Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

Chương 17: Minh Quan Bút Ký Ám Đoạt Vẫn Tinh

Niềm vui ngoài ý muốn khiến Đàm Phi phải đánh giá lại tư cách lão Râu Ngô, mỗi lần giao dịch với lão gã đều được hưởng lợi.

Gã lật tay lấy ra Nguyên Bảo Tiền nghịch ngợm thích thú, món pháp khí này thật là hợp ý của gã. Tuy nhiên, theo những gì gã biết thì Già Thiên Đại Lục có một luật bất thành văn nghiêm cấm tu tiên giả tham gia vào bất kỳ hoạt động chính trị nào của thế giới phàm nhân, có chăng chỉ là giúp đỡ những thảm họa nhân đạo, dạng như dịch bệnh tại Vĩnh Xuân Trại ngàn năm về trước.

Cách đây vạn năm, tu tiên giả còn tham gia và thao túng một số quốc gia trên đại lục. Rồi vì tranh chấp tài nguyên mà dẫn đến màn Thế Giới Chiến Quốc khiến sinh linh Già Thiên Đại Lục rơi vào cảnh điêu linh, Đỉnh cao nhất là trận ‘Vạn Tiên’ cuốn cả bảy Đại Tông Môn và vô số tông môn lớn nhỏ vào một cuộc chiến phi nghĩa, không biết bao nhiêu cường giả đã ngã xuống trong trận Vạn Tiên này. Sau đó, dưới cuộc hội nghị của các đấng đại năng Thượng Thiên Sư, tu tiên giới bắt đầu rút khỏi mọi hoạt động của phàm nhân, các tông môn và gia tộc tu tiên cũng trở nên bí ẩn đối với thế giới phàm tục.

Việc Nguyễn Lương chế ra đồng tiền cho bằng hữu tại Việt Quốc liệu có phạm phải cấm kỵ? Nhưng với tính cách của lão thì có việc gì mà không dám làm. Đàm Phi tạm không nghĩ đến chuyện này nữa, gã đi thẳng vào luyện thất, tính thử nghiệm uy năng của pháp bảo mới Nguyên Bảo Tiền.

Trong hang đá rộng lớn, Đàm Phi nhắm mắt đả tọa, lơ lửng trước mặt gã là đồng tiền Nguyên Bảo lớn cỡ cái mâm tản mát xích quang đỏ ối. Gã mở bừng mắt, Liệt Không Đao từ thân thể bay ra, quay tít trong không khí, đao mang rợp trời bất ngờ cực tốc chém thẳng vào Nguyên Bảo Tiền. Lưỡi đao ma sát với đồng tiền phát ra những tiếng ‘leng keng’ kèm theo tia lửa văng tung tóe. Gã thu đao, kiểm tra pháp bảo đồng tiền thấy không mảy may suy suyển. Thử lại vài lần kết quả đều như vậy, trong lòng gã vô cùng phấn khích, Râu Ngô thật là hào phóng.

Tiếp theo, Đàm Phi ra khỏi động phủ bay về cánh rừng xa xa với ý đồ kiểm nghiệm khả năng tấn công của Nguyên Bảo Tiền.

Nửa canh giờ sau, gã xuất hiện nơi cửa động với vẻ mặt mệt mỏi, pháp lực đã cạn kiệt gần như không còn. Đàm chạy thẳng vào luyện thất, móc viên đan dược hồi phục nhét vào miệng ngồi đả tọa, viên đan này là do gã để dành được khi làm nhiệm vụ tại Luyện Bảo Đường.

Ngày hôm sau, Đàm Phi rời động phủ một mạch chạy tới Tàng Thư Viện trên Khuê Vân Phong. Tiếp đón gã vẫn là vẻ mặt khó đăm đăm của cô nàng má bánh bao Tiểu Mai.

Mười tấm Bản Ghi mua từ nàng Đàm đã cập nhật hết, lần này gã chọn toàn những mục sách nói về các loại Pháp Khí và Khoáng Thạch hiếm của tu tiên giới, những tài nguyên luyện bảo và công dụng của chúng. Thanh toán hơn hai mươi Tinh Thạch cho Tiểu mai xong, gã hỏi thêm:

- Tiểu Mai sư tỷ thử kiểm tra xem có môn công pháp nào hệ Thủy giá rẻ chút được không?

