Khí Trùng Tinh Hà

Chương 8: Phản kích

Tần Vô Song một lần nữa quay lại Võ Đồng Viện, đã là chuyện bất ngờ đối với rất nhiều người.

Càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn là, Tần Vô Song lại hoàn toàn thay đổi phong cách. Tần Vô Song ngày xưa, nhìn thấy ai cũng sầu não kém vui, suốt ngày giữ bộ dạng giống như có cừu hận rất lớn.

Tần Vô Song hôm nay, khuôn mặt vô hại nở nụ cười, không tận lực lấy lòng ai, cũng không tận lực xa lánh ai, mang tới cho người ta một loại cảm giác siêu nhiên rất yên ổn.

Tần Vô Song tự ti, tự bế, thậm chí có chút cực đoan ngày xưa giống như đã thay da đổi thịt. Bất luận là hoạt động tập thể của Võ Đồng Viện, hay là ở những chỗ túm năm tụm ba, đều có vẻ thong dong như thường như vậy.

Đương nhiên, loại biểu hiện này của hắn trong mắt các Võ đồng, lại trở thành một loại hành vi giả vờ không biết nói gì. Những Võ đồng này đều cảm thấy, giống như loại thái độ xa rời thế giới, chúng sinh nhất cử nhất động, chỉ có những con dòng cháu giống siêu cấp mới áp dụng. Một đệ tử nghèo hèn như hắn, dựa vào cái gì mà chơi nhịp điệu đó?

Người đầu tiên phát hiện ra biến hóa này, là Viện trưởng Võ Đồng Viện Kim Bất Dịch. Sau khi hắn từ Tần gia trang quay trở về lần trước, lúc nào cũng nhớ tới chuyện này

Hắn quyết định tìm Tần Vô Song nói chuyện, để tìm hiểu rõ thực hư.

Chiều hôm đó, Tần Vô Song đang ở ký túc xá tĩnh tọa, thì được một gã thủ hạ của Viện trưởng gọi đi.

Tần Vô Song cười thầm, biết Kim Bất Dịch không còn kiên nhẫn được nữa. Hắn quay về Võ Đồng Viện cũng được gần nửa tháng rồi, hắn giữ được vẻ thản nhiên, thờ ở thì Kim Bất Dịch ngược lại trở nên sốt ruột.

Lần trước Kim Bất Dịch kêu hắn quay về Võ Đồng Viện, Tần Vô Song liền phán đoán ra, Kim Bất Dịch nhất định đã cùng với một số thế lực đạt được thỏa thuận, lừa hắn quay về Võ Đồng Viện nhất định là có mưu đồ, mười phần có chín là muốn đem quyết đấu lần trước tái diễn lại một lần nữa.

Tần Vô Song thực sự muốn xem xem, Kim Bất Dịch này rút cuộc có thể vô sỉ đến mức độ như thế nào.

Đến gần phòng Viện trưởng, liếc mắt đã nhìn thấy người đứng đầu của Võ Đồng Viện – Viện trưởng Kim Bất Dịch.

Nói ra Kim Bất Dịch này, luôn thích mua danh trục lợi, tự cho bản thân là người thanh cao, tự xưng "Kim Bất Dịch một lòng trung nghĩa", lấy danh xưng đó để quảng cáo rùm beng cho đạo đức tốt đẹp của bản thân.

Nhưng khoe khoang vẫn là khoe khoang, sự thực như thế nào, cuối cùng vẫn không khỏa lấp được miệng lưỡi dài dằng dặc của người trong thiên hạ.

- Tần Vô Song, ngươi tới rồi.

Kim Bất Dịch biểu tình nghiêm túc, không nhìn ra bất cứ hỉ nộ gì, so với nhiệt tình quan tâm ở Tần gia trang hơn một tháng trước, hoàn toàn là hai sắc mặt khác nhau.

- Vâng.

Tần Vô Song cũng lười phí lời nói thêm cái gì, từ kết quả xử lý quyết đấu lần trước mà nhìn, hắn đối với gã Viện trưởng này, căn bản không ôm bất cứ mong đợi nào.

- Vết thương trên đầu, hoàn toàn khép lại rồi chứ?

Khẩu khí của Kim Bất Dịch thay đổi.

