Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 6 Chương 9

“Ờ… cái gì?!”

“Ta muốn đi con đường Khí tu này, ngọn lửa đối với ta rất quan trọng. Ngọn lửa quan trọng là thứ tốt chứ?”

“… Phải.”

“Có phải chúng ta không thể chọn lựa không?”

“…”

“Ngọn lửa chúng ta đoạt của Tiễn tộc, họ sẽ không thể sống tiếp đúng không?”

Canh Nhị lắc đầu, “Thực ra không phải, họ cũng không dùng ngọn lửa nguyên thủy làm gì nhiều, chỉ có một chút tài liệu khó luyện mới có thể sử dụng nó. Bình thường cũng cứ để đó thôi, so với công cụ, ngọn lửa nguyên thủy càng giống một loại truyền thừa trong tộc họ hơn. Hơn nữa Huyết Hồn Hải bản chất thuộc tính mộc, sự tồn tại của ngọn lửa này đối với Huyết Hồn Hải…” Canh Nhị không nói tiếp nữa.

“Vậy cứ định như vậy nhé, đến lúc đó ngươi giúp ta cùng đoạt lấy ngọn lửa đó, dù sao chỉ có ngươi biết bắt, chúng ta bắt xong liền chạy.”

“Thế, thế rất nguy hiểm.” Canh Nhị càng nhỏ giọng nói, “Nghe giọng điệu hai gã ma tu kia, trạm kiểm soát này có rất nhiều người đang tham gia. Đến lúc đó nếu như những ma tu lợi hại này cùng vây đánh chúng ta…”

“Ngươi không đảm đương được sao?”

Canh Nhị là một người thành thực, suy nghĩ hồi lâu, trả lời: “Ngươi quá yếu, căn bản không có cách nào để phát huy lực lượng của hộ giáp, đến lúc đó chỉ có thể bị người đánh chạy. Ta không muốn bị đánh.”

Nhị ngốc, bị người ta nói cái là lộ hết rồi. Xem ra chân thân của tiểu Nhị nhà hắn rất có khả năng là hộ giáp trên người hắn. Khí linh sao? Vậy không phải có thể là nam mà cũng có thể là nữ sao?

Tốt rồi, người này đã cấm dục lâu lắm rồi.

“Ta sẽ cố gắng trả đòn.” Truyền Sơn ưỡn ngực, hắn cũng không muốn bị tiểu Nhị nhà hắn coi thường. Cái yếu của hắn chỉ là tạm thời thôi, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn sẽ mạnh lên!

“Ngươi tận lực dùng phù trận công kích, như vậy mới có thể phối hợp tốt với lực lượng của hộ giáp hơn.” Canh Nhị hết cách, đành phải tạm thời dạy cách công kích.

“Làm thế nào?” Truyền Sơn là đệ tử tốt, cố ý giảm bớt tốc độ dưới chân.

“Trước hết cứ khôi phục cánh tay ngươi trước. Luyện Khí Kỳ muốn chữa trị tứ chi sẽ mất thời gian rất lâu, còn cần một ít thuốc, nhưng tu vi hiện tại của ngươi nhờ có hộ giáp hỗ trợ nên đã cao thêm, hơn nữa ngươi đã từng ăn quả xương khô, có thể làm lại cơ thể ngươi. Ngươi thử dẫn khí hỗn độn vào chỗ cánh tay trái, kích phát tác dụng của quả xương khô đi.”

Truyền Sơn từ từ vận chuyển ma công, dẫn khí hỗn độn tẩm bổ cánh tay trái của mình. Lúc đầu, khí lưu ở bên đầu vai cánh tay trái dừng lại, tựa hồ xương cốt bị tổn hại và tĩnh mạch ngăn trở lối đi của nó.

Vai trái hơi nóng, một cơn đau đớn như co giật truyền từ đó ra khắp người. Trong đầu Truyền Sơn bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác khó tả nổi, hắn tựa hồ biết nên làm thế nào, thật giống như có cái gì đang dẫn dắt hắn, dù kinh mạch chỗ cánh tay kia như đứt từng khúc, xương cốt vỡ vụn, nhưng mà khí lưu đã lưu chuyển quen với yêu cầu của ý chí hắn, thuận theo con đường ban đầu chậm rãi lưu chuyển.

Mà tùy theo luồng khí hỗn độn, cơn đau đớn như co giật càng cảm nhận được sâu sắc hơn, thật giống như có thứ gì đang tổn hại, sống lại.

Nếu xương cốt của ta có thể cứng rắn hơn nữa, nếu như kinh mạch của ta có thể mềm dẻo hơn phóng khoáng hơn, nếu lực lượng của cánh tay ta có thể mạnh hơn nữa…

Đau! Đau đến ứa mồ hôi lạnh. Loại đau đớn ấy nếu đổi lại là tu giả khác thì đã sớm kêu thảm thiết lăn trên đất rồi.

Hai người Kỷ, Giang ở đằng sau dùng mật ngữ giục hắn mau chân lên, Truyền Sơn nhịn đau quay đầu lại.

“Không thể mau được, thính giác của Ma tộc trong lòng đất rất nhạy cảm, trong lòng đất này cũng không chỉ có mình Tiễn tộc và tộc Sừng Xà sinh sống.” Truyền Sơn cũng thử lấy mật ngữ trả lời. Canh Nhị nói cho hắn bí quyết sử dụng mật ngữ.

“Còn bao lâu nữa mới tới?” Kỷ Tú Anh lo ngọn lửa bị cướp, hắn vẫn không tin người nửa xương khô này có thể bắt được ngọn lửa kia.

