Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 3 Chương 9

Trên đường chạy về phía chỗ ở, Truyền Sơn càng chạy càng chậm.

Sau khi tâm tình kích động, hắn bắt đầu nghĩ tới, hình dạng hiện tại của hắn có thể giấu được Canh Nhị và Kỷ 14 bao lâu?

Cái dạng hiện tại của hắn, ai tin hắn là một con người?

Nếu để Canh Nhị biết hắn tu ma, biết hắn biến thành như thế này, biết… họ sẽ cảm thấy thế nào?

Hơn nữa, tình huống hiện tại cũng không ổn định, ý thức còn lưu lại của Trách Yểm cũng không bị hắn tiêu hủy hoàn toàn, vẫn còn đôi chút bị hắn kiềm chế trong thức hải chờ tiêu hóa. Nếu xử lý không thỏa đáng, để ý thức của Trách Yểm chạy mất, vậy thì chẳng còn gì để nói.

Mặt khác, sau khi trở về, hắn có thể giúp đỡ gì cho bọn Canh Nhị? Nếu bản thân hắn cứ tùy tiện xuất hiện, sợ rằng không những không giúp được họ, nói không chừng còn có thể dẫn tới đánh nhau loạn lạc. Dù hắn đã tu ma, nhưng dù sao thời gian cũng chưa lâu, đối phó năm sau người thì không sao, nhưng nếu năm mươi sáu mươi người thì sao? Còn các đạo sĩ lỗ mũi trâu phái Thanh Vân nữa chứ? Hiện giờ hắn chẳng qua mới bước vào cánh cửa tu ma, ngay cả tài bảo vệ bản thân cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa, chỉ dựa vào ba người hắn, Canh Nhị và Kỷ 14, muốn lấy lương thực Canh Lục giấu có phải quá đơn bạc rồi không?

Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh.

Ngẫm lại xem, làm thế nào mới là tốt nhất bây giờ?

Có lẽ hắn nên tìm một chỗ tu luyện cho tốt đã, ít nhất cũng phải nâng cao tu vi đến cấp đầu của Luyện Khí Kỳ, có thể tự bảo vệ mình, khi nào có thể tạo thành lực sát thương nhất định với kẻ địch rồi lại đi tìm bọn Canh Nhị.

Ừm… Nếu ma khí đã đủ độ, để đạt được cấp đầu của Luyện Khí Kỳ chắc cũng không khó. Hắn đã đoạt được toàn bộ thể ngộ và kinh nghiệm của Trách Yểm, chắc chỉ cần khoảng năm đến bảy ngày là có thể đạt thành.

Nếu có khả năng, hắn còn muốn tìm bản thể của Trách Yểm. Theo ký ức của Trách Yểm, ma vật tu đến Phân Thần Kỳ ngoại trừ việc trong thức hải sẽ có một nguyên thần bản thể thì trong đan điền còn có một viên ma đan ẩn chứa toàn bộ năng lượng ma vật nên có.

Đã kế thừa ký ức Trách Yểm, Truyền Sơn không hề cảm thấy hắn có ý xấu với nội đan người ta vất vả tu luyện ra thì có gì không tốt, trái lại, hắn cảm thấy để viên nội đan ấy cứ ở trong tiên trận đúng là một sự lãng phí to lớn.

Truyền Sơn đột nhiên dừng bước lại.

Nô lệ gầy yếu đi đằng sau hắn co rúm người, dán chặt vào vách hầm mỏ không dám nhúc nhích.

Có điều bất thường gì đó. Ma khí dường như trở nên nhạt hơn. Đi trên đường, loại cảm giác này càng ngày càng rõ.

Không, hắn không thể buông tha cái chỗ kia như thế. Hắn không biết chỗ nào có thay đổi, nếu chỗ ấy thực sự là một tụ ma trận, bỏ qua như thế thật là quá đáng tiếc.

Dù sao con đường kia cũng không có ai tới, hắn lại vừa vặn muốn tìm một nơi đáng tin để nâng cao tu vi. Chi bằng cứ ở lại chỗ đó. Hắn còn có thể nhân cơ hội tiêu hóa một phần ký ức của Trách Yểm.

Đúng, cứ làm như thế đi. Dù sao, tạm thời cũng không vội. Quay lại chỗ ấy bố trí đôi chỗ, sau đó lén chuồn về xem bọn Canh Nhị có mạnh khỏe hay không, nếu họ không sao, hắn liền trốn đi tu luyện; nếu họ có chuyện, vậy tùy cơ ứng biến.

Truyền Sơn quay đầu lại nhìn lướt qua tên nô lệ gầy yếu, “Mậu 98, ngươi có muốn theo ta hay không?” Hắn nghĩ xem phải lợi dụng triệt để người này thế nào.

Mậu 98 ngẩn người, lập tức liều mạng gật đầu, cuối cùng quỳ luôn người xuống dập đầu với hắn, “Qủy gia, tiểu nhân nguyện theo ngài, tiểu nhân thật tình muốn theo ngài, tiểu nhân…”

“Tuy theo ta không an toàn, nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Chỉ cần ta có miếng cơm ăn, ngươi sẽ không chết đói.”

Vừa nghe lời này, Mậu 98 càng dập đầu ghê hơn, miệng càng không ngừng thề thốt, biểu thị sẽ toàn tâm toàn ý theo hắn, tuyệt đối không mang lòng phản bội vân vân và mây mây.

