Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 6 Chương 12: Tranh đoạt

Truyền Sơn che mông bị bắn trúng, khập khiễng theo sát Mắt To đi về phía thôn trang Ma một mắt.

Mắt To che cái bụng bị thương, vô tư vừa đi vừa hỏi Truyền Sơn chuyện vợ hắn. Mắt To vừa bước vào kỳ trưởng thành, đang tràn ngập hứng thú với tất cả những từ ngữ liên quan tới ‘vợ’.

Truyền Sơn trong khổ mua vui, một đường đi đều lấy Canh Nhị ra để bốc phét, dù sao Canh Nhị cũng không ở đây, hắn nói bậy cái gì cũng không sợ người nhảy ra phản bác.

Có lẽ bởi vì trong lòng hắn không coi Canh Nhị là nữ nhân, càng không có bất luận ý nghĩ gì về phương diện tính thú cả, cho nên hắn mới có thể bô lô ba la nói bậy không kiêng nể gì. Nhớ thời gian hắn ở trong quân đội, đám lính già kia của họ cái gì cũng có thể lấy ra để đùa giỡn, nội dung thì trên trời dưới biển cái gì cũng nói ra miệng được.

Còn về vừa nghĩ tới cơ thể Canh Nhị sẽ đỏ mặt… Điều này không thể trách hắn, chỉ có thể trách bản mặt quá yêu nghiệt của Canh Nhị. Dù không phải hắn, đổi là nam nhân khác cũng phải nghĩ sai thôi!

“Mông nàng nhỏ như vầy, tương lai sinh con thế nào?” Mắt To rất lo cho vợ Truyền Sơn.

“Không sợ, lúc đầu còn nhỏ, ngủ nhiều là lớn ngay.” Người nửa xương khô vô sỉ nói.

“Vì sao?” Ma một mắt đơn thuần thỉnh giáo.

“Huynh đệ à,” Truyền Sơn không đủ độ cao để quàng vai Ma một mắt, đành phải vỗ thắt lưng hắn ta, “Việc này không thể dạy cho ngươi, ngươi phải hỏi cha ngươi.”

“Vì sao?” Mắt To càng hồ đồ.

“Bởi vì… Canh Nhị là vợ ta chứ không phải vợ ngươi, đương nhiên ta không thể nói cho ngươi vì sao được. Chờ tương lai ngươi có vợ rồi, cùng nàng ngủ thêm mấy giấc là sẽ hiểu ngay.” Người nửa xương khô lộ bộ mặt binh lính lưu manh khỏi cần nghi ngờ.

Mắt To tỉ mỉ suy nghĩ đã cảm thấy có lý, lập tức đổi nghi vấn khác: “Vậy nàng đã sinh con cho ngươi rồi sao?”

“Chưa. Vừa lấy xong thì ta đã vào đây rồi.”

“Đáng thương quá, vậy chẳng phải nàng phải đợi ngươi rất lâu sao?” Mắt To cực kỳ đồng tình với em dâu Canh Nhị chưa gặp mặt kia.

“Y đáng thương? Y nào có đáng thương như ta?” Truyền Sơn xoa cái mông, chỗ bị châm vừa đau vừa ngứa, nhưng khổ nỗi không tìm ra ám khí ở đâu.

“Ta rời khỏi y, y trông giữ khuê phòng một năm, còn ta phải mất bốn trăm năm! Mắt To à, ngươi nghĩ lại đi, một nam nhân khỏe mạnh trưởng thành bốn trăm năm không thể ngủ với vợ mình, đó là chuyện bi thảm cỡ nào? Đặc biệt cô vợ còn cực kỳ đẹp.” Nói tới đây, Truyền Sơn đột nhiên nghĩ tới, không biết Canh Nhị có cô em gái nào không?

“Vì sao nàng chỉ cần trông giữ một năm, còn ngươi phải trông giữ mất bốn trăm năm?”

Truyền Sơn sửng sốt một chút, Mắt To không biết tỷ lệ đổi thời gian giữa Huyết Hồn Hải và thế giới bên ngoài sao?

“Thời gian chỗ chúng ta không giống với các ngươi ở đây.”

“À.”

Truyền Sơn cho rằng Mắt To còn hỏi thêm vài vấn đề nữa, ai ngờ đối phương lại nhanh chóng chấp nhận đáp án của hắn.

“Ngươi không thấy lạ à?”

Mắt To trái lại nhìn hắn, “Có gì mà lạ đâu? Trong Huyết Hồn Hải của tụi tau cũng có rất nhiều nơi thời gian sai khác. Tộc một mắt tụi tau trước khi chiến tranh cũng sẽ tới những bí cảnh đó tôi rèn. Nhưng phải trả cái giá không nhỏ đâu.”

