Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 52: Tam nữ đồng sàng, 18+ (khuyến nghị không cho phụ nữ có thai cùng đàn ông đàn cho con bú)

Bên kia góc giường cũng có tình cảnh ướt át không kém, Hạ Thảo cùng Linh Diệp giờ đây đã không còn mảnh vải che thân nhìn Trần Duyên hành sự đồng thời thỏa mãn cho nhau.

Nghe lời Trần Duyên, khi Linh Diệp đang chăm chú nhìn hắn cùng mẫu thân của mình mây mưa, cơ thể rạo rựt bàn tay đã không kiềm được mà đã chà xát hạ thể. Từ đằng sau Hạ Thảo ôm chầm lấy xoa nắn bộ ngực vẫn còn đang lớn kia nói nhỏ:

- Muội cũng không chịu được đúng không? Tỉ tỉ cũng vậy, hay là hai ta cùng nhau an ủi cho chủ nhân mở rộng tầm mắt.

Nhưng khiến nàng không ngờ là Linh Diệp không hề chóng cự, còn chủ động cởi hết y phục của mình ôm chằm lấy nàng. Hai cơ thể nữ nhân trần chuồng da thịt tươi mát mềm mại cọ sát với nhau làm Hạ Thảo cảm thấy hoàn toàn khác khi làm cùng chủ nhân. Nếu Trần Duyên mang lại cho nàng sự ấm áp bá đạo, chở che thì lần này lại là diệu dàng mềm mại.

Hai nữ nhân vừa trao cho nhau nụ hôn nồng cháy vừa đùa nghịch hạ thể đối phương làm cho không khí cũng trở nên nóng rực. Trần Duyên nhìn thấy nữ nô đã hoàn thành nhiệm vụ liền cao hứng ra lệnh cho Linh Diệu quỳ xuống đưa kiều đồn về phía hắn. Mĩ phụ nhất quyết làm theo, kiều đồn căng tròn được hắn xoa nắn làm nàng sung sướng ngẫn mặt lên. Trước mắt lúc này là cảnh nữ nhi được hảo tỉ muội của mình hết lòng chăm sóc làm cho hạ thể của nàng càng trở nên ẩm ướt.

Thấy thời cơ đã tới cự long liền một lần xông thẳng vào tiểu điền loa của nàng. Như là hỏa côn rắn chắt đâm mạnh chạm tới điểm sâu nhất khiến Linh Diệu không còn giữ được tĩnh táo dâm đãng rên rĩ:

- Ah...ah sâu... sâu quá chàng nhẹ thôi nếu không tỉ tỉ bị chàng chơi đã chết... ah nữa đâm nữa đi đừng dừng lại...

Trần Duyên thấy nàng dâm đãng kêu là khiến hắn càng muốn hành hạ nàng.

- Nàng thấy bảo bối của ta thế nào?

- Sướng lắm, thiếp bị chàng chơi thật sướng.

Tâm trí Linh Diệu mê muội chỉ còn biết hét lớn.

- Cự long của ta làm nàng có sướng hơn của trượng phu nàng không?

- Đừng mà xin chàng đừng nhắc tới... ah..ah trượng phu của thiếp.

Trần Duyên hừ lạnh liền dừng lại bàn tay đánh mạnh vào kiều đồn của nàng.

- Không... không mau đưa cự long vào trong dâm nữ của chàng, thiếp thật sự không chịu nổi...

- Hừ ta không cần nữ nhân vẫn còn tâm trí nghĩ tới nam nhân khác.

Lời nói của hắn như mũi dao cắm vào tim nàng, mĩ phụ bật khóc quay lại cầu xin hắn.

- Đừng mà Trần Duyên thiếp... thiếp thật sự không thể sống thiếu chàng, chỉ có chàng mới tiếp nhận thiếp cùng nữ nhi. Từ khi có chàng chúng ta mới thoát khỏi tình cảnh sợ hãi, suốt ngày không còn phải trốn tránh mà còn có thể tu luyện. Giờ đây nếu như cả chàng cũng không ngó ngàng tới thì thiếp cùng nữ nhi biết phải đi đâu.

