Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 3 Chương 10

“Tiên trưởng, chính là ở đây.”

Đám người vây quanh bên cửa gỗ và cầu thang tách nhau ra.

Canh Lục dẫn một gã đạo sĩ tuổi trẻ tới trước hang nhà của Canh Nhị.

Đoàn người vây xung quanh thấy đạo sĩ phái Thanh Vân xuất hiện, cả đám sắc mặt kỳ quái. Khó mà phân biệt nổi đó là vui vẻ hay căm hận.

Canh Lục nhìn quét qua đám người một lượt. Ngoại trừ mấy người thân tín vây quanh nghênh đón, rất nhiều người đụng phải ánh mắt hắn thì lập tức lảng tránh.

Liên hợp với tàn dư của Thập đại hung ma, lập kế giết chết Đinh lão đại, sát nhập tất cả thế lực trong Hắc ngục, tất cả những điều này đều xảy ra trong thời gian 39 ngày ngắn ngủi. Thủ đoạn Canh Lục dùng tuyệt đối mạnh mẽ, cứng rắn viết lại tên ‘Lệ quỷ’ một lần nữa. Có thể nói, 39 ngày qua, Lệ quỷ Canh Lục đã dùng máu tươi và sinh mệnh để củng cố ngai vàng quyền lực của hắn.

Mọi người sợ hắn hận hắn, nhưng lại phải nhìn sắc mặt hắn, nghe phân phó của hắn.

Canh Lục nhìn những người này, lòng thầm cười nhạt, hắn biết mình có thể khống chế đám người này, chủ yếu là do lương thực! Chỉ cần hắn có thể nắm giữ toàn bộ lương thực thu chi trong mỏ, hắn có thể nắm giữ hơn ba trăm nô lệ còn lại trong mỏ.

Nhưng hôm nay, lương thực trên tay hắn cũng không nhiều, hơn ba trăm con người, dù mỗi người mỗi ngày chỉ ăn hai lạng, cũng không chống chọi được qua mười ngày.

Cũng may! Cũng may hắn đập nổi dìm thuyền, chủ động liên hệ với người bên trên. Hắn không ngại sắm vai một con chó cúi đầu nghe lời trước mặt ngục tốt, chỉ cần hắn có thể sống sót, sớm muộn cũng có ngày hắn bắt toàn bộ người làm hắn nhục nhã phải trả cái giá thật đắt.

Các đạo sĩ phái Thanh Vân tới, lương thực sau này cuối cùng cũng có hy vọng. Canh Lục tin chắc quan viên Lãng quốc và đạo sĩ phái Thanh Vân đều không hy vọng nô lệ mỏ chết sạch.

Dù họ có thể bồi dưỡng ra một nhóm nô lệ khác, nhưng mỏ than này đã khai thác năm mươi năm rồi, tình huống trong mỏ phức tạp, đến ngay cả hắn cũng không dám nói biết hết. Người mới dù sao cũng không bằng người có kinh nghiệm, nếu họ chết hết, sản lượng than trong mỏ than này chắc chắn sẽ giảm đáng kể. Mà Lãng quốc đang chiến tranh với nước khác chắc chắn không hy vọng nơi hậu phương xảy ra vấn đề.

Canh Lục đang tự đánh cược, cược người bên trên muốn họ chết mấy phần. Ngày thứ ba mươi phong hầm, lúc trong hầm còn lại bốn trăm người, hắn báo lên trên tin tức thần phục. Qủa nhiên, không ngoài sở liệu, ngày thứ ba mươi hai phong hầm, hắn đã nhận được hồi âm: giao ra Tân 279, còn có Canh Nhị và Kỷ 14 dẫn tới bạo động.

Toi rồi!

Canh Nhị ló đầu, may mà y lượn qua coi cái.

Y đã nói vừa rồi sao trong lòng lại thấy bất an thế, dưới chân cũng tự nhiên lượn qua đằng trước xem. Cảm ơn ông trời, để dự cảm đối với tai nạn của y vẫn mạnh như vậy.

Tiểu đạo sĩ này không phải là đạo sĩ tuổi trẻ lần trước tới kia sao? Gọi gì nhỉ?

