Khi Tắc Kè Không Có Hoa

Chương 2: Hoa hải đường ngủ xuân

Ánh nắng sớm chói mắt khiến Linh An tỉnh dậy, lẩm bẩm mấy câu, xoay người sang phải, lim dim tiếp tục ngủ. Nhưng ngay lúc mắt còn đang lim dim đó, trong đầu Linh An hiện lên bức tranh một mỹ nam bán khỏa thân. Trời đất, đến ngủ cũng mơ cái gì vậy trời. Nguyễn Linh An, mày thật hết thuốc chữa. Cô mở to mắt, lắc lắc đầu để cái hình ảnh không lành mạnh ấy rơi ra ngoài. Nhưng thật kì lạ, càng mở to mắt thì cái hình ảnh ấy càng rõ nét đến chân thực. Mái tóc đen rối bù phủ trên gương mặt đang say ngủ. Lông mi thật dài, cái mũi cũng thật thẳng, đôi môi mỏng khép hờ. Linh An vô thức đưa tay vuốt vuốt cặp lông mày đen đang khẽ nhíu lại, sau đó lớn mật sờ sờ lên tấm lưng trần dài rộng gợi cảm.

Nếu có ai đó hỏi, mẫu người đàn ông lý tưởng của bạn là gì? Bạn sẽ trả lời ra sao?

Còn đối với Linh An, người phụ nữ hiện đại của thế kỉ 21, sẽ không cần suy nghĩ mà trả lời rằng:

Anh ta không cần quá đẹp trai. Chỉ cần khi ngồi đối diện, nhìn nhau có thể nuốt trôi cơm.

Anh ta cũng không cần quá giàu có. Chỉ cần có thể tự kiếm tiền đủ nuôi sống bản thân, phụng dưỡng bố mẹ, làm được những điều mình thích, mua được những thứ mình cần, dư dả thì thỉnh thoảng cùng nhau đi du lịch.

Điều quan trọng là anh ta phải rộng lượng. Đàn ông mà nhỏ mọn hẹp hòi, cả ngày chỉ biết so đo tính toán thì coi như vất đi.

Cuối cùng, ít nhất anh ta cũng phải quan tâm đến tôi. Không cần phải trao cho nhau cả sinh mạng, cũng không cần phải yêu nhau đến mức chết đi sống lại, chỉ cần trong tim anh ta, dù ít hay nhiều, cũng có một chỗ để dành cho tôi.

Nhưng mà...

Ở trên đời này, cái khiến con người ta xây xẩm mặt mày, vô lực chống cự chính là trai đẹp. Vì vậy, những tiêu chuẩn mà tôi nói ở trên các bạn cứ tạm thời.... lẳng chúng sang một bên.

...

“Chậc chậc, đúng là hoa hải đường ngủ xuân.” Linh An âm thầm cảm thán.

Nhưng hình như có chút gì đó hơi lạ thì phải. Hoa hải đường ngủ xuân chẳng phải chỉ dành cho phụ nữ sao? Ô ô, khoan đã. Nếu vậy thì trước mặt cô là cái của nợ gì vậy trời.

Ôi mẹ ơi, xong rồi. Linh An giật mình ngồi bật dậy, lấy tay bịt mồm, cố ngăn một tiếng thét kinh thiên động địa.

Á á, gặp quỷ rồi. Sao lại thành ra thế này? Không phải hôm qua cô đi Karaoke với lũ bạn sao? Sao giờ lại thành lên giường với đàn ông thế này?

Không được, không được. Phải bình tĩnh, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, nghĩa là phần trăm xảy ra chuyện đó là rất thấp. Phải chuồn ngay trước khi anh ta tỉnh dậy.

Linh An vội vàng trèo xuống giường, vơ lấy cái túi xách, rón rén bước ra cửa.

Cố lên, cố lên. Một bước nữa thôi là thành công. Bước qua cánh cửa này thì coi như chưa cóchuyện gì xảy ra. Nào, ya...