Thì ra là thế. Truyền Sơn thụ giáo. Hiện tại Bạch Đồng chắc là đang ở trong một bí cảnh nào đó theo lời Mắt To nói đi, không biết tương lai họ có thể gặp mặt nhau trong Huyết Hồn Hải không?

Hiện nay Truyền Sơn vẫn không hiểu được những cái gọi là thời gian này cho lắm, ngoại trừ nơi đây, vẫn có rất nhiều nơi hắn không nghĩ ra được trong tu luyện, nhưng hắn cũng không cố ép mình phải nghĩ làm gì. Canh Nhị đã từng nói với hắn, có những tri thức không phải nghĩ là có thể thông được, chúng cần thời gian và tích lũy kinh nghiệm, có những tri thức trước đây vẫn không nghĩ ra nhưng một ngày nào đó sau này có lẽ ngươi sẽ đột nhiên hiểu được.

Hắn thấy lời này Canh Nhị nói cực kỳ có lý, quyết định hoàn toàn chấp hành theo cách ‘không hiểu dùng trước’ Canh Nhị dạy.

“Mắt To, chỗ các ngươi có người đi ra ngoài không?”

“Đi ra ngoài? Ngươi là nói đến bên kia của các ngươi?”

“Đúng.”

Mắt To suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Chưa từng nghe nói. Có lẽ có, nhưng tau không biết.”

“Không có ai muốn ra ngoài xem thử à?”

“Xem cái gì? Huyết Hồn Hải của tụi tau đất rộng của nhiều, sinh thời có thể đi hết được Huyết Hồn Hải cũng chẳng có mấy ai. Đại khái những cao thủ tu tới Độ Kiếp Kỳ có thể rời khỏi đi.”

Truyền Sơn gật đầu, nghĩ nếu không phải cơ duyên trùng hợp, bản thân hắn cũng sẽ không muốn rời khỏi Lam Tinh, cùng lắm thì nằm mơ thấy tinh cầu khác như thế nào thôi. Mắt To không có ý rời khỏi quê hương, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

“Ngươi biết chỗ các ngươi vì sao tên là Huyết Hồn Hải không?”

Mắt To khó hiểu liếc nhìn Truyền Sơn, “Điều này sao tau biết được? Vẫn đều gọi như thế, tau làm sao biết được là vì sao?”

Cũng đúng, loại tên gọi là do người ta định ra như vậy cũng thật khó mà nói rõ ngọn nguồn, chẳng hạn như trước khi tu luyện, tinh cầu hắn ở tên Lam tinh hắn cũng không biết. Truyền Sơn cười.

“Aizz, ngươi có thể tìm một người ở chỗ này của tụi tau.” Mắt To lấy khuỷu tay huých hắn, thành thật kiến nghị. Tộc một mắt bọn họ không có suy nghĩ thủ trinh, thấy vừa ý thì liền cùng nhau, chán thì lại bỏ.

Truyền Sơn ổn định bước chân, cân nhắc đôi chút, “Ừm… có đẹp như vợ ta không?”

“Tau lại chưa thấy qua vợ ngươi, tau làm sao biết được? Nhưng theo tau thấy, người trong thôn tau đều rất đẹp, cũng không biết ngươi thích dạng gì. Nhưng tau có thể đảm bảo, người nào người nấy trong thôn tụi tau đều to mông hơn vợ ngươi.” Mắt To đi qua so cỡ mông của người nửa xương khô, phán đoán.

“Ma một mắt các ngươi có thể sinh không?”

Mắt To lắc đầu, “Phải khoảng trăm năm mới có thể sinh được một người, chỉ là tụi tau sinh ra rồi khổ người rất lớn, mông của người làm vợ không lớn không được, sẽ không sinh ra nổi.”

Truyền Sơn ngó khổ người và chiều cao của Mắt To, lòng có chút bi ai.

“Nếu ngươi không thích người trong thôn tụi tau, có thể đợi tới dịp chợ phiên, ngắm cô nương của Ma tộc khác. Có mấy Ma tộc ngoại hình trông cũng chẳng khác với người từ ngoài đến như các ngươi đâu.”

“Ờ? Ngươi nói chợ phiên? Các ngươi cũng có chợ phiên?” Truyền Sơn cực kỳ kinh ngạc.

“Đương nhiên, bằng không trao đổi đồ như thế nào?” Mắt To cười nhạo Truyền Sơn là đồ nhà quê, đến cả chợ phiên cũng không biết.

