Không Đường Thối Lui

Quyển 5 Chương 75

Hạ Băng đứng ngây ra ở cửa, khăn lau cầm trong tay cũng rớt xuống đất. Hiện tại ông chỉ đành cố che đi nếp nhăn hằn rõ rệt ngay đuôi khóe mắt mình, nhưng lại không giấu được đôi môi tái nhợt không chút máu run rẩy kia, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng hiện rõ lúng túng do bị người ta phát hiện.

Lâm Dư thì không như vậy, toàn thân cậu trở nên căng thẳng, chỉ có ngón tay đang cầm bức ảnh thoáng buông lỏng ra. Tấm hình cũ nát chứa kỷ niệm tròn một tuổi cứ thế mà đánh mấy vòng trên không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống nằm trên sàn nhà.

Mặt trái hướng lên trên, khiến cho cậu nhìn thấy dòng chữ kia lần nữa. Con yêu Tiểu Dư. Kỷ niệm tròn một năm.

Con yêu, người cha mẹ của cậu chưa từng gọi cậu bằng cách gọi lịch sử chua chát đến như vậy, mắt sau của bức ảnh trong nhà chỉ là một mảnh trống không, chưa bao giờ viết qua dòng chữ nào.Trong đầu cậu giờ chỉ còn sót lại sự hỗn loạn quay cuồng, tuy rằng không bị khống chế, thế nhưng có nghĩ ra cái gì cũng cảm thấy rất đỗi hoang đường.

Tiêu Trạch cúi người nhặt bức ảnh lên, bản thân cũng đang khiếp sợ ngờ vực, thế nhưng anh vẫn bình tĩnh lại mở lời hỏi: “Anh Hạ, tấm hình này là Tiểu Dư đúng không? Thế tại sao anh lại có nó?”

Ánh mặt Hạ Băng vẫn còn đang dính chặt trên mặt Lâm Dư, hầu kết nuốt ực mấy cái không phát ra được chữ nào, mà Tiêu Trạch cũng không hối thúc ông, cũng không thể nào xóa tan nghi vấn, cho nên đành im lặng chờ ông trả lời.

Cứ như đứng chờ đến khi nào ông chịu nói ra nguyên do mới ngưng.

“Tôi…” Hạ Băng ấp úng hồi lâu, rồi lại dừng nửa ngày trời, “Là Lâm Mộc đưa cho tôi.”

Lâm Mộc là cha của Lâm Dư và Lâm Hoạch, nói chính xác hơn ông là cha nuôi của Lâm Dư. Khi đó Hạ Băng sinh sống ở thôn bên cạnh, theo như đạo lý vốn cũng không quen biết gì với nhà Lâm Dư, ngoại trừ bắt cậu ở lại chép bài ra không còn gì khác.

Lâm Dư có vẻ như trấn an được tinh thần, chính cậu mở miệng dò hỏi: “Tại sao ba em lại đưa tấm duy nhhất của em cho thầy? Thế chữ ở mặt sau là do ai viết?”

Hạ Băng nghe xong chỉ biết cúi đầu do dự, rồi vô thức chỉ trả lời nửa câu sau: “Lâm Mộc viết.”

“Ông nói dối!” Lâm Dư sốt ruột đến độ tiến lên một bước, cậu sao có thể không nhận ra chữ viết của cha mình cho được. Lâm Mộc vốn không học hành gì, bình thường lại hiếm khi viết chữ, cho nên đối với việc viết ngay hàng thẳng lối đã khó nhằn rồi, chứ đừng nói chi đến nét chữ cứng cáp mạnh mẽ phía sau kia.

Lâm Dư gào xong bắt đầu kiệt sức như ngọn núi sắp sụp, trong đầu óc cũng như tâm trí dần dần đổ nát. Cậu nhìn chằm chằm Hạ Băng không chớp mắt, trái tim thoáng đang phập phồng kinh hoàng cũng chuyển sang bình tĩnh, cứ như đang chờ đón một cơn động đất thực sự sắp ập đến. Cậu mở miệng cầu xin: “Thầy Hạ, thầy có thể cho em biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì không?”

Hạ Băng kéo chậm thời gian, sau khi đắn đo gần một thể kỷ mới cúi gầm mặt, mà trên cái gương mặt mệt mỏi kia đã bị một lớp nước thấm ướt, trên trán ướt do mồ hôi lạnh, còn một bên quai hàm là nước mắt đang rơi.

Ông giật giật mình, sau đó gọi Lâm Dư một tiếng thoáng nhẹ như làn gió phất phơ.

Trái tim Lâm Dư đột nhiên ngừng lại khi nghe đối phương nói câu: “Ba là ba ruột của con.”

Màn đêm đen nghịt của ngày xuân có lẽ liên tục hạ nhiệt độ xuống thấp, bằng không cớ sao Lâm Dư cứ run rẩy không ngừng, cậu ngồi trên ghế sa lon ôm lấy hai tay hai chân mình, đôi vai hơi run khép chặt lại, cả người đã chân chính rơi vào trạng thái phòng bị.