Truyền Sơn nghe hắn nói vậy, căn bản không để trong lòng, ngay từ đầu hắn đã không định giữ người này lâu dài, chờ đến khi hắn chiếm trọn lương giấu của Canh Lục, người này muốn đi đâu thì đi, sau này hai người gặp nhau coi như không quen biết. Nói trắng ra, quan hệ giữa hai người là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Mậu 98 dù bây giờ nói có hay, hắn cũng không coi người này là người một nhà. Nếu để người này biết hắn chính là Tân 279, nói không chừng gáy của hắn lại bị đập cho phát nữa.

Còn về phần suy nghĩ hiện tại trong lòng Mậu 98 là gì, ngoại trừ chính hắn cũng không có ai khác biết được.

Truyền Sơn mang theo Mậu 98 trở lại nơi vừa rồi, quả nhiên, một lát sau, hắn đã cảm nhận được ma khí đậm đặc.

Ngược lại với hắn, Mậu 98 càng tới gần chỗ này, người càng run ghê hơn. Hai con mắt tam giác cũng không ngừng quét qua quét lại trên mặt đất. Hai khối thi thể không còn nữa, có phải đã bị ăn rồi không? Hay là…?

“Nghe ngươi nói, lần niêm phong này đã kéo dài ba mươi ngày rồi, Canh Lục và Đinh lão đại kia sẽ không có tâm tư khác ư? Chẳng hạn như nghĩ cách chạy trốn gì đó?” Hít sâu một hơi, Truyền Sơn thoải mái duỗi thắt lưng.

“Ai mà chả muốn chạy, nhưng… không ai có thể chạy được.” Mậu 98 tuyệt vọng nói: “Khoảng thời gian trước, có người đói muốn điên, muốn bò lên đỉnh ra ngoài, kết quả vừa ló đầu ra, đã bị chém văng.”

“Ở trên đỉnh có người trông coi?”

“Phải.”

“Nhiều người không?”

Mậu 98 lắc đầu, ý là hắn cũng không biết.

“Canh Lục hoặc là Đinh lão đại không tổ chức nhân thủ tìm cách đào một con đường ra ngoài?” Đối với điểm ấy, Truyền Sơn vẫn cảm thấy hiếu kỳ. Theo lý thì dù tình huống của hầm mỏ này có nguy hiểm tới đâu, nghiêm phạt tội liên đới có đáng sợ nhường nào, nhưng đã như vậy rồi, dù sao cũng là chết, lẽ nào người dẫn đầu nơi đây không nghĩ tới cách lợi dụng nhiều thủ hạ đào ra một con đường sống ư?

“Chắc quỷ gia cũng hay, bắt đầu từ ngày niêm phong thứ mười, Canh Lục gia và Đinh lão đại đã phái người đào đường sống rồi.”

“Ờ? Họ đào đến đâu rồi?” Tinh thần Truyền Sơn rung lên.

Nghe thấy Truyền Sơn hỏi, nét mặt Mậu 98 rất lạ, không phải khát vọng trốn thoát, mà là vẻ mặt uể oải.

“Qủy gia, ngài không biết, trong hầm mỏ này ‘không sạch sẽ’.”

“Không sạch sẽ?”

Toi rồi! Mậu 98 tưởng là bản thân nói sai, dám nói động phủ không sạch sẽ trước mặt hắn, đây không phải cố ý làm người ta không vui sao?

“Qủy, quỷ gia, tiểu nhân, tiểu nhân…” Đáng thương Mậu 98 sợ đến nỗi giạng hai đùi ra.

“Ngươi nói ở đây sao lại ‘không sạch sẽ’? Ta không trách ngươi.”

“Vâng vâng. Tiểu nhân nói, nói…” Mậu 98 nuốt ngụm nước bọt, lòng sợ run tiếp câu:

“Tiểu nhân không rõ tình huống bên Đinh lão đại cho lắm, nhưng nghe người bên Lệ quỷ Canh Lục gia phái đi đào sinh đạo nói đào mãi đào mãi mà cứ đào đi đào lại, đào mãi không ra được. Bất kể đào từ đâu, đào về phía nào đều không được. Có người nói, Canh Lục gia không mê tín, đi theo đào mấy ngày, kết quả lại đào trở về đường cũ, suýt thì đào trúng nham thạch. Ai cũng nói… Nói đây là gặp phải hiện tượng ‘ma dẫn đường’, nói là người đã từng chết trong mỏ không muốn cho những người khác chạy trốn, muốn để tất cả ở lại chôn cùng.”

Nói xong câu cuối, cơ thể Mậu 98 đã sắp mềm nhũn té trên mặt đất. Nếu nói trước đó hắn ta còn không tin tưởng quỷ thần, nhưng từ lúc tận mắt thấy một vị quỷ gia nửa người nửa ma bò từ dưới đất ra, hơn nữa vị quỷ gia này hiện còn đứng trước mặt hắn ta, hiện giờ, chỉ cần nhìn màn đêm tối tăm xung quanh ngọn đèn mỏ là hắn đã cảm thấy có thứ gì đang theo dõi hắn ta.

“Sợ cái gì? Con người không làm chuyện thẹn với lòng mình, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Hay là ngươi đã làm chuyện trái với lương tâm, sợ người ta tìm tới cửa?” Thấy Mậu 98 sợ thành như thế rồi, Truyền Sơn vẫn trêu hắn ta một câu.

Nào ngờ câu này dọa Mậu 98 đến nỗi hắn ta hét lên một tiếng chói tai, đặt mông phịch xuống đất.

Tuy biết trong mỏ này cơ bản đều là tội phạm, không có mấy ai là người tốt chân chính. Nhưng hắn đã gặp Canh Nhị, gặp Kỷ 14, tự nhiên cũng cho rằng người trong mỏ này chắc còn không ít sinh vật có thể gọi là ‘Người’. Thấy Mậu 98 bị cái gọi là báo ứng dọa thành như vậy, Truyền Sơn chán ghét cau mày.

