Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

Chương 71: Phải Chăng Là Do Tạo Hóa?

Đàm Phi đang đứng ở cuối thông đạo, quang cảnh trước mắt khiến gã phải đưa tay dụi mắt đến vài lần, là ảo cảnh?

Gã đang đứng ở cuối thông đạo nằm lưng chừng giữa một băng động nhân tạo cực kỳ lớn, vòm động có hình bán nguyệt với lít nhít phù văn được khắc sâu vào lớp băng vĩnh cửu trong suốt. Ánh sáng tự nhiên không biết bằng cách nào lại được thu vào trong này, nó được những khối băng có bề mặt nhẵn như gương phản chiếu khiến cả động quật sáng như ban ngày.

Thế nhưng điều làm Đàm Phi kinh hãi nhất lại chính là một khối vật thể tựa như như hình tam giác hơi dẹt, phía đầu mỏm nhọn nhọn cong cong khá giống với mỏ Bằng Điểu. Hai đỉnh đối xứng còn lại tạo dáng thuôn đều tựa như một đôi cánh, rất có thể vật này là một Phi Chu siêu khổng lồ. Khối vật thể có màu xám trắng, lớn đến vài trăm mẫu nằm chính giữa động quật, nó lớn không khác gì một tòa thành trì nhỏ.

Lục lọi toàn bộ kiến thức vốn có, Đàm vẫn không thể hình dung đây là thứ gì, miễn cưỡng mà hình dung thì chỉ có thể là Phi Chu mà thôi.

Xa xa, ở một góc động quật khổng lồ có một bình đài nhỏ, tạo dáng khá quen thuộc. Trên đài thấp thoáng bóng người vận trường bào đả tọa. khoảng cách khá xa, thần niệm không thể cảm ứng tới, dù nhãn lực đã được khuếch đại nhiều lần nhưng vẫn không thể nhìn rõ ràng. Đàm chưa vội di chuyển, gã vận âm ba công hô thật lớn:

- Tại hạ vô tình đi lạc vào đây… nếu đã làm phiền đến tôn giá, tại hạ xin quay gót…

Tiếng nói vang vọng trong không gian tịch mịch, đáp lại chỉ là những âm thanh vang vọng do chính miệng gã thốt ra.

Đợi thêm vài nhịp thở, vẫn không có phản ứng gì từ Bình Đài, Đàm Phi ngự kiếm từ từ bay về phía đó. Đầu óc gã xoay chuyển tính toán rất nhanh, ở kia hẳn là tu sĩ đã tạ hóa, cả khu vực này đương nhiên chỉ có mình gã là vật sống. Nếu có tu sĩ hoặc bất kỳ sinh vật nào, khi gã xuất hiện đương nhiên phải có động tĩnh rồi.

Bề mặt Bình Đài khá rộng rãi, một pháp trận được dựng lên ở trung tâm tựa như còn dang dở, đả tọa giữa trận pháp là một lão giả gầy đét với đôi mắt vẫn mở lớn, hai tròng con ngươi đã khô đét vẩn lên một màu trắng đục vô thần. Người này đích xác đã chết từ lâu, thân thể chưa có bị phân hủy cũng bởi nhiệt độ ở đây quá thấp, đủ để bảo quản nguyên trạng bất kỳ sinh vật nào.

Mặc dù Tu Sĩ trước mặt chỉ còn là một cái xác khô, nhưng Đàm Phi vẫn phải dành chút lễ nghi mà chào hỏi, gã cung kính quỳ một chân trước cỗ thi thể hành lễ rất sâu:

- Tiểu bối vô tình đi lạc vào địa phương này, nếu có điều gì mạo phạm…? Kính mong tiền bối lượng thứ…

Nói rồi gã tiến lại đưa tay vuốt mắt cho cỗ tử thi.

Khi Đàm Phi thu tay về, y phục khoác trên cỗ tử thi bỗng mủn ra rồi rơi xuống lã chã như tàn hương. Thân thể vị tu sĩ kia cũng tan biến thành những điểm tinh quang ngũ sắc, chúng bay lên vấn vít quanh người gã rồi dần dần tiêu thất trong không khí. Gã bột miệng:

- Ồ…! Là Hóa Thiên Táng!?

