Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 63: Bạch lâu (2)

Nàng mỉm cười, nếu như hắn đã mời thì nàng không cần khách sáo nữa:

- Được, ta đi cùng ngươi!

Phượng Lâm xoay gót ra hiệu với Nguyệt Thiên Thư đi theo, tà áo hắn bay phất phơ trong gió, một thân bào màu tím phong lưu. Quả thật, từ lúc nàng vào kinh thành đã có duyên gặp không biết bao nam tử rồi nha. Chẳng bù với kiếp trước, đi qua đi lại vẫn chưa thấy được hảo nam tử nào, nhất là tính tiền giúp nàng càng không, thật ra kiếp trước nàng hơi kém sắc một chút, kiếp này, có nhan sắc, có tài năng, lại ở thế giới "cường giả vi tôn", quả thật đi theo Thiên Dạ đến đây là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời nàng.

Phượng Lâm dẫn nàng đi qua hành lang dài và hẹp của Bạch lâu, sau đó rẽ qua bên phải hai ba lần, rồi rẽ trái ba lần. TRên hành lang lâu lâu lại xuất hiện một viên dạ minh châu bé nhỏ đặt trang trí trong một góc, tỏa ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, trên tường treo những bức họa của mỹ nam tử, mỹ nữ tử vô cùng khéo, đôi lúc lại kèm một vài dòng thơ. Ở mỗi ngã rẽ lại bày trí một chậu hoa khác nhau, ngã rẽ cuối cùng lại là hoa lavender, đúng là một mê cung thông minh. Nếu nàng không nhầm thì người ngoài ra vào đây sẽ bị lạc, nếu đi vào những ngã rẽ có hoa khác se dẫn đến một nơi khác, con nơi này, hẳn là phòng riêng của Bạch công tử.

Bước vào căn phòng nằm gọn ở cuối góc, ôm trọn bởi hai bức tường màu trắng ngà nho nhã là một quang cảnh khá đẹp mắt đập vào mặt Nguyệt Thiên Thư.

Ở giữa gian phòng treo một bức rèm trắng mỏng, lấp ló phía sau rèm, một mỹ nam tử trời sinh nữ tướng, mái tóc đen dài xõa lòa xòa, chảy xuống đất như một dòng suối. Mỹ nam vận một bộ quần áo màu trắng vô cùng kín đáo, nhưng giờ lúc này, dưới ánh sáng leo lắt của những ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, mỹ nam như khoác một bộ áo mỏng tang, lại để hờ hững như đồ mặt trong nhà, không kéo vai áo lên đầy đủ. Bạch Vân Dương, ngươi cũng rất đẹp trai a~

Trước mặt Bạch công tử, một cây đàn cầm bằng gỗ nằm đó, tỏa ra hương ngọt ngào của mùi gỗ ép táo.

Khoảnh khắc mắt nàng chạm mắt Bạch công tử đó, nàng cảm nhận được, có một chút gì đó khác lạ một tên công tử bình thường khác, đôi mắt sắc sảo kia không phải là đôi mắt của tên công tử yếu đuối phải nhờ nàng cứu, một mũi tên đỡ cũng không xong.

Nhưng chỉ trong một thoáng, ánh mắt ấy biến mất, thay vào đó là cái nhìn nhu nhược ôn hòa, lại có chút ngờ nghệch:

- Nguyệt....Nguyệt Ảnh cô nương, cô....

- Ta đến tìm ngươi!- Nàng nhanh chóng bước chân vào gian phòng, đảo mắt xem xét chung quanh. Đúng là căn phòng này khiến nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Phượng Lâm theo sau, dáng vẻ lãnh đạm, khác hoàn toàn với ẻ mặt "không cười là chết" hay "thả thính là nghề của ông" trước đó.

Giữa họ, có một bí mật.

- Bạch Vân Dương, ngươi đừng giả vờ nữa. Ngươi có thể lừa được ta một lần, nhưng đừng hòng có lần thứ hai! _ Nàng, dùng ánh mắt đáng sợ nhất, giọng nói âm lãnh nhất để xoắn sâu vào tâm can Bạch công tử_ Che giấu lâu đến như vậy, các người, muốn tạo phản?