“Sắp rồi.” Truyền Sơn nói ra hai chữ này rồi không để ý tới họ nữa, hắn cảm thấy cánh tay mình sắp khôi phục. Tuy rằng đau như muốn đập đầu vào tường, nhưng sau khi trải qua dược hiệu của quả xương khô, hắn có thể chịu đau nhiều hơn người thường.

“Cánh tay ngươi khôi phục không tệ.” Sau khi nói tới chuyện nghiêm túc xong, vệt đỏ trên mặt Canh Nhị dần nhạt, giọng điệu cũng bình thường trở lại.

“Hiện tại ta dạy ngươi cách sử dụng phù trận công kích phối hợp với năng lực của hộ giáp.”

“Được.” Truyền Sơn chảy mồ hôi lạnh thử mở năm ngón tay trái, rồi nắm chặt lại.

“Có rất nhiều người đều cho rằng trận pháp phải dựa vào phương tiện truyền đạt, chẳng hạn như lá bùa, các loại dụng cụ. Thực ra, tác dụng của trận pháp chính là thông qua tự nhiên, lợi dụng lực lượng tự nhiên để đạt được mục đích các kiểu. Mà các loại nguyên tố tồn tại trong tự nhiên, bao gồm những thứ xung quanh mà chúng ta không nhìn thấy, không sờ được cũng vậy.”

Canh Nhị suy nghĩ một chút, quyết định vứt bỏ khẩu quyết khó hiểu đi, nói thẳng vào điểm quan trọng.

“Chỉ cần ngươi có thể sắp xếp những nguyên tố không nhìn thấy được này lại thông qua trận pháp, đạt được mục đích kết nối với tự nhiên, ngươi có thể không cần phương tiện truyền đạt cũng có thể sử dụng trận pháp. Có vài cao thủ có thể làm phép tự nhiên, không cần dùng bất kỳ thứ gì, chính là đạo lý này.

Trong đó, nổi bật nhất chính là ngôn linh tu giả. Họ thông qua ngữ âm, thông qua giọng điệu đặc thù, sinh ra rung động trong không khí, từ đó, đem nguyên tố tiến hành sắp đặt trận pháp, đạt được mục đích kết nối với thiên địa.”

Truyền Sơn vừa rèn đúc khôi phục cánh tay trái vừa phỏng đoán, lúc này với hắn mà nói khá là nguy hiểm, hắn vừa phải hiểu nội dung Canh Nhị dạy, vừa còn phải chú ý đường Canh Nhị bảo, còn phải tùy thời chú ý hai người đằng sau, cùng với tình huống xung quanh.

“Đừng nghĩ quá phức tạp, ngươi có thể tưởng tượng trận pháp thành thư tín con người dùng để liên hệ. Trận pháp ngươi bày chính là lá thư dùng để kết nối với thiên địa, trong thư nói cho ‘nàng’ biết ngươi muốn ‘nàng’ làm gì. Chỉ cần chữ trong thư ngươi không viết nhầm, ý tứ câu từ chính là ý tứ ngươi muốn biểu đạt, thiên địa hay tự nhiên sẽ dựa theo yêu cầu ngươi để làm. Ngươi xem, rất dễ hiểu.”

Truyền Sơn như đã ngộ ra, “Thiên địa và tự nhiên lại là cái gì? ‘Nàng’ vì sao lại hiểu được thư của ta? Văn tự và câu cú trong thư chính là do ‘nàng’ dạy cho tu giả lúc ban đầu sao?”

“Đó là một vấn đề khổng lồ, giải thích phí sức lắm, chúng ta đừng kéo chủ đề đi xa như vậy, nói nhiều ngươi cũng chưa chắc đã hiểu được.” Canh Nhị hiển nhiên hoàn toàn không lo lắng tới lòng tự trong của lão đại nhà y, cứ giải thích như không:

“Nói đơn giản hơn, một tinh cầu bình thường đều sẽ có một vị chủ giới, chủ giới chính là vị thần sinh ra tinh cầu ấy, sáng tạo ra thế giới ấy, vị thần ấy có thể đồng thời có nhiều tinh cầu, cũng có thể chỉ có một.

Chẳng hạn như Huyết Hồn Hải chỗ hiện tại chúng ta đang đứng, ‘nàng’ thực ra cũng ở trên một tinh cầu, chỉ là không gian trên đó khác thôi. Thứ như không gian ấy, có khi là do chủ giới tự tạo ra, có khi là từ đầu đã có không gian này, sau đó được người đời phát hiện, ai nha, xa quá, trở lại chủ đề chính.”

Truyền Sơn im lặng cười.

“Cho nên ngươi có thể coi tự nhiên và thiên địa như chủ giới, họ là thần tạo ra quy tắc một giới, nếu ngươi muốn làm một chuyện gì đó trong thế giới họ quản thì đều phải tuân thủ theo quy tắc do họ định ra. Trận pháp chúng ta tu đây cũng là một trong những quy tắc họ lập ra, chỉ cần nội dung bao hàm trong trận pháp phù hợp quy tắc, chẳng hạn như ngươi muốn trời mưa, trong trận pháp có vài ký hiệu đặc biệt để tập trung hơi nước, còn có vài ký hiệu là giao ước phạm vi, giao ước những thứ khác nữa. Những giao ước đó gộp lại với nhau liền hình thành trận pháp.”

“Thì ra là thế.” Truyền Sơn có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, nếu không phải cần hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại hắn có thể nhập định luôn rồi đấy.

“Thần và Ma nguyên thủy nhất đều xuất từ nguyên giới, họ là Thần Ma tạo ra quy tắc ban đầu, các loại ký hiệu bao hàm trong trận pháp cũng là do họ cảm ngộ thiên địa xong thì sáng tạo rồi quyết định.”