Sinh vật cấp bốn trở lên khi hết thọ mệnh sẽ tự đốt cháy lực lượng bản nguyên trong thể nội, cơ thể họ sẽ tự tan biến vào hư vô, đó gọi là Hóa Thiên Táng.

Nơi vị tu sĩ kia ngồi tĩnh tọa chỉ còn sót lại một nhẫn trữ vật tinh xảo, một cuốn sách nhỏ bằng da và một phong thư hoen ố, tất cả đều được hàn khí nồng đậm ở đây bảo quản trọn vẹn.

Nhẫn trữ vật của Thiên Sư? Khẳng định là bên trong sẽ có rất nhiều thứ đáng để lưu tâm, mới nghĩ đến đó thôi mà tâm trạng Đàm trở nên phấn khích hơn bao giờ hết. Nhưng gã chưa vội, phong thư để lại chắc chắn là dành cho gã rồi, người già thường hay chu toàn hậu sự, nhất là một lão quái vật Thiên Sư. Hiểu được chân lý ấy, Đàm chưa vội động chạm đến bất cứ thứ gì, gã điều động thần niệm cách không mà mở bức thư ra. Nội dung bên trong được viết bằng văn tự Cô Thiên, gã bắt đầu đọc kỹ từng câu, phân tích từng từ;

“Thân gửi hậu nhân!

Nếu đã đọc được những dòng chữ ta lưu lại đây, chứng tỏ là người hữu duyên.

Bản nhân tục danh Xinh Nhạ vốn xuất thân Nguyệt Tinh Tộc…”

Gấp phong thư lại, trên tay Đàm Phi bùng lên ngọn hỏa diễm thiêu rụi đi toàn bộ. Gã trầm ngâm thầm kêu may mắn. Nếu vừa rồi hành sự lỗ mãng, vì tham tài mà động đến chiếc nhẫn trữ vật kia, khẳng định hình thần câu diệt, mất mạng đương trường.

Thì ra vị tu sĩ này chính là Xinh Nhạ, lão tổ của Nguyệt Tinh Tộc cách đây ngàn năm. Liệu đây có phải là một sự ngẫu nhiên? Gã được tổ chức cấp cho một thân phận khá mơ hồ thuộc tộc Nguyệt Tinh tại Tây Lương Dã Châu, và hiện tại lại có duyên gặp gỡ vị Lão Tổ vĩ đại của tộc này. Phải chăng đây là sự sắp đặt của Tạo Hóa, của Thiên Đạo?

Kể từ khi bước chân vào tu tiên giới, vô tình có được Thông Thiên Quyển, rồi hai lần Na Di đến những địa phương tưởng chừng như vu vơ, nhưng ngẫm lại đều là sự ngẫu nhiên đến lố bịch.

Nhớ về thời thơ ấu, khi mà gã cùng với lũ trẻ như Tôn Đầu, A Cẩu chơi trò chăn kiến, thả một con kiến vào vòng tròn rồi lấy que tre gảy cho con kiến không chạy ra khỏi vòng tròn. Khi đó, liệu con kiến hôi kia có biết được bản thân đang bị một lũ trẻ dẫn dụ? Để đến bây giờ, phải chăng gã cũng sắm vai là một con kiến hôi nằm dưới ‘Hắc Thủ’ của một thế lực siêu nhiên nào đó? Đúng là Tạo Hóa có một quy tắc riêng, hiện tại gã mới chỉ tương đương một sinh vật cấp hai, quá nhỏ bé so với vũ trụ rộng lớn này, làm sao mà hiểu được nguyên tắc vận hành của nó.