Lần này trong tay Minh Linh Tử xuất hiện một cây phất trần, vẫn là bộ mặt cao ngạo và lạnh lùng, nhìn đám nô lệ mỏ quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, cả người tản ra mùi tanh tươi với vẻ chán ghét không hề che giấu.

Theo ý của hắn, hắn mong tất cả những người này đều đổi hết, đổi sang nhóm mới vào một lần nữa. Chẳng qua là vài tên tội phạm mà thôi, dù có đổi hết thì sao nào.

Sư huynh Minh Thắng Tử nói không nên tạo thêm sát nghiệt để lại nghiệt duyên, nhưng những người này sao có thể được cho là người?

“Đây là chỗ Canh Nhị dẫn tới bạo loạn kia ở?”

“Vâng.” Canh Lục kính cẩn trả lời.

“Ra mắt Canh Lục gia, tiên trưởng.” Nô lệ trung niên coi như khỏe mạnh, canh giữ ngoài cửa gỗ khom lưng tiến tới, đang định nói gì đó.

Minh Linh Tử vung phất trần lên, nô lệ trung niên nện lên cửa gỗ ‘bịch’ một cái, lập tức người liền trượt thẳng xuống.

Minh Linh Tử nhìn than đá chồng chất ngoài cửa, còn có nô lệ mỏ tản mát ra mùi tanh tưởi, cau mày cố nhịn.

Canh Lục thấy hắn không hài lòng, lập tức sai người giữ cửa khiêng hết những thứ trước cửa đi, bao gồm cả tên nô lệ trung niên không biết sống hay chết kia.

“Tân 279 cũng ở bên trong?”

Canh Lục nghĩ tới báo cáo mấy hôm trước của Mậu 98, mà năm ngày trôi qua rồi, toàn bộ đám người phái đi bắt Tân 279 hư hư thực thực đến giờ còn chưa về, trong đó còn bao gồm Đinh 200 trong Thập đại hung ma.

Suy nghĩ một chút, Canh Lục quyết định tạm thời giấu diếm việc này. Cá tính của vị đạo trưởng này rõ ràng không thấy hòa ái dễ gần gì rồi, hắn cũng không muốn thêm chuyện vào lúc này. Bất kể thế nào, hắn tin chỉ cần vị đạo trưởng này ở đây, Canh Nhị và Tân 279 và cả Kỷ 14, chắc chắn một người cũng không chạy thoát được.

“Vâng. Kỷ 14 giúp họ cũng ở đây.”

“Ngươi nói ngươi tên Canh Nhị có năng lực tiên đoán và đọc tâm?”

“Vâng.” Canh Lục không giấu diếm, không ít người trong mỏ đều biết chuyện Canh Nhị, dù hắn muốn giấu cũng không được. Hiện tại chỉ có thể khẩn cầu ông trời phù hộ Canh Nhị không chết trên tay vị đạo gia này. Nhưng mà, khi đó Canh Nhị có thể nói dối hay không? Thực ra y căn bản không biết khi nào thì mọi người có thể thoát khốn? Nếu như là như thế…

Canh Lục nghĩ, hắn nhất định sẽ để lại một bát tô lớn nhất cho Canh Nhị.

Canh Nhị rất tự tin với trận pháp dùng máu tươi của mình vẽ thành.

Nhưng mà! Còn nơi khác thì sao?

Tiểu đạo sĩ này có thể tới lui hầm mỏ như không, chứng tỏ ít nhất có tu vi cấp 3 Ngưng Khí Kỳ. Y chỉ có cấp 2, dù thêm chút thủ đoạn, cũng chắc chắc là đối thủ của hắn.

Không được, không thể cứng đối cứng. Thôi chạy đi!

Kỷ 14 nhìn cái đầu ló ra từ dưới bàn đá, hỏi: “Không phải ngươi đi tìm Truyền Sơn sao? Tìm được chưa?”

“Việc này đợi lát nữa nói với ngươi. Chúng ta phải dọn nhà rồi, nhanh lên nhanh lên!”