Hắn không muốn biết người này đã từng làm chuyện gì thẹn lòng, không muốn chút nào. Người này hữu dụng với hắn, chết rồi thì chẳng còn ích lợi gì nữa.

“Khụ, ngươi sợ cái gì? Có ta ở đây, ai có thể làm ngươi bị thương?”

Mậu 98 suy yếu nhìn về phía hắn.

“Đứng lên. Qủy sợ người ác, ngươi thế này sao có thể sống được đến lúc rời khỏi đây?”

“Qủy gia, ý ngài… Tiểu nhân còn có cơ hội sống rời khỏi Hắc ngục này?”

“Trên đời này chuyện gì cũng đều có thể.” Tuy Truyền Sơn chán ghét người này, nhưng không muốn hứa bừa lừa dối hắn ta. Chỉ nói một câu ba phải thế nào cũng được, cho hắn ta ham muốn. Nhưng nếu người này có thể giúp hắn tới được chỗ Canh Lục giấu lương, còn hắn và bọn Canh Nhị có thể thuận lợi thoát khỏi Hắc ngục này, hắn cũng không ngại cho thêm một người đi cùng. Còn về phần người nọ có thể sống được như một con người ở bên ngoài không thì đó là vấn đề của hắn ta. Hắn chẳng qua cho một người cơ hội sống xuất phát từ quy luật công bằng mà thôi.

“Mậu 98, ta có chuyện muốn ngươi làm thay ta.”

Tuy rằng không đạt được hứa hẹn chuẩn xác, nhưng cơ thể xụi lơ của Mậu 98 như là đột nhiên được thêm sinh khí, tự coi lời Truyền Sơn nói hiểu thành giúp hắn làm việc, hắn liền mang ngươi rời khỏi Hắc ngục này. Vì vậy cả người rung lên, trở mình bò dậy nhanh chóng nói: “Qủy gia ngài có gì phân phó, tiểu nhân chuyện gì cũng nguyện làm, tiểu nhân xin thề..”

“Khỏi cần thề.” Truyền Sơn nhìn hắn, mỉm cười vô cùng hòa ái, nói: “Hiện tại ngươi ở lại bên cạnh ta cũng không có tác dụng gì.”

Vừa nghe lời này, Mậu 98 lại sợ đến mềm nhũn chân quỳ rạp xuống đất, quỳ xuống là liều mạng dập đầu cầu xin Truyền Sơn: “Qủy gia, đừng giết tiểu nhân. Tiểu nhân cái gì cũng làm, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, van cầu ngài đừng giết tiểu nhân, tiểu nhân… Hu hu…”

“Ngươi về bên Canh Lục trước, nếu có ai hỏi một người khác và khối thi thể kia đâu, ngươi cứ nói đã bị người bên Đinh lão đại cướp rồi, ngươi vất vả lắm mới chạy về được.”

“Qủy gia, ý ngài là…”

“Giúp ta coi chừng hành động của Canh Lục, còn cả vị trí kho lương. Không lâu sau ta sẽ đi tìm ngươi.”

“Nhưng mà, nhưng mà… Người chạy thoát kia sau khi trở về nhất định sẽ bẩm báo thật với Canh Lục gia, hơn nữa Canh Lục gia lợi hại như vậy, hắn ta nhất định phát hiện ra tiểu nhân nói dối, còn có ý…”

“Ta mặc kệ ngươi ăn nói với Canh Lục thế nào, ta chỉ hỏi ngươi có làm hay không?” Truyền Sơn mỉm cười hỏi.

Dáng cười này rất hòa ái, thậm chí thoạt nhìn rất anh tuấn mê người, nhưng, cặp mắt đỏ đậm, cứ nhìn chăm chăm vào Mậu 98 lại làm hòa ái biến thành uy hiếp.

Truyền Sơn nhìn theo bóng lưng Mậu 98 run rẩy đi xa. Khóe miệng vẫn nhếch lên một độ cong rất lạ, khiến người ta sợ hãi. Nét mặt ấy thoạt trông thậm chí còn không giống với hắn trước kia.

Thầm theo sau Mậu 98 một đoạn đường, Truyền Sơn len lén mò về cửa nhà, mai phục gần đó hồi lâu, nhưng đáng ghét cái là người trông coi bên cửa gỗ vẫn không ngơi, làm hắn không tìm được cơ hội nhìn lén bọn Canh Nhị.

Người trông ngoài cửa thi thoảng lại gào, chửi rủa vào bên trong, còn có người chất đống than đá tại cửa, châm lửa thiêu cửa gỗ luôn.

Nhìn lâu, Truyền Sơn lại xác định cánh cửa gỗ đó quả nhiên không phải vừa. Chỉ là sợ trận pháp còn không đạt được hiệu quả này, chắc máu của Canh Nhị khác với người khác.

Sờ bụng, hắn lại cảm thấy đói rồi. Với thân thủ của hắn bây giờ, muốn cướp một ít lương thực chắc là không khó lắm ha? Nhưng cướp của ai bây giờ? Cướp của người yếu thì ngại ghê, cướp của người mạnh thì lại sợ rút dây động rừng.