_ Đúng, bọn ta muốn lật đổ chế độ của tên hoàng đế họ Hiên Viên kia! Đem Đại hoàng tử lên làm vua.- Phượng Lâm là một người rất thẳng thắn, hắn cho nàng vào đây, bởi vì hắn biết, với cái tính cách mạnh mẽ và cuồng ngược nàng thể hiện trên đấu trường kia hẳn sẽ không theo tên hoàng đế đó, vả lại, trong người hắn, lần đầu tiên thấy nàng bước vào Bạch lâu, dưới ánh đèn sáng kia, hắn không thể nhầm lẫn được, trên người hắn tồn tại một loại dự cảm, một loại cảm giác từ lâu đã biến mất trỗi dậy.

Nàng rất thân quen, quen đến mức mà hắn chẳng thể phòng bị gì khi đứng cạnh nàng, loại cảm giác thân quen an toàn.

Nguyệt Thiên Thư mím môi mừng thầm, ngắm nhìn hai mỹ nam tử trước mặt, hóa ra trên con đường trả thù nàng không hề cô đơn, có người cùng hội cùng thuyền như thế....

Bất vậy, nàng vẫn nhíu mày hỏi dò:

- Ngươi muốn ta tham gia? Hơn nữa, ý định này....

- Đúng vậy, ý định này nguyên nhân bắt nguồn từ năm năm trước, ngày mà hắn ta dàn dựng giết Lam phu nhân của Nguyệt gia, hẳn rằng ngươi không biết, năm năm trước, Lam phu nhân, chính thất của NGuyệt gia chủ Nguyệt gia bị bắt vì tội gian phu, ban án tử. Nhưng, Lam phu nhân và con gái người, Nguyệt Thiên Thư là người tiếp xúc với chúng tôi rất nhiều, Lam phu nhân dạy ta học đàn, học chơi cờ, thật sự, ta không tin bà ấy là một người như vậy.-Phượng Lâm hướng đôi mắt về phía xa xăm.

Bấy giờ, Bạch Vân Dương cũng lãnh đạm theo, tay chấp sau lưng, khuôn mặt thay đổi hoàn toàn, lại giữ nét cương nghị như trước:

- Mấy năm qua, bá tánh đã chịu khổ, nhũ mẫu của ta cũng chết trong bàn tay ngang tàn của hắn ta.

Haha, hóa ra, hóa ra tên đế vương này, cũng không được mọi người yêu mến lắm nhỉ? Vậy cái ngai của hắn ta, đành để hắn ta ngồi tạm thêm một thời gian nữa vậy:

- Bạch công tử, ngươi tìm về cho ta một trăm cao thủ, bất cứ ngành nghề thuộc tính gì. Ta có kế hoạch. Bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, chuyện này nhờ ngươi vậy.

- Ngươi, tại sao lại muốn lật ngôi của hắn ta? - Phượng Lâm hơi bất ngờ, cứ nghĩ Nguyệt Ảnh dù sao cũng chưa từng gặp tên hoàng đế này bao giờ, cùng lắm là gia nhập, không ngờ lại vô cùng hăng hái.- Ngươi rốt cục là ai?

Nàng nhếch môi cười, chuyện cần nói cũng nói rồi, chuyện cần nhờ cũng đã nhờ rồi, chuyện cần nghe cũng nghe rồi, vậy nàng dây dưa ở lại đâu cũng không có lợi gì. Hơn nữa...đài đấu lại sắp bắt đầu trận thứ hai rồi, Lucas và David hẳn đang chờ, nàng nhấc gót rời đi, dựa theo trí nhờ bản thân mà ra ngoài, chỉ còn giọng nói vọng lại phía sau:

- Ta là ai, ngươi không cần quan ta, rồi sẽ có một ngày, ta lộ diện, ngươi sẽ biết ta là ai, hiện tại, ta đi trước, không tiễn, cáo từ