Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 18: Chương 18: Mới ra hang hùm lại vào ổ rắn

Nhìn bộ dáng chết cũng không tiếc của Geriferry đó, Cado khẽ run một chút, dường như lại trở lại đêm qua, trở lại khi hắn vừa tới gặp nàng. Nàng đánh đàn hạc, một giọng nam khẽ hát bên tai nàng, "Người ta yêu nhất, có phải người cũng giống như ta, chờ đợi tình yêu đến, chúng ta được chôn cất cùng nhau!"

Tiếng ca giống như tâm tình của nàng khi đó, ngỡ ngàng, lưỡng lự, vô lực, và cả một chút chờ mong trong sợ hãi.

"Xoảng!" Thanh bội kiếm rơi xuống mặt đường bằng đá rắn chắc. Cado ôm mặt khóc, tâm tình căng như dây đàn của Geriferry rốt cục buông lỏng. Hắn mở mắt lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Sau đó Geriferry nhảy dựng lên mặc quần áo và áo giáp bằng tốc độ nhanh nhất. Hắn không thử đến an ủi Cado, hắn không muốn đi tìm cái chết. Đúng lúc hắn xoay người chuẩn bị chạy về thôn thì chợt nghe thấy tiếng xi xi từ xa xa truyền đến, sau đó là mùi tanh bay tới theo gió.

Gân xanh trên trán Geriferry nhảy lên một chút, quay đầu nhìn lại, hắn thấy một quái vật cao hơn hai mét với một cái đuôi thật dài từ trong rừng cây trườn ra, sau đó tiền về phía bọn họ rất nhanh.

"Chạy mau!" Geriferry kéo Cado chạy thật nhanh về thôn Orc.

Cado cũng phát hiện dị trạng, nàng quay lại nhìn, hoa dung thất sắc, lên tiếng kêu to, "Không chạy thoát được bọn chúng, đó là người tộc rắn".

"Dài dòng gì nữa, chạy đi rồi nói tiếp". Geriferry quay lại gọi Cado, thấy chiến sĩ tộc rắn vừa rồi còn cách khá xa lúc này đã đuổi tới phía sau bọn họ, hắn lập tức kinh hoàng hồn phi phách tán.

Cado đột nhiên buông tay Geriferry ra, "Cứ thế này thì cả hai chúng ta đều không chạy được. Ngươi đi về trước gọi người, ta ngăn cản hắn một lát". Giọng nói của nàng bất ngờ mang vẻ dịu dàng hiếm thấy, lại khiến Geriferry đang hồn phi phách tán cảm thấy được yêu mà sợ.

Nói xong Cado xoay người rút bội kiếm ra, bội kiếm lấp lánh đấu khí đâm tới chiến sĩ tộc rắn đã gần trong gang tấc. Có điều sau một đêm túng dục quá độ, bây giờ nàng đâu còn thể lực gì. Bước chân loạng choạng nẽ tránh không kịp, nàng bị chiến sĩ tộc rắn vung cái đuôi to dài quất trúng. Lớp đấu khí mờ nhạt vừa mới cố gắng tụ tập được trên người Cado lóe lên rồi lụi tắt.

"Không..." Nhìn thấy cái đuôi rắn cuốn về phía Cado, Geriferry nghiêng người giơ bội kiếm chém tới đuôi rắn. Chỉ nghe thấy một tiếng keng, như chém vào đá, bội kiếm tóe lửa trượt sang một bên, còn đuôi rắn không thay đổi quỹ tích, vẫn tiếp tục cuốn về phía Cado.

Lúc này trong mắt Geriferry chỉ có ánh mắt vô lực của Cado, hắn không hề chần chừ lao người tới chỗ Cado đang nằm dưới đất. Thân hình gầy gò của hắn có thể che chắn được cho nàng sao?

Lúc này trong đôi mắt bình thản của nàng dướng như cũng có một thoáng đau thương, khóe miệng nàng nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, đó là vui mừng sao?

Sau một khắc, hai người đang ôm nhau chặt chẽ bị đuôi rắn cuốn lấy, đuôi rắn siết mạnh khiến họ cảm thấy máu thịt hai bên đã dính liền vào nhau, máu tươi đã chảy ra mũi và miệng họ. Da rắn lạnh như băng làm cho họ có thể cảm nhận được từng chút đau đớn một cách rõ ràng. Trước mắt Geriferry tối sầm, hắn sắp rơi vào hôn mê.

Lúc này, một tiếng hát khẽ run rẩy vang lên bên tai hắn, "Ngửi mùi máu thơm, ta tìm được cung điện an hồn, người ta yêu nhất, có phải người cũng giống như ta, chờ đợi tình yêu đến, chúng ta được chôn cất cùng nhau!"

Geriferry cố gắng mở mắt, Cado hát xong câu hát cuối cùng, gục đầu vào vai Geriferry với vẻ hạnh phúc.

Ý thức dừng hình ở đây.

...

Tiếng động rất lớn đã đánh thức loài người và Orc trong thôn. Ca Nả dụi đôi mắt ngái ngủ, thấy các chiến sĩ tộc rắn không ngừng tràn từ trên núi xuống thôn, hắn lập tức kinh hoàng. Không đợi bọn họ tổ chức phòng tuyến xong, các chiến sĩ tộc rắn đã lao vào thôn. Làm cho Ca Nả rất khó hiểu là những chiến sĩ tộc rắn này không hề chủ động tấn công Orc mà chỉ tập trung hạ thủ đối với những nhân loại đang ở giữa thôn. Mỗi lần cuốn được một nhân loại là chiến sĩ tộc rắn lại nhanh chóng rút lui, cứ thế thay nhau ra trận.

