, địa vị của hắn nhờ đó là cao lên rất nhiều. Ở một khía cạnh nào đó thì Tô lão đại tương đối giống với Tưởng phu nhân, nước lên thuyền lên, thành bại nhờ con.

Bây giờ, một đứa bỗng dưng chết đi, địa vị của hắn tự nhiên có chút hao hụt nhưng địa vị có thể an ủi được nỗi đau mất con sao?

Dĩ nhiên là không.

...

Tô Thanh thân là lão tổ Tô gia, tuổi tác của nàng so với hai người tự nhiên cao hơn rất nhiều, bối phận cũng khác xa. Mà quan trọng hơn hết là nàng không quá để tâm đến hai huynh muội này. Nàng quan tâm là bằng cách nào mà Tô Chiến lại bị sát hại.

Tô Chiến mặc dù chỉ là Luyện Khí cảnh tầng bốn, cảnh giới này trong mắt nàng nếu không phải thiên tài thì nàng cũng không thèm nhìn, nhưng dù sao cũng là môn nhân dòng chính, chưa kể hắn còn bị giết ngay dưới mí mắt của nàng. Đây chính là trắng trợn đánh vào mặt Tô gia, đánh vào mặt Tô Thanh, nàng không tra không được.

Nhưng cũng không cần nàng tra xét gì nhiều bởi dòng chữ mà Khương Hy để lại trên mặt đất thu hút sự chú ý của nàng hơn. Nhìn qua đồng chữ đó một lát, nàng liền nhếch mép khinh thường nói ra:

"Đám chuột nhắt này hôm nay thật sự ăn phải gan hùm rồi"

Tô Thiến Thiến nghe vậy liền phóng linh thức của mình ra tra xét thì phát hiện ra dòng chữ kia, nàng liền giật mình nói:

"Dạ Ma?"

Thật vậy, sau khi giết xong Tô Chiến, dòng chữ mà Khương Hy để lại cũng chính là một câu truyền ngôn danh chấn toàn Huyền Đô Đại Lục.

‘Dạ Ma xuất thế đoạn trường sinh’.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện Khương Hy có thể tùy ý làm được, để lại dòng chữ này chính là phong tục khi hành sự của sát thủ Dạ Ma. Có thể nói đây là một loại độc ký tại tu chân giới.

Tô lão đại ở bên cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh mà đáp:

"Đúng vậy, là Dạ Ma. Ta vốn còn đang nghĩ bằng cách nào đại trận lại bị hỏng thì chúng ngẫu nhiên trở thành câu trả lời rồi. Không hổ danh đệ nhất thế lực sát thủ... Chiến nhi chết... cũng xem như rõ ràng"

Tiếp theo, hắn nhìn sang thư sinh lạnh giọng nói:

"Nói đi, những ngày qua Chiến nhi có gây sự với ai không?"

Nghe xong, thư sinh liền hít vào một hơi thật sâu mà thuật lại toàn bộ câu chuyện kia ở Bắc Thành.

...

Trong lúc các đại lão Tô gia tập trung tại Thanh Ngư phòng thì Khương Hy lúc này cũng thật không xong rồi. Hắn không ngờ rằng lại có người phát hiện ra nhanh đến thế, may mà hắn đã kịp rời khỏi hiện trường, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng được.

Nhưng dù thế thì tình huống cũng không đến mức khiến hắn phải lo lắng, hắn vẫn còn một lá bài tẩy chưa lật, tính mạng tự nhiên không lo.

Còn về vị trí của Khương Hy hiện tại thì hắn cũng không chắc nữa. Hắn không có nhiều thời gian để khám phá Tô phủ, hắn chỉ bỏ chạy theo hướng mà trực giác mách bảo thôi. Đột nhiên, động tác của hắn có chút chậm lại, hắn giảm tốc độ rồi âm thầm đáp nhẹ lên mái hiên gần đó, ánh mắt hướng về phía hành lang đối diện.