Thôi, đã đói bụng bao ngày rồi cũng không chết đói, có đói nữa chắc cũng không chết được. Có lẽ…

Lại quay về chỗ hắn bị chôn sống kia, cũng là chỗ ma khí đậm nhất, Truyền Sơn đào một cái hố rất sâu, khoanh chân ngồi xuống. Lúc đang vẩy bùn đất lên người che chắn, hắn nói với mình rằng: đây là tôi rèn, đây là vì không để ngươi lưu lại tâm ma. Chôn sống cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là ngươi sẽ sợ chuyện chôn sống. Nào, chôn đi chôn đi rồi ngươi sẽ quen thôi.

Biết rõ điều đó nên hắn tự để lại cho mình một khe để hô hấp, nhưng lần nhập định này vẫn mất rất nhiều thời gian của hắn. Nhưng sau lần này sẽ thuận lợi hắn. Theo số lần nâng cao tu vi, thời gian nhập định của hắn cũng càng ngày càng dài.

Mục tiêu: cấp đầu Luyện Khí Kỳ. Khi nào vững chắc rồi thì lúc đó sẽ đi ra!

Giữa trưa ngày thứ ba mươi tư niêm phong.

Tiếng sột soạt truyền ra từ đường mỏ.

“Chính là chỗ này?” Thanh âm cố gắng thật thấp.

“Vâng, chính là ở đây.” Người dẫn đường vừa run vừa nhỏ giọng trả lời.

“Lần này ngươi làm rất khá, chỉ cần chúng ta bắt được Tân 279, Canh Lục gia chắc chắn không để ngươi thiếu thốn đâu. Ngươi xem, hôm nay ngươi ăn uống tốt hơn tất cả.”

“Vâng vâng, cảm ơn Canh Lục gia ban thưởng. Xuỵt, sắp tới rồi, chúng ta phải nhẹ chút.”

“Sợ cái gì? Lẽ nào tên kia thực sự biến thành quỷ rồi? Dù hắn thực sự thành quỷ, Đinh 200 ta cũng không sợ hắn!”

“Vâng vâng, Hai trăm gia sát khí đầy mình, tự nhiên không sợ cô hồn dã quỷ.” Có người nhanh chóng vuốt mông ngựa.

“Cút! Đừng lảm nhảm với lão tử. Xách đèn ***g cao lên! Mấy người các ngươi, gỗ liễu, đinh đã chuẩn bị chưa?”

“Được rồi. Hai trăm gia yên tâm đi, chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta chắc chắn đóng đinh quỷ xương khô kia!”

Trong bóng tối có thứ gì đó mở mắt.

Sắc đỏ sậm dần trở nên sâu thẳm âm u, mãi đến khi biến thành màu đỏ như máu đen.

Vẫn tới sao?

Mậu 98 ngươi xác định ngươi đã lựa chọn đúng chứ?

Năm ngày sau, sáng sớm ngày thứ ba mươi chín niêm phong hầm mỏ.

Một bóng đen xách đèn ***g lén lút mò về phía này.

Bóng đen đi tới chỗ Truyền Sơn tu luyện, lượn hai vòng, như đang xác định xem người bên dưới còn ở đó không.

Ma khí quen thuộc vờn xung quanh, xem ra tên kia còn chưa đi ra.

Người tới tức tối đi tới chỗ giữa, dùng bàn chân trần đạp đất, thầm nói: “Sao còn chưa ra? Khó sinh phải không?”

“Ngươi cũng biết khó sinh?”

“Đương nhiên… A!” Người tới cả kinh búng mình cách xa ba thước, giơ đèn ***g soi về phía phát ra giọng nói.

Trong bóng tối, sắc đỏ đậm chợt lóe qua, một bóng người cao to đi ra từ giữa vách tường.

“La Truyền Sơn?”

“Ừ.” Truyền Sơn lười biếng đáp lại.

Nam tử gọi tên hắn giơ đèn ***g lên soi xét, quan sát trên dưới mấy lần, nhất là khuôn mặt cố ý bôi đen kia của hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi bò ra từ lúc nào?”

“Hai canh giờ trước.” Khuôn mặt của Truyền Sơn và nam tử mới đến đều đen thui xuất hiện dưới ánh đèn ***g.

“Ngươi vừa đi ra từ chỗ kia?”

“Không phải ngươi thấy rồi à?”

“Ack, hiện tại ngươi là người hay quỷ?”

“Ẩn thân thuật nho nhỏ mà thôi.”

“À.” Người tới gật đầu như bừng tỉnh, nói: “Ngươi mắc bệnh mắt đỏ?”

“…” Truyền Sơn im lặng một hồi, “Ngươi biết ta bị chôn bên dưới?”

“À!”

“Hôm nay ngươi đã à hai tiếng.” Có vấn đề! Truyền Sơn rất nhanh vươn tay túm lấy, thừa dịp nam tử chưa chuẩn bị, giữ lấy hai gò má nam tử, ra sức… nhéo.

“Nói! Ngươi sao lại biết ta bị chôn ở bên dưới?”

“Đa đa đa (đau đau đau)!” Canh Nhị đau quá suýt thì quẳng luôn đèn ***g, cái tay để không giữ lấy cổ tay Truyền Sơn kêu đau mãi.

“Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi rốt cục giấu ta bao nhiêu chuyện?”

“Buô.. (buông) ta ra!” Canh Nhị bắt lấy cổ tay Truyền Sơn ra sức cào, cào đến nỗi vải quấn trên tay Truyền Sơn lỏng lẻo hơn nửa.

Truyền Sơn nhéo khuôn mặt người này, dày vò thêm mấy cái, lúc này mới hết giận tự buông ra.

Canh Nhị một tay bụm mặt, hai mắt rưng rưng lên án nhìn về phía ác ma kia.

“Ngươi, ngươi….!”

