Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 48: Mật Thất che dấu

Tiểu Kim cùng Trần Duyên cùng xông lên trước tấn công bất ngờ, dù sao chỉ có hắn và Kim Thiết Nghĩ mới có thực lực cứng chọi cứng với yêu thú Giáp đẵng.

Tiểu Kim dùng đôi càng to lớn kẹp tới, không gian xung quanh không bị gò bó giúp cho tốc độ tăng lên hẵn. Trần Duyên cũng không thua kém lấy ra kiếm pháp khí chém xuống.

Hai đòn tấn công tổng lực đã khoét trên mặt đất một vết lõm lớn nhưng không hề có bóng dáng Nguyệt Miêu ở đó. Lúc này con tiểu miêu kia thân hình yểu điệu không xương từ trên mái nhà vươn vai sau giấc ngủ, sau vài tiếng ngáp đôi mắt nho nhỏ kia mang đầy vẻ dữ tợn không ngờ lại có kẻ dám phá hỏng giấc ngủ của nó.

Nhìn thấy Nguyệt Miêu không hề hấn gì né tránh cũng không làm Trần Duyên bất ngờ, dù sao đây cũng là yêu thú Giáp đẵng nghiêng về phía tốc độ làm chủ nên di chuyển nhanh nhẹn cũng là điều đương nhiên.

Nhìn thấy bản thân không thể bắt kịp tốc độ thần tốc này Trần Duyên quyết định không thăm dò nữa tay vỗ túi linh thú khống chế đàn Thực Huyết Trùng bay tới.

- Hừ không thể theo kịp tốc độ thì chỉ còn cách vây công ngươi thôi.

Gần vạn con linh trùng đói khát bao vây tiến công liên tục không chừa một kẻ hở, nhưng không hỗ là yêu thú Giáp đẵng Nguyệt Miêu nhẹ nhàng tránh né.

Nhìn thấy vẻ chơi đùa tự đắc của Nguyệt Miêu hắn không hề nỗi giận khóe môi còn nhếch lên. Lúc này hai bóng đen từ phía sau xông tới khiến nó không kịp trở tay, hai lưỡi đao nhỏ trảm trúng người vết chém cắt sâu vào tận xương làm Nguyệt Miêu rơi xuống đất. Không bỏ lỡ cơ hội Tiểu Huyết xông tới điều gì diễn ra phía sau chắc không cần phải nghĩ, đàn Thực Huyết Trùng thi nhau sâu xé tiểu miêu xui xẻo kia.

Trận chiến đầu tiên thành công làm Trần Duyên phấn khích, hắn còn phát hiện ra mặc dù Nguyệt Miêu tốc độ rất nhanh nhưng lực lượng chỉ như yêu thú Ất đẵng.

- Thì ra yêu thú kia chỉ biết tránh né cho nên mới chọn cách ám sát con mồi chứ không hề trực tiếp cứng đối cứng.

Điều Trần Duyên suy nghĩ không sai, kết hợp với ban ngày Nguyệt Miêu không thể lẫn trốn giữa đàn linh trùng đông đảo khiến nó chỉ có thể nhẫn nhục né tránh.

Thực Huyết Trùng vừa nếm được mùi huyết nhục hưng phấn không thôi luôn miệng rít rào, thấy vậy Trần Duyên cũng không còn điều gì nghi kị khống chế bọn chúng tiếp tục săn lùng.

Trước mắt lúc này là hơn mười con Nguyệt Miêu đang giận dữ vì hắn dám xâm phạm lãnh địa của chúng. Như những mũi tên lao tới, Nguyệt Miêu đúng là những sát thủ thật sự, tiểu trảo cào về phía hắn. Những vị trí yếu nhược như yết hầu, bụng... đều có dấu vết bọn chúng để lại. Trần Duyên làm sao có thể khinh địch, hắn vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” khiến cơ thể rắn chắc như kim loại làm cho những vết cào cấu kia chỉ để lại vệt trắng nho nhỏ.