Tiêu Trạch vẫn còn lấy cầm tấm hình kia, sự chấn động của anh không ít hơn Lâm Dư là bao, thậm chí anh còn muốn nắm lấy cổ áo Hạ Băng hỏi cho rõ ràng, ví như nếu ông ta là ba ruột Lâm Dư, vậy tại sao lại vứt bỏ con mình chứ? Hay là sao ông có thể vờ câm giả điếc ngay trong lúc Lâm Dư bị người trong thôn chỉ trích?

Trong lòng anh hiện có rất nhiều câu hỏi tại sao, cuối cùng chọn cách bỏ đi, vẫn là nên để cho Lâm Dư tự mình đi hỏi thì hơn.

Bình trà nóng trên khay dần nguội lạnh, toàn bộ lá trà chìm sâu dưới nước, chỉ còn một lá vẫn trôi nổi lơ lửng trên, Lâm Dư nhìn lá trà nhỏ bé đó kia thơ thẩn mất hồn, không khởi liên tưởng đến cuộc đời của cậu.

Cậu từng tưởng tượng qua vô số trường hợp về ba mẹ ruột của mình. Có thể do hai người bất cẩn lạc mất cậu chẳng hạn, cũng có lẽ bất hạnh thay qua đời sớm, đương nhiên là, cậu cũng từng nghĩ tới việc bản thân mình là đứa trẻ bị vứt bỏ.

Nhưng cậu chưa thử tìm kiếm họ lần nào, bởi cậu đã có người ba người mẹ nuôi nấng mình lớn thành người, còn có một người anh trai ngốc yêu thương mình nữa. Cậu tin rằng, duyên phận người thân mà trời ban cho chính là ba người nhà họ Lâm này, vì thế chưa từng xem mình là đứa con hoang không rõ nguồn gốc.

Có lẽ ngay tại phút giây này cậu có hơi bỡ ngỡ, ba ruột của cậu… Là Hạ Băng sao?

Đồng nghĩa với việc, người ba ruột của cậu chỉ ở thôn bên cạnh chẳng đâu xa, ngày ngày đi học nhìn thấy cậu, rồi thường hay bắt cậu ở lại chép phạt. Một thời kỳ dài dằng dẵng như vậy trôi qua, ba ruột của cậu không những đứng yên lặng quan sát cậu, mà còn biết được tất cả mọi thứ về đứa con của mình.

Song ông cũng che giấu hết thảy, cũng như thờ ơ không chút động lòng nào.

Ngay cả khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà sau lúc bố mẹ nuôi qua đời, hay là bị người chú độc ác cùng những thôn dân khác mắng nhiếc là đồ sao chổi, đành phải trốn đi không có chốn nào để về, thì người ba ruột vẫn dửng dưng trơ mắt nhỉn như một vị khán giả.

Tiêu Trạch biết Lâm Dư khí có thể chấp nhận, cuối cùng thay đối phương phá tan sự im lặng hỏi cho rõ ràng từng chuyện: “Nếu như ông thực sự là ba ruột của Tiểu Dư, vậy nguyên nhân ông đưa con của mình cho nhà họ Lâm là vì cái gì?”

Hạ Băng nắm chặt hai tay, hệt như ngồi trước một vị thẩm phán: “Bởi vì, nghèo.”

Lâm Dư bất thình lình ngẩng đầu lên, cái đáp án tàn nhẫn ấy thế mà lại vô cùng đơn giản, tuy thấy buồn cười nhưng vô cùng tin ông nói thật, bởi chính bản thân cậu đã từng trải qua hết đủ mùi vị thế gian, cho nên biết được cái mùi bần cùng nghèo khổ là khó nuốt xuống nhất cũng như chẳng thể nào quên được.

Chuyện vì gia đình nghèo mà đem cho hay vứt bỏ con mình, Hạ Băng không phải người đầu tiên gì. Mà Tiêu Trạch cũng từng nói, Lâm Dư chưa chắc là đứa trẻ duy nhất được nhận nuôi trong trấn Lận Khê.

” Tôi cũng như cả trấn đều biết nhà họ Lâm muốn nhận thêm con, dù sao Lâm Hoạch là tên ngốc, cho nên không thể cho ba mẹ dưỡng già đưa tang, không có ai dựa vào trong tương lai.”

Trong nháy mắt, trọng điểm của Lâm Dư thay đổi, ánh mắt đều ngẩn ra: “Như Vân?”

Thanh âm Hạ Băng bắt đầu suy giảm, khẽ thì thào: “Mẹ ruột của con họ Hứa, tên là Hứa Như Vân.”

“Thân thể mẹ con vốn không được tốt, quanh năm đều phải uống thuốc, đi vào thị trấn khám bệnh, chút tiền lương dạy ở trường không thầm thía vào đâu.” Ông giơ tay lau đi mồ hôi nước mắt trên mặt mình, “Chuyện tôi về thành phố vẫn luôn bị trì hoãn, khi đó không giống như bây giờ, nếu bây giờ không muốn làm thì từ chức, còn lúc đó điều động thầy cô phải xem chính sách, không những xem từ thôn đến trấn, mà còn tới huyện cùng thành phố, cứ xem như thông qua hết, còn thêm vài chướng ngại vật nữa.”