“Chợ phiên gần đây cứ ba tháng một lần, địa điểm có đôi khi cũng thay đổi. Gần đây nhất là trên đồng cỏ đầu tay sông Bạng Bạng, nếu ngươi muốn đi, tau mang ngươi đi cùng.”

“Được.” Truyền Sơn cũng cảm thấy hứng thú với chợ phiên của Ma tộc. “Còn bao lâu nữa thì tới thôn trang các ngươi?”

“Sắp rồi, đi về phía trước thêm năm mũi tên nữa là tới. Nếu không phải tau bị thương không chạy được, tau đã xách ngươi lên chạy thì bây giờ là tới rồi đấy. Đúng rồi, rùa con ngươi không cần nó nữa sao?” Mắt To vừa nghĩ tới rùa ngọc không tìm ra là thấy tiếc, hắn ta rất thích vật nhỏ còn không lớn bằng móng tay hắn ta nữa.

Nhắc tới rùa ngọc, nét cười trên mặt Truyền Sơn cũng thu lại, hắn không rõ tên kia vì sao lại đột nhiên rời khỏi họ, tựa như hắn không rõ vì sao tên kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn vậy.

“Vật nhỏ kia xuất quỷ nhập thần, nó không muốn ra, như vậy một chốc một lát chúng ta tìm mệt óc cũng không tìm ra được. Thôi, nó nhớ chúng ta thì sẽ tự tìm tới mà.” So với tung tích của rùa ngọc, Truyền Sơn rất hiếu kỳ ai đâm mông hắn.

Lúc đó hắn vẫn cúi đầu khom lưng tìm kiếm tung tích rùa ngọc trong bụi cỏ thì cảm thấy cái mông đau xót, tựa như khi còn bé bất cẩn ngồi lên cái giỏ may vá của mẹ hắn, bị đầu kim của mẹ hắn chọc cho một phát. Nhưng cái đau này còn hơn cả cái đau bị kim châm, lấy tay sờ mãi mà cũng không sờ được bóng dáng của ám khí, đến giờ cũng không rõ rốt cuộc là cái gì đâm trúng cái mông đáng thương của hắn.

Chỉ thấy đau, cực kỳ đau!

“Tau hoài nghi mông ngươi có khả năng bị cái gì đâm phải, đợi lát nữa vào thôn bảo ma y xem thử cho. Vợ ngươi cũng là người tu ma sao?”

Truyền Sơn lé mắt, “Mắt To, ngươi thành thật nói cho ta, vì sao ngươi thấy hứng thú với vợ ta thế?”

Mắt To đỏ mặt, che vết thương trên bụng rảo bước nhanh hơn.

“Ngươi muốn vợ rồi?” Truyền Sơn cười giả lả rảo bước theo.

Mắt To vùi đầu vội vã đi về phía trước.

“Ngươi nhìn trúng ai rồi?”

“Ở trong thôn các ngươi à?”

“Đẹp không? Có thích ngươi không? Trong nhà có huynh đệ giỏi giang nào không?”

“A ───!” Mắt To đột nhiên kêu gào một tiếng, mặc kệ vết thương chạy như bay.

“Ai ai, đừng xấu hổ a. Ta đã kể chuyện vợ ta cho ngươi nghe rồi, sao ngươi có thể giấu chứ? Ha ha ha!” Truyền Sơn tiến hành tốc độ, vừa che mông kêu ai ái, vừa đuổi theo.

Mà ngay trên một gốc cây cách họ không xa, một con rùa ngọc nho nhỏ đứng thẳng ngươi đang cúi đầu cố gắng tìm kiếm thứ gì trong mai mình. Chỉ thấy hai cái móng của nó lấy thứ gì đó ra từ trong mai, ngó ngó, lại nhét vào, qua một lát lại lấy ra.

“Không phải cái này. Cái này cũng không được. Cái này uy lực quá nhỏ, cái này… uy lực quá lớn, nổ thành bụi là không tốt rồi. Cái này không đủ đau, không được. Cái này không thích hợp đùng để giáo huấn ma vật, không được. Đây là thứ gì? Dao cầu? Lúc nào thì ta đút vào? Cái dùi này hình như không tệ? Không được, phải tìm một thứ lợi hại hơn!”

Đang chạy chạy, Truyền Sơn bỗng rùng mình một cái. Ô, luồng âm khí này là cái gì? Lại có thể làm một người cắn nuốt âm khí như ăn thuốc bổ cảm thấy cả người ớn lạnh thế này?