Nàng béo xem xét một hồi trả lời:

- Rẻ nhất là 250 Tinh Thạch, hoặc có thể đổi bằng 400 điểm cống hiến.

Đàm Phi tiu nghỉu, tài sản của gã hiện tại không đủ, còn phải tích trữ đề phòng những lúc cần kíp. Gã cảm ơn rồi quay người đi thẳng.

Tiểu Mai nói theo:

- Ngươi có thể xuống Phường Thị dưới chân núi, may ra tìm thấy thứ mình cần với giá rẻ…

Đàm Phi như được khai sáng, tại sao không nghĩ ra nhỉ? Dưới chân núi Khuê Vân là tổ hợp bốn khu chức năng của tông môn.

Phía Đông là Giám Thị Đường, nơi phụ trách về an ninh cũng như kỷ luật của tông môn. Ngoài ra, Giám Thị Đường cũng là nơi thu thập tin tức tình báo từ các đệ tử làm nhiệm vụ bên ngoài tông môn phản gián về. Quần thể Giám Thị Đường được xây dựng khá độc đáo, nói chính xác là thô thiển. Cả tòa kiến trúc là một Kim Tự Tháp lớn với bốn cạnh dưới đáy, càng lên đỉnh tháp càng hẹp dần. Từ xa nhìn lại, khối tháp bốn cạnh được xây xây dựng bằng những khối đá đen khổng lồ gây cho con người một cảm giác áp bức khó tả.

Phía Tây là Diễu Pháp Đường chuyên để tổ chức những trận đấu pháp của môn nhân nội tông, Đàm Phi đã đến.

Phía Nam là Khuê Vân Sạn, nơi sinh hoạt của toàn bộ những môn nhân nhập môn nhưng không có duyên với tiên đạo, không thể đạt cảnh giới Tiểu Linh Sư và một số phàm nhân có thân phận đặc thù.

Cuối cùng là chân núi phía Bắc, Phường Thị. Nơi nhộn nhịp nhất, phức tạp nhất Tử Huyền Môn. Kiến trúc của phường thị bao gồm những quầy hàng nhỏ được bố trí có trật tự theo khu, lác đác còn có vài tòa Trà Lâu hoặc Tửu Lâu giống nơi phường thị phàm tục. Môn nhân Tử Huyền phải thuê theo tháng và có thể bày bán, trao đổi tất cả những gì mình có.

Đàm Phi lần đầu tiên đến đây nên thấy ngợp, môn nhân đi lại như mắc cửi, chỗ này rao bán đồ luyện đan, chỗ kia rao bán phù lục… thật là vàng thau lẫn lộn.

Mất một hồi tìm kiếm, cuối cùng gã cũng thấy một quầy nhỏ có bày bán mấy quyển sách cũ, trưởng quầy là một Lão Ẩu (1) tầm bảy mươi tóc bạc trắng. Gã tiến lại xem xét đống sách vở được sắp xếp ngay ngắn trên mặt quầy, đa phần là sách tiểu thuyết tạp nham và mấy quyển bút ký. Gã cầm một quyển bút ký bìa da lên xem qua, cuốn sách có tên ‘Vân Lam Du Ký – Dị Sự’, nội dung bên trong đều là chép tay với nét chữ phóng khoáng. Gã hỏi Lão Ẩu:

- Tiền Bối! Cuốn này lai lịch thế nào? Giá bao nhiêu?

Lão Ẩu ngước đôi mắt già nua đã vẩn đục đánh giá Đàm rồi từ tốn:

- Bút ký này do tổ tiên nhà ta để lại cũng phải hơn 400 năm rồi, nội dung kể về những thiên kỳ bách quái mà tổ tiên vân du gặp được, nếu tiểu huynh đệ thích, lão nương để rẻ cho mười Tinh Thạch.

Đàm Phi thuở bé đã đi bắt cá, kiếm củi đem ra chợ đổi gạo, gã đâu lạ gì mấy món mặc cả nói thách như thế này, gã nói:

- Mười Tinh Thạch tại hạ có thể đổi được mấy mươi quyển như thế này ở Tàng Thư Viện, Tiền bối thật là công phu sư tử ngoạm quá đi.

Lão Ẩu ho sù sụ, không biết là do tức giận hay cố giấu đi sự ngượng ngùng:

- Tiểu tử thật không hiểu chuyện, đây là độc bản không sao chép, có thể lưu truyền từ đời này sang đời khác, chẳng qua lão nương vì quẫn bách nên mới đem ra bán.