Nàng vừa khóc rần vừa cố gắng chộp lấy cự long còn cứng rắn kia, nàng biết chỉ khi giúp Trần Duyên thỏa mãn thì mẫu nữ nàng mới có cơ hội làm nữ nhân của hắn.

Thấy mĩ phụ nước mắt đầm đìa còn cố gắng nhún nhẩy cơ thể cho tiểu điền loa của nàng thôn phệ cự long khiến Trần Duyên mũi lòng.

- Nàng thấy cự long của ta và trượng phu ai khiến nàng sướng hơn.

- Của chàng sướng hơn gấp trăm lần, giờ đây chỉ có chàng mới là trượng phu của ta, còn hắn chỉ là kẻ đã chết, chỉ có chàng mới cho ta được thỏa mãn.

Nàng vừa khóc vừa khản cổ kêu lớn khiến Trần Duyên rất hài lòng. Hắn ngồi dậy ồm chầm lấy Linh Diệu liếm từng giọt nước mắt của nàng cự long không hề tách rời mà vẫn cắm vào nơi sâu nhất.

- Nàng ngoan lắm, từ đây trở đi nàng chính là thê tử của Trần Duyên ta, mỗi ngày nàng sẽ được hạnh phúc. Nhớ rằng ta muốn nữ nhân của mình không chỉ dâm đãng mà phải còn tu vi cao cường cùng ta chu du thiên hạ.

Linh Diệu òa khóc ôm lấy hắn hứng chịu từng tia khoái cảm do từng cú nhấp của hắn mang lại vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy thỏa mãn, cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt từ nam nhân.

- Ah ah thiếp không chịu được nữa, muốn... muốn phóng xuất...

Mĩ phụ đã đạt tới cao trào, lần đầu nàng đạt cao trào sau nhiều năm điều mà gã trượng phu yếu nhớt kia không thể mang lại cho nàng.

Mặc dù chưa lên đỉnh nhưng Trần Duyên vẫn thầm kinh ngạc, không ngờ Linh Diệu lại là nữ nhân nhu cầu cao tới vậy, nếu hắn không luyện thần thông “Thiên Hạ Hồng Lô” thì không chừng đã bị nữ nhân này ép khô.

Nhìn thấy Linh Diệu đã kiệt sức nhưng Trần Duyên vẫn còn sừng sững như kim thương bất bại Hạ Thảo liền hôn nhẹ Linh Diệp.

- Mẫu thân của muội đã không thể nào tái chiến được nữa, tới lúc tỉ muội ta hợp lực phục vụ chủ nhân.

Nhị nữ kéo lê thân thể mềm mại không xương tới chổ hắn đứng, cầm lấy dương v*t cứng ngắc kia Hạ Thảo như lão sư tận tụy chỉ dạy tiểu đồ. Chỉ một lúc sau, hai nàng đã cùng nhau chăm sóc hắn. Không chỉ là dương v*t cả người Trần Duyên đều được hai chiếc lưỡi mềm mại kia không chỗ nào bỏ sót.

Quá phấn khích hắn ôm lấy Linh Diệp muốn thao nàng thì được Hạ Thảo cảnh báo.

- Chủ nhân, Linh Diệp muội vẫn còn là trinh nữ khuê các xin chàng hãy nhẹ nhàng với tiểu muội của thiếp.

Trần Duyên ngỡ ngàng, không ngờ Linh Diệp đã tu luyện tới Luyện Khí kì tầng năm trong Hợp Hoang Môn mà vẫn còn trinh tiết.

Biết nghi vấn của Trần Duyên nàng cũng tự giải khai.