“Bên ngoài có ai tới?” Kỷ 14 tỉnh ngủ nói.

“Tiểu đạo sĩ không tuân thủ quy tắc.”

“?” Kỷ 14 phát hiện mình càng ngày càng không hiểu lời Canh Nhị.

“Đừng hỏi nữa. Sau này ngươi sẽ biết. Có thể đi không?”

“Không thể.”

“Vậy ta khiêng…”

“Không được khiêng, cõng đi.” Kỷ 14 nghĩ tới hình dạng Truyền Sơn bị cõng trước đó, vội vã ngăn lại.

Canh Nhị mặc kệ cõng hay khiêng, ba chân bốn cẳng vơ vét toàn bộ mọi thứ trong phòng vào lòng.

“Bịch!” Cửa gỗ rung một chút.

Tốc độ trên tay Canh Nhị nhanh hơn, lương thực, vại nước, chăn, nồi, chậu, bát, đũa… Đến ngay cả lò than cũng bị y nhét vào.

Kỷ 14 ngồi một bên không giúp được gì nhìn mà dụi mắt mãi. Đây là yêu pháp gì? Mấy thứ kia nhét vào đâu rồi?

“Ầm ầm!” Cửa gỗ rung kịch liệt. Vách tường bên cạnh cửa theo nhịp cửa rung, đổ bụi đất rào rào xuống đất.

“Chờ một lát đi chờ một lát đi, còn có đồ chưa dọn xong.” Canh Nhị dở hơi liên tục nhắc, cơ thể lại chạy như bay trong phòng, thoáng cái đã thành một cái bóng vụt qua vụt lại.

Kỷ 14 thấy bóng dáng Canh Nhị lát thì đầu đông, lát thì chạy qua đầu tây, nháy mắt, y lại xuất hiện ở phía nam.

Canh Nhị ơi Canh Nhị, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngươi lợi hại như vậy, vì sao lại vào đây? Vì sao lại không chạy trốn? Kỷ 14 nhìn Canh Nhị, trong mắt bốc lên ngọn lửa nóng cháy như nhìn thấy một con lợn sữa quay hảo hạng.

“Đùng! Rầm.” Tường bắt đầu đổ bụi đất hàng loạt. Xem ra cánh cửa không chống chọi được bao lâu nữa.

Một Canh Nhị lề mà lề mề ngày xưa, giờ nhanh chóng thu dọn tất cả, cuộn cái chăn trên người Kỷ 14 lại, nhanh chóng cuộn tròn nhét vào trong ngực. Dù sao tất cả mọi người đều quen thuộc cả rồi, giấu tới giấu lui cũng mệt hơi, vẫn như thế này cho tiện.

“Bắt đầu! Chúng ta đi ngay đây.” Canh Nhị ngồi xổm xuống bên cạnh Kỷ 14.

Kỷ 14 hít sâu một hơi, dứng dậy ôm lấy cổ Canh Nhị.

“Chỉ có chút thủ đoạn ấy mà còn muốn ngăn trở đạo gia? Ta coi các ngươi có thể trốn tới khi nào.

Theo tiếng gầm của Minh Linh Tử, công kích mạnh liên tiếp nện lên tường đất.

Các nô lệ mỏ xem náo nhiệt xung quanh đều chạy trốn, liều mạng né tránh tảng đất bắn ra.

Minh Linh Tử căn bản không quan tâm tới tính mệnh của những nô lệ mỏ đó, làm sao nghĩ tới việc che chắn cho họ.

Canh Lục phản ứng nhanh, từ lúc Minh Linh Tử ra tay là đã trốn tới khu vực an toàn.

Công kích hết lần này tới lần khác làm tường đất đã được trận pháp phòng hộ cũng không thể nào chống đỡ nổi nữa, đổ ‘ầm ầm’ xuống.

Bụi đất lững lờ, khói mù khắp nơi.

Minh Linh Tử ghét bỏ vung phất trần lên phẩy, toàn bộ bụi bặm ngưng tụ lại thành một quả cầu treo giữa không trung.