Thấy tấn công thất bại Nguyệt Miêu liền lập tức lui lại nhưng như đã biết trước một trông số chúng bị Trần Duyên nhanh tay bắt được. Mặc cho tiểu miêu kêu gào thảm thiết bàn tay kia vẫn lạnh lùng siết chặt khiến máu văng tứ tung. Trần Duyên cười gằng ném xác miêu về phía trước, đúng như dự tính nhìn thấy xác đồng loại thê thảm làm những con Nguyệt Miêu còn lại bần thần trong tức khắc. Chỉ chờ thờ cơ đó hắn liền khống chế linh trùng vây công ồ ạt, mặc dù tốc độ khó bì kịp nhưng hơn mười con Nguyệt Miêu cũng không thể tránh né mãi được cuối cùng cũng phải ôm hận mà ngã xuống.

Nhìn thấy mặt trời đã xuống khuất sau núi đồi biết đây không phải là thời điểm thích hợp để săn tìm yêu thú nhanh nhẹn vào ban đêm như Nguyệt Miêu hắn liền tiến vào tòa biệt viện bỏ hoang gần đó.

Bên trong do bỏ hoang hơn nữa năm nay khắp nơi đều bẩn thủi, mạng nhện giăng khắp lối đi. Mỗi giang phòng đều có bồ đoàn tu luyện ắt hẳn nơi đây vốn được cất lên cho tu sĩ tu luyện.

Trần Duyên không thu lại Tiểu Mập Mạp, Tiểu Huyết, Tiểu Kim và cặp Lục Đường Lang kia. Dù sao chúng cũng đang khai mở linh trí Chu lão có nói qua không nên quá gò bó linh trùng, tốt nhất là cho chúng chút tự do sẽ giúp linh trùng nhanh chóng khai mở linh trí.

Tiểu Mập Mạp thì vẫn vô lo cùng cặp Lục Đường Lang chơi đùa khắp nơi, Tiểu Kim vẫn im lặng như tượng đá tìm cho mình một góc nằm xuống, còn Tiểu Huyết thì có vẻ cô đơn có lẽ do không thấy đồng loại của nó. Hết cách hắn không dám thả đám linh trùng khát máu kia ra, ít nhất là tới khi chúng bắt đầu khai mở linh trí.

Mặc cho linh trùng dò xét nơi đây, Trần Duyên tìm cho mình một cái bồ đoàn tương đối nguyên vẹn ngồi xuống tọa thiền. Đêm còn dài đây là lúc hắn khôi phục chân khí tiêu hao, có lẽ ban ngày đã sử dụng “Thần Khống Vạn Trùng” quá nhiều khiến cho đầu óc hắn có chút xây xẩm. Lo sợ rằng môn thần thông này còn hệ quả ngoài ý muốn Trần Duyên liền thỉnh giáo Chu lão.

- Hừ chỉ là do não hải của ngươi vận động quá sức thôi, thần thông này vốn chỉ dành cho tu sĩ Trúc Cơ kì trở lên. Còn tiểu tử nhà ngươi do có Tinh Thần Trùng làm linh trùng bản mệnh nên mới có thể ngoại lệ sử dùng đương nhiên gánh nặng đè lên tinh thần thì không phải nói. Sau này ngươi đột phá lên tu sĩ Trúc Cơ kì sinh ra thần thức thì cơn đau đầu này sẽ thuyên giảm.

Nghe được lời tuyên bố chắc nịch của Chu lão cũng khiến hắn yên tâm phần nào, não hải là phần trọng yếu của cơ thể, không cẩn thận thậm chí bản thân có thể trở thành kẻ ngu ngốc.

Đang tĩnh tọa Trần Duyên cảm nhận được Tiểu Mập Mạp kêu gọi có vẻ rất phấn khích, đi qua hai gian phòng thì ra Tiểu Mập Mạp cùng cặp Lục Đường Lang tìm ra một mật thất được giấu kĩ dưới chân giường không nén được tâm trí tò mò, hắn quyết định đi xuống xem xét. Thì ra đâu chỉ là một hầm chứa rượu cực lớn, hàng trăm hàng nghìn vò rượu sắp xếp ngay ngắn sợ rằng nếu có tên sâu rượu nào rớt vào đây khẳng định dù có uống đến chết cũng không thể nào hết được.