Đàm Phi không muốn nghe kể lể dài dòng, gã trả giá:

- Năm Tinh Thạch không hơn.

- Thành giao. - Lão Ẩu trả lời rất nhanh.

Đàm Phi biết mình đã ‘hớ’, gã chỉ mỉm cười gượng gạo coi như không so đo với người già. Móc năm Tinh Thạch trả cho Lão Ẩu, gã thu quyển bút ký về lại hỏi tiếp:

- Quý tiệm có cuốn công pháp hệ Thủy hoặc công pháp hướng dẫn về Đao Pháp nào không?

Lão Ẩu lắc đầu tỏ vẻ rất lấy làm tiếc.

Đàm tiện tay với một khối Hắc Thạch dùng để chặn giấy trên mặt quầy tung hứng trên bàn tay ra chiều kiểm tra cân nặng, gã hỏi:

- Khối Vẫn Tinh Thạch (2) này tiền bối có bán không?

Lão Ẩu có chút bất ngờ:

- Thạch này xưa kia cũng là do lão tổ tông trong khi ngao du vô tình nhặt được, ngài dùng nó để chặn giấy mỗi khi viết lách. Thiết nghĩ, Vẫn Tinh Thạch chỉ là vật phổ thông, vậy mà tiểu tử ngươi lại có hứng thú.

Đàm Phi gãi đầu nhe răng cười rồi lấy ra Liệt Không Đao chỉ vào vết mẻ trên sống Đao:

- Mấy ngày trước đấu pháp vô tình Pháp Khí tùy thân bị hư hại, tại hạ đang tính nhờ Đả Thiết Sư sửa lại, vừa vặn viên đá này có thể làm nguyên liệu sửa chữa, tránh tình trạng gặp vị Đả Thiết Sư kia lại bị vòi vĩnh gây khó dễ.

Lão Ẩu ra vẻ áy náy:

- Nể tiểu tử ngươi là người hào sảng, lão nương tính ngươi mười Tinh thạch.

Đàm Phi trợn mắt há mồm, gã đặt ngay viên đá xuống quầy tỏ vẻ uất ức. Đúng lúc có một gã môn nhân đi ngang qua, gã này bụm miệng cười khi nghe loáng thoáng câu chuyện.

Lão Ẩu thấy mình quá lố nên xua xua tay với Đàm:

- Thôi được rồi, thôi được rồi... năm Tinh Thạch không thấp hơn.

Đàm Phi vẫn cằn nhằn mấy câu nhưng cũng chịu móc năm Tinh Thạch ra thanh toán cho Lão Ẩu.

Trong động phủ. Đàm Phi cầm viên Vẫn Tinh Thạch tung tẩy trên tay cười giảo hoạt. Đá Vẫn Tinh là một loại khoáng sản không hiếm tại Vân Lam Giới, nó dùng để gia trì tăng cứng cho các pháp khí phổ thông, khối đá như thế này trên thị trường giá chỉ khoảng hai đến ba Tinh Thạch. Tuy Nhiên, viên đá này không phải Vẫn Tinh Thạch, nó có vẻ ngoài giống đá Vẫn Tinh mà thôi, nó hệt như chất liệu tạo ra Tượng Lân Quy tại Khuê Vân Các. Sở dĩ Đàm nhận ra nó vì khi gã nhìn thấy khối đá thì tâm thần gã bỗng hoảng hốt, Hắc Động nho nhỏ tạo ra huyễn cảnh từ viên đá không làm khó được gã. Hiện tại, cầm viên đá trên tay mà gã hận không thể sử dụng Thần Mục phá bỏ cấm chế để tìm hiểu bên trong là thứ gì. Thu khối Dị Thạch vào giới chỉ, Đàm chỉ còn cách chờ đợi, sau này sẽ tìm cách khám phá ra huyền cơ trong đó, có lẽ còn lớn gấp trăm gấp ngàn lần với số Tinh Thạch gã bỏ ra.

Cuốn bút ký chỉ là tấm bình phong để gã tiếp cận Dị Thạch, nhưng mất đến năm Tinh Thạch thì cũng nên đọc qua cho đỡ phí tiền, vậy là Đàm dở ‘Vân Lam Du Ký - Dị Sự’ ra ngồi nghiền ngẫm.