Thôn Ma một mắt nói là thôn xóm, nhưng khoảng cách giữa các nhà cách nhau khá xa, vừa thấy thì không giống thôn xóm cho lắm.

Nhưng khi hắn thấy một đám Ma một mắt nhỏ cao tới eo hắn đang vô cùng hiếu kỳ theo sát đằng sau hắn, hắn đã bỏ nghi ngờ này. Vừa nhìn thì đây chính là một đám trẻ nông thôn chưa thấy sự đời.

“Đó đều là một đám trẻ mới sinh chưa được năm mươi năm. Lớn thêm chút là có nhà của chúng ở trong thôn rồi.”

Mắt To giải thích làm Truyền Sơn thấy hài hước.

“Bộ tộc một mắt tụi tau cứ tới kỳ trưởng thành mới rời thôn xóm tới nơi khác xây nhà, trước vị thành niên thì đều ở trong thôn. Tộc một mắt khi trưởng thành mà có con cũng đều cho về trong thôn nuôi. Ở đây an toàn hơn bên ngoài.”

“Các ngươi phải mất bao nhiêu năm mới trưởng thành?”

“Không nhiều lắm, chỉ cần hai trăm năm là có thể thành niên.”

Truyền Sơn lần nữa trở nên câm điếc.

“Mắt To! Sao ngươi đã trở về?” Một đợt bình bịch bang lên, theo cơn rung của mặt đất, một gã Ma tộc một mắt hơi lùn chạy tới.

“Tau…”

“Mắt To, tau rất nhớ ngươi!” Ma một mắt hơi lùn hưng phấn nhào lên, ôm cổ Mắt To vui sướng vỗ lưng hắn.

Truyền Sơn ước ao đứng một bên, có người nhà nghênh đón thật tốt.

“Au!” Mắt To kêu đau.

“Ngươi làm sao?” Ma một mắt hơi lùn lại càng hoảng sợ, vội vã buông hắn ra, “Ngươi bị thương à? Ai làm ngươi bị thương?”

“Là người ngoài tới.”

“Người từ ngoài tới? Lại là người từ ngoài tới! Có phải hắn không?”

“Không phải, ta là…” Truyền Sơn vội giơ tay lên, đang chuẩn bị bày tỏ mình không có ác ý.

“Mắt To? Mắt To đã về!” Lại một gã Ma tộc một mắt chạy ra, thoáng cái đã đẩy Truyền Sơn, nhào lên Mắt To.

“Mau buông hắn ra! Mắt To bị thương.”

“Cái gì? Mắt To bị thương? Mắt To sao lại bị thương?”

“Là người từ ngoài tới này!”

“Cái gì?” Truyền Sơn hoảng. Hiểu lầm lớn rồi.

Mắt To cũng vội mở miệng muốn giải thích.

“Thôn trưởng nguy rồi! Mắt To bị người từ ngoài tới đả thương rồi!”

“Người từ ngoài tới đánh tới cửa rồi! Mau gõ trống a!”

Một đám Ma một mắt to nhỏ chạy ra, thấy Truyền Sơn, người nào người nấy đều phát ra tiếng kêu sợ hãi. Truyền Sơn chỉ cảm thấy những tiếng kêu này như sét đánh, làm lỗ tai hắn rung lên đau.

“Không phải, không phải hắn.” Mắt To liều mạng giải thích, nhưng tiếng của một đám Ma một mắt đã sớm át tiếng hắn.

Tiếng trống ‘phù phù’ kỳ lạ vang lên, trong nháy mắt Truyền Sơn đã bị bọn Ma một mắt cao hơn hắn hai cái đầu vây quanh.

“Đánh hắn! Đánh tên đến từ ngoài này!”

“Đúng, nhất đinh phải đánh hắn! Lần trước chính là người từ ngoài tới đả thương Lục thúc, đến giờ vẫn còn nằm trên giường mà!”

“Hắn còn đả thương Mắt To! Mọi người cùng tiến lên, đánh chết hắn!”

‘Vù vù vù’ một loạt những nắm tay bay qua đầu Truyền Sơn.

Truyền Sơn… cũng không thể đứng yên bị đánh được, chỉ có thể ra tay phòng vệ.

“Đừng đánh nữa! Dừng tay, hắn là bạn tau, không phải kẻ xấu. Dừng tay hết cho tau!”

Không ai nghe lời Mắt To, dù có nghe thấy cũng coi như không nghe. Trong thôn hiếm khi có một người ngoài tới, thoạt nhìn còn rất yếu, không đánh thì phí, đợi lát nữa mới đánh thì không còn cơ hội nữa.