“Ăn uống no nê, sờ soạng đủ thứ rồi giờ muốn bỏ của chạy lấy người sao?”

Linh An sững người, đứng im bất động. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình vỡ ra thành từng mảnh, leng keng rơi xuống dạ dày.

Chết chắc rồi, hắn đã tỉnh, phải làm sao bây giờ. Sau này còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa chứ.

Hoàng Khánh Phong ung dung đi tới trước mặt Linh An, cao ngạo nhìn xuống.

Tầm mắt cô đập thẳng vào bộ ngực săn chắc kia, thật muốn phì máu mũi.

“Ngủ ngon chứ?” Hoàng Khánh Phong cúi đầu, nhiệt tình chào hỏi.

Linh An cố gắng rời tầm mắt khỏi bộ ngực ma quỷ kia, ngẩng đầu cười cứng ngắc, gật gật.

Nhận được câu trả lời, Hoàng Khánh Phong đứng thẳng dậy, quay đầu sang chỗ khác, nói bâng quơ: “Hừ, ngủ say như lợn chết, không ngon mới lạ.”

Linh An méo mặt. Đây là lời một người đàn ông nên nói với cô gái đã ở bên hắn suốt một đêm sao?

Không được. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải ra khỏi cái chỗ quái quỷ này. Dù sao thì sáng nay cô còn phải đến Hà Nội nữa.

Linh An không nói không rằng, lẳng lặng đặt tay lên nắm đấm cửa, đang định mở ra liền bị chặn lại. Cái tên ác mộng đó đã đứng chắn trước cửa, nhướn mày hỏi: “Muốn đi sao?”

Linh An nhắm mắt, thở dài một tiếng, sau đó bừng bừng khí thế quát vào mặt hắn: “Này anh bạn, tôi mặc kệ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm kết quả ra sao. Sau hôm nay, mọi chuyện như chưa có gì xảy ra. Tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Vậy nên, biết điều thì tránh sang một bên. Hiểu chứ?”

Nói xong một hơi dài, Linh An lấy tay gặt người đàn ông trước mặt sang một bên,

tiếp tục mở cửa, nhưng hắn ta cứ đứng ì ra đó không nhúc nhích.

Hoàng Khánh Phong xoay người, áp Linh An lên cửa: “Nhưng cô phải có trách nhiệm với tôi chứ.” Hắn vươn tay, xoa xoa bụng cô: “Còn bảo bối bé nhỏ của chúng ta nữa, cô phải chịu trách nhiệm tất cả.”

Lúc đầu Hoàng Khánh Phong còn tưởng Linh An giống như tất cả các cô gái ở nơi đây, lấy thân nuôi miệng, dùng cơ thể đổi lấy sự giàu sang phù phiếm. Nhưng sau khi xem một màn trình diễn từ đầu tới cuối của Linh An, Hoàng Khánh Phong lại thấy có hứng thú muốn trêu trọc cô gái này nhiều hơn.

Linh An tức lòi đom đóm mắt. Phì phì, cô nhổ vào. Trách nhiệm cái con khỉ, bảo bối cái đầu nhà hắn. Mặc dù cô say không biết gì, nhưng cô cũng đâu phải con ngốc.

Căn bản cô với hắn không thể có quan hệ gì được. Chẳng phải lần đầu tiên bao giờ cũng đau thấy bà cố nội sao? Linh An bây giờ ngoại trừ cái đầu còn đang ong ong thì cái gì cũng khỏe hết á.

Linh An trợn mắt, nhìn hắn quát: “Đồ nhàm chán, tránh ra. Sau này tốt nhất đừng để tôi thấy lại cái bản mặt của anh. Không thì đừng có trách bà chị đây chơi ác.”

Linh An đẩy mạnh hắn một cái, xoay người rời đi, còn không quên hùng hùng tráng tráng mà đập cửa một cái rầm.