Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

Chương 31: Phú Quý Trong Hiểm Nguy

Sau một kích đắc thủ khiến đối phương hộc máu, A Bảo tỏ ra phấn khích cao độ, hắn tiếp tục bám theo thân ảnh ma mị của đối thủ hòng kết liễu tính mạng gã Mặt Sẹo.

Đàm Phi tuy ăn đau khổ khi đối chiêu trực diện nhưng thương thế không nghiêm trọng, huyết mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân tự vận hành điều trị trong thể nội, cũng bằng vào khả năng này mà gã đã sống sót trước đòn công kích của ma vật cấp ba Khủng Long Ma Cốt.

Thứ rắc rối nhất cần giải quyết lúc này là cây roi mây Lục Điệp, nó bám theo khí tức của gã hệt như đỉa đói, bất thình lình quấn lấy gã khi có thời cơ. Đàm đã nghĩ đến pháp trận cầm cố có tên Hỏa Thuyên Trận (1) trong Diệu Hỏa Công, khó khăn là phải có pháp khí hệ hỏa làm trận nhãn. Trong tay chỉ có Đao Liệt Không là thích hợp, sử dụng nó vây hãm được Song Tiên thì chiến lực sẽ đại giảm, nhưng gã không còn lựa chọn, bắt buộc phải xuất hết bản lĩnh để kết thúc trận chiến này.

Vi A Bảo sau khi biến lớn Thạch Thuẫn đón bảy mũi Băng Phong và một chùm đao ảnh chém tới thì nhân sơ hở của Mặt Sẹo mà phóng ra Tam Tiêm Phi Xoa với xoa ảnh trùng trùng điệp điệp. Đàm Phi điều động Nguyên Bảo Tiền xoay tít đón đỡ, hư ảnh Lạc Điểu sáng rực bay quanh đồng xu vang lên tiếng chim thanh thúy. Mũi xoa va chạm với đồng xu nổ rền vang khiến đất cát bay tứ tung, cây cối ngã rạp. Đàm không có thổ huyết nữa nhưng cũng lảo đảo lùi lại phía sau do lực phản chấn. Cơ hội đã đến, A Bảo nở nụ cười đắc ý, thần niệm gã điều động Lục Điệt Song Tiên đang tiềm phục dưới lòng đất trồi lên cuốn lấy thân ảnh Đàm Phi. Bất chợt, hai vệt sáng mờ xé gió cực tốc bắn thẳng về phía hắn theo hai quỹ tích khác nhau. A Bảo bắt buộc phải tế ra Thạch thuẫn chống đỡ, chỉ một hơi thở xao nhãng, mọi việc đã chuyển sang một chiều hướng khác.

Khi thoáng thấy mặt đất bắt đầu nứt toác, Đàm Phi tế ra cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao bắn về phía Mì Sợi, đồng thời gã xuất ra năm cây tinh kỳ cùng Liệt Không Đao ném thẳng xuống nơi xuất hiện các kẽ nứt theo phương vị của trận pháp. Liệt Không Đao bộc phát hỏa quang liên thông cùng năm cây tinh kỳ kết thành Hỏa Thuyên Trận, Hỏa Thuyên tựa như một cái nơm cháy rừng rực chụp xuống giam cầm Roi Mây.

Vi A Bảo còn đang tỏ ra khinh thường chiêu hèn ám toán của đối phương bỗng liên hệ với Lục Điệt Tiên bị cắt đứt, gã Mặt Sẹo bày trò quỷ triệt đi sát chiêu của hắn khiến hắn tức điên. Tuy nhiên, kết cục vẫn sẽ không thay đổi, Mặt Sẹo sẽ phải chết dưới tay hắn. Hắn gầm lên lao về phía Đàm, Tam Tiêm Xoa bạo phát lục quang trên tay hắn với sát khí trùng thiên.