Lâm Dư không có cách nào cảm nhận được sự bất đắc dĩ khi đó của Hạ Băng, nhưng cậu có thể hiểu được một chút, cũng do từng nhìn qua cảnh này trên phim truyền hình, cũng từng thay nhân vật buồn sầu, thế nhưng chưa từng ngờ được có một ngày nó lại xảy ra trên chính người mình…

Dòng suy nghĩ trong tâm trí “roẹt” cái rồi tan vỡ, dù cho ra sao Lâm Dư cũng thể chấp nhận được hai chữ ‘”ba ruột” này.

Cũng bởi chuyện xảy ra, làm thế nào mà cậu có thể dễ dàng chấp nhận được chứ?

Mà về phía Hạ Băng, ông cũng chưa kể xong: “Lúc đó ba và mẹ con không thể nào nuôi con được, cũng không bảo đảm cho con được ăn no mặc ấm, vậy chẳng bằng đưa con đi tìm một gia đình khác.”

Dòng nước mắt cũ vừa mới lau đi, hiện tại không kiềm chế được chảy xuồng lần nữa, Hạ Băng nức nở nghẹn ngào: “Mẹ con đẹp lắm, con giống như bà vậy, vừa ra đời đã trừng đôi mắt to tròn nhìn rồi. Ba biết càng lâu sẽ càng không nỡ, cho nên ngày thứ hai sau khi con chào đời liền mang con đi.” Rồi dừng lại cố hít sâu: “Nhưng ba không đành lòng cho con ở một nơi xa, cho nên chọn gia đình Lâm Mộc, để sau này khi con lớn thêm chút nữa, ba có thể dạy con, cho con làm bài tập, cũng như nhìn con.”

Sau khi Lâm Dư sinh được hai ngày, Hạ Băng ôm cậu ra khỏi bệnh viện huyện giao cho Lâm Mộc. Khi ông ôm đứa nhỏ về thôn thì nói là kiếm trên thị trấn, lúc đó người dân còn tưởng ông nói giỡn, sau Lâm Mộc mới tiết lộ ôm về từ thôn sau núi,nhưng mà cũng chỉ nói với người trong nhà. Còn Hạ Băng và Hứa Như Vân khi về nhà, khi có ai hỏi thì thú nhận đã sinh ra nhưng không sống nổi, mọi người biết Như Vân bệnh đầy mình, bởi không nhịn được than thở dăm ba câu.

“Tấm hình kỷ niệm năm con trò một tuổi là do Lâm Mộc đưa cho ba, khi đó ba viết xuống dòng chữ kia ở mặt sau, rồi thỉnh thoảng hay lén lấy ra ngắm.”

Tiêu Trạch nghe vô cùng nghiêm túc, anh vốn muốn tìm sơ hở để vạch trần những câu nói hoa mỹ, thế nhưng khó tránh khỏi thương cảm khi nghe đối phương khóc lóc kể lại, biểu cảm trên mặt dần thả lỏng ra. Bình thường anh chính là như vậy, còn cảm xúc Lâm Dư không cần nhìn cũng biết, cậu như lơ lẩng ở một khung trời khác, cảm xúc trông tựa đang vỡ òa, sụp đổ vô ở đối phương than thở khóc lóc giảng giải bên trong khó tránh khỏi động dung, thần sắc cũng có một tia buông lỏng. Hắn đều như vậy, Lâm Dư cảm xúc càng không cần nói, gò má nhìn về phía đối phương, Lâm Dư trạng thái lại như tự do tại nơi khác, vô cùng tan rã.

cùng.

“Tiểu Dư?” Tiêu Trạch khẽ gọi cậu.

Lâm Dư cũng không tiếp tục mất hồn nữa,nhưng cậu chẳng thể biết cảm xúc cậu đang là gĩ,cung không muốn mở miệng. Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, cậu luôn từ một phía như vậy, chẳng có ai đi hỏi cảm nhận của cậu, mãi đến tận khi gặp được Tiêu Trạch.

Khi biết được sự thật, sự sợ hãi đã không còn dấy lên một cách kinh khủng nữa, mà thay vào đó là cái cảm giác tê tái đến bất lực.

“Vậy…” Lâm Dư hỏi, có vẻ như cậu cảm thấy sợ khi nghe được đáp án này, “Sau khi ba mẹ tôi qua đời, tôi bị chú đuổi ra khỏi nhà, còn bị hàng xóm chỉ trò chế nhạo, vậy ông… Ông không muốn giúp tôi dù chỉ là chút ít hay sao?”

Coi như không giúp, an ủi một chút cũng được mà.

Khi đó ông chỉ cần vỗ nhẹ lên vai cậy, hay làm một ít chuyện vụn vặt là tốt rồi.