- Trong Hợp Hoang Môn không chỉ có nam nữ giao hợp mới có thể tu luyện, pháp quyết của thiếp là “Giả Long Thực Phượng Quyết” chỉ cần song tu với nữ...nữ nhân liền có thể tu luyện.

Đây cũng là lần đầu hắn được nghe tới pháp quyết kì lạ như vậy.

- Vậy trước đây là nữ nhân nào cùng muội tu luyện?

Nàng ngượng ngùng nhìn tới mẫu thân nằm gần đó rồi nhìn sang Hạ Thảo.

- Ah thì ra lúc ta không có ở đây tiểu nô nàng dám cho ta đội mũ xanh sao?

Trần Duyên vẻ mặt tức giận ngón tay liền ra vào hạ thể của Hạ Thảo khiến nàng không thể nào đứng vững liền ngã vào trong lòng hắn.

- Đừng đừng mà chàng đừng tức giận, chỉ do thiếp và mẫu thân dụ dỗ tỉ ấy.

Linh Diệu nghĩ rằng Trần Duyên thật sự tức giận liền quỳ xuống cầu xin. Nàng cũng như mẫu thân, muốn tìm kiếm nam nhân có thể nương tựa, giờ đây nàng thật sự hối hận, sợ rằng hắn sẽ khinh bĩ nàng.

Thấy Linh Diệu vẻ mặt sợ hải Trần Duyên phì cười ôm lấy nàng.

- Làm sao ta có thấy giận dữ, các nàng đều là tâm can bảo bối của ta. Ngoan ngoan nào nếu nàng khóc như vậy thì làm sao chăm sóc cho trượng phu của nàng.

Trần Duyên vừa an ủi vừa đưa bàn tay đính đầy mật dịch từ hạ thể của Hạ Thảo lên miệng nàng. Linh Diệp không hề lạ lẫm liền chộp tới liếm mút sạch sẽ bàn tay của hắn.

Nở nụ cười dâm đãng, hai nữ nhân da thịt đẹp tựa bạch ngọc nằm xuống trước mặt hắn. Hai tay ôm lấy đôi eo mềm mại của Linh Diệp cự long từ từ tiến vào. Xoẹt... từng tia máu chảy ra, cơn đau làm nàng hiểu rằng từ đây nàng đã thuộc về Trần Duyên. Từng hàng nước mắt hòa cùng nụ cười hạnh phúc, nhưng vừa bị phá trinh khiến nàng cảm thấy đau đớn. Nằm bên cạnh Hạ Thảo không nở lòng nhìn hảo tỉ muội đau khổ liền chồm qua hôn nàng.

Bị tập kích ở hạ thân giờ đây đôi môi cũng bị chiếm trọn khiến Linh Diệp như mê say, bên dưới đã không còn đau đớn mà chỉ có khoái cảm. Chắc có lẽ hôn Linh Diệp cũng khiến Hạ Thảo phấn khích, trông thấy hạ thể của nàng đã bắt đầu rĩ nước Trần Duyên liền đưa lưỡi tới liếp mút.

Hạ Thảo sung sướng rên rĩ tay chân đã không còn sức lực đè lên Linh Diệu bên dưới. Nữa ngày trôi qua sau nhiều lần thay nhau tác chiến cùng tam nữ Trần Duyên mới thật sự phóng xuất. Đây là lần đâu tiên hạ thể của Hạ Thảo tiếp nhận tinh hoa của hắn, cảm giác ấm áp trong bụng làm nàng thật hạnh phúc.

Nhân khi vừa thỏa mãn, Trần Duyên cùng các nàng bên nhau tu luyện, như đã hẹn sẵn từ trước vị trí trong lòng hắn luôn là Hạ Thảo, còn nhị nữ thì chia nhau dựa thân thể mê người của mình tựa vào hắn. Cả bốn người không mảnh vải che thân quấn quýt bên nhau khiến Trần Duyên cao hứng, đây là điều hắn mong chờ bấy lâu nay.