Bản tính hiếu chiến của tộc một mắt bị khơi lên, thôn trang đã lâu chưa có náo nhiệt đã trở nên sôi nổi, bao nhiêu Ma một mắt già trẻ đều chạy tới xem vui, còn có Ma một mắt tới ra oai thay bạn bè người thân của chúng.

“Đánh hay lắm! Tấn công phần dưới. Ngáng chân hắn, cho hắn ngã!”

“Mắt Đen, cẩn thận! Hắn đang ở đằng sau ngươi!”

“Yo, tiểu tử này nhanh ra phết.”

“Mông hắn có thương tích, đá mông hắn!” Ma một mắt nhỏ trên đầu có hơn mười sợi tóc trắng này độc địa nhất, chạy tới chạy lui bên ngoài, vừa tìm nhược điểm của Truyền Sơn vừa dùng đạn bùn đánh lén.

Tu vi của Truyền Sơn đã không mạnh, Ma một mắt vây đánh hắn lại người nào người nấy thân cao người to, mỗi một người tu vi đều cao hơn hắn, không được một lát, hắn đã mệt thở hồng hộc. Nhưng cuộc huấn luyện chịu đòn một tháng trên Hậu Thổ Tinh kia cũng không phải luyện vô ích.

Dần dần, ngay từ đầu Truyền Sơn còn luống cuống tay chân bị đánh, sau đó đã trở nên di có tới có lui được.

“Bộp!” Truyền Sơn đón được một quả đạn bùn đánh lén. Trở tay liền ném vào mũi của tên Ma một mắt bên ngoài cùng.

Một Ma một mắt mắt vàng nhân khe hở, liền đá hắn một phát.

Truyền Sơn bị đánh đâm nóng tính. Má ơi! Chỉ mình tên khốn này đánh nhiều nhất. Khinh người quá phải không? Gia dù liều cái mạng này cũng không cho ngươi sống yên đâu!

Truyền Sơn cũng mặc kệ những Ma một mắt khác vây đánh hắn, chỉ nhìn tên mắt vàng, sau khi bị trúng mấy phát liền xông lên ôm thắt lưng hắn ta, móng xương khô hóa thành lưỡi dao cắm vào lưng hắn ta.

“Ca! Cẩn thận!” Ma một mắt nhỏ tóc trắng kêu to.

Thì ra các ngươi là huynh đệ? Qủa nhiên người cùng một nhà thì có tính như nhau, chẳng tên nào tốt đẹp cả! Truyền Sơn lộ nét cười dữ tợn, xem gia diệt ngươi.

“Ô!” Ma một mắt bị hắn ôm lấy rõ ràng không ngờ Truyền Sơn lại ngắm trúng một mình hắn, bất ngờ không kịp phòng bị, bị tay Truyền Sơn đâm một phát.

“Hỏng! Tiểu tử này dốc sức rồi!”

“Mắt Vàng bị thương, mau kéo tiểu tử ấy ra!”

Ngay khi tất cả Ma một mắt bao gồm Mắt To đều cho rằng Truyền Sơn dự định ôm chắc Mắt Vàng không buông thì Truyền Sơn lại đột nhiên ngồi xổm xuống khi Mắt Vàng định lấy nắm tay đấm vào lưng hắn, rồi lộn mèo một cú cực nhanh; đồng thời xoay người, chân phải hóa xương khô tự nhiên vung lên.

“Bụp!”

“A ───!” Chúng Ma một mắt phần lớn đều che mắt lại.

Mắt Vàng khom người đau đớn che hạ thể. Vết thương này còn nghiêm trọng hơn cả vết thương trên lưng.

Công kích của Truyền Sơn cũng không dừng ở đó, đồng thời lúc đá trúng Mắt Vàng, sau cú lộn mèo, bàn chân chống đất, rơi xuống đất liền lập tức xoay ra đằng sau Mắt Vàng, phần eo phát lực, cơ thể vút cao, hai chân đạp mạnh một, đá vào trên cái mông Mắt Vàng đang khom lưng.

Một loạt động tác liên hoàn cực nhanh, đừng thấy tu vi hắn chỉ tới Luyện Khí Kỳ, thế nhưng hắn cố ý luyện ra tốc độ chân, sức bàn chân lại trên cả sức công kích của Luyện Khí Kỳ.

Thân thể khổng lồ của Mắt Vàng bay lên.

Truyền Sơn đá bay cơ thể Mắt Vàng về phía Ma một mắt xung quanh.