“Ừm… Sư phụ ta nói là phát hiện, hắn nói những ký hiệu và trận pháp vốn đã tồn tại trong giới tự nhiên, Thần Ma ban sơ phát hiện ra chúng, sau đó nắm giữ cách sử dụng chúng thôi.”

“Sau đó, bất kể phương pháp tu luyện khác biệt thế nào, thế giới họ sáng tạo ra khác nhau ra sao, quy tắc họ sử dụng đều là quy tắc Thần Ma nguyên thủy truyền xuống, dù sau này có thay đổi và tăng mới, cũng đều là trăm khoanh vẫn quanh một đốm. Cái chúng ta học bây giờ chính là những cái đó.”

Truyền Sơn rất muốn hỏi sư phụ Canh Nhị là ai, nhưng hắn cũng biết hỏi cũng như không, “Hỏi ngươi một vấn đề.”

“Ngươi hỏi, chỉ cần ta có thể trả lời.”

“Ngươi nói là chủ giới đã sáng tạo ra một tinh cầu và thế giới, như vậy nguyên giới ban đầu là do ai sáng tạo ra? Thần nguyên thủy? Như vậy vị thần nguyên thủy này lại tới từ đâu?”

“… Ta chỉ có thể trả lời ngươi,” nét mặt Canh Nhị vô cùng nghiêm túc, “Nếu ngươi hiểu rõ vấn đề này, ngươi có thể trở thành thần của thần.”

“Ờ…”

“Theo ta được biết, bao gồm cả Thần Ma nguyên thủy của nguyên giới ban đầu, khi đó đã có rất nhiều Thần Ma nghĩ tới vấn đề này mà muốn điên luôn, choáng váng, còn có cả tự sát nữa. Thế giới này vì sao có nhiều tinh cầu và đủ loại không gian như thế? Chính là vì nghĩ thông suốt vấn đề này, họ đã dày vò bao nhiêu lâu. Nhưng, tới tận bây giờ, vẫn chưa nghe nói ai nghĩ thông được vấn đề này.”

“… Đúng thật là gay go.”

“Cho nên suy nghĩ không muốn thành thần của ngươi là cực kỳ chính xác. Thọ mệnh quá dài nên nghĩ ngợi quá nhiều, kết cục cuối cùng…” Canh Nhị lắc đầu thở dài, bỗng nhiên nói: “Ngươi biết thành thần vì sao lại gọi là thành thần không?”

“Vì sao?”

“Sư phụ ta nói, bởi vì thành thần sẽ trở nên thần kinh, cho nên thần nguyên thủy ban sơ vì cảnh cáo mọi người, đã gọi tắt quá trình thần kinh thành ‘thành thần’.”

“…” Truyền Sơn chắp tay, chân thành kính phục nói: “Sư phụ ngươi đúng là rất cường đại.” (chị Dịch tự sướng quá đi)

Canh Nhị gật đầu, thừa nhận.

“Ta đã nói lâu rồi, bây giờ ngươi đã biết vì sao không thông qua phương tiện truyền đạt để bày binh bố trận chưa?”

“Cũng hơi hiểu. Chính là dùng ngón tay của ta vẽ trực tiếp trận đồ ký hiệu ra giữa không trung, đem những nguyên tố cần thiết trực tiếp tập trung lại, để chúng hành sự dựa theo yêu cầu trong trận đồ, đó cũng chính là thủ quyết đúng không?”

“Đúng. Mặt khác, đừng gọi nó là thủ quyết, nhưng cũng không hạn chế dùng ngón tay, ngươi dùng ngón chân cũng được.”

“Canh Nhị.”

“Hử?”

“Ta đột nhiên phát hiện, nhìn một người không thể chỉ nhìn bề ngoài, một người bề ngoài thoạt nhìn thành thật, nhát gan, nhu nhược, nhưng bên trong lại là một người vui vẻ, ít lời, đường hoàng.”

“Ờ.” Canh Nhị mơ hồ không hiểu.

“Thật sự, ta đã quen một vị như thế.”

“Ai a?”

“Nếu trận pháp có thể thao tác tự nhiên như thế thì vì sao mọi người còn phải sử dụng phương tiện truyền đạt?” Truyền Sơn đưa ra vấn đề mới.

“Bởi vì tu vi không đủ.” Canh Nhị bị dời lực chú ý, cần cù, thật thà giải đáp: “Ngươi có thể coi tu vi như văn chương dùng để viết thơ, nếu như mực nước không đủ hay thiếu độ đậm, sức viết quá nhẹ không thể để lại dấu vết thì phần thư này của ngươi cũng không thể xem rõ được. Muốn tự nhiên để lại vết tích được mà không cần bất cứ thứ gì, còn phải giữ được trong một khoảng thời gian không để nó biến mất, mãi đến khí nguyên tố xung quanh tập trung lại theo yêu cầu, đồng thời đạt được mục đích, tu vi quá thấp căn bản là làm không được.”

“Hiện tại hộ giáp ngươi mặc trên người có thể bù cho vấn đề tu vi không đủ của ngươi, nó có thể duy trì tiêu hao công lực cho ngươi, cho nên ta mới để ngươi thử vẽ trận mà không cần nhờ đến cái gì.”

Dừng một chút, Canh Nhị tiếp tục giải thích: “Thứ phương tiện truyền đạt này tương đương với giấy viết thứ, mực nước và bút, có chúng rồi, yêu cầu đối với tu vi không cần cao lắm, có rất nhiều nguyên tố cũng không cần thu thập vô ích nữa, mà có thể đạt được thông qua các phương tiện truyền đạt. Biết chưa?”