“Ngươi không nghĩ tới muốn đào ta ra?” Truyền Sơn chớp mắt, ác nhân cáo trạng trước.

“Vì sao? Không phải ngươi nằm đó tốt lắm sao? Hơn nữa hiện tại ngươi không phải đã đi ra rồi sao?” Canh Nhị nổi giận đùng đùng gào lên.

“Khoan đã, đừng nói với ta là… ngươi chính là tên Vương bát đản vô liêm sỉ đào ta ra rồi lại chôn ta xuống?”

“Ngươi nói ai là Vương bát đản?”

“Ai đào ta lên rồi lại chôn ta xuống, chính là người đó.”

“Đáng đời ngươi! Sớm biết ngươi xấu như thế, ta đã không giúp ngươi!”

Truyền Sơn nhướn mày một cái, “Giúp ta? Ngươi giúp ta thế nào? Thấy ta bị chôn sống không những không cứu ta, còn chôn ta thêm lần nữa, ngươi thế gọi là giúp ta sao?”

“Ta sao lại không giúp ngươi? Ta…” Canh Nhị giận đỏ mặt, chẳng chịu nói gì, khom lưng bắt đầu đào bùn đất lên.

“Ngươi làm gì đấy?”

Canh Nhị không để ý tới hắn.

“Này, ta hỏi ngươi đang đào cái gì?”

“Ngươi liên quan gì tới ta!”

Đương nhiên phải liên quan. Bên dưới này có thể có thứ tuyệt đối không thể để cho ai thấy. Truyền Sơn nhất quyết ngăn cản Canh Nhị, không cho y đào.

“Tránh ra!”

“Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi đang đào cái gì?”

“Ma thạch.” Canh Nhị giận quá mức, cũng chẳng muốn giấu diếm gì nữa.

“… Ngươi nói ngươi đang tìm ma thạch?” Tuy rằng hắn đã tu ma, hơn nữa cơ thể hiện tại còn trở nên như thế này. Nhưng từ miệng đồng bọn mình nghe được từ ‘ma thạch’, thật là muốn bao nhiêu kỳ quặc thì có bấy nhiêu kỳ quặc.

Canh Nhị ơi Canh Nhị, rốt cục ngươi có bao nhiêu bí mật trên người?

“Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết ma thạch là cái gì. Ngươi tu ma rồi phải không?”

“Sao ngươi biết?”

“Ta…” Canh Nhị vốn tức giận không định nói cho hắn nghe, nhưng vừa nghĩ tới mình phí phạm thế nào, làm bao nhiêu chuyện tốt, mà người này rõ ràng được lợi nhưng còn lơ tơ mơ như con nai tơ, y nào có thể nhịn được, lập tức oang oang kể lể.

“Hôm đó ta bị Á sinh đưa tới đây, tiểu tử ấy đập đầu ta từ đằng sau rồi chôn ta xuống. Lúc đó ta liền ở ngay bên cạnh ngươi! Hừ, cái mùi trên người ngươi, ta cách xa mười dặm cũng ngửi thấy được.”

Truyền Sơn nghe vậy, cố ý lại bên cạnh y ngửi ngửi.

Canh Nhị chán ghét phủi hắn. Ơ?… Lạ kỳ, sao không còn mùi nữa?”

“Ngươi… hình như hơi khác với trước đây.”

Ngài giờ mới nhìn ra sao? Truyền Sơn nhìn mảnh vải quấn trên tay mình bị lỏng lẻo, nghĩ thầm ánh mắt người này mờ nên mới không nhìn ra xương hắn bị thò à?

“Ngươi còn chưa nói sao ngươi lại giúp ta?”

Canh Nhị lập tức quên đi điểm khác thường ấy, nhanh chóng ngợi ca công tích của mình: “Ta không biết ngươi cơ duyên từ đâu, nhưng bất kể kiểu tu luyện nào đều cực kỳ tốn thời gian. Ta bò ra xong thấy ngươi chốc lát còn chưa tiến cấp được liền lấy chút ma thạch ra vẽ một tụ ma trận, như vậy ngươi có thể hấp thu nhanh hơn. Ngươi xem, mới qua mấy ngày? Ngươi đã tiến vào cấp đầu của Luyện Khí Kỳ rồi.

Phải biết rằng, một phàm nhân bình thường muốn từ cảnh giới hậu thiên tiến vào cảnh giới tiên thiên, bất kể hắn tu ma tu chân hay là tu phật, cho dù tư chất tốt cũng phải mất ít nhất chừng hai mươi năm. Nếu có thể có đại cơ duyên, đại khái có thể rút ngắn một nửa. Còn ngươi, vận khí coi như tốt lắm rồi, trước có quả xương khô thay đổi thể chất cho ngươi, sau có ta hi sinh nhiều viên ma thạch trung phẩm bày tụ ma trận cho ngươi. Ngươi còn nói ta không giúp ngươi? Ngươi biết những ma thạch cấp trung này khó tìm thế nào không?”

Hắn không đoán sai mà, chỉ là không ngờ người bày tụ ma trận này lại là Canh Nhị. Truyền Sơn tâm trạng thoải mái, cũng hơi cảm động. Ừ, tiểu đệ này cuối cùng cũng không nhận vô ích.

Canh Nhị mải lẩm bẩm lải nhải, vừa lải nhải vừa đẩy Truyền Sơn ra, tiếp tục đào bới ma thạch còn lại. Những ma thạch này tuy đã trải qua hấp thu đã rớt cấp, nhưng vẫn còn có thể dùng tiếp.

Truyền Sơn dở khóc dở cười, từ sau khi lão đạo mù bói toán nói mệnh hắn mang xui xong, hắn còn chưa từng nghe qua ai nói nói với hắn ‘vận khí ngươi không tồi’ các kiểu đâu.