Lúc này hắn cũng đã nhận ra, đám Ma một mắt này có lẽ cũng không muốn giết chết hắn, lực ra tay đại khái cũng có chừng mực. Nhưng dù thế đi nữa, hắn bị đánh trúng nhiều cũng không muốn bị đánh không.

Thân thể mắt vàng sắp đập vào người Ma một mắt nhỏ tóc trắng.

Truyền Sơn vung móng lên cạo hết tóc trắng trên đầu Ma một mắt nhỏ tóc trắng

“Ẩu tả gì đó? Tản ra!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.

“Oa a ───!” Ma một mắt nhỏ tóc trắng sờ cái đầu trụi lủi gào khóc.

Một vị Ma một mắt cao hơn cả Mắt To nửa cái đầu, tay trái bắt lấy Mắt Vàng bị thương ba lần, tay phải bắt lấy Truyền Sơn kiệt lực, quát bọn Ma một mắt vây xung quanh: “Đứng ở đây làm cái gì? Còn không đi mời ma y tới!”

“Vù vù vù”, một đám Ma một mắt già trẻ bị Ma một mắt cao to quát liền tản hết ra, nhưng không có mấy ai rời đi. Chỉ có mấy người thoạt nhìn khá ổn trọng thành thật chạy đi mời ma y.

“Mắt To, đây là chuyện thế nào?”

“Thôn trưởng, người ngươi tóm trong tay là bạn của tau. Vết thương của tau không phải do hắn gây ra, là một người ngoài tới khác, chính là hắn đã cứu tau. Nhưng tất cả mọi người không nghe tau nói, Truyền Sơn cũng bị bức ép mới…”

“Tổ gia gia tổ gia gia! Tóc của tau… tóc của tau mất rồi… Tau cũng không tìm được vợ nữa… Oa a!” Ma một mắt nhỏ tóc trắng túm ống quần thôn trưởng khóc không ngừng.

Truyền Sơn bắn ra lưỡi dao sắc bén vung lên ra chừng uy hiếp Ma một mắt nhỏ.

“… Ô oa a ───!” Ma âm xuyên tai.

Thôn trưởng Ma một mắt giơ Truyền Sơn lên xem xét.

“Tiền bối, chào ngài.” Truyền Sơn thở dốc, lễ pháp nói.

“Ừ…”

“Chắt trai của ta dùng đạn bùn đánh lén tại hạ ít nhất năm mươi lần, tại hạ chẳng qua mới cạo của hắn mười một sợi tóc ngắn.”

“Ô…”

“Tại hạ hộ tống Mắt To tới quý thôn, nhưng không ngờ huynh đệ của quý thôn không chiêu đãi tại hạ trà nước mà lại cho một trận đánh. Tại hạ cho rằng huynh đệ của tộc một mắt đều thuần hậu giản dị như Mắt To, không ngờ…”

“Ngươi cậy lớn bắt nạt nhỏ.”

“Các ngươi lấy oán trả ơn, lấy nhiều thắng ít.”

“… Ngươi làm Mắt Vàng bị thương.”

“Tại hạ chỉ tự bảo vệ mình.”

“Làng chúng ta không chào đón…”

“Mắt Lồi! Không biết bản ma y đang bận sao? Lại còn kêu ta ra ngoài? Ngươi tưởng ngươi là tên phá hoại nào? Vẻ mặt kiêu ngạo như thế? Hôm qua uống rượu còn ngất có phải không? Còn không mang người bị thương tới chỗ ta!” Giữa không trung, một tiếng sấm vang lên, làm thôn trưởng nghẹn họng.

Truyền Sơn cố sức quay đầu nhìn về phía Mắt To. Vị cường nhân này chính là ma y ngươi nói? Ngươi xác định hắn có thể chữa bệnh chứ không phải hại người chứ?

Mắt To mặt hơi trắng bệch, tâm tình hôm nay của ma y tựa hồ không tốt lắm…

Ma y, một vị Ma một mắt trên đầu có một dúm tóc xanh, màu mắt hơi vàng, so với những Ma một mắt khác, hình thể tựa như cây trúc.

Truyền Sơn luôn tôn kính y giả, nhìn thấy ma y, mặc kệ mình cả người đau đớn, cung kính dùng lễ nghi Mắt To đã dạy, hành lễ theo kiểu vãn bối với trưởng bối của Ma tộc một mắt.

Ma y xách hắn một phát tới trước mặt mình, điều này làm Truyền Sơn rất khó chịu. Nếu hắn có thể cao to thì tốt rồi, tốt nhất có thể cao hơn cả Minh Đại Vu kia, như vậy sau này hắn sẽ không cần bị những người thân cao người to giống như những tiểu hài tử này xách tới xách lui. Đương nhiên, nếu hắn có thể cao hơn chút, tu vi giỏi hơn chút, có thể coi những tên này như tiểu hài tử xách đi xách lại thì càng tốt hơn.