“Biết rồi. Canh Nhị, ngươi đúng là sư phụ tốt nhất.” Truyền Sơn thành tâm thành ý khen ngợi.

“Ta không cần ngươi làm đồ đệ.” Canh Nhị từ chối thẳng thừng. Nhận một đồ đệ không tốt gay go cỡ nào, cứ nhìn những gì sư phụ y đã từng trải thì biết.

“…” Truyền Sơn hận bản thân vẫn chưa tu đến Độ Kiếp Kỳ, sau đó đè Canh Nhị xuống đánh cho một trận. Tên ngu ngốc không biết phân biệt này, ai muốn làm đồ đệ y chứ? Đó là hắn ăn nói khách khí thôi biết không hả?

“Cẩn thận, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Canh Nhị nhắc nhở: “Tốt nhất là ngươi bắt đầu chuẩn bị từ giờ đi.”

Không cần Canh Nhị nhắc nhở, Truyền Sơn đã đang hoạt động ngón tay.

Canh Nhị cũng không ôm hy vọng gì với việc cướp ngọn lửa của họ. Giáp thân của y tuy lợi hại, nhưng cũng phải xem tu vi của người mặc nữa, gặp phải một ma tu yếu nhất mới Luyện Khí Kỳ như này, có thể tự bảo vệ bản thân với cao thủ Nguyên Anh Kỳ đã là không tệ rồi. Xem ra hôm nay y phải mất nhiều rồi đây!

Một đường quanh co lòng vòng, bất tri bất giác họ đã đi vào sâu tít trong lòng đất.

Không tính đoạn đường quanh co gấp khúc, căn cứ theo bước chân mà tính, họ ít nhất đã vào sâu trong lòng đất chừng trăm thước.

Truyền Sơn vẫn chưa bao giờ xuống quá sâu như vậy, có lẽ do có rêu phát sáng, không khí cũng không buồn phiền, ngược lại còn rất tươi mới.

“Vẫn chưa tới sao?” Giang Hâm không nhịn được hỏi thăm.

Truyền Sơn hoạt động ngón tay, cũng không quay đầu lại, nói: “Cũng sắp rồi, con đường ta mang bọn người đi này tuy hơi quanh co, song có thể tách biệt được với các Ma tộc khác, hay ngươi muốn trước khi cướp được ngọn lửa phải đánh nhau với Ma tộc khác. Ta nhớ gần đây có một đám tộc Huyết Bức (dơi hút máu) đấy.”

Giang Hâm lập tức im bặt, tộc Huyết Bức nếu chỉ đơn độc cũng không đáng sợ, nhưng cả một tộc đàn…

Kỷ Tú Anh một đường không biết nghĩ gì, khá là yên lặng.

“Dừng! Các ngươi có nghe thấy không?” Kỷ Tú Anh là người đầu tiên có phản ứng.

Truyền Sơn lập tức ngừng bước chân, ngưng thần yên lặng nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy từ phía trước truyền đến âm thanh hỗn loạn. Nhờ có sự trợ giúp của hộ giáp, giác quan của hắn đã trở nên cực kỳ nhanh nhạy.

“Có ma tu và Tiễn tộc đánh nhau.”

Chu Nhan không nói thật với Giang Hâm, bắt ngọn lửa cũng không phải nhiệm vụ y muốn qua, y mới đi vào cửa bốn mươi sáu, nhiệm vụ chính là thỏa mãn một yêu cầu của tộc Sừng Xà. Sau đó, lúc y đang lo phải thỏa mãn yêu cầu của tộc Sừng Xà thế nào thì khéo sao lại gặp phải Giang Hâm, sau đó từ trong miệng Giang Hâm biết được chuyện ngọn lửa.

Là một đan tu, có ngọn lửa tốt vẫn là ước mơ thiết của y, cho nên tuy rằng bắt mồi lửa không phải nhiệm vụ y phải qua, nhưng y vẫn muốn thử một lần.

Khi đó y với tộc Sừng Xà giao ước, bất kể có thể bắt được ma một mắt nhỏ hay không, chỉ cần có thể dẫn phần lớn các chiến sĩ tộc một mắt rời khỏi thôn trang thì hoàn thành giao ước, cũng coi như y đã qua cửa này. Mà y đã bỏ cơ hội qua cửa, khẩn cầu tộc Sừng Xà dẫn hắn an toàn tiến vào thánh địa Tiễn tộc cung phụng mồi lửa. Tộc Sừng Xà sau khi bàn bạc một đêm đã đồng ý thỉnh cầu của y.

Tộc Sừng Xà thích ăn trẻ nhỏ tộc một mắt, nhưng khổ nỗi quân đội tộc một mắt cực kỳ mạnh, Ma tộc bình thường căn bản không dám chọc vào, kế hoạch lần này tộc Sừng Xà đã thương nghị rất lâu, Chu Nhan chẳng qua vừa vặn gặp may, dù không có Chu Nhan, họ cũng sẽ tìm người từ ngoài tới khác để hỗ trợ.

Chu Nhan mắt thấy đắc tội Kỷ Tú Anh, cũng không trông cậy Giang Hâm có thể giúp y, càng không hy vọng ngọn lửa bị người chia nhau, thế là y yên lặng rời bước đi tìm tộc Sừng Xà thực hiện lời thề. Y tự nhận là một người rất kiên trì, lại có trình độ bất phàm ở phương diện đan dược học, tính toán y suy xét chính là nhẫn nại đợi đến khi người thắng cuối cùng xuất hiện, y lại dùng đan dược tính kế.

