Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 29: Chương 29: Chân tướng đến muộn

Thành Ronage, kinh đô của đế quốc Menied nằm ở khu vực đồi núi giáp giới giữa vùng nam bộ đồng bằng Zenka và dãy núi Billious. Dãy núi Billious hùng vĩ đã ngăn cản không ít hơi nóng của miền nam, còn sau khi thổi qua hàng ngàn dặm về đến đây, những cơn gió từ vùng tuyết trắng bắc bộ đã không còn rét buốt thấu xương mà chỉ còn mát lạnh mê người.

Có thể nói dù thành Ronage không phải bốn mùa đều là mùa xuân nhưng ít ra cả mùa hè và mùa thu tòa thành này đều là nơi nghỉ mát lí tưởng cho các các quý tộc ở phía nam của liên minh thần thánh. Thời gian này kinh đô vốn đã phồn hoa càng trở nên hưng thịnh, khách sạn nhà trọ chật ních là chuyện đương nhiên, những con đường đi đến kinh đô cũng không ngớt ngựa xe, những người có chút tiền dư thừa không ngừng từ khắp nơi chạy tới như một đám ruồi ngửi được mùi mỹ vị. Các thương nhân ôm túi tiền nặng trĩu, đồng thời trong lòng hy vọng mùa hè này càng dài càng tốt, nếu mùa đông đáng chết không bao giờ đến thì tốt nhất.

Còn cái chết của Gosa Hoa Hồng Máu có thể nói rằng đã khiến trăm họ ở kinh đô vừa hận vừa yêu gã Geriferry từng là một trong tám ác nhân kinh thành này, tuy nhiên, cho dù người thừa kế của gia tộc Stedman là một kẻ vô lại thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của bọn họ, còn khi nỗi lo lắng mang tên Gosa Hoa Hồng Máu chết đi, bóng tối che phủ trên đầu trăm họ đế đô nhiều năm qua cũng tiêu tan theo.

Bây giờ nghe những người ngâm thơ rong kể sự tích anh hùng Geriferry chém giết Gosa đã trở thành trào lưu mới nhất trong các quán rượu ở đế đô, có trời mới biết bọn họ bịa chuyện kiểu gì, nhưng bất kể thế nào, mỗi một lần hát xong đều sẽ có tiếng hoan hô ủng hộ như núi hú biển gào.

"Geriferry, kỵ sĩ thứ chín!"

"Geriferry, anh hùng đế quốc!"

Cùng với bầu không khí nhiệt liệt, sau khi ném hàng đống tiền đồng về phía người ngâm thơ rong, đám đông không kiềm chế nổi sự xúc động trong lòng dứt khoát đi ra ngoài đường hô tên anh hùng và bắt đầu diễu hành.

Còn người ngâm thơ rong thì vừa nhặt cả đống tiền trên mặt đất vừa nghĩ thầm xem lần sau có nên thêm thắt tình huống vào hay không. Chẳng hạn như sắp xếp một con rồng xương cho ác ma Gosa, sau đó để anh hùng Geriferry giết luôn cả ác ma lẫn rồng xương. Nghĩ như vậy, một người ngâm thơ rong đắc ý cười, "Ta đúng là thiên tài!". Dường như hắn đã nhìn thấy vô số tiền đồng đổ ập xuống đầu mình, không, trong đó còn lẫn cả tiền vàng.

Khi phố lớn ngõ nhỏ ở đế đô đều tràn ngập tiếng hò hét "Geriferry, kỵ sĩ thứ chín", đâu còn có ai nhớ rằng hắn từng là một thiếu gia quý tộc làm vô số chuyện xấu xa?

Khi kết quả quá mức hoa lệ, tất cả những vết nhơ xấu xí trong quá khứ đều có thể bị che giấu.

Trong lúc đế quốc quá cần một anh hùng, Geriferry đã làm được, cho nên hắn được vạn dân ủng hộ.

Đây là thời đại thuộc về anh hùng.

Thành phố cực kì tất bật, tất cả mọi kiến trúc sát đường ở đế đô đều treo lụa xanh cờ đỏ, cờ xí rợp trời, Ronage sẽ nghênh đón anh hùng khải hoàn bằng nghi thức long trọng nhất.

Trong phủ kỵ sĩ thứ tư trên đại lộ số ba ở đông nam đế đô lại là một cảnh tượng sầu thảm, trước cái chết không rõ ràng của mẹ, Cado khóc chết đi sống lại, sau khi thu xếp mai táng cho vợ, Ursa cũng tự nhốt mình trong phòng sách đóng cửa không ra.