Đàm Phi đã thành công trong việc cấm cố Roi Mây, gã không sử dụng Dạ Mị trốn chạy nữa mà điều động Minh Đạo Nguyên Bảo Tiền chuyển sang thế công. Đồng xu quay tít, biến lớn đến tám thước với hư ảnh Lạc Điểu vờn quanh rồi bổ thẳng xuống đầu tên họ Vi. Mì Sợi nhếch mép khinh thường, hắn cầm Phi Xoa bay lên đánh thẳng vào đồng xu đang rơi xuống nhằm phá nát món Pháp Khí này. Hắn đâu có ngờ, thứ Pháp Khí kỳ dị kia khi đem ra tấn công còn khủng bố hơn nhiều so với lúc phòng ngự. Tam Tiêm Xoa đập vào bề mặt Nguyên Bảo Tiền chỉ làm thế công của đồng xu chậm lại đôi chút, tia lửa bắn ra tung tóe như mưa sao băng, Nguyên Bảo Tiền vẫn lầm lũi nghiền ép hắn xuống dưới với thế dời non lấp bể, hư ảnh chim Lạc bay chung quanh tỏa ra tầng tầng lớp lớp xích quang đỏ ối như một Hỏa Lung giam cầm lấy thân ảnh hắn. A Bảo còn đang khá chật vật với sức ép từ đồng xu thì cặp tiểu đao trong suốt từ hai phía đâm tới, hắn dùng thần niệm điều khiển Thạch Thuẫn tự quay chung quanh hộ thân. Thân ảnh Đàm Phi ma mị, dập dờn bắt đầu áp sát Mì Sợi, Dạ Mị thi triển ra tựa như bóng ma gây cho đối thủ một cảm giác ức chế về tâm lý đến cùng cực, nhất là vào hoàn cảnh của A Bảo lúc này. Phía trên đang phải chống đỡ đồng xu nặng ngàn cân nghiền ép, hai cây tiểu đao vô ảnh vô tung có thể gây sát thương bất cứ khi nào. A Bảo đã lâm vào đường cùng, canh đúng thời điểm khi Đàm đến gần liền tung ra hậu chiêu, hắn há miệng khạc ra một Viên Cầu vàng óng, Kim Cầu lớn cỡ trái long nhãn, nó tỏa ra mùi tanh hôi như xác thối đập thẳng vào mặt Đàm Phi.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đây là thuật pháp liên quan đến Yêu Nhân, tên Cơ Hó kia tuy không phải Yêu Nhân nhưng chắc chắn tu luyện chút thuật pháp của Yêu Tộc. Đàm Phi cảm giác đầu óc nôn nao choáng váng, trong lúc vẫn còn giữ được sự thanh tỉnh, gã chợt nhớ đến Triệt Yêu Cảnh. Nhanh như cắt gã tế ra Gương Đồng Triệt Yêu, tấm gương hình bát giác tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu lên Kim Cầu khiến nó mất đi linh tính rồi rơi bịch xuống đất. Mì sợi mặt biến sắc thầm kêu “không tốt”, hắn lẩm nhẩm niệm khẩu quyết thu lại viên cầu vào thể nội. Thân ảnh Đàm bỗng nhập nhằng nhiễu loạn, một biến thành hai, hai biến thành bốn… Đồng thời A Bảo cảm ứng được hơi gió từ sau gáy, hắn liếc mắt nhìn lại đã thấy thân ảnh ma mị của Mặt Sẹo kèm theo quyền đầu vấn vít hỏa quang đánh tới.

Thiếu chủ tộc Cơ Hó mừng thầm, thằng ngu kia dám lấy cứng đối cứng, cơ hội lật ngược tình thế đã đến. A Bảo chuyển hướng Thạch Thuẫn đón đỡ Hỏa Quyền, hắn quyết định chơi canh bạc cận chiến với đối phương, mặc cho hai cây tiểu đao gây sát thương cho thân thể, chỉ cần tóm được gã ma lanh này thì cuộc chiến coi như kết thúc. Cương khí hộ thể màu xanh lục trên người A Bảo chói sáng rực rỡ, hắn còn thi triển thêm Thổ Long Thuật gom đất đá chung quanh chiến địa thành một con Thổ Long bay lượn quanh thân, bảo vệ các nơi yếu hại.

A Bảo điểm nụ cười nhạt khinh bỉ mặt đối mặt với trọng quyền đánh tới, nhưng hắn đã tính sai nước cờ và phải trả giá bằng cả ván cờ. Hỏa quyền lao gần đến Thạch Thuẫn bỗng phát ra tiếng nổ ‘lốp bốp’ như tiếng xương gãy vỡ, cánh tay rực lửa của Mặt Sẹo bỗng phình lớn, lít nhít Lân Phiến đỏ thắm chen chúc mọc ra, Lân Thủ đập xuống Thạch Thuẫn nổ ‘Ầm’ một tiếng khiến Thạch Thuẫn vỡ nát, A Bảo kinh hoảng tột độ, khí tức tử vong ập đến theo cái cách mà hắn không thể ngờ. Đàm Phi một quyền phá nát hệ thống phòng ngự của tên Thiếu Chủ Cơ Hó thì biến Quyền thành Trảo tiếp tục công tới, Lân Trảo đầy móng vuốt xuyên luôn qua lớp hộ thể cương khí tựa như xuyên qua lớp giấy hồ rồi đâm thẳng vào tim Vi A Bảo hệt như đâm vào miếng đậu phụ. Cần cổ tên Cơ Hó Nhân gật qua một bên, thân thể mềm nhũn rơi xuống đất, máu tươi từ ngực trái tuôn ra xối xả, hắn cứ vậy mà bất động nằm đó, đôi mắt vẫn còn trợn ngược mà linh hồn đã chu du chốn Địa Phủ.