“Ngươi còn không biết ngượng à mà nói, khi đó hỏi ngươi có biết ma công hay không, ngươi không chịu nói. Bảo ngươi dạy tu chân cho ta, ngươi lại ra sức khước từ. Nếu không phải gia mạng lớn, đã sớm đem mạng đút chuột rồi.” Truyền Sơn sờ chóp mũi mình, con chuột cắn mũi hắn đừng để hắn bắt được. Cũng may không hỏng mặt.

“Không phải ngươi chưa chết sao?” Canh Nhị nói cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Truyền Sơn lé mắt ngó y, “Ngươi muốn ta chết sao?”

Canh Nhị sợ run cả người, biết lại nói bậy rồi liền vội vã ngẩng đầu vô thức nói lấy lòng: “Đương nhiên không phải. Ta biết ngươi phúc thiên mệnh lớn, cát nhân tự có thiên tướng.”

“Ta nhớ hôm ngươi rời nhà bỏ đi còn mắng ta là sao chổi.”

“Ack… cái đó là nói nhầm, nói nhầm, ha hả….À!”

Truyền Sơn dựng thẳng ba ngón tay, “Lần thứ ba. Nói đi, ngươi lại nghĩ đến cái gì nữa?”

Canh Nhị nhảy dựng lên, chỉ vào mũi nam nhân mắng to: “Ta nhớ ra rồi, dựa vào cái gì ta phải chịu nhận lỗi với ngươi? Rõ ràng là ngươi sai mới đúng! Trong lòng ngươi nói muốn đề phòng ta? Uổng cho ta còn không ngại để ngươi ở nhà ta! Ta, ta còn cung cấp ma thạch và tụ ma trận cho ngươi tu luyện. Tên ma đầu sơ sinh vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, mới bò ra đã trở mặt. Ta, ta… phải tuyệt giao với ngươi!”

Canh Nhị nhớ ra thế là ma thạch cũng không đào, gân cổ yêu cầu Truyền Sơn nhận lỗi.

Truyền Sơn quơ lấy cổ y, thuận thế dựa cả người lên người y.

“Hạt châu ngươi cho ta bị chủ tớ Á sinh cướp mất rồi.” Cơ thể ấm áp, còn có một chút co dãn, dựa vào rất thoải mái, làm hắn có cảm giác chân thực như trở lại nhân gian.

Ta còn sống, thật sự tốt quá.

“Cái gì? À, bảo sao. Thôi, cướp thì cướp, thứ đó cũng không thể ăn.”

Truyền Sơn… cứ thứ không thể ăn thì người này không coi là quý phải không?

“Mũi của ta có phải do ngươi cắn không?”

Canh Nhị thấy hai tròng mắt đỏ đậm của Truyền Sơn, kiên định lắc đầu. Y không phải không nói dối, y chỉ không nói dối về chuyện tiên đoán thôi.

Truyền Sơn theo dõi y.

“Ngươi, ngươi còn chưa chịu nhận lỗi với ta.” Canh Nhị chột dạ nên cứ càm ràm mãi.

“Vì sao? Ta cũng không ngại dán vào ngươi thế này, ngươi còn để ý trong lòng ta nghĩ gì?”

Canh Nhị sửng sốt, lúc này mới ý thức được tư thế hiện tại của hai người thân mật như vậy, vội vã tránh ra, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước.

“Ta… ta vừa rồi không nghe trộm tâm sự của ngươi.”

Truyền Sơn cười, nhịn không được lại kéo đầu y, cố sức xoa cho rối, “Ngươi có biết dù là đôi phu thê ân ái nhất thế gian, trong một năm cũng có ít nhất một lần muốn giết chết đối phương không?”

“Thật sao?”

“Nương ta kể đấy. Nàng bảo đạo phu thế là phải bao dung, thông cảm cho nhau. Nếu cả hai người đều không có chừng mực, rất dễ trở nên bất hòa. Canh Nhị, có đôi khi suy nghĩ trong lòng người khác với điều thực tế hắn muốn làm. Hơn nữa tâm sự con người thay đổi trong nháy mắt, ngươi căn bản không đọc được hết.”

“Ta biết.” Canh Nhị cúi đầu, chuyển trọng tâm lên chân trái, ngón chân phải chấm mặt đất, nói: “Ta chỉ có thể cảm ứng được người khác khi người đó phát ra tình cảm cực mãnh liệt, không phải tâm sự nào cũng đọc được.”

“Năng lực này của ngươi không thể khống chế sao?”

“Có thể, chẳng qua bây giờ còn chưa thuận lợi lắm.” Canh Nhị giống như đã làm sai chuyện gì, cúi đầu nhỏ giọng trả lời.

Truyền Sơn thầm bật ngón tay cái với mình, cố nén ý cười, lại xoa đầu Canh Nhị, “Vậy ngươi có ngại chuyện ta tu ma không?”

“Không ngại.” Canh Nhị đáp không hề do dự, nhưng lập tức lại bổ sung một câu: “Chỉ cần ngươi không lạm sát kẻ vô tội, không cố tăng sát nghiệt.”

“Cũng thế thôi. Ta cũng không ngại ngươi có năng lực đọc tâm. Bởi ta biết ngươi không lấy nó làm chuyện xấu.”

Canh Nhị kích động, đầu ngẩng lên. Cái gì gọi là tri kỷ! Chính là đây a!