Vi Nhi gắng gượng bón mấy thìa canh hạt sen cho Cado đã nằm trên giường trọn vài ngày không ăn không uống. Thấy tiểu thư đã phục hồi một chút tinh thần, Carine từ trong lòng móc ra một chiếc hoa tai màu lam đậm đưa cho Cado, "Hôm ta về, phu nhân cũng mới từ trong cung về, bà dặn ta giao chiếc hoa tai này cho tiểu thư. Buổi tối hôm đó phu nhân đã xảy ra chuyện, hu hu hu..." Nói đến đây, Carine khóc không thành tiếng. Ngày đó rõ ràng nàng cảm thấy trong lòng phu nhân có việc, tuy nhiên vừa lặn lội đường xa về quá mức mệt mỏi nên nàng không chú ý.

Nhìn chiếc hoa tai trong tay trái, tay phải Cado đưa lên tai phải, ở đó cũng có một chiếc hoa tai, đó là của Gosa cho nàng trước khi chết. Nàng lấy chiếc hoa tai này xuống để cạnh chiếc kia, hai chiếc hoa tai giống nhau như đúc.

Hai chiếc hoa tai đã chia lìa hai mươi năm giờ khắc này cuối cùng cũng gặp lại nhau, chỉ có điều chủ nhân của chúng đều không còn nữa, làn ánh sáng xanh óng ánh đó đang chứa đầy đau buồn sao?

"Vì sao hai người bọn họ đều cho ta một chiếc hoa tai?" Mặc dù đáp án đã rất rõ ràng nhưng Cado vẫn phải tìm phụ thân để hỏi cho rõ ràng, nàng có quá nhiều chuyện không rõ.

...

"Gosa thật sự bị thằng nhóc con khốn kiếp của gia tộc Stedman kia giết sao?" Đau đớn vì mất vợ yêu, Ursa rõ ràng đã hốc hác hơn nhiều. Nhìn một đôi hoa tai Cado đặt trên bàn, trong lòng cực kì đau xót, hắn không trả lời câu hỏi của Cado mà phải xác nhận rốt cục Gosa chết trên tay ai trước đã.

"Đúng vậy!" Giọng Cado lạnh lùng không có một chút thân thiết nào.

"Không phải con giết à?" Hình như có cố kỵ gì đó, Ursa xác nhận lại lần nữa.

"Con chưa kịp". Trong lòng Cado đã bắt đầu âm thầm đau, trong thời khắc đáp án sắp được công bố, không ngờ nàng lại có cảm giác muốn chạy trốn.

Ursa đưa hai tay phất nhẹ qua đôi hoa tai trong suốt sáng long lanh đó, trong mắt có một nét không cam lòng, có một vẻ khuất nhục, sau đó mới ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Cado, nhìn đứa con gái mình đã tự tay dạy nó cưỡi ngựa kéo cung bắn tên này. Mặc dù cực kì lưu luyến nhưng ông ta cũng không thể không cắt đứt sợi dây cuối cùng trong lòng đó, ông ta nhắm mắt lại, cúi đầu.

"Gosa là bố của con, bố đẻ của con".

Cado hoảng sợ há miệng, cô vẫn cho rằng Gosa chỉ là tình nhân của mẹ. Trước khi xuất giá, một tiểu thư quý tộc có một vài tình nhân như vậy cũng chẳng có gì lạ. Cô đoán đúng mở đầu nhưng lại không đoán được kết quả. Kết quả là, Gosa quả thật là tình nhân của Irina, còn nàng chính là kết tinh tình yêu của họ.

"Bố lừa con!" Cado chộp lấy đôi hoa tai trên bàn, nàng cảm thấy đôi hoa tai này trở nên cực kì dơ bẩn, nàng muốn ném chúng đi, cuối cùng lại biến thành một tiếng la hét điên cuồng.

"Con biết đấy, là một người bố, đối mặt với đứa con gái mình đã cực nhọc nuôi dưỡng hai mươi năm, đột nhiên nói với nó rằng con không phải con đẻ của bố. Câu này bố nói ra miệng dễ lắm sao?" Ursa trầm giọng nói.

Đúng vậy, cũng là bố, Gosa sẵn sàng để mình bị thương còn hơn để Tầm ma đỏ làm tổn thương Cado. Cado vẫn nhớ ánh mắt của Gosa trước khi chết rất dịu dàng, rất thỏa mãn, dù có chết ông ấy cũng không muốn làm cô tổn thương.

"Mẹ con là một ma pháp sư, điều này con cũng biết. Khi còn trẻ bà ấy từng tu tập ma pháp trong một thời gian ngắn ở thành phố Hiền Giả trong hẻm núi Diack. Ở đó bà ấy đã quen biết Gosa cũng đang đi học, hai người cùng tham gia chiến tranh chống lại đám Orc năm đó. Đều là người tuổi trẻ, bọn họ đã nảy sinh thiện cảm trong chiến đấu, sau đó đã có con.

Sau khi kết thúc chiến tranh, vốn Irina định bỏ trốn với Gosa, có điều Gosa là con cháu quý tộc đế quốc, làm như vậy cũng đồng nghĩa với phản quốc, gia tộc của Irina sẽ bị tấn công đến hủy diệt. Vì gia tộc, mẹ con đưa cho Gosa một chiếc hoa tai, kí thác tương tư vào vật làm tin này. Sau đó dưới sự bắt buộc của gia tộc, bà ấy đã đồng ý lấy bố khi bố chủ động tới nhà cầu hôn". Ursa nói, trên mặt mang nụ cười mơ hồ, dường như có thể lấy được Irina là chuyện hạnh phúc nhất.