Canh Lục thấy căn phòng vẫn không công kích được giờ đã lộ ra chân diện mục, cũng đi ra từ chỗ góc.

Trong phòng rỗng tuếch.

Đừng nói tới người, ngay cả nồi niêu xoang chảo cũng không thấy cái nào.

Sắc mặt Minh Linh Tử cực kỳ khó coi.

Canh Lục thầm kêu không ổn.

“Không phải ngươi thề thốt nói, người ở bên trong sao?”

Canh Lục im lặng nhìn chằm chằm gian nhà trống không vắng vẻ, hoàn toàn không giống có người ở.

Ngươi nói dù dọn nhà ngươi cũng không thể dọn đến trống rỗng thế chứ? Đến ngay cả bàn đá ghế đá phòng nào cũng có cũng không thấy nữa.

Canh Nhị cõng Kỷ 14 chạy như bay trong lòng đất.

Kỷ 14 chỉ cảm thấy mùi đất tràn ngập chóp mũi, bên tai là tiếng bùn đất rào rào, sùm sụp. Con mắt không dùng ở đây được, khắp nơi đều là một mảng đen kịt, cũng không biết hoàn cảnh xung quanh rốt cục thế nào.

Kỷ 14 nghi vấn đầy mình cũng không dám hỏi ngay, hắn lo yêu đạo phái Thanh Vân sẽ nghe thấy tiếng đuổi theo.

Thân thể thả lỏng, giống như là có thứ gì đó đè nén dần biến mất. Kỷ 14 cảm giác bản thân đi tới một không gian khá trống trải.

Canh Nhị đi vài bước, ngồi xổm người xuống buông Kỷ 14 ra, đỡ hắn nằm xuống.

Kỷ 14 cảm giác dưới thân mình là một bãi đá cứng rắn.

Ánh lửa tỏa ra, Canh Nhị châm một ngọn đèn mỏ. Ngọn đèn yếu ớt soi sáng không gian này, làm Kỷ 14 đi ra từ bóng tối bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Đây là một sơn động bốn phía đều là nham thạch. Sơn động không lớn, bề sâu chừng mười lăm thước, rộng và cao chừng mươi thước, kích cỡ không khác lắm với cái hang cũ.

“Nơi này là?” Kỷ 14 cúi đầu nhìn dưới thân, quả nhiên là một bãi đá san bằng.

“Chỗ sâu nhất hầm mỏ. Trong lúc vô tình ta đào vào, người phái Thanh Vân muốn tìm cũng phải tốn chút thời gian. Ở đây trước, ta phải làm chút bố trí.” Kỷ 14 thân mang trọng thương, La Truyền Sơn thì đang ‘tỉnh ngộ’, Canh Nhị chợt cảm thấy trọng trách trên vai trọng đại, xoa tay bắt đầu công việc.

“Ngươi muốn làm thế nào?” Không hiểu sao, Kỷ 14 cảm thấy hơi lo. Tên Canh Nhị này thoạt trông không giống người gánh vác được việc…

Canh Nhị lấy chăn từ trong ngực ra, nghiêm túc nói: “Đầu tiên trải đệm cho ngươi, nếu ngươi cứ ngủ như vậy cả tối, sáng dậy chắc chắn đau chết.”

Được rồi, Kỷ 14 thừa nhận điều đó quả là khá quan trọng.

Tiếp đó, Canh Nhị lại lấy một lò than phôi bùn từ trong ngực ra, “Thứ hai, chúng ta phải nhóm lửa làm cơm, tục ngữ nói rất hay: hoàng đế không phái binh đói.”

Kỷ 14 vẫn bình tĩnh như trước. Canh Nhị nghĩ như vậy cũng không tồi, muốn sống sót, ăn uống ngủ nghỉ đều là chuyện quan trọng cần giải quyết.

“Thứ ba,” Lần này Canh Nhị lấy từ trong lòng ra hai viên linh thạch, tiếc rẻ nhìn chúng, nói: “Trong động này ta vẽ trận pháp phòng thủ, hiện giờ chúng ta phải khởi động nó.

“Đây là linh thạch?”