Truyền Sơn thấy Canh Nhị với một đôi mắt to ngước nhìn mình, ánh mắt sáng trong lấp lánh, giống như chú cún con đang đợi chủ nhân âu yếm, nhịn không được… sờ cánh tay trái còn lành lặn của mình. Trong hầm mỏ lạnh hơn trước thì phải.

Canh Nhị cố nhịn dòng nước mắt sắp tràn khóe mi, quyết định nắm tay giảng hòa với họ La. Nghĩ kỹ lại, người này thực ra khá là tốt.

“Đúng rồi, ma công của ngươi ai dạy?”

Canh Nhị vẫn còn tiếc mấy viên ma thạch còn nằm trong đất chưa nhặt, vội khom lưng tìm kiếm. Đào bới mãi tựa hồ thấy trong đất vẫn còn thứ khác, phủi đất phía trên đi, phát hiện đó là một khối thi thể, hơn nữa mặt người này còn khá là quen, hình như là Đinh 200 trong Thập đại hung ma? Lúc đang chuẩn bị nhìn nhận kỹ càng thì Truyền Sơn bên cạnh vừa như cố ý lại vừa như vô ý hất bùn đất lại người thi thể.

“Ở đây sao lại có người chết khác nữa?” Nguy hiểm thật, may mà hắn tiếc ma thạch nên thu lại, chứ không ma khí ở đây đậm đặc thế này, trời mới biết thi thể này sẽ thành thứ gì.

Tình hình nguy hiểm chưa tan, Canh Nhị cũng không để ý lắm, thoáng cái đã thu thập hết ma thạch.

“Đây là hai chuyện, chờ về nhà rồi ta từ từ nói với ngươi. Canh Nhị, ta hỏi ngươi, chủ tớ Á sinh còn ở nhà không?”

“Không. Họ chạy lâu rồi.”

“Ngươi biết tìm kiếm và phân biệt ma thạch sao?”

“Biết.” Canh Nhị do dự một chút, thành thật gật đầu.”

“Dạy ta.” Hắn biết tri thức lý thuyết, nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn.

“Được. Khế ước trước đây của chúng ta bỏ hết.”

“Thôi chúng ta bàn lại. Nghe nói ngoài nhà có người vây quanh? Sao ngươi ra đây được?”

Cuối cùng hai người cũng nhớ tới phải nói chuyện chính.

Canh Nhị khó chịu, tính thế nào cũng thấy y thiệt.

“Hỏi ngươi đấy.” Chọc.

“Trong nhà có địa đạo khác. Ơ? Tay ngươi làm sao vậy? Da thịt rữa nát hết rồi hả? Ha ha! Đúng là ác có ác báo a!”

“… Canh Nhị, ta đã nói với ngươi chưa, hiện tại ta rất mạnh?”

“Xời! Chỉ bằng tên cấp đầu Luyện Khí Kỳ nho nhỏ như ngươi mà cũng dám nói mạnh? Nói cho ngươi hay, trước đây ngươi là người thường, ta chỉ có thể nhân nhượng ngươi, sau này… hừ hừ hừ!” Canh Nhị đắc ý dựng đuôi lên.

“Vậy xin hỏi tiền bối hiện tại là?”

“Cấp hai Ngưng Khí Kỳ. Tu vi của ta cao hơn ngươi tròn bốn cấp. Thấy chưa? Bốn cấp đấy!” Canh Nhị kiêu ngạo giơ bốn ngón tay lên khua múa loạn loạn cho tên cấp đầu xem.

“Ngươi đã tu luyện bao lâu rồi?”

Canh Nhị vừa hé miệng, lại nhanh chóng ngậm chặt.

“Không thể nói?”

Không phải không thể nói, là nói ra thì xấu hổ. Canh Nhị vừa nghĩ tới số năm tu luyện của mình thì ủ rũ cúi đầu. Nhưng dù thời gian tu luyện dài như vậy, y vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ thú ăn. Có lẽ y tiến cảnh chậm như vậy, chính là do y tham ăn đi? Nhưng mà… không ăn cơm, sẽ rất khó chịu a.

Truyền Sơn ngó y, trông mặt mũi không nhiều tuổi lắm mà? Lẽ nào…

“Hầm mỏ này, người tu chân chưa đến cấp 3 Ngưng Khí Kỳ thì không ra được.”

Không đợi Truyền Sơn hỏi lần thứ hai, Canh Nhị đột nhiên nói một câu như thế.

Trên đường về, hai người vừa đi vừa nói.

“Có ý gì?”

Canh Nhị ngẩng đầu nhìn Truyền Sơn, “Lúc ngươi vừa xuống, Đinh lão tam chắc đã nói với ngươi lai lịch của hầm mỏ này chứ?”

“Ừ.”

“Theo ta suy đoán, lúc người của phái Thanh Vân phát hiện ra ngọn núi này ẩn chứa khoáng sản tài nguyên than đá phong phú thì lập tức bày cấm chế chiếm trọn. Sau đó, Lãng quốc – nước sở hữu ngọn núi này phát sinh nguy cơ thiếu lương, người phái Thanh Vân lấy bộ mặt người thi ân xuất hiện, chỉ điểm quốc chủ Lãng quốc khai phái mỏ than ở đây.”

Trí nhớ Truyền Sơn thoáng hiện, đây là ký ức của Trách Yểm. “Môn phái tu chân không phải cầu tận lực tránh đời sao?”

“Không có môn phái tu chân nào có thể tránh đời hoàn toàn cả. Quyền chiếm ruộng tốt, non xanh, quyền khai thác khoáng thạch, cùng nô lệ trồng và khai thác mỏ cần thiết, môn phái càng to cần càng nhiều thứ ấy.”

