Khí Trùng Tinh Hà

Chương 4: Tâm bệnh của tỷ tỷ

- Vô Song, tên tiểu tử Trương Hiển của Trương gia uy hiếp và dụ dỗ ngươi quyết đấu như thế nào, kể lại tường tận tình huống cho phụ thân nghe.

Con trai tuy rằng đã sống lại, nhưng cơn giận trong lòng Tần Liên Sơn cũng không tiêu trừ. Trương gia mặc dù là vọng tộc, địa vị quý tộc so với Tần gia còn cao hơn một bậc, nhưng cũng không có nghĩa là Tần Liên Sơn hắn sẽ cúi đầu nhẫn nhục.

Ông ta trước mặt con gái bảo trì phong phạm trưởng bối, âm thầm mài thương hai ngày, chuẩn bị liều mạng là sự thật, bây giờ con trai đã sống lại, trong lòng mặc dù không còn tâm lý liều mạng nữa, thế nhưng chưa bao giờ Tần Liên Sơn quên đi cừu hận.

Tần Vô Song bị bức ép và dụ dỗ quyết đấu như thế nào Vũ Tinh Hà đều biết, đó là nhờ phần ký ức còn sót lại. Chỉ có điều hắn cũng không định quan tâm đến chuyện đã xảy ra làm gì.

Thản nhiên nói:

- Phụ thân, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại nữa. Chúng ta phải hướng về tương lai.

Vũ Tinh Hà cũng không muốn mạnh miệng nói những lời sáo rỗng. Dù sao thân phận lúc này của hắn cũng là tướng bại trận, mạnh miệng thì có chút không phù hợp.

Vọng tộc Trương gia? Trương gia Nhị công tử Trương Hiển?

Vũ Tinh Hà căn bản không để tâm tới bọn đó, Tần Vô Song lúc trước sợ bọn chúng như hổ lang, nhưng những điều này đều đã là quá khứ, có thể đem toàn bộ dẹp bỏ được rồi. Vũ Tinh Hà hắn nếu như đã trọng sinh, tất nhiên khinh thường chẳng cần quan tâm đến loại chuyện cỏn con này.

Cái hắn quan tâm là bố cục quận La Giang này, thậm chí toàn bộ Bách Việt Quốc.

- Hướng về tương lai…

Tần Liên Sơn lẩm bẩm từng chữ, kinh ngạc nhìn đứa con trước mặt mình, khí chất này hoàn toàn khác biệt và xa lạ.

Với tính cách cực đoan lúc bình thường của Tần Vô Song, bị Trương Hiển chỉnh một phen, nhất định sẽ bị tràn ngập thù hận, tăng cường khổ luyện, lập chí báo thù. Như thế nào mà bây giờ lại điềm đạm thản nhiên giống như đã quên sỉ nhục bại trận trước kia rồi?

- Phụ thân, hướng về tương lai cũng không có nghĩa là bỏ qua mối thù này.

Vũ Tinh Hà kiếp trước dù sao cũng là nhất đại tông sư, vừa liếc mắt đã liền có thể nhìn thấu tâm tư của phụ thân.

- Nhưng, chỉ mỗi thù hận cũng không thể khiến gia tộc chúng ta thoát khỏi khốn cảnh.

Tần Liên Sơn há hốc mồm kinh ngạc, gần như có thể nhét vào đó mấy cái bánh bao. Đây thực sự là do con trai mình nói ra sao? Cảnh giới dường như tăng không ít a! Lẽ nào, con trai sau khi trải qua trận chiến ấy, rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn không ngăn được sự đồng tình của Tần Liên Sơn, nhẹ gật đầu rồi nói:

- Vô Song, ngươi nói không sai, chúng ta phải hướng về tương lai! Sau này, ngươi đừng đến Võ Đồng Viện nữa! Từ ngày mai, ngươi toàn lực tu luyện võ kỹ tổ truyền đi. Hừ, ta không tin võ kỹ tổ truyền của Tần gia chúng ta lại không bồi dưỡng ra được một cường giả cảnh giới Chân Võ! Tổ tiên của Tần gia chúng ta cũng đã từng là hào môn, đến nay vì một số nguyên nhân đặc thù mà suy thoái, nhưng còn chưa đến mức mặc cho kẻ khác xâm phạm!