Tộc Sừng Xà rất giữ lời, sau khi phần lớn chiến sĩ tộc một mắt rời khỏi thôn trang thì lập tức phái người dẫn y xuống dưới lòng đất – thánh địa của Tiễn tộc.

Chu Nhan đến sớm hơn bọn Truyền Sơn một khắc.

Tộc Sừng Xà cũng không rời đi, sau khi đạt được một lọ hồi nguyên đan của Chu Nhan, đáp ứng ở lại giúp y ẩn dấu tung tích, nhưng không bao gồm bảo hộ y và giúp y cướp ngọn lửa.

Một trong những bản lĩnh của tộc Sừng Xà chính là dựa vào hoàn cảnh để ẩn nấp, nếu không lưu ý kỹ càng, ngay cả cao thủ Phân Thần Kỳ cũng chưa chắc có thể phát hiện được sự tồn tại của tộc Sừng Xà. Chu Nhan thấy tộc Sừng Xà đồng ý giúp y giấu hành tung đã vô cùng vui vẻ, nào dám trông cậy nhiều điều chi nữa.

Kỷ Tú Anh chia cho ba người mỗi người một tấm bùa ẩn thân, Truyền Sơn đi đầu, ba người lặng lẽ rờ vách tường, tầng khoáng thạch nơi đây phức tạp, trên vách nham có không ít huyệt động có thể cho con người ra vào được.

Có những huyệt động ở đây là của tộc Huyết Bức (dơi hút máu người), ba người thấy không dám kinh động, lặng lẽ tìm huyệt động không có Huyết Bức để náu mình.

Chu Nhan thấy ba người tiến vào, mở to hai mắt nhìn, lưng áo thoáng cái đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Thật cũng xui quá cơ! Nhiều huyệt động như thế, vì sao họ lại chọn tiến vào cái đó?

Chu Nhan không biết, bởi vì trong đội ngũ của đối phương có một người được thần xui xẻ coi trọng, có mặt hắn, tất cả chuyện xui xẻo đều có thể xảy ra.

Chu Nhan hối hận, đáng ra y nên vẩy một ít độc phấn trong huyệt động mới đúng, nhưng y sợ đánh rắn động rừng nên không bố trí, nếu y bố trí, nói không chừng ba người kia đã đơn giản bị y bắt rồi. Y nhìn bộ hộ giáp của người nửa xương khô và khối thân thể của Thiên sinh ma vật kia mà thèm.

Tộc Sừng Xà dùng đuôi cuốn Chu Nhan lên, dán trên vách động, im lìm. Thân thể của họ chính là kết giới tự nhiên, Chu Nhan giấu mình trong đó, tạm thời yên tâm.

“Tiễn tộc sao lại sống cùng tộc Huyết Bức?” Thấy trong động không có ai, Canh Nhị cũng không nhắc nhở đặc biệt, Truyền Sơn ngồi dưới đất dùng ngũ thức kiểm tra hoàn cảnh, hiếu kỳ hỏi Canh Nhị.

“Họ là quan hệ cộng sinh.” Canh Nhị đáp. Y nghĩ y vẫn không nên tùy ý thay đổi quỹ tích số phận của ai kia thì tốt hơn, vừa cứu người này được một lần, xem đi, đợi lát nữa người này lại gặp phải càng nhiều chuyện xui xẻo hơn.

Thứ số phận là thứ thần kỳ nhất, y cũng không phải kẻ quyết định từ đầu tới đuôi, nhưng cũng không phải có thể thông qua lực lượng bên ngoài mà thay đổi một cách đơn giản được, có thể thay đổi số phận mình mà không xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

“Ở đây không chỉ có mình chúng ta.” Truyền Sơn nhận thấy sự tồn tại của những người khác.

Chu Nhan lại càng hoảng, cho rằng mình đã bị phát hiện rồi. Tộc Sừng Xà cũng thấy lạ, người này lại có thể đơn giản phát hiện ra sự tồn tại của tộc Sừng Xà.

“Ừ, có không ít người giấu mình trong vách nham thạch xung quanh.” Kỷ Tú An đáp, hắn và Giang Hâm ngồi bên phải, hai người họ vốn muốn thả người nửa xương khô ở giữa, thế mà người nửa xương khô vừa vào động đã dán lên tường ngồi, làm họ mất cơ hội giáp công.

“Nếu Chu Nhan ở đây thì tốt rồi.” Giang Hâm tiện tay bày một kết giới.

“Một lần vảy dược phấn làm tất cả ngã xuống? Nằm mơ à! Ngươi nhìn phía dưới xem là ai đang dẫn đầu.” Kỷ Tú Anh cuối cùng cũng tìm được cơ hội châm biếm Giang Hâm.

Giang Hâm nhìn xuống dưới, không được bao lâu liền phát ra tiếng kêu kinh dị: “Là nàng?!”

Tình hình chiến đấu phía dưới có phần lạ, nói không ghê gớm thì cũng có người bị thương, nói ghê gớm thì lại không thấy ai bị chết cả.

Một đám Ma tộc lưng dài gai nhọn, chi dưới thô to, chi trên rất dài, da màu đồng đỏ đang vây quanh một đàn tế, phát ra tiếng ‘vù vù’ đe dọa kẻ xâm lược, nhưng đám Ma tộc này chỉ thấy thái độ hung hãn, chứ không có ý đồ tiến công mạnh.