“Thiên sinh ma vật?”

“Không phải, ta là người, người tu ma.” Truyền Sơn bình tĩnh nói.

“Đã từng ăn thứ tốt gì rồi?”

“Không biết, có lẽ là một quả trái cây.”

“Ta dùng mười viên ma thạch thượng phẩm đổi lấy mười giọt tâm đầu huyết của ngươi.”

“Không đổi.”

“Hai mươi viên.”

Có Ma một mắt phát ra tiếng hít mạnh. Ma tộc một mắt đại khái đều là kẻ nghèo nàn, rất nhiều Ma một mắt cả đời cũng chưa có được trên hai mươi viên ma thạch thượng phẩm.

“Không đổi.” Nếu như khi đó, ngươi có thể xuất hiện trước truyền tống trận, nói không chừng ta đã nhất thời hồ đồ đổi cho ngươi rồi.

“Lại thêm mười viên ma thạch trung phẩm.”

“Không…”

“Tóc Xanh Mắt Vàng, sao tau không biết trên người ngươi có nhiều ma thạch như thế? Lần trước làng bọn tau mua vũ khí của Tiễn tộc, bởi vì thiếu ma thạch, chỉ có thể trợn mắt để Lang tộc ba mắt mua đi bao nhiêu vũ khí tốt nhất mới nhất của Tiễn tộc. Khi đó tau hỏi ngươi có thừa ma thạch có thể cho người trong thôn mượn không, ngươi nói không có.” Thôn trưởng Mắt Lồi giận dữ cắt ngang cuộc đối thoại của một người một ma.

“Ngươi hỏi ta có dư thừa hay không, ta đương nhiên không có. Ma thạch của ta đều có ích, nào có dư thừa.” Ma y các hạ không coi thôn trưởng điện hạ ra gì.

“Nhưng người ta không chịu bán cho ngươi.”

“Không sao cả, ta đánh ngất hắn rồi lấy cũng thế.”

Truyền Sơn bắt đầu vận ma công, chuẩn bị giãy khỏi tay ma y.

“Tau kiến nghị ngươi cứu Mắt To và Mắt Vàng trước, họ đều là những đứa ngươi quen từ nhỏ tới lớn.” Thôn trưởng tự biết không đấu được lại tên Ma một mắt thông minh nhất trong tộc này, đành phải cố gắng dời lực chú ý của hắn. Còn về ma thạch trên người Ma y… việc này phải bàn bạc kỹ hơn.

“Ma y, mau cứu Mắt To đi. Vết thương của hắn rất nặng.” Ma một mắt chạy đến ngay từ đầu kia ôm Mắt To cầu xin Ma y.

“Ta phải chữa cho tên này trước.”

“Kệ ngươi đấy.” Thôn trưởng thở dài.

“Ma y!” Ma một mắt hơi lùn hô to.

“Không cần, ngài cứ cứu Mắt To và vị Mắt Vàng kia trước đi. Vết thương của ta không nặng, không vội.” Truyền Sơn quyết định tha thứ cho Ma một mắt không biết phân tốt xấu đã đánh hắn, nể tình Mắt To.

“Trúng nhiều quyền nhiều cước của tộc một mắt như vậy mà vẫn không bị gãy xương, ừm, hay đấy.” Trong mắt ma y lóe hàn quang, tựa hồ rất muốn lột da Truyền Sơn xem xét.

Truyền Sơn im lặng xắn tay áo, “Đây là xương của ta, ngài từ từ xem. Mặt khác, ngài có thể thả ta xuống không?”

Ma y vân vê xương cánh tay Truyền Sơn, lật qua lật lại xem xét, “Yên tâm, ta sẽ không đánh ngươi ngất.”

“Ta không tin ngài.”

“Không có sự tự nguyện của ngươi, tâm đầu huyết của ngươi không có tác dụng với ta.”

“Xin ngài chưa cho Mắt To trước.”

“… Cút đi!” Ma y phát hiện mình thông minh như thế mà không nhìn ra được cánh tay xương khô này là như thế nào, rất tức giận. Vung tay lên, ném Truyền Sơn lên đỉnh nhà đối diện.

Căn nhà có đỉnh rất cao, chắc là cao nhất cả thôn.

Truyền Sơn thấy vị thôn trưởng Mắt Lồi kia ở dưới trừng hắn, đoán rằng chủ căn nhà này chắc chính là vị này.