“Ừ.” Canh Nhị vuốt ve linh thạch, lòng đau vạn phần. “Đối phương ít nhất là cấp 3 Ngưng Khí Kỳ, muốn phòng ngự hắn, phải dùng linh thạch trên trung phẩm, hơn nữa ít nhất phải bốn viên.” Bảy năm qua, ta tổng cộng mới góp nhặt được mấy viên linh thạch trung phẩm, giờ thì hay rồi, lúc này mới được vài ngày đã mất hơn nửa, còn không phải dùng cho mình tu luyện nữa chứ. Hu hu!

Kỷ 14 thấy nhưng không lạ, càng không hỏi Canh Nhị vì sao có linh thạch nhưng không giao ra đổi tự do.

Khởi động trận pháp, dàn xếp xong xuôi Kỷ 14, lại ăn một bữa cháo hoa nửa loãng nửa khô, Canh Nhị nói muốn ra ngoài bố trí một phen, thế là rời khỏi sơn động đi vào bóng tối.

Kỷ 14 nắm chặt đại đao của ngục tốt vẫn chưa buông ra, ép buộc mình phải mau chóng tiến vào giấc ngủ để khôi phục thể lực. Kỷ 14 hắn từ trước tới giờ cũng không muốn trở thành gánh nặng của ai, hôm nay nợ người, tương lai hắn nhất định phải trả!

Canh Nhị giống như một chú chuột bận rộn, chui tới chui lui trong hầm mỏ sâu thẳm tối tăm phức tạp, trước tiên đi xem tình huống tên đã ‘tỉnh ngộ’ kia, ừm, vẫn còn đứng đó, dáng dấp như muốn đứng sánh cùng thiên địa.

Quen thói càm ràm mấy câu bên tai tên kia, rồi lại xoay người chuồn đến đại sảnh. Hây! Cừ thật. Mấy trăm ngục tốt hung thần ác sát như chúng sao vây trăng, theo sau đạo sĩ phái Thanh Vân. Trước mặt đạo sĩ có một đoàn nô lệ mỏ quần áo tả tơi. Canh Lục và mấy thân tín của hắn quỳ gối ở trên đầu, mấy nữ tử quỳ đằng sau.

“Ngươi, còn cả ngươi nữa, mỗi người mang năm mươi người đi lục soát! Mang tất cả nô lệ tìm được tới đây. Không chịu tới, giết chết ngay tại chỗ!” Một gã ngục tốt nhìn như người đứng đầu sau khi được Minh Linh Tử đồng ý, mệnh lệnh cho thuộc hạ.

“Vâng.” Hai tên thuộc hạ thoát khỏi đội ngũ, mỗi tên mang theo năm mươi ngục tốt bắt đầu tìm tòi trên từng bậc thang.

“Hai người các ngươi, mỗi người mang hai mươi người, bắt hết các nô lệ quỳ bên kia lại! Còng hết mấy tên dẫn đầu lại.”

“Vâng.”

Canh Nhị nhìn về phía Canh Lục, đã thấy đầu Canh Lục hơi giần giật, lập tức liền nằm xuống dưới, không hề có bất luận động tác gì.

Canh Nhị cảm thấy khoảng cách của mình căn bản không nhìn thấu người này. Lẽ nào hắn không sợ hắn bị xử tử sao?

Nô lệ mỏ trong đại sảnh thấy Canh Lục cùng mấy đầu mục cũng không nhúc nhích, liền không chống lại, ngoan ngoãn để các ngục tốt trói gô tay chân thành một đống. Mấy phụ nhận cũng nhận đãi ngộ như thế.

“Đạo gia ta phải làm phép ở đây, các ngươi canh giữ ở dưới đài, không được kinh động bản đạo gia. Có nghe rõ chưa?” Sắc mặt Minh Linh Tử âm trầm nói.

“Vâng.” Ngục tốt dẫn đầu vội nhận mệnh.

Canh Nhị thầm kêu một tiếng không ổn! Đạo sĩ phái Thanh Vân này xem ra là muốn triển khai loại pháp thuật na ná Thần Sưu Thuật của Sưu Linh Đại Pháp. Loại thuật pháp này cực kỳ hao tổn công lực, không phải tu giả trên Nguyên Anh Kỳ cũng không dám thử.