Kẻ xâm lược lấy Ma tu nhân loại làm chủ, kẻ dẫn đầu chính là nữ tử mặc áo nịt ngực hình vỏ sò, hạ thân quấn một cái váy hình đuôi cá. (tóm lại như mỹ nhân ngư, chậc)

Đàn tế phía sau Ma tốc ở giữa khoảnh đất trống, đàn tế không biết làm từ cái gì, có màu vàng pha xanh đen, giữa đàn tế phát ra ngọn lửa lam nhàn nhạt.

“Bên trong huyệt động phát sáng giữa đàn tế chính là ngọn lửa nguyên thủy.” Canh Nhị nói cho Truyền Sơn.

“Vì sao là màu lam sẫm?”

“Thông thường ngươi có thể phán đoán phẩm cấp từ màu sắc của ngọn lửa, màu càng nhạt thì phẩm cấp của ngọn lửa càng cao. Màu xanh lam, xanh da trời, không màu là phẩm cấp cao nhất. Ngọn lửa không màu được gọi là thần hỏa, ngọn lửa màu xanh lam và xanh da trời cực hiếm. Ngọn lửa nguyên thủy có điểm đặc biệt, nó thuộc loại ngọn lửa không tính chất, cũng có thể gọi là ngọn lửa hỗn độn, cho nên ngươi đừng thấy nó bây giờ hiện ra màu lam sẫm, thực ra nó có thể thay đổi tính chất và màu sắc tùy theo hoàn cảnh và người sử dụng khác nhau.”

“Nó có thể biến lớn?” Truyền Sơn mẫn cảm, nói.

“Không sai. Thần hỏa không màu có thể khuếch trương theo ý nó.”

“Nếu ngọn lửa nguyên thủy này lợi hại như thế, đàn tế vây quanh nó sao lại không bị luyện hóa?” Truyền Sơn hiếu kỳ.

“Đàn tế không phải do Tiễn tộc dựng lên, đó là lực lượng của chủ giới Huyết Hồn Hải. Nếu như không có đàn tế ràng buộc nó, tất cả sự vật trong Huyết Hồn Hải đều không thể tiếp cận nó.” Canh Nhị cẩn thận trả lời. Y sợ nói sai, tiết lộ những điều không nên tiết lộ.

Truyền Sơn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Người có gai dài trên lưng là Tiễn tộc? Cảm giác họ không phải khẩn trương lắm…” Đây là trực giác khi hắn từng làm chiến sĩ, đối phương có ý chiến đấu hay không, có sát ý hay không, hắn thoáng cái là nhận ra được.

“Tuy Tiễn tộc giỏi về chế tạo vũ khí hoàn mỹ, nhưng cũng không hiếu chiến, cho dù nhìn họ rất đáng sợ.”

“Họ ngủ đều là nằm úp người ngủ sao?”

Canh Nhị: “Đúng vậy, sao ngươi biết… Ngươi hỏi những vấn đề nghiêm túc chút được không?”

Truyền Sơn cười, trong khổ mua vui, nói: “Vậy ta hỏi người, nữ ma tu dẫn đầu phía dưới, ngươi có quen không? Cảm giác nàng rất lợi hại.”

“Nhìn Tam Xoa Kích của nàng, chắc là Ma tộc đến từ Biển Đen Trầm Uyên Tinh.”

“Ma tộc? Không phải Ma tu à?”

“Không phải, họ là bộ tộc có hình dạng giống con người nhất trong Ma tộc, nhưng dưới lỗ tai của họ có quai hàm gồ lên, giữa ngón tay và ngón chân đều có lớp màng, đặc biệt là bàn chân của họ, nếu như duỗi thẳng xác nhập vào với nhau, tựa như đuôi cá có thể khống chế phương hướng trong nước, tăng tiến tốc độ.”

Ngay khi hai người họ đang nói chuyện, hai phe cánh tựa hồ đã đạt thành một hiệp nghị nào đó, đôi bên phái một viên Đại tướng ra tiến hành tỷ thí. Loại tỷ thí này càng điềm đạm hơn, thoạt nhìn đôi bên tranh đấu rất ghê gớm, nhưng càng không dễ chết người.

“Ta cho rằng sát khí của Tiễn tộc sẽ mạnh hơn chút, lạ thật, họ không để ý thấy ngọn lửa của mình bị người ngấp nghé sao?” Truyền Sơn thấy nữ nhân ngư quay đầu lại, lập tức lảng sang chuyện khác, cảm thán: “Đây là nhân ngư trong truyền thuyết sao, thật xinh đẹp.”

Canh Nhị vội hỏi: “Đẹp sao? Ngươi thấy nàng trực tiếp rồi à? Ta nhìn thử ta nhìn thử! Ờ…” Canh Nhị lại đỏ mặt.

Truyền Sơn theo thói quen tính lừa người, nhưng bây giờ người đang ở trong thức hải, hắn không lừa nổi.

“Kể thì cũng không tệ, nhìn kỹ cũng chỉ như thế thôi. Được rồi được rồi, chúng ta là tới cướp ngọn lửa, đừng như quỷ đói mà nhìn chằm chằm nữ hài tử nhà người ta.” Ai kia cứng mặt, nghĩa chính ngôn từ nói.

“Ta chỉ nhìn…” Canh Nhị rụt đầu.

“Nhìn cái gì!” Truyền Sơn lạnh mặt.

Canh Nhị bất giác nói: “Nhìn ngực của nàng, thật lớn…”

“Bộp!” Canh Nhị ngã dúi về phía trước.

Y tự dưng bị công kích, quay phắt về phía sau nhìn, chỉ thấy khung xương khô màu đỏ như máu đứng sau lưng y đang chống nạnh, miệng còn phát ra tiếng cười ‘khằng khặc’ như bị tâm thần.