Nỗi đau lòng của Tiêu Trạch lơ lửng lên không trung, dập tắt đi chút ít lòng thương cảm ban nãy, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, hiện tại anh không nghĩ ra được người kia có nỗi khổ tâm gì mà bỏ mặc xem như không thấy khi đứa con ruột của mình lâm vào tình cảnh như vậy, cũng đoán không ra nếu lúc này Hạ Băng muốn lái chuyện sẽ dùng chuyện gì mượn cớ.

Hạ Băng cắn chặt hàm răng, hai quai hàm cũng bị dưới xương cằm đẩy lên, cứ như cố gắng kiềm lại sự đau đớn tột đỉnh đang gánh chịu. Ông cứ thế mà chịu đựng hơn hai mươi giây, sau đó bừng tỉnh ngước mắt lên, gắng sức thả lỏng rồi nhìn thẳng vào mắt Lâm Dư như đang nói, ông đã chuẩn bị tinh thần xong cả rồi.

“Lúc đó, mẹ ruột của con đang trong cơn nguy cấp.”

Đôi vai cứng ngắc của Lâm Dư nghe xong bỗng nhiên sụp xuống, mà Hạ Băng tiếp tục nói: “Bố mẹ nuôi qua đời sớm đã sớm khiến con chịu đả kích lớn rồi, ba và Như Vân ngày nào cũng rầu rĩ không biết có nên cho con biết hay không, nhưng khi đó mẹ con đã không còn sống được bao nhiêu lâu nữa, giờ nhận con, chẳng lẽ nào bắt con đau khổ chịu thêm một lần tang mẹ nữa hay sao?”

Lâm Dư hỏi: “Đây chính là toàn bộ lý do?”

“Không…” Hạ Băng không chớp mắt lên tiếng, “Quan trọng nhất chính là do ba vô dụng, cũng như nhu nhược và ích kỷ.”

Tiêu Trạch không nghĩ tới đối phương sẽ thú nhận hết mọi sự thật như vậy, anh xoay mặt nhìn qua Lâm Dư lần nữa, lúc này Lâm Dư đang sững sờ, nhưng mà nhìn chung vẫn hơi bất ngờ. Quả thực cũng không khó đoán, nhưng sau khi hai người họ nhận lại Lâm Dư thì sao? Dẫn Lâm Dư về nhà?

Chi phí trị bệnh mỗi lúc một nặng, mà Lâm Dư còn muốn chăm sóc Đậu Đậu, thế nên mối quan hệ giữa những người họ dần khó mà nói rõ được.

Hơn nữa Hạ Băng có nói Hứa Như Vân đang bệnh tình nguy kịch, chẳng lẽ còn muốn cho Lâm Dư nhận thêm lần đả kích nữa hay sao?

Nhưng tất cả chuyện này chỉ khi đứng ở góc độ lý trí mới có thể cân nhắc như thế, dù gì lúc đó Lâm Dư nhỏ như vậy, còn phải đối mặt với nỗi đau mất người thân cùng sự chỉ trích của mọi người, thân là ba mẹ ruột có thể nhắm mắt thờ ơ không sốt ruột được sao?

Tiêu Trạch chưa từng làm cha cho nên hiển nhiên không biết đáp án, nhưng anh cho là mình sẽ không như vậy.

“Tôi không đáng mặt làm cha mà.” Hạ Băng cực lực đè nén tiếng khóc khản đặc, “Khi con đi khỏi trấn Lận Khê chưa tới hai tháng, thì mẹ con qua đời, ba cũng rời đi.”

“Vậy ông!” Lâm Dư gần như sốt ruột mà hỏi, “Ông có đi tìm tôi không?”

Rốt cuộc trong mắt Hạ Băng cũng lộ ra chút tia sáng: “Sau khi rời đi ba có đi tìm con, thế nhưng Trung Quốc nhiều thành phố như vậy, chả khác nào mò kim đáy biển. Hai năm trước khi về lại Lận Sơn, ba mới biết con hay quay lại đây trở lại nhiều lần, hơn nữa còn chăm sóc cho Đậu Đậu.”

Ông đổ người về phía trước, chút tia sáng trong mắt chợt tắt: “Ba lại bỏ qua cơ hội lần nữa, ba biết ông trời đang phạt mình mà. Sau đó khi biết tin Đậu Đậu được đưa vào bệnh viện tâm thần, ba biết con sẽ đến tìm cậu ta cho nên vào đó làm công nhân vệ sinh, sẵn tiện chăm nom cho Đậu Đậu.”

Sau não Lâm Dư chợt nhói lên như vết thương năm xưa tái phát, Tiêu Trạch thấy thế bèn tới gần ôm cậu rồi hỏi Hạ Băng: “Lúc đó ông nhìn thấy hai chúng tôi liền nhận ra Tiểu Dư đúng không? Vậy tại sao ông không nói?”

Hạ Băng lắc đầu một cái, nhìn Lâm Dư trả lời: “Nếu như hôm nay tấm hình kia vẫn chưa bị phát hiện, tôi sẽ không bao giờ nói ra. Va tìm con bởi vì sợ con lang thang bên ngoài chịu khổ, nay nhìn thấy con ăn đủ no, mặc đủ ấm, còn có anh trai thương con như người thân ruột thịt, ba liền quyết định cả đời này sẽ không nhận lại con nữa… Bởi ba làm gì còn mặt mũi mà nhận nữa.”