Nói đến đây, Canh Nhị dùng giọng điệu rất là buồn bực cảm thán một tiếng: “Sau này từ từ ngươi sẽ biết, tu chân thực ra thứ tu chính là một chữ tiền.”

Truyền Sơn chẳng biết nói gì, thảo nào Canh Nhị đợi bảy năm cũng không có người phát hiện y khác gì với người thường, ngoại trừ năng lực của y ra. Người này… thực sự rất tục, hoàn toàn không có cảm giác tiên phong đạo cốt và ‘bất thực khói lửa’ của nhân sĩ tu chân nên có.

“Ngay từ đầu có phải họ không biết trong này có linh thạch hay không?”

“Ta nghĩ chắc là vậy.” Canh Nhị phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi buồn vô cớ, gãi đầu nói: “Bằng không họ chắc chắn đã tiếc tặng ngọn núi này cho Lãng quốc khai thác. Cấm chế cũng sẽ không chỉ hạn chế ở cấp 3 Ngưng Khí Kỳ. Linh thạch xuất hiện vào ba năm trước, có một nô lệ vô tình đào ra một linh thạch tính thủy phẩm tính tốt, ngục tốt tưởng là ngọc thạch cực phẩm, để lấy lòng thủ trưởng đã dâng lên, kết quả cứ tằng tằng dâng lên tay hoàng đế Lãng quốc, hoàng đế Lãng quốc lại ban ngọc thạch cực phẩm đó cho quốc sư, sau đó phái Tahnh Vân phái mấy người tới thăm dò hầm mỏ này một phen. Ta đã chú ý rồi, tu vi của những đạo sĩ này đều trên cấp 3 Ngưng Khí Kỳ.”

“Chắc ngươi đã sớm phát hiện nơi này có linh thạch đúng không?”

Canh Nhị nhe hàm răng trắng cười.

Thấy Canh Nhị cười thành như vậy, Truyền Sơn biết người này tuyệt đối đào được không ít linh thạch cất giấu rồi.

“Vì sao họ không phái người quản lý riêng? Bởi lượng tích trữ linh thạch nơi này rất ít sao?”

“Ít là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là… đại khái họ cũng không muốn làm người tu chân khác trên tinh cầu này chú ý. Tuy người tu chân trên tinh cầu này không nhiều lắm, nhưng người đạt trên Kim Đan Kỳ vẫn có một hai người.”

Tinh cầu, Kim Đan Kỳ.

Ký ức của Trách Yểm rộng tựa biển cả, Truyền Sơn phải tìm mãi mới ra ký ức có liên quan tới tinh cầu.

Màn thứ nhất xuất hiện chính là một bức họa tinh tế hắn chưa thấy bao giờ, cũng chưa tưởng tượng bao giờ.

Sông Ngân rộng lớn vô ngần, từng tinh cầu giăng khắp nơi như trang trí, tinh vân mỹ lệ vờn quanh tinh cầu, chuyển động theo quy luật.

Giữa mênh mông, Truyền Sơn chỉ cảm thấy mình bỗng trở nên rất nhỏ rất nhỏ, không phải chỉ thân thể của mình nhỏ đi mà là một cảm giác nhỏ bé khó dùng ngôn từ để nói rõ.

Rộng như vũ trụ, nhỏ như bụi trận.

Ta là ai? Đây là đâu? Ai là Trách Yểm? Ai lại là La Truyền Sơn?

Canh Nhị há hốc mồm nhìn nam nhân trước mắt, không phải thế chứ? Đã nhập định vậy rồi?

Này? Canh Nhị đưa tay muốn chọc hắn. Ngón tay thò đến trước mặt thì dừng lại.

Canh Nhị có chút đố kỵ. Đây là tỉnh ngộ ha? Nhưng vì sao y tu luyện đến giờ số lần tỉnh ngộ cộng vào còn chưa được hai lần? Vì sao người này vừa tiếp xúc với tu luyện đã có cơ duyên như thế?

Đố kỵ thì đố kỵ, cũng không thể lãng phí cơ hội hiếm có này được. Bất đắc dĩ, Canh Nhị đành phải moi một viên ma thạch ra, lại tiếp tục bày tụ ma trận xung quanh Truyền Sơn.

Để giữ tâm lý cân đối, Canh Nhị vừa bày trận vừa nới với mình: Đây đều là cơ hội thoát khỏi khốn cảnh hiện giờ, người này trở nên mạnh rồi, cơ hội chạy trốn mới mạnh hơn.

Canh Nhị không biết người này lần này tỉnh ngộ mất thời gian bao la au, suy nghĩ một chút, lại bày một ẩn tung trận ngoài tụ ma trận. Có thể che giấu tung tích và ma khí của Truyền Sơn.

Hai trận pháp, đủ tiêu hao bốn viên linh thạch, sáu viên ma thạch của y.

Đau lòng! Đau lòng vô cùng, Canh Nhị run môi, chỉ vào mũi nam nhân liên tục lên án. Mắng vài câu vẫn không giải được hận, ngẫm lại, móc từ trong ngực ra một mảnh ngọc, chăm chú khắc lên trên:

Năm Tân Mão, tháng Mậu Tuất, ngày Nhâm Tuất, vì La Truyền Sơn bày tụ ma trận, dùng mất sáu viên ma thạch;

Năm Tân Mão, tháng Kỷ Hợi, ngày Qúy Dậu, vì La Truyền Sơn bày tụ ma trận cộng ẩn tung trận, dùng mất bốn viên linh thạch, sáu viên ma thạch;

Cứ nhớ trước, sau này lại tính sổ với ngươi!