“Ngươi điên rồi? Bên ngoài vẫn có người ở đấy, ngươi dám ra khỏi? Ngươi còn không đi vào! Hai người kia sẽ biết đấy!” Canh Nhị vội, nhất thời cũng quên phải trả thù.

Khung xương khô muốn đưa tay bắt y, Canh Nhị vội vã vọt sang một bên.

“Đừng náo loạn! Giờ là lúc đùa giỡn sao?” Canh Nhị muốn khóc.

Truyền Sơn thích ý rời khỏi thức hải, hắn cuối cùng đã thỏa mãn nguyện vọng vỗ gáy Canh Nhị. Cẩn thận để ý hai người bên cạnh, phát hiện họ vẫn hết sức chăm chú chú ý tranh đấu phía dưới, cũng không phát hiện điều dị thường của hắn nên cũng yên lòng.

Truyền Sơn ló đầu nhìn giờ, mặt lại bị nham thạch bên cạnh cọ vào, tiện tay đè lên một khối nham thạch thò ra ngoài, đột nhiên phát hiện hình dạng của nó khá… quyến rũ? Liền lập tức trêu đùa Canh Nhị: “Ngươi nghĩ khối nham thạch thò ra này giống cái gì?”

Canh Nhị dùng thần thức ngắm nghía, mặt đỏ lên, vội nói: “Họ La kia, ngươi đừng sờ soạng.”

“Ơ? Xúc cảm tốt ghê a.” Truyền Sơn kinh ngạc, khối nham thạch bên cạnh thò ra sờ lên không những không có cảm giác thô ráp mà còn khá là nhẵn mịn mềm tay.

Truyền Sơn nhịn không được lại xoa thêm hai cái, còn gõ gõ.

“Họ La kia, ta khuyên ngươi tốt nhất…”

Canh Nhị còn chưa nói dứt lời, trong tai Truyền Sơn chợt nghe thấy một giọng nói uyển chuyển, ngọt ngấy lại mang sự ngượng ngùng.

“Ca ca, ngươi thật đáng ghét!” (chết chửa, hố hố, lưu manh thì cho chết)

“…” Truyền Sơn cả kinh. Ai đang nói chuyện?

Canh Nhị một tay che hai mắt mình. Người này thảm rồi…

“Ca ca, ngươi thiệt háo sắc a, tay ngươi cứ một mực sờ chỗ đó của người ta á.”

Truyền Sơn rựt rựt da mặt, mau chóng rụt tay lại, cũng đồng thời cầu khẩn ông trời: ngàn vạn lần đừng như hắn nghĩ.

Trên vách nham thạch xuất hiện một khuôn mặt quả táo béo mập, lập tức khiến ai kia chìm xuống vực sâu tội ác. Sao lại là một tiểu cô nương chứ? Tốt xấu gì tuổi cũng phải lớn chút, thành thục một chút…

Hai vệt đỏ ửng điểm tô trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên đỉnh đầu của nữ hài còn có một cái sừng lồi hẳn lên màu trắng nho nhỏ.

“Ca ca, lúc nào thì ngươi tới cưới ta?” Cổ nữ hài đột nhiên dài ra, chỉ thiếu chút là dán lên mặt Truyền Sơn. Nàng rất hài lòng với khuôn mặt của Truyền Sơn, ừm, tốt lắm, rất chi là đàn ông.

Truyền Sơn thậm chí có thể cảm giác được làn lông mi dày của đối phương xẹt qua trán hắn, làm hắn sợ một tay chống đất, lộn mèo một cú; hối hả dán lên vách tường đối diện.

“Ngươi là cái thứ gì?” Đả kích này quá lớn, dù hắn có thể tiếp nhận bản mặt trẻ con mang bộ ngực to đùng, nhưng mà cái cổ như con rắn thế kia, thôi khỏi bàn.

Hai người Kỷ, Giang không biết xảy ra chuyện gì, vừa định hỏi thì phát hiện xà nữ trên vách nham thạch.

“Ngươi là ai? Chu Nhan?!” Xà nữ hiện thân, Chu Nhan bị nàng giấu kín cũng hiện bóng dáng.

Chu Nhan mặt ngây đơ, thuốc bột nắm trong tay không dám vẩy ra, lòng thầm kêu to: đây là chuyện gì vậy a?!

“Ca ca, ngươi thật đáng ghét! Vừa rồi còn nắm người ta chặt như vậy, bây giờ đã trở mặt rồi. Ta mặc kệ, ngươi sờ người ta rồi thì phải phụ trách!”

Cổ nữ hài lại dài ra lần nữa, uốn lượn vòng qua hai người Kỷ, Giang tới trước mặt Truyền Sơn, tiện thể còn có bộ ngực sừng sững nữa.

“Tộc Sừng Xà!” Giang Hâm thất thanh hô.

Truyền Sơn là tên da mặt dày, mặt cũng không đỏ nói: “Ngại quá, cô nương, ta không cố ý, ngươi dán trên vách tường, ta nào có biết…”

“Hu hu, ngươi sờ mó ta, còn muốn chống chế, hu hu, người ta không muốn sống nữa!” Nữ hài không chịu nghe theo cứ vặn vẹo người ghê gớm.

Truyền Sơn chỉ cảm thấy mặt nữ nhân này càng hồn nhiên mỹ lệ, thân thể ấy lại càng kinh khủng. Cái cổ kia, cái thắt lưng kia!