Đây đã là lần thứ hai Kim Bất Dịch hỏi về vấn đề này, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không ngây thơ xem sự "quan tâm" này là thật, chỉ là thản nhiên ứng phó một câu.

- Khỏi hẳn rồi!

Kim Bất Dịch liếc nhìn đánh giá Tần Vô Song, thấy thần thái vô cùng cố chấp của hắn, ánh mắt càng phát ra vẻ nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, phảng phất giống như muốn nhìn thấu cái gì.

Tần Vô Song nở nụ cười:

- Viện trưởng đại nhân, trên mặt ta nở hoa sao?

Kim Bất Dịch cười gượng hai cái, trong lòng cực kỳ chán nản, hắn rõ ràng không nhìn thấu được tâm tư của gã Võ đồng nhỏ bé này. Đây là tình huống mà trong cuộc đời Viện trưởng hai mươi, ba mươi năm nay của hắn chưa từng gặp phải.

Đặc biệt khẩu khí của Tần Vô Song rất thờ ơ, không để ý, càng khiến hắn suy tư đủ mọi cách mà cũng không thể nào hiểu được.

Dưới sự bức bách mang bảy, tám phần uy thế của Viện trưởng đại nhân hắn, Võ đồng này lại có thể ung dung bình tĩnh đến như vậy, điều này không phù hợp với biểu hiện mà Tần Vô Song nên có.

Dù sao là Viện trưởng, Kim Bất Dịch mặc dù nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã tìm được chủ đề câu chuyện.

- Ân, chuyện ồn ào của ngươi với Trương Hiển của vọng tộc Trương gia lần trước, đã tạo thành sức ảnh hưởng rất xấu. Ta hy vọng sau này ngươi hãy an phận thủ thường một chút. Các ngươi tới để đào tạo chuyên sâu, chứ không phải tới để gây chuyện.

Kim Bất Dịch tiếp tục lấy khẩu khí tình ý sâu xa để giảng giải đạo lý cho Tần Vô Song.

Nụ cười ở khóe miệng Tần Vô Song càng thêm rõ ràng, nhẹ nhàng nhún vai, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn thực sự ngay cả ngại nói những lời vô ích.

Nghĩ thầm nhân phẩm của Kim Bất Dịch thấp kém như vậy mà còn dám tự phong "Kim Bất Dịch một lòng trung nghĩa".

- Thế nào? Ngươi cảm thấy lời của Viện trưởng ta nói có đúng không?

Kim Bất Dịch thấy Tần Vô Song tư tưởng không tập trung, khẩu khí tăng thêm, hơi có chút hờn giận.

Tần Vô Song vốn không muốn nói thêm những lời vô ích, nhưng Kim Bất Dịch lại cứ hùng hổ dọa người như vậy, quả thực là ép Tần Vô Song phải tát vào mặt hắn.

- Đúng, ngài nói rất đúng. Đối mặt với sự khiêu khích của đệ tử vọng tộc Trương gia, ta nên nhẫn nại chịu nhục mới đúng, bọn chúng tát vào má trái của ta, ta nên đưa má phải ra luôn; bọn chúng muốn điền sản của Tần gia nghèo hèn ta, ta nên đem xưởng ép dầu và cửa hàng hai tay dâng lên mới đúng. Thân là một hàn môn, chúng ta nên có giác ngộ như vậy, đúng không? Viện trưởng đại nhân, ngài nói có phải là đạo lý này không?

Nếu lão nhân gia ngài không biết xấu hổ, vậy ta sẽ không ngại tát vào mặt ngài, Tần Vô Song nói như mở máy hát, liên tiếp đưa ra những câu hỏi sắc bén ngược lại, nhất thời khiến Kim Bất Dịch cảm thấy khó có thể chống đỡ.

Kim Bất Dịch thầm giật mình, tên nhãi nhép nghèo hèn Tần gia này, ngôn từ trở nên sắc bén như vậy từ lúc nào chứ? Hơn nữa trong nháy mắt khi ánh mắt sắc bén của Tần Vô Song lóe qua, khiến Viện trưởng hắn nhìn không khỏi có chút ớn lạnh, hung mãnh rất giống như một con báo muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng Kim Bất Dịch hắn bất kể thế nào cũng là một Viện trưởng, chuyện lớn nhỏ gì còn chưa gặp qua? Sao có thể bị một gã Võ đồng nhỏ bé hù dọa cho được?