Nhắc đến uy phong tổ tiên, khóe miệng Tần Liên Sơn mang theo vài phần ngạo nghễ, tự hào, cũng mơ hồ xen lẫn một phần cố chấp và quật cường.

Nhìn Tần Liên Sơn bề ngoài như thế không ngờ trong lòng lại háo thắng như vậy, Vũ Tinh Hà cũng không tự chủ được nảy sinh đồng tình, tính cách đấy với tính cách không chịu khuất phục của mình kiếp trước cũng không khác biệt gì.

- Đúng vậy, Vô Song, nếu quay trở lại Võ Đồng Viện, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng khi dễ. Không bằng ở lại trấn Đông Lâm đi.

Tần Tụ lúc này vừa gấp gáp trở về cũng xen miệng nói.

Đối với sự quan tâm này, không hiểu vì sao trong lòng Vũ Tinh Hà lại dâng lên một cổ tình cảm kỳ lạ, cảm giác kích động muốn bảo vệ này khiến hắn cảm thấy cần phải làm điều gì đó cho cái nhà này.

Gia đình, tình thân, tỷ tỷ, đây là tiếc nuối của Vũ Tinh Hà kiếp trước lúc sắp chết cũng không có khả năng bù đắp, bây giờ được sống trở lại, trời cao lại ban cho hắn cơ hội, về tình hay về lý, hắn đều chưa từng nghĩ sẽ vất bỏ.

Người chứ đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình?

Nghĩ đến đây, Vũ Tinh Hà mở miệng đáp:

- Phụ thân, việc này nhất thời khó mà quyết định. Là giao long, đến đâu cũng có thể dời non lấp bể. Là mãnh hổ, nơi nào chẳng khiếu động sơn lâm?

Buổi nói chuyện này càng khiến cho Tần Liên Sơn và Tần Tụ trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều chấn động trước biến đổi trời long đất lở phát sinh trên người "Tần Vô Song".

Vũ Tinh Hà cũng thấy bộ dạng của bọn họ, biết rằng bản thân mình bộc lộ hơi quá đà. Không khỏi dọa mấy người này khiếp sợ, dù sao mình và Tần Vô Song cũng khác biệt không ít.

Tần Tụ nhìn phụ thân một cái, Tần Liên Sơn hiểu ý vội nói:

- Vô Song, ngươi trọng thương mới khỏi, còn phải nghỉ ngơi nhiều, trời đã tối rồi, ngươi hãy ngủ trước đi, những chuyện khác ngày mai hẵng nói.

Vũ Tinh Hà lúc này cũng muốn an tĩnh một lát, để sắp xếp một chút manh mối trong đầu thật tốt.

Hắn muốn hiểu rõ rốt cuộc một vọng tộc như Trương gia và Tần gia có cừu hận gì không thể hóa giải, mà nhất định phải khiến Tần gia đoạn hậu?

Nghi vấn này cũng không quá khó giải đáp, Vũ Tinh Hà sắp xếp suy nghĩ trong đầu một chút liền hiểu ra.

Căn nguyên mọi chuyện đều xuất phát từ lợi ích, điểm xuất phát chính là lần Gia tộc Luận phẩm toàn quốc bốn năm sau!

Nếu như Tần Vô Song chết rồi, Tần gia sẽ không còn người nối dõi!

Không có người kế thừa, cũng có nghĩa là lần Gia tộc Luận phẩm bốn năm sau Tần gia sẽ chủ động mất đi tư cách tham gia, đồng thời cũng mất đi địa vị quý tộc.

Mất đi tư cách quý tộc, ba bốn ngàn mẫu ruộng phì nhiêu, một cái xưởng ép dầu lớn, hơn mười nông trường, vài chục mẫu ngư trường, còn có hai ba mươi cửa hàng ở trấn Đông Lâm của Tần gia sẽ đổi chủ trong nháy mắt.

Chưa nói đến tổn thất kinh tế, chỉ riêng việc đánh mất địa vị xã hội đã đủ nghiêm trọng rồi. Trong thế giới này, quý tộc và bình dân luôn có một vết ngăn không thể vượt qua.

