Huyền Lục

Chương 91: Tây Thành phong vân

Với phàm nhân, cuộc sống thường nhật của họ tại Bắc Thành có lẽ cũng không có gì đổi thay là bao, mỗi sáng thức dậy việc ai người nấy làm, ai bán buôn thì bán buôn, ai luyện võ thì luyện võ. Đến mỗi bữa ăn thì quây quần lại với nhau, nhìn chung thì vẫn rất hưởng thụ nhân sinh.

Còn với tu sĩ thì có lẽ giờ đây giờ... vui lắm đây, nói đúng hơn thì là hóng chuyện vui. Dù sao hiện tại Tây Thành cực kỳ loạn, phi thường loạn. Tô gia bị tấn công, Tưởng gia khuấy đảo thương trường, Thẩm gia thì vẫn ra sức truy tìm Hiên Minh.

Tô gia đối ngoại ra bên ngoài là họ bị cường địch tấn công, dẫn đến thiệt hại nặng nề. Chuyện này thì Khương Hy phần nào cũng có nghĩ đến, bị cường địch công phủ còn hơn là bắt không được một tiểu tu sĩ Luyện Khí cảnh, ngược lại còn bị phản sát. Ít nhất ở vế đầu còn giữ lại được chút phong phạm thế gia.

Chuyện này vào trong miệng các tu sĩ Tây Thành liền bị cải biên thành không ít dị bản, trở thành chuyện bát quái để nói với nhau lúc rảnh rỗi.

Còn Tưởng gia dưới sự cung ứng phù lục của Khương Hy liền gần như độc chiếm thị trường phù lục ở toàn Tây Thành rồi. Trên thương trường, cường địch của Tưởng gia là Tô gia hiện tại đương nhiên không thể phân thân ra mà lo nhiều chuyện cùng lúc, Tưởng gia liền chọn thời điểm này mà nuốt luôn số thị phần hiện có của Tô gia. Phải nói ở mặt này, Tưởng gia đúng thật là đánh thẳng mặt Tô gia.

Kỳ thật, chuyện này cũng có thể thành chủ đề để nói chuyện phiếm nhưng ẩn sau nó tuyệt đối là một trận mưa gió máu tanh. Tô gia tuyệt sẽ không bỏ qua, trận chiến giữa hai thế gia này là chuyện gần như không thể tránh, nhưng chuyện đó có lẽ còn khá xa.

An bình nhất, bình tĩnh nhất hiện tại có lẽ là Lý gia. Ba đại thế gia khác ít nhiều đều có chút phong vân nhưng riêng Lý gia thì quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dạo thời gian này có người quên đi mất đại gia tộc này.

Tuy nhiên, tại Nguyệt Hải Thành trừ mấy vị Kim Đan lão tổ cùng Phủ Thành chủ ra, còn lại không ai dám động chạm đến Lý gia cả. Bởi Lý gia lão tổ phi thường cường đại, trong Tứ đại thế gia, vị lão tổ đó là mạnh nhất.

...

Một ngày này, linh khí của Tây Thành bắt đầu động, tất cả ồ ạt tiếng về phía Lý phủ, linh khí kéo đến ngày một càng nhiều. Tình huống này khiến cho không ít tu sĩ chấn kinh bởi đây tuyệt đối là một tin phi thường xấu, tất cả không hẹn mà đồng lòng nhìn về hướng Lý gia, hô hấp có chút dồn dập.

Từ sâu trong Lý gia, một bóng đen bất chợt vụt ra phóng tận lên tận trời xanh, kéo theo vô vàn linh khí đi cùng. Theo đó, khí tức của bóng đen ngày một gia tăng, từ Luyện Khí đến Trúc Cơ rồi xông thẳng qua Kim Đan. Khí tức càng ngày càng kéo lên thêm một đoạn dài rồi mới chịu dừng lại.

Sau đó, uy áp từ bóng đen đó liền phủ xuống toàn Tây Thành. Ngày hôm đó, cây cũng phải lặng, gió cũng phải ngừng, một tu sĩ nhìn thấy tràng cảnh này liền run rẩy mà nói ra:

“Trời đất ơi... Lý gia lão tổ... đột phá rồi”

Nghe lời kẻ kia nói, những người xung quanh mới choàng tỉnh mà hoảng sợ, liền bắt đầu xôn xao. Tại Lý gia, từng tiếng hoan hô, mừng rỡ từ tộc nhân liền hướng lên trên trời mà cổ vũ.