Canh Nhị không cảm thấy tiểu đạo sĩ này có tu vi cao như thế, có lẽ đối phương có pháp bảo trưởng bối ban tặng tìm giúp?

Làm sao bây giờ? Tuy y đã vẽ thêm cho Truyền Sơn một trận pháp ẩn tung tích và ma khí ở nơi tu ma, nếu tu vi của hắn thâm hậu hơn y tưởng tượng, nếu pháp bảo của hắn uy lực lớn hơn y suy đoán, vậy họ sẽ xui xẻo rồi!

Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy.

Canh Nhị gấp đến độ xoay vù vù, không tự chủ được lại chạy về bên cạnh Truyền Sơn.

“Này, ngươi chuẩn bị lúc nào thì ra? Ngươi đã đứng đây cả ngày rồi.”

Nam tử cao to nhắm hai mắt lẳng lặng đứng thẳng.

“Có ai ngủ đứng như ngươi sao? Cũng không phải ngựa.” Canh Nhị bất mãn nói thầm.

“Này, ngươi chính là tu ma, để bọn hắn phát hiện ma khí của ngươi, đến lúc đó các đạo sĩ phái Thanh Vân sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.”

“Ai, sao lúc đó ta lại chọn tinh cầu này để tiến hành tu hành chứ? Một bước sa chân ngàn bước hận, ta cũng không muốn ở chỗ này nghỉ ngơi cả ngàn năm. Ta vất vả tu luyện ra thân thể là để làm gì? Còn không phải muốn đi khắp nơi thăm thú? Họ La kia, nếu hiện tại ngươi mở mắt nói cho ta biết cách tránh thoát kiếp nạn lần này, ta liền nói cho ngươi biết phương pháp tu ma chính xác.”

“Cái gì gọi là phương pháp tu ma chính xác?”

“Phương pháp tu ma chính xác chính là… Ngươi tỉnh?”

“Nếu như ngươi cũng quen một quỷ lải nhải tên Canh Nhị, ngươi cũng sẽ tỉnh.” Truyền Sơn chưa mở mắt đã duỗi thắt lưng trước.

Một đợt tiếng xương cốt vang lên răng rắc, nam nhân thoải mái rên rỉ một tiếng.

Canh Nhị ngẩn người, không biết có phải y hoa mắt không, sao y lại cảm thấy nam nhân đối diện cao thêm chút nhỉ?

“Người của phái Thanh Vân đến?” Nam nhân từ từ mở hai mắt. Hắn tưởng đã qua thật lâu thật lâu, nhưng nghe Canh Nhị nói thực ra mới qua có một ngày?

“Sao ngươi biết?” Canh Nhị hiếu kỳ nhìn mắt hắn, hình như y thấy được… tối tăm từ trong con ngươi người này? Canh Nhị hung hăng vỗ mặt mình, tỉnh lại đi. Mắt của tên này chắc chắn có vấn đề!

“Không phải ngươi nói cho ta biết sao?”

“Ngươi có thể nghe?”

“Ừ.” Truyền Sơn hiểu ra tất cả những điều vừa thấy trong đầu, cái loại cảm giác này thực sự rất thần kỳ, hắn thấy một nữ nhân trải qua quá trình đau bụng sinh, sinh ra một đứa trẻ đỏ hỏn, đứa trẻ mới sinh này chính là Trách Yểm sau này.

Hắn thấy Trách Yểm từ một đứa trẻ con trọ trọe học tiếng dần lớn lên, hài tử này dường như trời sinh là một ác ma, hắn sống trong vương thất đấu đá nhau mà như cá gặp nước, bao nhiêu huynh đệ tỷ muội bị hắn ta kéo xuống, bao nhiêu trung thần lương tướng bị hãm hại tới chết vì không ủng hộ hắn ta, ngay lúc hắn ta sắp đạt được quyền lực tối cao, hắn bị bệnh nặng, bệnh đến sắp chết.