Đàm Phi ném trái tim còn đang nóng hổi xuống cạnh cái xác, mặt gã trắng bệch, thân thể lảo đảo rơi bịch xuống đất. Pháp Lực trong người cạn đến đáy, gã lấy ra một viên Phục Nguyên Đan bỏ tọt vào miệng luyện hóa hồi phục lại linh lực, Tất cả pháp khí tùy thân nhao nhao bay về tiềm nhập vào giới chỉ. Thượng Linh Sư mặc dù vừa tiến giai, căn cơ còn chưa vững chắc mà khiến gã phải xuất hết ra bản lĩnh, hao tổn biết bao tâm cơ mới chật vật diệt sát được. Sau này nếu có va chạm cùng những Thượng Linh Sư chân chính thì tốt nhất là nên tránh, bảo tồn mạng nhỏ mới là thượng sách.

Thào A Sùng từ xa quan chiến màn đấu pháp của hai gã thượng nhân mà hồn phi, phách tán, mồ hôi ướt hết lưng áo. Chỉ đến khi tên Cơ Hó thiếu chủ ngã xuống hắn mới dám lò dò tiến lại chỗ Đàm Phi, thấy Đàm đả tọa hồi phục pháp lực nên hắn cũng không có làm ra điều gì ngu ngốc. Hắn đứng cạnh Đàm, tay lăm lăm cây Ngân Tiễn ra vẻ đang cảnh giới hộ chủ vậy. Đàm Phi mở mắt, đứng dậy phủi bụi đất trên y phục rồi vỗ vỗ vai A Sùng ra chiều cảm kích. A Sùng run run nói:

- Huyền Tử ngài đã đồ sát tên thiếu chủ Cơ Hó, việc này không tốt, nếu lộ ra thì không những hạ nhân và ngài cùng chết, mà còn liên lụy đến cả tộc Cơ Tư chúng ta nữa.

Đàm Phi lạnh lùng:

- Không lấy mạng hắn thì ta với ngươi cũng chết không toàn thây. Chuyện hôm nay là bí mật của hai chúng ta, nếu ngươi muốn bảo toàn mạng sống thì hãy quên chuyện ngày hôm nay đi, nó tốt cho ngươi, cho ta và cho cả bộ tộc Cơ Tư đấy.

A Sùng hiểu được ẩn ý trong chất giọng lạnh lẽo thấu tâm phế của Mặt Sẹo, hắn gật đầu vâng dạ rồi đứng qua một bên chờ hành động tiếp theo của Đàm.

Đàm Phi đi đến bên cái xác, thu lấy một túi da trữ vật rồi thả ra một hỏa cầu lớn thiêu tấm tàn thi của tên Cơ Hó thành tro bụi. Gã lại tiếp tục thu lấy Tam Tiêm Phi Xoa và Lục Điệt Song Tiên vô chủ nằm trên mặt đất, Thạch Thuẫn bị vỡ thành 7 - 8 mảnh gã cũng không tha. Tất cả manh mối nơi chiến địa đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thân cây ngã rạp trong trận chiến đều bị gã dùng đao chặt đi, xếp vào một đống ngay ngắn giống như có kẻ định phá rừng làm ruộng. Chưa dừng lại ở đó, gã đi sâu vào trong rừng nhổ rất nhiều cỏ dại rồi ném vào khoảng đất bị cày xới, hai ngày nữa cỏ sẽ mọc lên tươi tốt xóa đi vết tích của trận chiến.

Làm xong tất cả mọi việc, Đàm tế Tàn Đao bay lên cao quan sát bốn chung quanh và chiến địa một hồi, thấy mọi thứ đã ổn thỏa gã mới yên lòng bay xuống. Bầu trời bắt đầu u ám dần, một vài lằn chớp phía chân trời nhá lên báo hiệu cơn mưa sắp tới. Mưa xuống sẽ xóa đi tất cả manh mối nơi đây, thật đúng là lão thiên ngầm giúp đỡ cho công cuộc giết người đoạt bảo của gã. Đàm lấy ra Bạch Diệp Liên rồi cùng Thào A Sùng bay trở về Cơ Tư Tộc.