Ba vị Kim Đan lão tổ còn lại của Nguyệt Hải Thành thấy vậy liền rơi vào trầm mặc, không biết đang nghĩ gì nhưng mặt ngoài vẫn là truyền âm chúc mừng đến vị cường giả kia.

Trên bầu trời Tây Thành, bóng đen càng ngày càng lộ rõ. Chân đạp phi kiếm, thân cao thẳng tắp, chòm đâu đen phất phơ nhẹ trong gió, khí tức thâm sâu như biển, ánh mắt cương nghị như có như không nhìn về hướng Phủ Thành chủ.

Người này chính là đệ nhị cường giả tại Nguyệt Hải Thành, Lý gia lão tổ - Lý Chấn.

...

Sự việc phát sinh tại Tây Thành nhưng tại Bắc Thành lúc này, Khương Hy cũng phải đình chỉ lại hành động của mình, ánh mắt mang chút vẻ ngạc nhiên mà đi ra khỏi Điền y quán, nhìn về hướng bầu trời Tây Thành.

Địa hình Bắc Thành tuy là cao nhất nhưng so với bầu trời thì còn nhỏ bé lắm. Với thực lực hiện tại của Khương Hy, tự nhiên hắn không thể nào quan sát được chân thực người nào đang ở trên đó nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn đó. Hắn vẫn có thể xác định được tu vi của vị kia.

“Kim Đan hậu kỳ...”, hắn lẩm bẩm

Khương Hy có chút ngờ vực, cách cục của Nguyệt Hải Thành về mặt cơ bản hắn cũng đã nắm rõ, hắn hiện tại chỉ có chút thắc mắc không rõ ràng người trên kia là ai thôi. Theo thông tin mà hắn lấy được từ Dạ Ma thì người trên kia chỉ có thể là Lý gia lão tổ hoặc Thẩm gia lão tổ mà thôi.

Bởi cả hai đều là Kim Đan trung kỳ đỉnh, nếu có người đột phá lên hậu kỳ thì Tây Thành muốn biến thiên a.

Từ sau lưng hắn, Hiên Minh cùng Lân đã xuất hiện không biết tự bao giờ, hai người bọn hắn thân là tu sĩ nhưng đẳng cấp tu vi còn quá thấp, ánh mắt lại cực kỳ kém, tự nhiên không thể nào biết được có người đột phá.

Bọn hắn ra đến đây cơ bản chính là chạy theo Khương Hy, vì Khương Hy một khi đã biểu lộ cảm xúc ra trên mặt thì tất có chuyện không nhỏ đã diễn ra. Mặt khác, lấy thính lực của Hiên Minh, hắn đương nhiên nghe ra được mấy lời lẩm bẩm của Khương Hy, thế là hắn liền chấn kinh.

Hiên Minh thân từng là con cháu Thẩm gia, tự nhiên ít nhiều có nghe nói tới tu vi của lão tổ, dựa vào lời của Khương Hy, hắn liền nghĩ đến lão tổ nhà hắn. Thế là ánh mắt hắn có chút co rụt lại.

Hiên Minh giờ đây là tội nhân của Thẩm gia, nếu thực lực của Thẩm gia ngày một tăng lên thì nguy cơ của hắn lại càng gấp. Khương Hy nhận ra phản ứng của Hiên Minh, liền quay lại nhẹ tay vỗ vai hắn một chút rồi nói:

“Không cần khẩn trương, cũng không hẳn là vị kia”

Hiên Minh đáp:

“Nhưng nhỡ đâu...”

Khương Hy bật cười lắc đầu nói ra:

“Nhỡ thì sao? Ngươi bỏ cuộc?”

Nghe vậy, Hiên Minh có chút hoảng hốt đáp lại:

“Không, không đời nào”

Khương Hy xua tay, cười nói tiếp:

“Vậy thì nghĩ làm gì, vào làm tiếp thôi”

Nói xong, hắn liền đi vào trong, tiếp tục công việc y sư của mình. Hiên Minh nghĩ nghĩ một hồi cũng không quyết định đứng đó nữa mà đi theo, để lại một mình Lân đứng ngốc ở đấy.