Đáng tiếc Trần Duyên không phải như vậy, hắn dò xét xung quanh thấy không có thứ gì ngoài rượu liền chán nản muốn rời đi. Nhưng Chu lão lại đứng ra ngăn cản.

- Khoan đi đã tiểu tử, ngươi mau chóng ném hết số rượu đằng kia ra ngoài.

Mặc dù đầu đầy nghi vấn nhưng Trần Duyên vẫn làm theo, trước tới nay Chu lão chưa bao giờ phóng mũi tên mà không trúng đích cả.

Nhìn thấy số rượu chất cao như núi khiến hắn biểu môi, Tiểu Mập Mạp hiểu ý liền khống chế Tiểu Kim như một chiến xa lao tới khiến cho những vò rượu kia bể nát. Dòng rượu chảy ra bắn tứ tán làm cho cả mật thất ngập trong biển rượu.

Tiểu Mập Mạp lúc này trông thật khổ sở, nó vốn là vịt cạn lần đầu trôi nổi trong nước cứ ngọ ngoạy không thôi. Nhưng có vẻ như thân thể quá mập nên không bị chìm xuống.

Trần Duyên bất đắc dĩ cả người nồng nặc mùi rượu tiến lại gần vớt con sâu mập kia lên. Có vẻ do uống quá nhiều nên dù có bị la hét cở nào Tiểu Mập Mạp cũng không hồi đáp lại, bất đắc dĩ hắn đành phải để con sâu mập này lên vai tìm cách giải quyết tình trạng trôi nổi này.

Kim Thiết Nghĩ hừ lạnh lại một lần nữa dùng thân thể rắn chắc tông thẳng vào vách tường Trần Duyên liền hiểu ý thả ra Thực Huyết Trùng khống chế chúng thi nhau đục khoét. Gần vạn con linh trùng khiến vách hang thành như tổ ong, nữa canh giờ trôi qua cuối cùng số rượu kia cũng theo những lỗ thủng thành dòng trôi đi mất.

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết Trần Duyên quay ra vừa định tân bóc thì Tiểu Kim đã nhanh chóng rời khỏi, nằm nhắm mắt chờ đợi ở cửa mật thất không thèm ngó ngàng gì tới hắn.

Biết rõ tính tình của tên cứng đầu này Trần Duyên cũng chỉ cười cho qua, hắn đi tới nơi Chu lão vừa chỉ liền thấy thêm một cầu thang đi xuống.

- Thì ra là mật thất trong mật thất, nếu không có Chu lão chỉ điểm thì ai lại nghĩ rằng phía dưới những vò rượu tầm thường lại có đường đi xuống.

Nội tâm mừng thầm Trần Duyên liền nhanh chóng đi xuống, lúc này Chu lão lại hét lớn.

- Dừng lại tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống thì đừng lại gần.

Nghe Chu lão cảnh báo hắn cũng phải dừng lại dùng ánh mắt dò xét hướng tới lối đi kia.

- Hừ ngươi có cố gắng ra sao đi nữa cũng không phát hiện ra bất kì thứ gì đâu.

Chu lão hừ lạnh.

Trần Duyên xấu hổ cười, thận trọng thỉnh giáo.

- Chuyện này lại làm phiền tới Chu lão rồi.

- Trước cửa mật thất đã được cài phong ấn trận, chỉ cần chạm vào thì dù là tu sĩ Trúc Cơ kì cũng bị giam cầm không thể thoát ra.

Trần Duyên dùng ánh mắt khó tin nổi hướng về phía mật thất, cầm lấy một viên đá ném tới. Điều kì lạ xảy ra, rõ ràng là viên đá kia đột ngột biến mất không để lại dấu vết.

- Viên đá kia không hề biến mất, mà chỉ bị phong ấn giam cầm đồng thời ảo trận quanh đó khiến cho ngươi bị lầm tưởng.

- Nếu bị giam cầm thì làm cách nào thoát ra được.

Hắn nghi vấn, nếu không có Chu lão thì số phận của hắn chắc cũng không khác viên đá kia là bao.