Thôn trưởng mặc kệ Truyền Sơn trên nóc nhà, xoay người an ủi Ma một mắt nhỏ đang ôm đùi hắn, chỉ Truyền Sơn trên nóc nhà khóc nháo không ngớt.

Truyền Sơn cố dậy tinh thần quan sát hình dạng cả thôn trang, đưa mắt chú ý tới giao lộ ra vào, và nơi có khả năng năng ẩn giấu.

Cả thôn trang có hình tam giác tản mạn, cạnh đáy hướng về phía rừng rậm, đầu nhọn đối về thảo nguyên. Khoảng cách giữa nhà cửa và nhà cửa rất lớn, tuy xa mà phối hợp ăn ý. Ở giữa thôn có một khoảng sân rất to, góc sân đặt một chiếc trống có hoa văn kỳ lạ.

Khoảng sân kia chính là nơi hắn vừa bị vây đánh.

Truyền Sơn ngả người xuống, mở tứ chi ngủ trên nóc nhà thôn trưởng.

Hắn mệt mỏi. Xương không bị thương, nhưng trên da thịt lại đầy vết tích. Truyền Sơn thấy, nếu Canh Nhị ở đây, chắc chắn sẽ vừa lải nhải vừa bôi thuốc cho hắn. Những đan dược phái Thanh Vân làm ra vẫn rất hữu hiệu.

Không biết Kỷ 14 và Canh Nhị bây giờ đang làm gì?

Họ có nhớ hắn không? Giống như hắn đang nhớ họ vậy?

Lúc này mới tới Huyết Hồn Hải được hai tháng, hắn đã muốn về nhà rồi. Trở lại Lam tinh, trở lại quê hương chân chính, ngôi nhà chân chính của hắn.

Nhưng hắn vẫn phải ở Huyết Hồn Hải đợi bốn trăm năm.

Bốn trăm năm, nếu thời gian giống như bên ngoài, chờ tới khi hắn trở lại, sợ rằng thi cốt người nhà đều tan biến rồi.

Bốn trăm năm, đây là một quá trình dài dằng dặc cỡ nào. Thì ra hắn nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được mình có thể sống hơn bốn trăm năm.

Con người ai mà không muốn trường sinh bất lão? Nhưng hắn tình nguyện dùng trường sinh đổi lấy thời gian trăm năm bình an bên người nhà và bạn thân.

Âm khí mắt thường không nhìn thấy chậm rãi ngưng tụ bên người Truyền Sơn.

Tâm tình của hắn hết sức mù mịt, cả nội tâm đều ngấm chìm trong nỗi nhớ người thân và bạn bè, trong nỗi ước ao với Mắt To, với Ma một mắt nhỏ.

Vì sao người khác có thể được người thân quan tâm, cả nhà đoàn tụ, còn hắn thì một mình xông pha thiên nhai, thất tán lưu lạc với người nhà? Thậm chí ngay cả người bạn vừa quen cũng bị ép phải chia lìa?

Vì sao hắn phải thừa nhận số phận như vậy? Vì sao hắn lại là ‘môi tinh cao chiếu’? Vì sao phải cho hắn ăn quả xương khô? Vì sao muốn để hắn tu ma? Vì sao để hắn rời khỏi quê hương càng ngày càng xa? Vì sao hắn không thể về nhà được? Càng đừng nói tới cứu trợ người nhà bạn thân, báo thù cho họ.

Truyền Sơn ôm oán khí ngập lòng chậm rãi nhắm mắt lại.

Để giảm thiểu đau đớn trên người, hắn bắt đầu vận chuyển cách giảm đau Canh Nhị dạy hắn khi đó.

Âm khí bên ngoài cơ thể được Truyền Sơn hấp thu từng chút một, mà những tâm tình tiêu cực do tà khí mang tới đã để lại vết tích trong lòng Truyền Sơn.

Do oán khí và ghen ghét, ước ao người khác đạt được sự thương yêu của người thân, những mặt tiêu cực như thê lương, cô đơn, tủi thân, … do bên ngoài mang lại đã hình thành nên một mắt bão trong thức hải của Truyền Sơn.

Theo sự vận hành của ma công, tựa như có cái gì đó đang thúc đẩy mắt bão này, từ từ xoay tròn lên.

Âm khí tận cùng bên trong kéo tầng bên ngoài, chuyển động theo mắt bão, hàng loạt âm khí kèm theo, mắt bão cuối cùng hình thành lên một cơn lốc xoáy nho nhỏ.