Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 24: Bạch Công Tử

Nàng chống cằm nhàm chán nhình ngũ quan của vị công tử quần là áo lượt này. Tư vị không tồi, tu vi cũng khá tốt, là ma pháp sư hoả hệ, mày cong mi rũ rất giống nữ nhân nhưng bộ ngực phẳng lì kia chứng tỏ điều ngược lại. Đôi má đỏ hồng tức giận, mày nhíu chăth đang cố nhìn xuyên thấu nàng qua áo choàng đen và xuềnh xoàng giản dị.

Cậu thâth sự muốn biết nàng là ai, như thế nào mà trong một thời gian ngắn đã nghĩ ra được một câu thơ làm cho cậu thua đậm đến như vậy:

- Nguyệt Ảnh cô nương, đúng quả là anh tài khí phách. Bạch mỗ thán phục thán phục!

Nàng cười thầm trong bụng, cảm thấy giao du với loại ngừoi này quả là thú vị:

- Không cần khách sáo đến như thế, thật ra ta còn rất nhỏ, trẻ người non dạ, còn phải gọi là Bạch huynh mới đúng! Thất lễ thất lễ!

Nàng khách sáo mấy câu, cậu cũng đáp trả khách sáo mấy câu, miệng mồm luôn cười nhưng não đang xoay vòng vòng điên cuồng không kém những người vừa nghe câu khi nãy. Họ có nghe nhầm không, mới có tí tuổi mà đã anh tài như vậy rồi, đây rốt cục là người của gia tộc nào, là người của thể loại tổ chức nào mà họ không biết được. Nàng nói nàng là một sơn nữ quanh năm sống trên núi không một bóng người? Đùa à, thế người dạy cho nàng là ai? Cái loại kiến thức nghịch thiên ấy là sao hả?

- Đúng là một nữ nhi thông minh, Nguyệt muội, làm soa muội có thể đối đáp nhanh như thế được a~

- Không dấu gì huynh điều này...chỉ có nữ nhân mới hiểu thôi!- Nàng cười đáp lại.

Bất chợt, bằng đôi tay thính như thỏ, nàng cảm thấy phía trên có một chút chuyển động sau tán lá dày và ẩn trong những tàn hoa đào kia, một tiếng lách cách vang lên như âm thanh sắc nhọn.

Không hay, điềm xấu.

Đúng như nàng nghĩ, ngay sau đó, tiếng vút vang lên trong tích tắc mà không ai nhận ra bởi bầu không khí nhộn nhịp hiện giờ, nhắm vào đầu của Vân Dương mà bắn.

" Vúttttt" " Soạt"

Mọi người ngỡ ngàng, một dòng máu tươi chảy tỏng tỏng xuống nền cỏ xanh ngát, nhuộm đen nó. Cậu mở to mắt ngạc nhiên ngẩng người, còn chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Phía trên đài, hai đại nhân vật kia cũng kinh hoàng không kém, đại hoàng tử bối rối đánh rơi chén trà nóng trên tay, còn người kia thì đứng bật ngay dậy, cái ghế bằng vàng ròng ngã xuống đất.

Cảm giác đau nhói truyền từ bàn tay phải của nàng. Đúng vậy, Bạch công tử không hề trúng tên, nó chỉ vừa mới chạm tới vành tay đã bị nàng nắm lại thật chặt, vừa hay đâm sâu một chút nữa là sẽ tiêu đời.

- Hừ! Ai, mau ra đây!- Vứt cây tên xuống đất, nàng tức giận lớn tiếng gọi, rốt cục là tên chán sống nào muốn giết người trước mặt nàng? Quyết không thể nhân nhượng.

Một khoảng tĩnh lặng đáng sợ, đủ thời gian để mọi người hoàn hồn trở lại, nhận biết được lại tất cả mọi chuyện đang diễn ra.

- Hahaha! Khá khen cho ả nha đầu nhà ngươi, tên ta bắn ra mà cũng có thể chụp được, ăn may ăn may thôi!- Từ trên cây, một thân hình đồ sộ hơi thô của một tên đại hán, cất chất giọng khàn khàn đặc đặc khó nghe ồm oàm pha lẫn ý chế giễu.