Cuối cùng, hắn ta biết được một phương pháp kéo dài sinh mệnh từ chỗ tà tu, hắn ta bắt đầu tu ma. Để kéo dài sinh mệnh của mình, để ma công của mình đại thành, không biết hắn đã giết bao nhiêu người.

Trách Yểm ở thế gian tám trăm năm, gần như mang đến đại nạn ngập đầu cho mấy tinh cầu. Mãi đến khi một vị tán tiên Càn Khôn Tử thất kiếp ngứa mắt hành vi của hắn, dùng khốn ma trận vây hắn ta trên một tinh cầu tên Lam Tinh. Còn nơi hắn ta bị nhốt gọi là núi Vân.

Lúc thấy ký ức cảu Trách Yểm, hắn đã từng mê man mình rốt cuộc là ai. Hắn hận Trách Yểm tàn nhẫn và thâm độc, nhưng lại tôn trọng ước ao sự mạnh mẽ muốn làm gì thì làm của Trách Yểm. Loại cảm giác này rất mâu thuẫn, làm hắn cảm giác mình vừa là Trách Yểm lại vừa không phải.

Ngay lúc hắn do dự mình rốt cục là ai, muốn làm ai, hắn nghe thấy từ một nơi xa xôi nào đó có người đang tính sổ với hắn, gì mà năm nào tháng nào ngày nào, thiếu y bao nhiêu viên ma thạch, một ngày nào đó trong tương lai muốn hắn trả gấp bội vân vân và mây mây.

Thanh âm này rất quen tai, hắn gần như không cần mất nhiều thời gian đã nghĩ tới chủ của thanh âm, tên người đó là Canh Nhị.

Nhớ tới Canh Nhị, tự nhiên cũng nghĩ tới bạn bè, người nhà, còn cả trách nhiệm của hắn.

Hắn là La Truyền Sơn, trưởng tử La gia, bị đạo sĩ mù gọi là sao chổi. Hắn có thù, có hận, có oán, nhưng đồng thời hắn cũng có ân chưa báo, có tình yêu chưa nếm, có… đồng bọn muốn trêu đùa.

Hắn không phải Trách Yểm, Trách Yểm chỉ là một người trong sinh mệnh dài dằng dặc của hắn sau này, hắn không phủ nhận ký ức ngàn năm của Trách Yểm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hắn, nhưng hắn chính là hắn, hắn cắn nuốt ký ức của Trách Yểm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải tiếp thu tất cả những ký ức đó. Tựa như ăn uống vậy, cái tốt với cơ thể thì giữ lại, cái không tốt thì bài tiết ra ngoài.

Nghĩ thông suốt rồi, hắn chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, sau đó, hắn lại nhìn thấy tinh cầu này – nơi hắn sinh hoạt, sinh ra, lớn lên, khi thấy vạn vất xuất hiện trên tinh cầu này, khi hắn sắp dò xét được thứ huyền bí thì thanh âm kia lại vang lên từ nơi xa xa, kéo hắn thẳng về hiện thực.

Nhờ quả xương khô giúp đỡ, Truyền Sơn không sinh ra khó chịu gì khi tiếp nhận ký ức ngàn năm của Trách Yểm, trải qua lần tỉnh ngộ này, hắn càng cho rằng mình đã an toàn tiêu hóa, tiếp thu ký ức ngàn năm này. Nhưng ký ức ngàn năm lại sao có thể để hắn đơn giản tiêu hóa, tiếp thu như vậy? Truyền Sơn tự cho rằng mình đã được một món hời lớn, tự cho là đã nắm giữ quyền chủ động, lại không biết đã chôn xuống một đại tai họa ngầm cho sau này.

“Ngươi đã luyện tới cấp Luyện Khí Kỳ?” Canh Nhị ngưng thần quan sát một hồi, đột nhiên nói.

Truyền Sơn nghe vậy cảm giác một chút, “Hình như thế.” Trong thức hải của hắn cũng có chút thay đổi.

“Qúa nhanh rồi.”

“Nhanh không tốt sao?” Hắn còn ngại tiến độ hiện tại quá chậm, nếu có thể, hắn hận không thể một tối tu thẳng lên Kim Đan Kỳ.

