Khi Tắc Kè Không Có Hoa

Chương 3: Hà Nội

“A ha, giỏi lắm, giỏi lắm rồi. Còn dám vác mặt về cơ đấy. Mẹ tưởng mày đi luôn rồi chứ.”

Linh An vừa ló đầu vào nhà đã nghe thấy tiếng mẹ cất lên lanh lảnh.

Linh An hoảng hồn ngồi thụp xuống, nhắm mắt nhắm mũi xoa hai tay trước mặt, van xin: “Mẹ à, con sai rồi, con sai rồi. Lần sau con sẽ không thế nữa. Chỉ tại hôm qua hơi quá đà nên con ngủ luôn tại nhà bạn, quên mất không gọi điện về. Để bố mẹ phải lo lắng, con thật sự bất hiếu quá. Mẹ à, mẹ tha cho con lần này đi mà.”

Bố cô ngồi trên ghế, cất tiếng thở dài: “Cứ như thế này thì bố làm sao yên tâm cho mày đi Hà Nội được cơ chứ.”

“Bố à, con cũng lớn rồi, đã đến lúc phải tự lập rồi. Cứ để bố mẹ ôm ấp đến bao giờ nữa. Con không muốn thành con ngốc suốt ngày chỉ biết đến cái xó nhà đâu.”

“Haizzz... Đôi khi ngốc cũng là một cái phúc đấy con ạ.” Mẹ chầm chậm lắc đầu.

“Thôi thôi, không nói nữa. Dù sao cũng đã quyết định rồi. Con đi lấy hành lý, sắp đến giờ tàu chạy rồi.”

Đợi đến lúc Linh An kéo đồ đạc ra tới cửa, mẹ cô còn gọi với theo: “Con gái à, ba tháng đấy, nhớ là ba tháng nghe con.”

....

Linh An một mình đứng đón gió lạnh ở sân ga chờ Quỳnh Mai. Mãi đến khi cô nhân viên thông báo trên loa chuyến tàu tới Hà Nội chuẩn bị khởi hành mới thấy nó hớt hải chạy đến.

“Con quỷ, mày chết dí ở đâu mà bây giờ mới đến.”

“Đừng có lảm nhảm nữa, nhanh nhanh, tàu sắp chạy rồi.” Vừa nói Quỳnh Mai vừa lôi xềnh xệch Linh An lên tàu.

Vừa ổn định chỗ ngồi thì tàu bắt đầu chuyển bánh. Linh An mệt mỏi dựa đầu vào kính cửa sổ.

Xã hội bây giờ nhan nhản những tấm bằng tốt nghiệp Đại học này nọ mà vẫn thất nghiệp, nói chi đến việc cô cầm tấm bằng cử nhân kinh tế ở một trường bình thường đến Hà Nội xin việc. Là Hà Nội náo nhiệt, hoa lệ, đông đúc. Nơi mà mọi người phải dẫm đạp, ganh đua nhau mà sống. Phần trăm cô trụ được ở đó là bao nhiêu?

Nhưng dù gì đi nữa, cô cũng chỉ có ba tháng. Qua ba tháng mà vẫn chưa tìm được việc làm thì đành chấp nhận lời hứa với mẹ già. Quay về nhà tìm một công việc, lấy một anh chồng, sống yên ổn qua ngày.

“Nè, nghĩ cái gì mà nghệt mặt ra vậy?” Quỳnh Mai lấy chân đạp đạp Linh An. “Mà hôm qua mày đi đâu thế? Tao bảo mày đứng cửa chờ mà.”

Nói đến mới nhớ, Linh An nổi khùng mắng sa sả vào mặt Quỳnh Mai: “Á à, mày nói tao mới nhớ, con quỷ. Tại sao mày có thể bỏ mặc một cô gái liễu yếu đào tơ đang say sỉn ở đó được chứ? Mày có biết là mày hại tao suýt mất mạng không? Mà sao lúc đấy đi ra không thấy tao lại không đi tìm. Hả? Hả? Hả?”

“Thôi thôi, tao xin. Liễu yếu đào tơ cái con khỉ.” Quỳnh Mai vừa nói, vừa lấy tay lau lau nước miếng bắn trên mặt. “Lúc ấy tao cũng say quá, không nghĩ được nhiều, ra không thấy mày đâu liền đi thẳng. Đến sáng nay mới nhớ tới. Ha ha. Xin lỗi nhé.”

“Đúng là bạn tốt mà.” Linh An nhìn Quỳnh Mai châm biếm.

“Mày tự làm tự chịu còn trách ai. Nếu mày không tham lam nốc hết chỗ rượu xịn ấy thì có xảy ra việc thế này không? Mà tối qua mày đi đâu thế?”

Linh An thở dài, miễn cưỡng ngồi kể lại sự tình lúc sáng. Quỳnh Mai thô tục ngồi nghe mà vỗ đùi đôm đốp, cười hả cả họng.

“Mày đúng là cái loại chết vì trai An ạ. Mà cũng khó hiểu thật. Cô nam quả nữ ở chung một phòng suốt đêm lại không xảy ra chuyện gì. Nếu như hắn thẳng thớm khỏe mạnh, thì vấn đề chính là ở cái bản mặt khó coi của mày khiến hắn không thể động thủ. Đúng là đói bụng cũng đâu thể ăn quàng. Cái câu “tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh” sinh ra là để không dành cho những người như mày.”

Linh An: “...”

Sau ba tiếng ngồi ê mông trên tàu, cuối cùng cũng đã đến nơi. Vừa bước xuống sân ga, Linh An và Quỳnh Mai đã nhìn thấy cái bóng đỏ chói nổi bần bật giữa đám đông xám xịt của Phương Lệ.

Khu nhà mà Phương Lệ thuê nằm ở rìa thành phố, tuy đi lại có hơi bất tiện nhưng được cái là nhà cửa rất rộng rãi thoáng mát. Quan trọng nhất là tiền thuê rẻ, vô cùng rẻ.

Linh An đứng trước cửa nhà, hít một hơi sâu, lấy tinh thần anh hùng bất khuất, quyết chí chiến đấu, bám trụ lại thành phố này đến hơi thở cuối cùng.