Kỳ thật cuộc sống của Lân tại Điền y quán vốn không tệ, tu vi mặc dù là Luyện Khí cảnh tầng một nhưng dưới sự bồi đắp của Khương Hy, tốc độ tiến cảnh của hắn đã cao hơn rất nhiều so với tu sĩ cùng linh căn rồi nhưng chung quy lại vẫn có chút bi ai.

Nhiều khi hắn không hiểu giữa công tử cùng Hiên Minh đến tột cùng là có việc gì, những mẫu đối thoại giữa hai người bọn họ hắn không đời nào có thể hiểu được. Chưa kể bình thường, công tử cũng không hay đối luyện với hắn, mà chỉ để Hiên Minh đi làm. Lân có cảm giác rằng, hắn đang dần bị cho ra rìa a.

Đối với một gia nhân mà nói, ‘bị cho ra rìa’ là một cụm từ phi thường nguy hiểm. Mặc dù ban đầu hắn và Khương Hy là một dạng mối quan hệ tương đối cưỡng ép nhưng qua thời gian, hắn là chân tâm muốn hầu hạ công tử a, nào ngờ... bị cướp mất rồi.

Dĩ nhiên, Lân sẽ không để yên tình huống này diễn ra, hắn tự biết bản thân cần phải làm cái gì đấy. Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định... tìm Điền đại phu hội ý.

...

...

Lý gia lão tổ đột phá đối với toàn bộ Nguyệt Hải Thành mà nói đương nhiên không phải là chuyện tốt nhưng không hẳn là xấu. Nếu bỏ qua hết hiềm khích cá nhân đi thì Lý gia lão tổ ở một mặt nào đó đã góp phần gia tăng thực lực cho Nguyệt Hải Thành, giúp tòa thành này thêm một tầng uy hiếp đối với ngoại địch.

Ngặt nỗi, những chuyện ở cấp độ như thế này hiện tại Khương Hy không quản cho lắm, vì hắn quản không nổi, ai bảo tu vi của hắn hiện tại yếu quá đây. Việc quan trọng nhất mà hắn cần phải làm hiện tại chính là tu luyện, tu luyện và tu luyện.

Ngoài ra, hắn còn phải gia tăng thời gian đối luyện với Hiên Minh lên rất nhiều. Nói thẳng ra là bây giờ hắn gặp Hiên Minh ở đâu là động thủ ở đấy, cốt là để rèn luyện khả năng thực chiến cũng như phản xạ cho Hiên Minh.

Phương hướng tu hành của Hiên Minh thiên khá nhiều về ‘trọng’ nên tốc độ phản ứng cũng như lực kiểm soát của hắn khá kém. Những ngày đầu khi Khương Hy áp dụng cách này vào liền đánh Hiên Minh thành đầu heo, đến mức bây giờ đi ngủ hắn cũng không dám ngủ quá sâu.

Thời gian dần qua đi, mỗi một ngày hắn cùng Hiên Minh đối luyện càng lúc càng quyết liệt, mỗi đòn đánh ra càng lúc càng mạnh bạo, ít nhất ở hiện tại, Khương Hy cũng cảm thấy đôi chút áp lực khi đối đầu với Hiên Minh.

Trước đây hắn còn có thể tùy tiện mà đánh nhưng bây giờ hắn lại phải tập trung để đánh bởi Hiên Minh học... rất nhanh. Thiên phú linh căn của Hiên Minh có thể bình thường nhưng ngộ tính của hắn rất cao, học bao nhiêu hiểu bấy nhiêu, hơn nữa áp dụng cũng rất tốt.

Chưa kể hắn còn sở hữu loại thể chất đáng sợ kia nữa. Lại nói, qua những tháng ngày liều mạng tu hành thì thể chất của hắn chỉ còn thiếu mỗi một bước thăng hoa cuối cùng nữa thôi là toàn diện thức tỉnh. Nhưng kể cả thế thì hiện tại Hiên Minh về cơ bản đã có thể tận dụng được sức mạnh đến từ nó rồi.

Nếu trước kia Khương Hy còn có thể ngạnh kháng Hiên Minh thì hiện tại hắn bắt buộc phải né. Luận về sức mạnh cơ bắp, Hiên Minh hoàn toàn có thể sánh với Luyện Khí cảnh tầng sáu, thực lực đã xa xa viễn siêu đồng cấp rồi.

...