“Không tốt. Tu vi quá nhanh, cảnh giới sẽ bất ổn, hơn nữa ngươi…” Canh Nhị lượn hai vòng quanh hắn, nghi hoặc nói: “Có phải ngươi ăn thứ gì không tốt không? Ta cảm thấy khí tức của ngươi khác với trước đây.” Mùi máu tươi trở nên quá nặng.

Truyền Sơn giống như không nghe thấy, lại duỗi người một cái, “Thập Tứ huynh đâu?”

“Ở nơi an toàn.”

“Người của phái Thanh Vân hiện ở đâu?”

“Ở phòng khách. Còn có các ngục tốt cũng xuống rồi.”

“À.”

“Họ bắt Canh Lục và tất cả các nô lệ mỏ.”

Truyền Sơn suy nghĩ một chút, “Không cần lo lắng. Có lẽ họ muốn kiểm kê nhân số. Sau đó có lẽ họ sẽ khống chế khẩu phần lương thực cấp phát.”

“A?! Vốn đã không đủ ăn, họ còn khống chế?”

Truyền Sơn kiên trì giải thích, nói: “Bên trên đang có chiến tranh, Lãng quốc không phải đại quốc sản lương, họ khống chế khẩu phần lương thực ở đây, đã có thể tiết kiệm một phần lương thực, lại có thể làm các nô lệ ngoại trừ đào mỏ ra thì không còn tinh lực để làm điều gì khác. Có thể nói là một hành động vẹn toàn đôi đường. Đi, chúng ta tới đại sảnh xem.”

“Cái gì? Ngươi muốn tới đại sảnh?” Canh Nhị cả kinh nhảy dựng lên, “Ngươi có biết hiện tại ngươi một thân ma khí, sợ rằng vừa tới gần phòng khách đã bị đạo sĩ phái Thanh Vân phát hiện không. Hiện tại ngươi chẳng qua là cấp hai Luyện Khí Kỳ, người ta là người phái Thanh Vân, muốn bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến. Ngươi không muốn trốn để đối phương không tìm thấy thì thôi, còn dám đến trước mặt người ta? Người ta chính là đạo sĩ chuyên hàng yêu trừ ma đấy!”

“Ta biết.” Truyền Sơn cười rõ kỳ dị. Ngoắc lấy cổ Canh Nhị, tay cũng thuận tiện vói vào trong ngực.

“Ngươi làm gì?” Canh Nhị giận.

Truyền Sơn sờ tới sờ lui, nghi hoặc nói: “Hôm nay sao ngươi không mang cái ăn?”

Canh Nhị duỗi chân đạp hắn.

Truyền Sơn thở dài rút tay ra. Hắn thực sự rất đói.

“Ngươi còn chưa nói vì sao ngươi muốn chạy tới đại sảnh tìm chết?”

“Ai nói ta muốn đi tìm chết?” Truyền Sơn trợn mắt trắng nói: “Ta chỉ là hóa bị động thành chủ động. Các tặc đạo phái Thanh Vân rất lợi hại…. Trong hầm mỏ này còn có một thứ lợi hại hơn.”

“A! Ý ngươi là…?” Canh Nhị mở to hai mắt.

Truyền Sơn nháy mắt mấy cái, làm cả khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt của hắn trở nên tà ác: “Đã từng nghe cái gì gọi là họa tới từ phía đông chưa? Chúng ta đánh không lại hai con cọp, nhưng hai con cọp tranh đấu nhau đến lưỡng bại câu thương thì sao?”

Canh Nhị… bỗng nhiên phát ra tiếng cười “!!!!” quái dị.

Truyền Sơn cười phì, đi qua vỗ mông Canh Nhị, nói: “Huynh đệ, ngươi theo ta đi, ca tuyệt đối không để ngươi bị thiệt.”

Canh Nhị bị đùa giỡn tức dựng lông mày, đấm cho một phát, nói: “Muốn làm ca của ta, đưa cho ta linh thạch trước rồi nói.”

HOÀN QUYỂN 3