Cố gắng ưỡn thẳng ngực, hắng hắng giọng, miệng hùm gan sứa đưa ra cảnh cáo:

- Tần Vô Song, ta biết ngươi chọn lựa ở lại Võ Đồng Viện, khẳng định là muốn gây rối chuyện gì đấy. Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu ngươi lại gây ra rắc rối gì, ta nhất định sẽ theo lệ mà làm với ngươi. Ở phạm vi thế lực cá nhân ở Võ Đồng Viện, Viện trưởng ta vẫn là người có quyền lực này!

Kim Bất Dịch nhìn qua có chút xấu hổ quá hóa khùng.

- Ta quay về Võ Đồng Viện, không phải đều là lão nhân gia ngài mời sao? Không biết Viện trưởng đại nhân ngài định làm gì ta?

Tần Vô Song cười hắc hắc hỏi.

- Ta… ta khai trừ ngươi, ta đuổi ngươi ra khỏi cửa!

Kim Bất Dịch tựa hồ gào thét lên.

Tần Vô Song gật đầu, mỉm cười nhìn chăm chú Kim Bất Dịch một hồi lâu, mặc ý cười ra tiếng, trêu tức nói:

- Viện trưởng đại nhân, một lòng trung nghĩa này của ngài, ta cuối cùng đã lĩnh giáo rồi. Lời của ngài ta đều nhớ kỹ, cáo từ!

Đè xuống sự tức giận tràn đầy trong bụng, Tần Vô Song từ phòng Viện trưởng đi ra. Hắn tựa hồ không kìm được muốn đấm vào mũi của Kim Bất Dịch một đấm.

- Thế giới này, đấu đá giữa người với người, thật đúng là trực tiếp.

Đi tới ngoài sân, ngửa mặt lên trời thở ra sự khó chịu trong lồng ngực, thì thào tự nói.

Khai trừ ta, muốn đuổi ta ra khỏi cửa?

Tần Vô Song cười khổ lắc đầu, Võ Đồng Viện hèn mọn này thật sự tưởng rằng ta rất yêu thích ở lại nơi này sao? Thật sự tưởng rằng mỗi ngày dây dưa cùng với một đám tiểu hài tử xấu xa là một chuyện rất thú vị sao?

"Biểu diễn đặc sắc" của Kim Bất Dịch, càng làm kiên định thêm chủ ý trước đó của Tần Vô Song.

Trong thế giới này, làm người quá nhún nhường không phải là chuyện tốt.

Nếu nhún nhường chỉ có thể đổi lấy sự lăng nhục vô tận, đấu đá hết lần này đến lần khác, còn có lý do gì để tiếp tục nhún nhường chứ?

Ai muốn tát vào mặt của ngươi, thì phải phế bỏ cả cánh tay mang ngón tay đó của hắn.

Kiếp trước, Võ Ngân Hà chính là làm như vậy.

Tới thế giới mới, thế giới càng thêm phức tạp, càng thêm điên cuồng, có lý do gì không làm như vậy?

Tần Vô Song ngửa đầu nhìn bầu trời tối tăm, trong nháy mắt có một chủ ý, hắn quyết định để cục diện nặng nề của quận La Giang, tăng thêm mấy phần náo nhiệt.

Đêm nay, Tần Vô Song ở ngoài tu luyện về muộn, không muốn quấy nhiễu giấc mộng của người khác, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, thi triển thân pháp, yên lặng đi xuyên qua hành lanh, vừa định rẽ ngoặt, đột nhiên thoáng thấy ở góc tường cao cao cách đó hơn mười mấy thước bên trái có hai luồng thân ảnh chợt lóe lên rồi tắt.

Thấy hai luồng thân ảnh đó, rõ ràng là leo qua bức tường đối diện.

Tần Vô Song đương nhiên không thể không biết, tường vây đối diện này che chắn nơi ở của nữ sinh. Thiên kim tiểu thư của các nhà quý tộc tới từ quận La Giang, đồng dạng cũng đào tạo chuyên sâu ở Võ Đồng Viện này.