Nơi đó hiện nay tập hợp phi thường nhiều người, mà không ngờ đều là tu sĩ. Hơn nữa, tất cả đứng vây xung quanh tựa hồ như đang bảo vệ vật gì đó vậy. Nhưng khi nhìn kỹ thì Khương Hy mới nhận ra thứ được bảo vệ không phải là vật mà là một nhóm người.

Nhóm người này tuổi tác không cao, theo đánh giá của hắn thì không chênh lệch lắm so với hắn là bao. Thực lực cũng không tính là quá mạnh mẽ, người mạnh nhất trong đó cũng chỉ mới Luyện Khí tầng sáu. Nhưng nhìn qua phục trang của những kẻ đó thôi, Khương Hy phần nào cũng đã đoán ra thân phận nhóm thiếu niên này rồi.

Đây không phải thế hệ trẻ của Tô gia ngày nay thì còn ai vào đây nữa. Người cao nhất, ngũ quan cương trực nhất trong số kia theo suy đoán của Khương Hy thì có lẽ là đệ nhất thiên tài Tô gia, Tô Thái Lâm. Còn nữ nhân cạnh hắn có lẽ là người tình trong mộng của Hiên Minh - Tô Uyên. Phần còn lại... hắn chẳng buồn để tâm.

Với Tô Thái Lâm, Khương Hy gần như không quan tâm đến hắn là bao, bởi hắn dù là Tô gia đệ nhất nhân đi chăng nữa thì Khương Hy vẫn có mười phần nắm chắc trong tay giết chết hắn. Khương Hy trọng thị nhất chính là Tô Uyên.

Không phải nói, có lẽ là nhờ vào di truyền tuyệt đỉnh mà dung nhan của Tô Uyên không hề kém cạnh Tô gia chủ Tô Thiến Thiến nhưng dù thế nàng vẫn dưới cơ Chiêu Hồng Nan một bậc. Tô Uyên rất đẹp nhưng dung mạo của nàng nhìn càng lâu, hắn càng sinh chán, sinh chán liền không còn thú vị.

Khương Hy thân là Nguyên Anh lão quái, hắn đương nhiên không bận tâm đến dung mạo của nữ nhân là bao, hắn nhìn chính là vì linh thức của Tô Uyên mạnh kinh hồn. Mặc dù còn yếu so với bản thân hắn nhưng đúng như lời Hiên Minh nói, nàng đích thật là thiên sinh linh thức. Nên dù cho tu vi của nàng chỉ mới Luyện Khí tầng năm, Khương Hy vẫn dám cược nàng có đủ lực đánh ngang cơ với Tô Thái Lâm. Thậm chí, nếu nàng biết cách lợi dụng dung mạo của bản thân mình thì trong chốc lát, nàng hoàn toàn đủ lực miểu sát Tô Thái Lâm.

Dạng người này nếu đặt tại Cửu Tiêu Tông liền là thượng lưu đệ tử, thiên phú của nàng không tồi chút nào. Nhưng rất tiếc, hôm nay nàng đen đủi gặp phải Khương Hy.

Thú thật, ngay tại thời điểm này, Khương Hy còn định sẽ ra tay với Tô Uyên, xem như khu trừ hậu hoạn về sau cho Hiên Minh. Tại sao Tô Uyên lại là hậu hoạn của Hiên Minh thì nhìn vào cách nói chuyện của hắn thôi, Khương Hy liền biết trong tâm của hắn có tâm khảm.

Khương Hy muốn đẩy Hiên Minh vào Hạo Nhiên Thư Viện, khiến hắn phải tiến sâu vào cao tầng nơi đó, tự nhiên không thể để điểm yếu của hắn tồn tại được. Điểm yếu còn đó, Hiên Minh tất sẽ bị gông.

Đáng tiếc thay, ý nghĩ này vừa nãy lên không bao lâu, Khương Hy liền dập đi rồi. Hắn cảm thấy, Tô Uyên này... vẫn có giá trị lợi dụng được.

Quan sát bọn họ được một lúc, cuối cùng hắn cũng thở nhẹ ra một hơi rồi âm thầm rời đi. Số mệnh của họ... hắn đã tính xong, chuyện còn lại liền để tự nhiên quyết định đi.

...

...