Chợt nghĩ đến Chử Đạo Thiên sinh vật cấp chín, liệu Chử Tiên Nhân đã thoát ra khỏi những quy luật tự nhiên chưa? Vô vàn những câu hỏi không có lời giải. Muốn biết được tất cả, chỉ có cách không ngừng tiến lên, không ngừng mạnh mẽ, rồi sẽ có ngày tìm ra được chân lý…

Bồi hồi một đoạn thời gian, những thứ quá xa vời như vậy tạm gác sang một bên, gã còn nhiều việc cần làm trước mắt.

Vị Xinh Nhạ nọ tạ hóa khi đang ở cấp độ Tiểu Thiên Sư Viên Mãn, phá cảnh thất bại, thọ nguyên còn rất ít nên thoái chí với tiên lộ, lão đành ở lại nơi này sống nốt quãng thời gian cuối của cuộc đời.

Sinh thời, lão là một vị Trận Pháp Sư tài năng, lại tu luyện bí pháp có liên quan đến Nguyên Từ Chi Lực, xác định không thể tiến cảnh lên Thượng Thiên Sư bằng cung cách thông thường nên Xinh Nhạ đã bôn tẩu khắp ba Đại Lục là Cô Thiên, Già Thiên và Loạn Hải Vực. Cuối cùng, lão phát hiện ra Bắc Cực Đảo chính là vùng đất đặc biệt, nơi đỉnh chóp của Vân Lam Giới, và cũng là nơi có lực lượng Nguyên Từ mạnh nhất, cực kì thích hợp để tu luyện và đột phá cảnh giới.

Không ngờ Xinh Nhạ lại vô tình phát hiện ra động băng khổng lồ này, mới đầu lão rất sửng sốt, sau rồi cũng chỉ dám đưa ra một giả thuyết có phần hợp lý nhất. Những thứ ở đây chỉ có thể đến từ một nền văn minh xa lạ, nằm ngoài Vân Lam Giới, và khối ‘Vật Thể’ khổng lồ nằm trên quảng trường kia đương nhiên là một Linh Chu vượt giới .

Trong di thư, Xinh Nhạ có nói đến chuyện truyền thừa y bát một đời của lão cho người đến sau. Chỉ khi nào tu luyện môn Công Pháp ‘Nguyên Từ Thần Công’ do lão sáng tạo ra đến tiểu thành, rồi đạt cấp độ Đại Linh Sư mới có thể sử dụng nhẫn trữ vật của lão, thu về số tài phú mà lão thu thập cả một đời tu hành. Kể ra thì Xinh Nhạ cũng khá hào phóng, mọi tâm đắc tu luyện Nguyên Từ Thần Công cùng những lĩnh ngộ về ‘Trận Pháp Chi Đạo’ lão đều ghi lại trong cuốn sách da cũ mèn. Điều kiện trong này cũng rất là nhân văn, lão không mong người đời sau báo đáp, chỉ muốn sở học tâm đắc một đời không bị thất truyền mà sẽ phát dương quang đại. Kèm theo một yêu cầu nho nhỏ, nếu hậu thế có tâm, nên một lần quay trở lại Nguyệt Tinh Tộc chiếu cố cho tộc nhân của lão một đoạn thời gian.

Cái gọi là Nguyên Từ Thần Công thì Đàm Phi cũng chưa có nghĩ đến vội, trong tay gã đang có rất nhiều công pháp đỉnh cấp để tu luyện; Đấu Bích Tinh Di Công, Tật Quang Bảo Điển, Ngọc Am Quyết, Nguyên Nguyên Công, còn chưa kể đến mấy thứ công pháp phụ trợ như Tùng Ảnh Ngũ Hành Độn hoặc vài cuốn công pháp Ma Tu… Điều khiến gã lưu tâm nhất chính là sở học về Trận Pháp Chi Đạo của Xinh Nhạ, đây mới là thứ gã cần.

Nhẫn trữ vật có thể thu lại, miễn không dùng thần niệm đả động đến là được, cuốn sách bằng da gã cung thu nốt vào giới chỉ của mình.