Người viết bút ký này có lẽ ở cảnh giới Đại Linh Sư, hắn đi rất nhiều nơi, gặp nhất nhiều dị sự về nhân sinh, tranh đấu với một số yêu thú cấp ba hùng mạnh. Có một câu chuyện khiến Đàm phải đọc kỹ:

“Ngày Ất Mão, Tháng Canh Dần, Năm…

Đi đến một sơn cốc vô danh trên địa phận Khuê Quốc, tính tìm một hang động để nghỉ chân, mỗ vô tình gặp được hai vị tiền bối luận bàn ‘Đổ Cuộc’ (3). Một người là Đại Trưởng lão của Thiên Kiếm Môn, người còn lại là một Tán Tu (4) sử dụng Hắc Đao, tính rút lui để khỏi làm kinh động đến nhị vị tiền bối thì bị giữ lại làm trọng tài.

Vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn sử dụng 72 thanh phi khiếm màu lục bày ra Kiếm Trận vô cùng tinh mỹ, vị Tán Tu cũng bày ra Đao Trận với 36 thanh Tiểu Đao đen như nhọ nồi. Hai vị đấu với nhau hơn một ngày, đao quang kiếm ảnh ngợp trời phá nát ba ngọn núi, biến cả sơn cốc thành bình địa. Chuyện này khiến Mỗ kinh khiếp mãi không thôi.

Cuối cùng Tán Tu giành chiến thắng, trước lúc ly khai vị Tán Tu còn nói một câu ‘72 phi kiếm chỉ ứng với Địa Sát còn 36 phi đao ứng với Thiên Cương, quý hồ tinh bất quý hồ đa!’...”

Đàm Phi đọc xong đoạn bút ký không khỏi cảm thán, cường giả đối chiến quả là không tưởng, 72 thanh phi kiếm tương đương 72 món pháp khí, tài nguyên để luyện ra được từng đấy phi kiếm phải là một lượng tài nguyên vô cùng khổng lồ. Chưa kể lực lượng thần niệm điều động từng đấy pháp khí phải lớn như thế nào. Gã cất cuốn bút ký vào người rồi lấy ra mấy tấm Bản Ghi bắt đầu truyền dữ liệu.

Còn vài ngày nữa Nguyễn Lương mới trở về, Đàm Phi tranh thủ phục dụng viên Noãn Thiềm thứ hai rồi viên thứ ba, trứng cóc đúng là đại bổ cho gã, chín đoạn pháp khí trong thể nội càng ngày càng tinh thuần. Tuy nhiên, Pháp Lực tăng tiến mạnh là đồng nghĩa với việc Pháp Mạch trong cơ thể cũng giãn nở nhanh bất thường, điều này khiến cơ thể gã phải chịu đau đớn thống khổ đến tột cùng.

Mất đến bảy ngày Đàm Phi mới luyện hóa trệt để hai khối Noãn Thiềm, gã cảm giác những Pháp Mạch trong thể nội đang cuồn cuộn một nguồn linh lực xung mãn chỉ trực phát tiết ra ngoài, có điểm không ổn. Gã vội ra khỏi động phủ, chạy về phía hồ nước gần đó trầm mình xuống làn nước trong xanh. Gã lặn xuống đáy hồ, tìm một khoảng bằng phẳng, đả tọa vận công điền tức, thủy linh khí mát lạnh trong hồ nước thẩm thấu vào cơ thể hòa nhập cùng dòng linh lực tựa như núi lửa phun trào làm thân thể gã hạ nhiệt dần.

Vừa rồi cũng do có chút hiểu biết, nếu không giờ này gã đã Tẩu Hỏa Nhập Ma nổ tan xác rồi, những kiến thức miệt mài tìm hiểu đã cứu gã một mạng. Đàm thấy cơ thể đã ở trạng thái ổn định, gã đình chỉ điền tức, bơi lên mặt hồ. Đàm ngự không lơ lửng trên mặt hồ, phóng xuất một Hỏa Luân chạy dọc thân thể hong khô y phục. Chỉnh trang lại cho gọn gàng, gã tế ra Liệt Không Đao bay đi mất dạng.

- Hết Chương 17 -

(1) Lão Ẩu: Bà già.

(2) Vẫn Tinh Thạch: Thiên Thạch(đá có nguồn gốc từ vũ trụ).

(3) Đổ Cuộc: Cá Độ.

(4) Tán Tu: Tu sĩ không có môn phái.