Ông cười khổ: “Nhưng ba vẫn không nhịn được muốn đến để chăm sóc cho con cũng như muốn được nhìn thấy con.”

Đã gần ba giờ khuya, hiện tại Lâm Hoạch phải đi tiểu đêm, cho nên Hạ Băng đứng lên cứ như tìm được lý do trốn tránh. Lâm Dư dựa vào trong lồng ngực Tiêu Trạch không thôi khủng hoảng rơi nước mắt, trái tim cậu bị giày vò chà đạp nhiều lần đã mệt mỏi đến cực điểm. Cậu không kìm chế được mà dựa theo lời Hạ Băng nói tưởng tưởng ra gương mặt giọng nói dung mạo của mẹ mình.

Cho dù cậu không muốn nhận, thì tất cả sự thật cũng đã phơi bày.

Tiêu Trạch lau mặt cho Lâm Dư trấn an: “Trước hết đừng nghĩ ngợi gì, ngủ một giấc đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Ngoại trừ Lâm Hoạch, sau lúc ấy không có ai ngủ ngon giấc được, cả bà còn ngây ngẩn cho đến khi ánh bình minh lên. Tiêu Trạch bỗng nghe thấy một tiếng bước chân khẽ khàng, khi xuống lầu mới rõ hơn chút, vội xuống giường đi ra ngoài xem thử, thì nhìn thấy Hạ Băng đeo túi trên tay còn xách vali.

Hạ Băng nghe tiếng quay đầu lại, lúng túng nói: “Tất cả tiền công tôi đặt ở trên tủ đầu giường, tôi chưa đụng vào nó lần nào.” Ông nói xong bèn dừng một chút, rồi nói một cách rất trầm nhẹ, “Có thể trả lại tấm hình kia cho tôi không?”

Sau khi nói xong hai câu này thì Lâm Dư cũng chạy ra, cậu đứng bên cạnh Tiêu Trạch, hai mắt thâm đen như bị ai đấm. Ba người đối mặt không nói lời gì, Tiêu Trạch đành phải mở miệng trước: “Tôi nghỉ gần nửa đêm, cảm thấy nói miệng không bằng chứng, hay chúng ta làm xét nghiệm DNA vẫn đáng tin hơn.”

Lâm Dư cùng Hạ Băng đều là sững sờ, do cảm tính đang chịu đả kích mạnh, cho nên không lấn át được lý tính cần phải chứng minh kia. Hạ Băng chỉ đành nở nụ cười, còn khó nhìn hơn cả khóc: “Tôi không có ý định nhận lại con, hiện tại cũng chuẩn bị rời đi, hà tất chi phải lừa mọi người chứ.”

Tiêu Trạch vô cùng kiên quyết, đồng thời anh cũng không trả ngay tấm hình kia, mà tiến lên lấy vali của Hạ Băng để vào phòng, để cho đối phương tạm thời không có cách nào đi được. Khi anh trở về phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Dư ngồi ở bên giường cúi đầu xem tấm hình kỷ niệm kia, anh mới từ từ đến gần mở miệng: “Giám định DNA cần đến trung tâm chuyên môn, nên sẽ chờ một thời gian.”

Lâm Dư thì thào nói: “Lỡ như ông ta gạt em thì sao?”

“Nếu thế anh sẽ đánh ông ta, nếu như không thì em còn muốn đánh không?” Tiêu Trạch ôm đối phương, cùng nhau nhìn bức hình cũ nát kia, “Cho nên anh thực hiện cuộc giám định cho hai người, chỉ là muốn cho em chút thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng mà thôi.”

Nếu giả thiết Hạ Băng không phải ba ruột với Lâm Dư, thì mọi chuyện dễ thôi, cứ đuổi đi là xong. Còn nếu như Hạ Băng đúng thật thì nên đuổi đi hay là cho ở lại đây? Cậu nên tỏ vẻ quen hay không quen mới phải?

Tiêu Trạch cảm thấy Lâm Dư cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng, để tránh sau này không hối hận.

Ở tình huống như vậy, bầu không khí trong nhà cũng trở nên lúng túng vô cùng, Lâm Dư và Hạ Băng vẫn luôn cố trốn tránh đối phương, còn Tiêu Trạch có chút không biết đối mặt như thế nào khi đụng Hạ Băng, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Hoạch không buồn không lo.

Nhưng mà chuyện Tuêu Trạch vchính là, Lâm Dư không còn đắm chìm trong giày vò đau khổ như trước nữa, thậm chí cậu không lên tầng gác ũ rũ, mà mỗi ngày đều rời nhà đúng giờ đi học, sau khi trở về nghiêm túc làm bài tập, lúc trông tiệm cũng cười hết sức niềm nở với khách hàng.