Tại giữa sân nơi hậu viện Điền y quán, Hiên Minh hạ thấp trọng tâm người mà xuất ra một quyền đánh thẳng về phía trước. Khương Hy thấy vậy liền nhảy lên lộn một vòng trên không trung, một tay chạm vào mu quyền của Hiên Minh làm trụ rồi thuận thế hạ một cước xuống.

Hiên Minh nhanh chóng dùng tay còn lại để đỡ, đồng thời căng cứng hết toàn bộ cơ bắp trên người lại rồi bùng nổ linh lực ra tạo thành sóng chấn ép Khương Hy phải bật ra xa. Ngay lúc chân Khương Hy còn chưa chạm đất, Hiên Minh liền lao đến như tên bắn, tập trung linh lực vào khuỷu tay rồi tung một đòn về phía Khương Hy.

Khóe miệng Khương Hy liền có chút vểnh lên, hắn nói:

“Không tồi, tiếp theo ngươi cẩn thận”

Nói xong, Khương Hy liền xoay cổ tay, tay phải nắm thành quyền rồi xuất ra, hướng về đòn tấn công của Hiên Minh.

“Lãnh Thủy”

Đòn tấn công của Hiên Minh ngay lập tức chạm vào quyền của Khương Hy, tạo thành dư lực tản ra xung quanh. Khương Hy liền bị đẩy lui ra sau một bước.

Lân ở trong sân quan chiến thấy cảnh này liền có chút kinh dị nói ra:

“Công tử thua?”

“Không... Ta thua”, Hiên Minh nói

Hắn thu tay, điều chỉnh khí tức lại bình thường, tay còn lại thì đưa lên xoa xoa khuỷu tay ra đòn lúc trước, xem chừng đã động phải gân cốt rồi.

Ở phía đối diện hắn, Khương Hy gật đầu hài lòng nói ra:

“Ngươi mạnh lên rất nhiều, để ta phải dùng đến Lãnh Thủy thì ngươi đủ tư cách tranh tứ cường rồi”

Nghe vậy, Hiên Minh liền kinh hỉ đáp:

“Thật?”

Khương Hy cười đáp:

“Giả đấy”

Nghe xong, mặt Hiên Minh liền xụ xuống, thấy cảnh đó, Lân liền cười vô cùng khoái trá nhưng không được bao lâu liền im bặt đi bởi Khương Hy đã gửi đến hắn một ánh mắt vô cùng ‘thân thương’.

Sau đó, hắn liền quay sang nói với Hiên Minh:

“Hạo Nhiên Thư Viện là thánh địa tu luyện, không phải ai muốn cũng vào được. Những nhà khác tuyệt đối sẽ dốc toàn lực để tranh danh ngạch. Luận thực lực, ngươi không thua ai, luận thủ đoạn, ngươi kém xa”

Hiên Minh đúng thật rất mạnh nhưng quá trực diện, quá đơn giản, thủ đoạn bình thường vốn dĩ đã không nhiều chứ đừng nói là thủ đoạn áp đáy hòm. Tu sĩ tranh đấu với nhau ngoài thực lực ra còn so xem kẻ nào thủ đoạn nhiều hơn nữa, thủ đoạn càng nhiều, càng thêm một phần bảo mạng.

Hiên Minh nghe xong liền rơi vào trầm mặc rất lâu. Kỳ thực, thủ đoạn áp đáy hòm hắn đúng là có nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không sử dụng. Lần này tranh đấu nhiều lắm cũng sẽ không lấy mạng nhau, thủ đoạn đó... dùng không được.

Vậy nên ý thức được lời Khương Hy nói, Hiên Minh liền phải tự tìm lấy cho mình một con đường a.

Nói với Hiên Minh xong, Khương Hy tự nhiên sẽ không quản thêm nữa, hắn đã giúp rất nhiều rồi, nếu giúp thêm nữa, Hiên Minh làm sao có thể phát triển lên nổi. Hắn cần Hiên Minh nhưng không đời nào cần một tên phế vật tên Hiên Minh.

Tiếp đó, hắn quay sang Lân rồi nở một nụ cười quỷ dị mà nói ra:

“Tiếp theo... đến lượt ngươi”

Lân có chút cười khan, đưa tay lên gãi đầu có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng thì cầu cứu không ít tông ti họ hàng rồi. Kết quả tối hôm ấy, Lân bị đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra.

...

Mùa đông lặng lẽ qua đi, mùa xuân cuối cùng cũng đã đến.

...

...