Bên vết ngăn quý tộc, các loại đãi ngộ ưu việt đều có đủ. Còn bên vết ngăn của bình dân, cho dù có phấn đấu một đời thì ngay cả ngưỡng cửa của những đãi ngộ này cũng không có khả năng chạm tới.

Bởi vậy mới nói, muốn thay đổi số phận của bản thân, thì đầu tiên phải thay đổi địa vị của gia tộc.

Trong trí nhớ Vũ Tinh Hà, điều này thể hiện rất rõ qua biểu hiện của mỗi người, trong thế giới này để có thể sinh tồn thì địa vị gia tộc chính là điểm mấu chốt.

Sau khi nắm rõ những thông tin này, Vũ Tinh Hà lại cẩn thận xuy xét, lần Tần Vô Song quyết đấu cùng người khác, chắc chắn là một âm mưu. Đằng sau âm mưu này, chín phần chắc chắn có liên quan đến Gia tộc Luận phẩm, hơn nữa khẳng định còn có mưu đồ đối với cơ nghiệp của Tần gia.

Thiên hạ vần vũ đều vì lợi ích. Xem ra từ cổ chí kim, bất luận ở thế giới nào, thì quy tắc này đều lưu hành a.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, Vũ Tinh Hà ngược lại có chút đồng tình với Tần gia. Đồng thời đối với thân phận mới của mình lại càng hiểu rõ hơn.

Nếu trong thế giới này, gia tộc chính là gốc rễ để sinh tồn, vậy thì với thân phận "người kế thừa duy nhất của Tần gia" hiện nay, cho dù tình nguyện hay không, Vũ Tinh Hà cũng đã quyết định gắn bó cả đời, cùng thân phận này dung hòa làm một.

Đương nhiên, Vũ Tinh Hà cũng không hề miễn cưỡng đối với chuyện này. Chuyện hắn không muốn làm, cho dù tình thế có khó khăn hơn nữa cũng không thể khiến hắn khuất phục.

Đối với gia đình này, hắn rất đồng cảm. Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của Tần Tụ, hắn đã nhớ tới tỷ tỷ của mình ở kiếp trước.

Đồng thời sự quan tâm của tỷ tỷ đối với đệ đệ, ở hai thế giới gần như không khác gì nhau.

Kiếp trước, hắn rốt cuộc cũng không thể bảo vệ được hảo tỷ tỷ, bây giờ còn lý do gì để lại giẫm lên vết xe đổ này?

Lúc này danh vọng của hàn môn Tần gia đã suy sụp trầm trọng, nếu không vực dậy, Vũ Tinh Hà thậm chí còn hoài nghi không biết có cầm cự được đến lúc Gia tộc Luận phẩm bốn năm sau hay không nữa.

Vũ Tinh Hà kiếp trước là một nhất đại tông sư, kiếp trước là xã hội Hoa Hạ, hoàn cảnh sinh tồn tương đối phức tạp, giữa người và người chỉ quan tâm đến thứ luật rừng như cá lớn nuốt cá bé, vật cạnh thiên trạch, khôn sống mống chết.

Không ngờ trọng sinh đến thế giới mới này, thứ luật rừng đó lại càng thể hiện nguyên thủy và trực tiếp hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Điều này khiến một người luôn thích khiêu chiến như Vũ Tinh Hà cảm thấy như được làm lại từ đầu, thậm chí còn có chút cảm giác như cá gặp nước, đồi thời cũng có động lực mới để thúc đẩy.

Mang theo những suy nghĩ và động lực mới này trong đầu, Vũ Tinh Hà lại một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, tỷ tỷ Tần Tụ lại bưng tới một chậu nước lớn, giúp hắn lau mặt, Vũ Tinh Hà cũng không chống cự, tùy ý để tỷ tỷ nhẹ nhàng lau mặt mình.

Bỗng nhiên, Vũ Tinh Hà mở mắt nói:

- Tỷ tỷ, người làm sao vậy?

Tần Tụ ngẩn ra, lập tức cố nặn một nụ cười đáp:

- Tỷ tỷ không sao.

Vũ Tinh Hà lắc đầu nói:

- Không có khả năng, tỷ tỷ có tâm sự.