Những trận mưa mùa xuân quý như vàng, hiếm khi có ngày nghênh đón được cơn mưa, vừa khéo cũng là ngày cuối tuần có thể thả lỏng thư thái. Trong cửa hàng không có khách, Lâm Dư bèn ngồi xổm trước kệ sách lấy ra mấy quyển sách hư hỏng mấy tháng trước, sau đó bỏ vào thùng sắp xếp đóng gói lại.

Dọn dẹp xong hai chân bắt đầu chuột rút, chỉ cử động tí đau nhói lên, Lâm Dư ngồi tại chỗ tiét miệng kêu loạn.

Lâm Hoạch ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cậu, ngớ ra mấy giây sau như bừng tỉnh hiểu ra: “Tiểu Dư tè ra quần đi!”

Lâm Dư đỡ lấy giá sách: “Anh tốt với em một chút đi!”

Tiêu Trạch bị hai người anh em này chọc cười đến vui vẻ, nhanh chóng đi dùng một tay đỡ Lâm Dư đi tới ghế salông, rồi bản thân cũng ngồi xuống làm một ly cà phê. Lâm Dư cầm bảy, tám tờ hóa đơn chuyển phát nhanh nhẹ nhàng hỏi: “Anh, số điện thoại của đại ca nhà buôn sách ở Thiên Tân bao nhiêu tới?”

Tiêu Trạch lấy điện thoại ra đọc số cho cậu nghe, khi đọc xong bỗng nhiên nhìn cậu chằm chằm, Lâm Dư nhận ra được anh nhìn mình lấy tay lau mặt, rồi có hơi ngượng ngùng cười rộ lên: “Anh nhìn em làm gì?”

“Không có gì.” Tiêu Trạch nói, “Em trưởng thành rồi.”

Lâm Dư nhìn chằm chằm thẳng vào hai con mắt của Tiêu Trạch, sau đó cúi đầu tiếp tục viết, nói: “Theo như bộ phim “Phải sống”(*), một người mạng có lớn cỡ nào, một khi đã muốn chết, vậy không có cách nào sống nổi. Vì thế cho nên, nếu người ở bên cạnh đối xử tốt với em cỡ nào, mà em không vui, vậy thì có ra sao cũng thấy đáng sống.”

(*)Phải sống là một bộ phim của Trung Quốc, đạo diễn bởi Trương Nghệ Mưu, do hai diễn viên Cát Ưu và Củng Lợi thủ vai chính. Phim được phát hành vào năm 1994 và có nội dung dựa trên tiểu thuyết Phải sống của tác giả Dư Hoa. Xem thêm: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Phải_sống_(phim_1994)

Nói xong tiếp tục ngẩng đầu: “Anh với em ở cạnh nhau là một chuyện rất tốt, vì vậy em phải vui vẻ, hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện lớn sống chết gì, mà ngay cả ma quỷ cũng gặp qua rồi, ưu sầu sợ hãi gì chứ.”

Tiêu Trạch không nhịn được cảm thán: “Còn biết dẫn dắt từ ngữ, nhìn ra em có cố gắng chăm chỉ, lần thi ngữ văn tháng sau có thể lên nổi chín mươi sao?”

Lâm Dư lộ vẻ khó xử: “Anh cũng tốt với em chút đi!”

Cậu ghi xong tờ chuyển phát nhanh liền đặt trên gói hàng, đúng lúc shipper cũng tới cửa lấy đi, cậu đưa xong xuôi quay về đứng ở sau ghế sa lông cúi ngày ôm lấy cổ Tiêu Trạch, nhỏ giọng nói: “Anh là tốt nhất, không có ai sánh bằng anh cả.”

Tiêu Trạch vô cùng được lợi, còn muốn được voi đòi tiên: “Em biết gần đây anh có bao nhiêu buồn phiền không?”

Lâm Dư lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Anh không thoải mái sao?”

“Đầu anh đau.” Tiêu Trạch nghiêng mặt sang dùng khoé mắt nhìn đối phương, rồi khẽ nói tiếp, “Nếu Hạ Băng là ba em, vậy đồng nghĩa với việc ông ta là ba vợ anh rồi, nếu em không chịu nhận ông ta, oán ông ta, thì anh nào dám làm gì chứ.”

Thậm chí Tiêu Trạch thầm nghĩ, có nên tăng lương Hạ Băng không? Hoặc có cần ra mắt với vị ba vợ này hay là thôi? Vừa nghĩ tới đêm đó Hạ Băng tự tay quét dọn phòng vệ sinh cho mình, tim cũng trở nên đập không đều được nữa.

Lâm Hoạch nhìn hai người rù rỉ rủ rỉ, bèn tò mò đưa đầu sang. Hiện tại Lâm Dư mới nhận ra, Tiêu Trạch và Lâm Hoạch cũng gần ba mươi tuổi, đều gọi Hạ Băng là anh Hạ. Nếu như Hạ Băng thực sự là ba cậu, thì bối cảnh xưng hô này quá lộn xộn rồi thì phải.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại mà buồn phiền hết sức, báo cáo còn chưa có ra, đã phải đắn đo mấy chuyện kia.