Hai luồng thân ảnh, rõ ràng là nam sinh của Võ Đồng Viện. Quá nửa đêm còn trèo sang bên ký túc xá nữ sinh làm gì? Có thể có mánh khóe tốt gì chứ?

Kiếp trước của Tần Vô Song có ba cái hận, cái hận đầu tiên là sâu mọt hại nước hại dân, cái hận thứ hai là quân bán nước ăn lương ở một nơi lại ngầm đi làm ở nơi khác, cái hận thứ ba là bọn giặc hái hoa, hãm hại phụ nữ con gái nhà lương thiện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tới kiếp này, cảm giác tinh thần trọng nghĩa của hắn không tràn lan, nhưng nguyên tắc căn bản vẫn có. Nhìn thấy tình huống như vậy, không kìm được muốn đi xem kết cục.

Bước chân nhẹ lướt, đã tới dưới góc tường, trốn ở góc tường bị che khuất, dựa vào tường nghe trộm một trận. Tần Vô Song không vội đi làm sứ giả hộ hoa gì đó.

Ai biết phía bên kia của tường vây không có một cái bẫy đang chờ hắn chui vào?

Lắng nghe chốc lát, liền có hai tiếng bước chân nhỏ xíu nhanh chóng từ xa xa truyền rất nhanh đến, hiển nhiên là hai người vừa rồi quay trở về.

- Ngươi lấy được cái gì?

- Hắc hắc, hôm nay thu hoạch không nhỏ, lấy được bốn thứ, còn ngươi thì sao?

- Ta lấy được sáu món, hắc hắc, ta xem cái yếm hồng phấn này, chà chà, thật có chút tình cảm. Không biết là của giò lợn lẳng lơ nào mặc?

Hai luồng thân ảnh trèo lên tường cao hơn, trong nháy mắt đã leo trở lại. Nhảy qua tường, mục tiêu của hai người rất rõ ràng, xuyên qua hành lang, chạy thẳng tới chỗ ký túc xá của Tần Vô Song.

Tần Vô Song mơ hồ ý thức được gì đó, vội vàng bám đuôi theo.

Hai người đó rất nhanh đã tới trước cửa ký túc xá của Tần Vô Song, tay khẽ vung lên, rõ ràng còn có chìa khóa ký túc xá của Tần Vô Song, ung dung mở ra, chui vào bên trong.

- Hắc hắc, tiểu tử này đêm khuya như vậy cũng không biết đi đâu lêu lổng rồi, quả nhiên không ở đây. Giấu ở đâu tương đối thỏa đáng được?

- Đương nhiên là càng bí mật càng tốt, diễn kịch, lúc nào cũng phải làm chân thực một chút.

- Hắc hắc, vẫn là Hứa thiếu gia có biện pháp. Lần này chúng ta giúp hắn làm thỏa đáng chuyện này, chuyện ta theo đuổi nàng Đỗ Thu Nhân, Hứa thiếu gia sẽ lôi kéo huynh đệ một tay chứ?

- Ngươi bớt ở đó mà mê gái đi, đem đồ giấu xong thì nhanh nhanh rời đi. Vạn nhất tiểu tử đó quay về, thì màn kịch này sẽ hỏng mất.

Hứa thiếu gia? Trong đầu Tần Vô Song lập tức hiện lên hình tượng của một gã thiếu niên Võ đồng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, quả nhiên là con cháu của hào môn Hứa gia, con út Hứa Đình của Tộc trưởng Hứa gia, là nhất bá nổi tiếng của Võ Đồng Viện quận La Giang.

Kết hợp với lần trước Cẩu Thánh cùng với Hứa Tứ Hải đến Tần gia hắn thuyết khách, Tần Vô Song đã có kết luận sơ bộ, lại liên tưởng đến trận quyết đấu ban đầu với Trương Hiển, sau lưng chín phần cũng có nhân tố Hứa Đình quấy phá.

Nhìn hai bóng người rời khỏi, tâm niệm của Tần Vô Song khẽ động, trong đầu đột nhiên có kế sách.

Bộ dạng âu lo quay lại trong phòng, tìm ra một đống "tang vật", túm trên tay, lại khóa cửa một lần nữa, giống như u linh biến mất vào hư không.

Hứa Đình ngươi thích chơi trò nham hiểm sao? Vậy ca ca sẽ cùng chơi trò nham hiểm với ngươi!