"Chẳng lẽ người tộc rắn ở đầm lầy đen tối cũng thiếu lương thực?" Nhìn những nhân loại da thịt mềm mại lần lượt bị tộc rắn cuốn đi, tù trưởng Orc ngoáy mũi, đưa ra kết luận tộc rắn đến đây chỉ để cướp loài người làm đồ ăn. Căn cứ nguyên tắc chuyện không liên quan đến mình thì phải tránh cho thật xa, Ca Nả quyết đoán vẫy tay ngăn cản ý định phản kích của thủ hạ lại.

Thực ra chiến đấu không hề quyết liệt, sau khi Orc khoanh tay đứng nhìn, người tộc rắn đã cướp đủ "đồ ăn", khoảng hai trăm chiến sĩ loài người rồi nhanh chóng lui lại. Điều này làm cho Kate còn đang do dự có cần rút Tầm ma đỏ ra để thử phong thái thần khí đứng ngơ ngác không hiểu gì.

"Không tốt, không thấy Geriferry đâu!" Ephrai vội vã chạy tới bên người Kate nói một câu khiến trái tim Kate lạnh một nửa, sau đó một câu của Carine khóc sướt mướt chạy tới làm cho trái tim bọn họ lạnh nốt nửa còn lại, "Hu hu, tiểu thư, tiểu thư cũng biến mất rồi".

Hai mắt Kate lập tức bốc hỏa, hắn nắm chặt Tầm ma đỏ, hô lên một tiếng, "Đuổi!"

Một đám người được Kate và Ephrai dẫn theo vừa chạy đến cửa thôn đã bị tù trưởng Orc cầm lang nha bổng cản đường, "Các ngươi muốn làm gì đây? Trời ạ, đừng nói với ta rằng các ngươi phải đi liều mạng với người của tộc rắn. Được rồi, được rồi, nếu là như vậy thì ta miễn phí nhắc nhở các ngươi một chút, đám rác rưởi các ngươi sẽ trở thành phân bón ở đầm lầy đen tối hết!"

"Đầm lầy đen tối?" Ephrai cực kỳ hoảng sợ.

"Ờ!" Tù trưởng Orc hài lòng nâng lang nha bổng lên, "Ta thấy các ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về tìm viện binh đến thì tốt hơn. Nếu thuận tiện thì mang thù lao đến luôn. Ta sẽ sắp xếp người dẫn đường cho các ngươi miễn phí. Đương nhiên các ngươi phải quay lại trước khi người tộc rắn ăn hết số thức ăn đó".

Kate và Ephrai nhìn nhau một lát. Đầm lầy đen tối ngập trong khí độc, trong đó có vô số hố lầy và ác thú. Đừng nói đến chuyện cứu người, có đi vào được hay không cũng còn khó nói.

Trong lúc Kate và Ephrai bàn bạc chuẩn bị nhanh chóng chạy về nước tìm cứu viện, tù trưởng Orc lại ngăn bọn họ lại, "Lính trinh sát củabọn ta phát hiện một số ngựa bên kia sườn núi, đương nhiên bây giờ đã trở thành của cải của bộ lạc bọn ta. Ý ta nói là, chúng ta có thể trao đổi, ngươi xem, ta là một người thật hiểu ý người khác biết bao". Ca Nả nói, mắt nhìn chằm chằm thanh Tầm ma đỏ trong tay Kate, không hề che giấu ánh mắt tham lam của mình.

"Ngươi muốn Tầm ma đỏ?" Kate giơ Tầm ma đỏ trong tay lên, sắc mặt lạnh lùng.

"Không không, thanh kiếm này quá đáng sợ, đúng vậy, quá đáng sợ. Ta có thể dự cảm nó sẽ mang tai nạn đến cho bộ lạc của ta". Tù trưởng Orc chưa bao giờ là một thằng ngu, xem ra hắn vẫn hiểu lí lẽ thất phu vô tội, mang ngọc là tội, "Ý ta nói là các chiến sĩ của chúng ta cần vũ khí và áo giáp. Mặc dù hôm qua đã thu được một số nhưng vẫn còn xa mới đủ. Ngươi xem..." Ánh mắt Ca Nả nhìn bộ áo giáp Tumen đen nhánh trên người Ephrai.

Để có thể trở về nhanh hơn, để có thể cứu được anh em của mình, các chiến sĩ loài người ở đây không chút do dự cởi áo giáp trên người ra, tay cầm bội kiếm, leo lên chiến mã của binh đoàn Hoa Hồng Máu do các chiến sĩ Orc dắt tới, bước lên con đường về nước dài như vô tận.

"Geriferry, kỵ sĩ thứ chín của ta, ngươi nhất định phải sống!" Kate và Ephrai thúc ngựa đi đầu chạy ra khỏi thôn.

Sau khi tất cả nhân loại ngủ lại trong thôn đều đã đi hết, Ca Nả không có việc gì ra khỏi thôn đi dạo. Nhìn vết máu giữa đám hoa đổ nát trong vườn hoa, hắn ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ trong bộ lạc còn có xử nữ nào vừa trưởng thành mà mình không biết, đêm qua đã đến đây tìm hoan? Nghĩ như vậy, trong lòng tràn ngập lửa giận, hắn quyết định quay về tập trung tất cả phụ nữ trong thôn lại, dùng hung khí dưới hông lần lượt nghiệm chứng một phen, tránh trường hợp lại có cá lọt lưới.

+++++++++++++++

Tộc rắn, người rắn, tên tiếng Anh là Yuanti. Có điều theo miêu tả của tác giả thì đám Yuanti này lại còn có mái tóc là một đàn rắn con như Medusa nữa.