Mà Hạ Băng cảm giác tội lỗi đầy đầu, cho nên mỗi ngày đều cố gắng làm như bản thân không tồn tại. Lúc mọi người ở lầu một, ông sẽ quét dọn trên lầu hai, chờ Lâm Dư về, ông nhanh chóng chui vào phòng.

Buổi tối Lâm Dư ru Lâm Hoạch ngủ, hầm nói: “Ngày mai có thể đi lấy báo cáo rồi.”

Lâm Hoạch hỏi: “Cái gì?”

“Báo cáo, một tờ giấy.” Lâm Dư không có giải thích cặn kẽ, chỉ ôm Lâm Hoạch vào trong ngực, rồi tạm thời không nghĩ đến nữa, bắt đầu nhổ tóc bạc cho Lâm Hoạch. Lâm Hoạch nháy mắt, làm đủ trò ngu si, cuối cùng mới giãy dụa tránh khỏi Lâm Dư rồi vò loạn tóc cậu gào thé: “Đau! Em hư lắm!”

Lâm Dư phản bác: “Anh mới hai mươi tám, mà nhìn còn già dặn hơn cả TIêu Trạch, cũng bởi mấy sợi tóc bạc này đó.”

Lâm Hoạch càng thêm tức giận: “Là do em thích ảnh!”

Lâm Dư khà khà cười rộ lên: “Đậu Đậu, có phải anh đâu ngốc đúng không? Sao có thể nói rành rõi như vậy.”

Bọn họ dài dòng một hồi lâu, sau đó cùng nhau xem phim một lát, chờ đến khi Lâm Hoạch ngủ thì Lâm Dư vươn mình ra lấy tấm hình kia. Cậu không nhìn mặt chính bức hinh,ma2 là mặt sau của nó.

Con yêu Tiểu Dư, lần thứ nhất có người gọi cậu như vậy.

Cậu không kìm lòng được bò xuống giường, đạp đôi dép lê lặng lẽ đẩy cửa đi ra ngoài. Ngày mai là cậu có thể biết được kết quả giám định, cho dù kết quả có làm sao, cậu đều quyết định sẻ trả tấm hình này lại cho Hạ Băng.

Bức ảnh này là Lâm Mộc đưa cho Hạ Băng, nên nó thuộc về ông.

Cậu không quan tâm việc Hạ Băng có phải cha ruột mình hay gì, cũng như chuyện sau này liệu có nhận lại không, nhưng cứ trao trả ông xem như là một kỷ niệm đi.

Lâm Dư đi tới cửa phòng ngủ cho khách mờ hờ cửa không nhìn thấy Hạ Băng,liền lặng lẽ đi tới phòng khách nhìn lén phát hiện Hạ Băng đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Cậu thở phào nhẹ nhõm, dù sao chạm mặt nhau cũng lúng túng, cứ như vậy vẫn hơn.

Lâm Dư quay về phòng ngủ cho khách đặt tấm ảnh xuống, sau khi để xuống có chút không đành lòng, bèn mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, mỗi phòng trong nhà đều để một cây bút lông và cuốn sổ trong ngăn kéo tủ đầu giường, tất cả đều là đồ vật do đội khảo sát phân phát.

Cậu xé ra một tờ giấy, rồi lấy bút viết: Tấm ảnh này…

Viết được vài chữ thoáng dừng lại, sửng sốt chốc lát mới tiếp tục viết: … Trả lại cho ông.

Dù như thế nào thì hiện tại Lâm Dư không viết gì thêm được nữa, thậm chí còn không sao bản thân muốn để lại một phần ghi âm, cho nên cảm thấy bản thân như thằng khờ. Cậu đặt sổ cùng bút vào lại tủ, sau đó quấn tờ giấy vào tấm ảnh kia rồi cầm đi.

Ngày hôm sau vẫn không có chuyện gì xảy ra, Tiêu Trạch đi lấy báo cáo, còn Lâm Dư dẫn Lâm Hoạch xuống nhà trông cửa tiệm, chỉ riêng một mình Hạ Băng nhốt mình trong phòng không chịu đi ra. Sáng sớm, lúc Lâm Dư đi ngang qua phòng Hạ Băng có nhìn thấy ông đã dọn dẹp thu xếp xong balo và vali. Trên thực tế, cậu đã quyết định xong ngay từ tối hôm qua, nếu như Hạ Băng dám lừa cậu, thì cậu sẽ đuổi ông ta đi, còn nếu như Hạ Băng chính là ba mình, thì chắc chắn cậu sẽ không nhận lại.

Một mình Tiêu Trạch đi nhanh về nhanh, lúc cầm lên túi hồ sơ cũng chẳng suy nghĩ gì, lập tức mở ra, anh không thể nào nhịn suốt một đường về nhà mới nhìn được.