Hấp lực đến từ ‘Linh Chu’ thật khó cưỡng, Đàm Phi bay về phía đó xem xét. Vật này được chế tác vô cùng tinh xảo, những mối ghép hoàn hảo tinh tế đáng kinh ngạc. Gã đưa tay gõ gõ vào lớp kim loại trắng xám, cẩn thận đánh giá một hồi. Thái Kim là chủ đạo, kết hợp với vài loại linh tài hiếm, ẩn sâu dưới bề mặt là từng lớp trận văn trồng đè rất phức tạp. Đây mới chỉ là bên ngoài, còn thiết kế bên trong thì sao? Xinh Nhạ khi khám phá vật này cũng dùng đến bạo lực để phá hủy nó hòng thăm dò bên trong nhưng bất thành. Lực công kích của một sinh vật cấp bốn viên mãn là thứ gì chứ? Vậy mà nó không mảy may suy suyển. Lượn qua lượn lại một vòng quanh vật thể khổng lồ, không có bất cứ một thu hoạch nào. Gã đành quay lại Bình Đài ngồi tính toán những kế hoạch tiếp theo.

Trước tiên là lấy cuốn sách bìa da của Xinh Nhạ ra nghiền ngẫm, tham khảo. Càng đọc gã càng bị cuốn hút, mất nguyên một ngày Đàm Phi mới choàng tỉnh ngộ, loay hoay tính kế quay trở lại Bắc Côn Lăng, chủ yếu chỉ để tiếp cận với Đại Truyền Tống Trận, vậy mà nó lại nằm ngay ở đây. Dẫu có khó khăn, nhưng cũng phải thử, nếu không thành công thì năm năm sau quay trở lại Bắc Côn Lăng cũng chưa muộn.

Xinh Nhạ là một Trận Pháp Sư, đồng thời rất giỏi về địa lý. Xuyên suốt thời gian tại thế khoảng hơn 2000 năm, đi rất nhiều nơi tại Vân Lam Giới, lão đã hình dung ra được quỹ đạo di chuyển của Vân Lam quanh mặt trời, lại còn dùng nhiều thuật tính phức tạp để chia Vân Lam Giới thành nhiều khung tọa độ theo Kinh Tuyến và Vĩ Tuyến cho dễ xác định. Không dừng lại ở đó, công cuộc nghiên cứu về các Pháp Trận truyền tống cự ly xa, cự li gần đều được ghi chép đầy đủ trong cuốn sổ. Đàm Phi xem đi xem lại đến mê mẩn, một bầu trời mới về tri thức lại được mở ra, gã cần nghiên cứu thật thấu đáo lĩnh vực này.

Cất cuốn sách vào trong giới chỉ, Đàm lặng lẽ nhìn xuống tòa pháp trận dang dở dưới chân. Đây là một ‘Truyền Tống Tiểu Trận’ do Xinh Nhạ tự sáng tạo mang tên Ký Du Truyền Tống, nó khá đơn giản, linh tài để dựng trận cũng không tính là khó kiếm, Khoáng Thạch thuộc tính ngũ hành và trận nhãn mang thuộc tính hỗn độn đã đủ, chỉ còn thiếu Hãm Phong Bảo Thạch.

Lại nói đến Ký Du Truyền Tống, trận này mượn tọa độ nơi thiết hạ Đại Truyền Tống Trận ở Yên Bệ Đặc Khu mà lập ra. Khi trận thành, mỗi lần đại trận ở Yên Bệ hoạt động, tiểu trận ở đây cũng hoạt động theo, chỉ cần cung cấp đủ Tinh Thạch. Nôm na là vật ở đây sẽ được ký phụ theo hoạt động của đại trận tại Yên Bệ khi truyền tống đến địa điểm khác, một hình thức quá giang bất hợp pháp mà ở đầu kia không hề biết.

Xinh Nhạ thiết lập cỗ truyền tống này với mục đích đi nhờ đến Già Thiên Đại Lục, nhưng do thiếu Hãm Phong Bảo Thạch nên trận chưa thành. Công việc còn lại đương nhiên Đàm phải thực hiện nốt, nếu gã muốn quay trở về Già Thiên Đại Lục bằng con đường này.

- Hết Chương 71 -