“Ngươi xong đời rồi.” Kỷ Tú Anh nói với vẻ đồng tình: “Nữ tử tộc Sừng Xà quấn lấy ngươi, trừ phi ngươi cho nàng hấp thụ đủ ba lần tinh nguyên, bằng không ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi nàng. Nếu ngươi giết chết nàng, người nhà nàng đều sẽ tới quấn lấy ngươi. Tộc Sừng Xà giỏi về ẩn núp, còn biết phóng trận pháp ảo, ngươi căn bản khó lòng phòng bị, sớm muộn cũng sẽ có ngày sẽ là của nàng.”

Giang Hâm ở một bên, sắc mặt quái dị, nói: “Ngươi tốt nhất cứ đáp ứng nàng, dù sao cũng chỉ ba lần, nghe nói tộc Sừng Xà làm chuyện ấy, còn rất tiêu hồn. Mà nếu ngươi từ chối hay giết nàng, tộc Sừng Xà quấn lấy ngươi gây phiền mãi mãi, mãi đến khi hút khô ngươi mới thôi.”

Truyền Sơn kích động run rẩy, chẳng lẽ, chẳng lẽ ta đã gặp phải nữ lưu manh Ma tộc?

“Canh Nhị, làm sao giờ?”

“Lời họ nói đều là sự thực. Không có cách nào cả, trừ phi ngươi mạnh đến mức tộc nhân tộc Sừng Xà không dám trêu chọc ngươi. Hơn nữa vừa rồi cũng là ngươi chủ động trêu chọc người ta, ta đã bảo ngươi đừng sờ ngươi còn cứ sờ mãi.”

“Ta làm sao biết ngực của nữ nhân lại mọc ở trên tường?!” Truyền Sơn ấm ức kêu to.

“Ca ca, ngươi tên gì? Mùi trên người ngươi thật là thơm, Tư Nạp ta rất thích, ca ca, đêm nay chúng ta thành thân đi!” Mỹ nữ xà Tư Nạp quay người một vòng, bỏ qua khách hàng Chu Nhan, quấn lấy Truyền Sơn.

Truyền Sơn đã trốn đến cửa động, cơ thể đối phương sắp quấn lấy hắn, nhưng khổ nỗi hắn ở đây, ngay cả đưa tay đánh người cũng không dám, thấy sắp không tránh được nữa, Truyền Sơn kêu gào một tiếng, thả người nhảy, dứt khoát, kiên quyết nhảy xuống.

“Ca ca! Đừng bỏ Tư Nạp ──!” Mỹ nữ rắn phóng người đuổi theo ra ngoài động như tia chớp.

“Ầm!” Đuôi của mỹ nữ rắn vốn muốn ngoắc lấy Truyền Sơn, nhưng bị đẩy mạnh ra do lực thủ hộ của hộ giáp.

“Trời muốn tuyệt ta ───!” Truyền Sơn kêu thảm thiết, mỹ nữ rắn này, làm hại cơ thể hắn vốn rớt xuống khoảnh đất trống đằng sau đàn tế nhưng lại bị chệch, thế là rơi thẳng xuống huyệt động ngọn lửa giữa đàn tế.

“Hỏng rồi! Có người muốn cướp ngọn lửa!” Tiễn tộc canh giữ ngọn lửa lo lắng hô to.

“Bắt hắn! Ngăn hắn lại!” Ma tu cũng rối loạn.

Hộ giáp chặn nhiệt độ, ngón chân Truyền Sơn sắp đụng tới ngọn lửa, hay cho Truyền Sơn, vào đúng lúc này còn có thể dùng lực xoay người, muốn nhờ vào huyệt động có ngọn lửa. Thấy Truyền Sơn sắp thành công, hướng rơi của thân thể cũng hơi thay đổi.

“Bắt được ngươi rồi! Giỏi cho tên… A!” Tộc trưởng Tiễn tộc tay chân nhanh nhất, cánh tay thật dài thoáng cái đã bắt lấy chân Truyền Sơn.

Truyền Sơn vô thức tránh né, người xoay một cái, nào ngờ tuy tránh được tay của tộc trưởng Tiễn tộc, nhưng xui xẻo rơi thẳng vào trong huyệt động có ngọn lửa, tiếng kêu thảm thiết liên thanh cũng không để lại được.

“… Ngã xuống rồi?” Tộc trưởng Tiễn tộc mặt mờ mịt, nhưng rất nhanh hắn đã vui vẻ.

“Ha ha! Chết cháy những người từ ngoài tới tham lam các ngươi đi! Chết cháy ngươi đi! Ha ha ha!”

Đáng thương cho Truyền Sơn còn chưa được mọi người nhìn rõ mặt, đã bị ngọn lửa màu lam sẫm nuốt trọn.

“Ca ca!” Mỹ nữ rắn kêu như chết rồi.

“Đáng tiếc cho bộ hộ giáp siêu cấp.” Kỷ Tú Anh mặt lộ tiếc hận.

Giang Hâm nhìn chằm chằm tia sáng màu lam sẫm giữa đàn tế, lần đầu tiên mất lòng tin với việc bắt ngọn lửa.

Chu Nhan thừa dịp hai người Kỷ, Giang lơ là, bị thứ khác hấp dẫn, liền xoay người chạy ra ngoài động. Hắn từ bỏ ngọn lửa, giờ chạy trốn mới là trọng yếu.

“Chu Nhan! Muốn chạy cũng được, để Hóa Anh Đan lại!” Kỷ Tú Anh quay đầu hét lớn, giơ tay giơ mười ngón quặp.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra nhanh chóng, nhanh đến nỗi những người đang tranh đấu bên dưới và những Ma tu đang chờ đợi ‘bọ ngựa’, ‘ve sầu’, ‘chim sẻ’ đều chết hết trên vách nham thạch hơn phân nửa cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.