Đàm Phi trở về động phủ, gã vội đi vào Luyện Thất ngồi tĩnh tọa luyện hóa nốt dược lực của Phục Nguyên Đan. Sau hai canh giờ, dưới tác dụng của đan dược và cơ chế tự hồi phục của huyết mạch Kỳ Lân, thương thế cũng như Pháp Lực của gã đã trở về trạng thái bình thường. Trận chiến ngày hôm nay là do đối phương chủ quan khinh địch, nên mới vẫn lạc về tay gã. Hơn nữa, Thần Niệm của gã cũng nhỉnh hơn đối phương nên điều động được nhiều thứ Pháp Khí hơn. Sau trận chiến, nguy cơ bị phát giác cùng với hiểm nguy trùng trùng có thể ập đến bất kỳ lúc nào, gã cần phải cảnh giác cao độ để bảo toàn mạng sống.

Tiếp đến, gã đem hai món Pháp Khí chiến lợi phẩm ra xem xét; Tam Tiêm Xoa và Lục Điệp Tiên cùng mang Mộc thuộc tính, đều là đồ tốt, gã lại cất vào giới chỉ để sau này có lúc dùng đến. Nhất là Roi Đỉa Xanh, thứ pháp khí này dùng làm đòn sát thủ cũng không tệ, chỉ cần để nó quấy nhiễu địch nhân vài nhịp thở là có thể thay đổi cục diện trận đấu. Gã lại lấy ra Túi Trữ Vật bằng da, kiểm kê tài sản của tên Thiếu Chủ Cơ Hó, Đàm dốc ngược túi da xuống, vật phẩm bên trong tuôn ra nhiều như thác lũ, chất thành một đống cao ngất. Thân gia kẻ này cũng thật là khủng bố quá đi.

Tinh Thạch không nhiều lắm, ước tầm 500 viên. Pháp Khí cũng chỉ còn một Mộc Thuẫn tròn như cái mâm và một khối Bạch Kim Thiết hình nón tựa như chiếc khoan, có lẽ tên này có bao nhiêu đồ tốt đều đem ra đấu pháp với Đàm cả rồi. Năm bình gốm nhỏ chứa đan dược đều ghi nhãn bằng văn tự Cô Thiên rất cẩn thận, loại văn tự này giờ đây Đàm có thể đọc hiểu gần hết. Một bình Dâm Dương Cao, thứ này giống như Xuân Dược tại Già Thiên Đại Lục, chuyên để kích thích ham muốn tình dục, Đàm không không dám mở nắp. Một bình Bồi Nguyên Đan còn hơn chục viên, thứ này là đan dược bổ trợ trong tu luyện cho Tiểu Linh Sư rất tốt, vừa vặn gã đang cần. Một bình đan hồi phục pháp lực, một bình trị thương, hai loại này gã còn dư khá nhiều từ việc diệt sát cặp Tán Tu tại Ngao Quốc và tài sản của tên Sát Ảnh Môn. Bình gốm cuối cùng mới là thứ trân quý, Thanh Tủy Đan, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đan này đã vượt cấp độ Đan Dược, nó được xếp vào lớp Linh Đan, trên Đan Dược một bậc. Linh Đan Thanh Tủy dùng để phụ trợ Tiểu Linh Sư phá cảnh Thượng Linh Sư, nó trân quý ở chỗ là nhóm nguyên liệu luyện đan vô cùng quý hiếm. Đan phương tuy có vài loại, nhưng chủ tài không thể thiếu là hai món Linh Thảo hiếm gồm Khổ Đảm Thảo và Lãm Hạch Liên. Khỏa Linh Đan duy nhất nằm trên lòng bàn tay Đàm, nó lớn cỡ ngón cái, tỏa dị hương dịu nhẹ. Quanh thân Thanh Tủy Đan tán phát hai vòng Linh Xuyến màu lam nhạt cực kỳ đẹp mắt, đây là Linh Đan Thượng Phẩm, có công hiệu cao hơn Đan Hạ Phẩm với một vòng Linh Xuyến. Đàm cất khỏa Linh Đan vào bình gốm rồi tiếp tục ‘kiểm kê’ khối tài sản giá trị trước mắt.

- Hết Chương 31 -

(1) Thuyên: Cái Nơm chụp cá.