Khuôn mặt xinh xắn của Tần Tụ đỏ bừng, nhưng vẫn không thừa nhận, đáp:

- Tỷ tỷ quả thực không có chuyện gì. Vô Song, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, sớm ngày khôi phục, trở lại quỹ đạo tu luyện, chuyện khác ngươi đừng quan tâm.

- Tỷ tỷ, hãy nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như đã xem ta là đệ đệ thì đừng giấu ta nữa.

Vũ Tinh Hà nắm chặt tay Tần Tụ, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định khiến người khác không thể cự tuyệt.

Tần Tụ bị đệ đệ nắm chặt tay, cảm nhận được ánh mắt của đệ đệ, cảm thấy như được tiếp them sức mạnh, thấp giọng nói:

- Ngày hôm qua A Bỉnh ở điền trang đến Tần gia trang báo cáo một số tình huống của điền trang với ta. Ngồi trong phòng nói chuyện nửa canh giờ. Sáng nay, thi thể của hắn đã được người khác đưa trả lại trước cửa trang viên rồi…

- Sao có thể như vậy?

Vũ Tinh Hà ngẩn ra. Xem ra cừu gia của Tần gia quả là không ít.

- Là tên ác ma đó!

Tâm tình của Tần Tụ liền trở nên kích động, nghẹn ngào nói:

- Tên ác ma đã dày vò ta sáu năm qua!

- Ác ma?

Trong trí nhớ của Tần Vô Song, dường như không có nhắc gì đến chuyện này.

Tần Tụ buồn bã rơi lệ nói:

- Tên ác ma đó, lúc ta mười hai tuổi đã nhìn trúng ta, liền tuyên bố mười năm sau sẽ tới mang ta đi. Còn uy hiếp phụ thân, không được gả ta đi, cũng không được phép để nam tử khác đến gần ta. Bằng không, mười năm sau, hắn sẽ trở lại trấn Đông Lâm diệt cả Tần gia. Cha sợ ngươi tính tình nóng nảy, nên vẫn không nói chuyện này cho ngươi biết. Vô Song…

Vũ Tinh Hà hoàn toàn choáng váng, đây không phải Vương Lão Hổ cướp vợ trong truyền thuyết sao? Thế giới này thực sự có người bá đạo như vậy ư?

- Người đó có lai lịch như thế nào?

Vũ Tinh Hà ngược lại có chút hiếu kỳ, hắn quả thực muốn biết người kia là ba đầu sáu tay hay xuất thân từ đế vương?

Tần Tụ buồn bã lắc đầu nói:

- Ta không biết… Sáu năm qua, chỉ cần ta nói chuyện với nam tử khác vài câu, thì họ không chết cũng thất tung, ta… ta đúng là có số sát tinh mà.

Ngày xưa có câu nói nữ tử khắc phu, nhưng còn chưa kết hôn đã khắc chết nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa không chỉ một người mà còn là một đám, người trước ngã xuống người sau kế tiếp. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thanh danh của Tần Tụ sẽ như thế nào chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Đừng nói đến cái thế giới nghiêm ngặt này, mượn cách nói cuộc sống thế kỷ 21 của Vũ Tinh Hà ở kiếp trước thì chuyện khắc phu này chỉ là điều mê tín, nhưng vẫn có không ít người vô cùng tin tưởng điều này, thậm chí còn trở thành tín điều của một số người.

- Mười năm… Nói vậy là còn bốn năm nữa?

Vũ Tinh Hà tính thời gian một chút rồi nói.

Tần Tụ sắc mặt tái nhợt, ngữ khí vô cùng kiên định nói:

- Vô Song, ngươi đừng lo, vì gia tộc, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tỷ tỷ cũng không sợ. Chỉ cần ngươi có thể vực dậy hy vọng của gia tộc, không làm phụ thân thất vọng, không để mất mặt tổ tiên. Tỷ tỷ dù có chết cũng cam tâm tình nguyện!

Vũ Tinh Hà không nói được gì, đến bên cửa sổ, mở cửa ra sau đó đưa mắt nhìn ánh ban mai rạng rỡ bên ngoài, chân thành nói:

- Tỷ tỷ, ta sẽ không để người đợi bốn năm nữa.