Sau khi xe Jeep dừng ngay trước cửa, Lâm Dư đứng thẳng chờ đợi trong sự hồi hộp, mà Hạ Băng lúc này cũng xách vali đi xuống lầu. Biểu cảm trên mặt của ông có chút buồn cười, vừa có sự thấp thỏm cũng như khổ sở, muốn nhìn Lâm Dư bằng vẻ mặt vui vẻ nhưng bản thân ông khá khó xử.

Tiêu Trạch ôm lấy chìa khóa xe, cầm túi hồ sơ mang theo làn gió đi vào nhà. Lúc đẩy cửa vào anh không tốn thêm thời gian nữa, mà mở ngày cái sợi dây quấn quanh trên nút túi, sau đó rút ra tờ báo cáo đưa: “Tiểu Dư, em nhìn đi.”

Lâm Dư siết chặt thành nắm đấm không dám nhận, sau khi chần chờ một lúc liền giựt phắt lấy, cau mày tìm kiếm con số kết quả… Độ tin cậy 99,999%, phán định quan hệ cha – con.

Tiêu Trạch nhìn về phía Hạ Băng nói ra đáp án: “Sau này sẽ không gọi ngài là anh, xưng hô vai vế này không thích hợp.”

Hạ Băng vẫn giữ biểu cảm vừa vui vừa buồn kia không bị kích động gì, bởi vì ông thật sự là ba ruột của Lâm Dư, thứ mà ông chờ đợi không phải kết quả giám định, mà là Lâm Dư quyết định ra sao.

“Tiểu Dư.” Chất giọng của ông khàn khàn: “Ba không có lừa con, cũng sẽ không làm con khó xử, hy vọng con sau này có thể sống vui vẻ, cả đời bình an.”

Lâm Dư xoay người nhìn Hạ Băng chợt lên tiếng hỏi: “Ông phải đi sao?”

Hạ Băng gật đầu: “Có thể trả cho ba tấm hình, để ba có cái mà nhớ được hay không?”

Lâm Dư đấu tranh từ chối: “Không được, tôi chỉ còn suy nhất tấm kinh, cho nên phải lồng khung trưng bày, rảnh rỗi nhìn xem.”

Hạ Băng cố gắng mím môi như để ngăn chính mình làm chuyện bậy, chỉ đành dời ánh mắt đi để tránh khỏi hiện thực, cuối cùng cũng đành thôi. Chân như đổ chì của ông dần bước tha thểu đi, chỉ còn vài bước nữa đã ra đến cửa, từ đây chính thức cùng từ biệt với Lâm Dư.

Lúc này Lâm Dư lại nói: “Khung ảnh dễ dàng bám bụi, sau này ông phụ trách lau nó có được không?”

Hạ Băng bỗng nhiên dừng lại, giật mình nhìn về phía Lâm Dư, như không tin được Lâm Dư lại nói ra câu nói vừa nãy. Từ nãy đến giờ Tiêu Trạch vẫn không can dự vào câu nào, tất cả đều giao cho Lâm Dư làm chủ, hiện tại mới thay cậu nói: “Vậy thì làm phiền chú rồi.”

Tất cả bụi bậm dần lắng xuống, chỉ có mối quan hệ cha con kia vẫn dặm chân tại chỗ không phát triển được chút gì, chỉ là riêng từng người chịu nhường một bước mà thôi. Tiêu Trạch và Lâm Dư sóng vai lên lầu, sau khi về phòng anh mới nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu.

Anh không bất giờ mấy với lựa chọn của Lâm Dư, mà cho dủ kết quả thế nào anh cũng hiểu được.

“Tối hôm qua em vốn muốn trả tấm hình cho ông.” Lâm Dư bỗng nhiên nói. Tiêu Trạch buông đối phương, phát hiện ánh mắt và cảm xúc trên mặt cậu vẫn rất đỗi bình tĩnh, cho nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì đúng không?”

Lâm Dư móc một tấm hình bọc giấy ra, sau đó gỡ tờ giấy rồi giơ một tay đưa Tiêu Trạch xem, thảnh thơi mà nói: “Anh nhìn kỹ một chút.”

Mắt Tiêu Trạch vô cùng tinh: “Chữ trên giấy và mặt trái bức ảnh đều là màu đen, độ lớn nét giống nhau.”

Lâm Dư nói: “Lúc em viết xong hai chữ kia mới phát hiện ra, sau đó còn cẩn thận đối chiếu tận mấy lần, dù là màu sắc hay độ lớn nét đều hoàn tòan khớp với nhau, hơn nữa còn giống nhau chỗ tắc mực.”

Do lúc trước phòng cho khách không có người ở qua, nên cây bút trong ngăn kéo để lâu không ai dùng, thành ra mới có dấu vết như thế. Lâm Dư đoán chữ phía sau hình là dùng cây bút kia viết lên, nói cách khác, bốn chữ “Con yêu Tiểu Dư” căn bản không phải do Hạ Băng viết trong lúc nhớ nhung mình, mà là viết lúc gần đây.

Hạ Băng đã nói dối.

Lâm Dư ôm chặt lấy Tiêu Trạch: “Một câu nói dối kia cũng dám nói ra, vậy thì những câu ‘ nói thật’ còn lại không đáng tin rồi.”