"Vậy vì sao bố bắt con mang soái kỳ để thu hút Gosa, bố muốn để bố con con tự giết lẫn nhau sao?" Sau khi nói ra, Cado lập tức hối hận. Nhớ lại bố đã quan tâm đến mình nhiều năm, làm sao ông có thể nhẫn tâm làm chuyện như vậy, quan trọng hơn là, bố nàng là một kỵ sĩ thực sự.

"Ha ha..." Ursa giận dữ cười to, "Cado, con biết không, con cũng nhẫn tâm giống hệt mẹ con, Irina. Bao nhiêu năm nay, bố vẫn tự nhận rằng đã đối xử với con như con đẻ, đối xử với mẹ con càng là ân cần. Nhưng con đã bao giờ thấy mẹ con cười với bố không?"

Đúng vậy, trước kia không biết gì, Cado vẫn cho rằng mẹ mình cả ngày lạnh mặt, đó là bản tính của bà. Nào biết lại còn có bao nhiêu chuyện như vậy. Trong phủ kỵ sĩ, nàng là người duy nhất từng thấy mẹ cười, mà mỗi một lần mẹ cười đều là lúc nàng hỏi mẹ vì sao mẹ chỉ đeo một chiếc hoa tai. Bây giờ Cado mới biết, thì ra đó không phải cười, đó là mẹ đang che giấu, che giấu sự tương tư chưa bao giờ chấm dứt của bà.

"Được rồi, hôm nay bố sẽ từ bỏ tôn nghiêm của một người đàn ông để nói rõ ràng cho con". Không còn cố kị, Ursa nâng tách trà lên uống một ngụm, "Mấy năm nay Gosa như một người điên, nuốt mất gần một phần tư thành trì và đất đai của đế quốc, phía nam dãy núi Billious khắp nơi đều tràn ngập khói lửa, vô số thần dân đế quốc cửa nát nhà tan. Mục đích của hắn chỉ có một, công phá cửa núi Billious, giết đến Ronage, sau khi lật đổ đế quốc sẽ mang mẹ con đi, bởi vì chỉ khi đế quốc không còn tồn tại thì mẹ con mới chịu đi cùng hắn. Hiển nhiên mẹ con cũng biết mục đích của Gosa, có điều làm sao bà ấy có thể nhìn vô số trăm họ vì bà ấy mà chết, lại làm sao nhẫn tâm nhìn Gosa trở thành một ác ma giết người không chớp mắt. Có lẽ cũng có một chút lo lắng cho bố, lo bố thân bại danh liệt vì thua dưới tay Gosa, cho nên bà ấy viết thư cho bố, bảo bố giao con cho Gosa. Nếu như bố không đồng ý thì bà ấy sẽ nhảy từ trên Bí Tinh chi tháp xuống".

Nói đến đây, Ursa nhìn Cado rồi nói tiếp, "Rất nhiều năm trước, kể cả bà ấy đã có thai nhưng bố vẫn lựa chọn bà ấy. Rất nhiều năm sau, giữa con và bà ấy, bố vẫn lựa chọn bà ấy. Bố gửi thư cho Gosa, nói với hắn về sự tồn tại của con. Bố biết, khi nhìn thấy con, là một cường giả thượng đỉnh đại lục, hắn nhất định có thể cảm nhận được dòng máu của hắn đang chảy trong cơ thể con. Để hắn bắt được con dù sao vẫn tốt hơn để con biết chân tướng rồi phản quốc. Đây chính là tình hình chân thực của cả sự kiện. Cado, con biết không, là một kỵ sĩ, vì bình định chiến tranh, bảo vệ hòa bình, bố đành phải đưa đứa con đã dưỡng dục hai mươi năm ra ngoài. Con cho rằng bố dễ chịu hơn Gosa sao?"

Cado cắn chặt môi, lệ quang trong mắt lấp lánh, "Không phải, không phải như vậy, đây không phải sự thật, bố lừa con".

Ursa buồn bã cười, không giải thích thêm.

"Nếu lúc đầu con nói với bố rằng Gosa là con giết thì có phải bố sẽ không nói chân tướng cho con biết không?" Vốn đã định rời đi, ra đến cửa đột nhiên Cado quay lại hỏi.

"Đúng thế". Ursa đáp không hề chần chừ.

"Vì sao?"

"Không có ai rõ ràng hơn bố là tính tình con cương liệt như thế nào. Thay vì để con bị hành hạ đến chết vì đã tự tay giết chết bố đẻ, còn không bằng giấu giếm sự thật để con sống trong nghi ngờ". Ursa bình tĩnh nói.

"Bố, bố biết không? Bây giờ con còn đau khổ hơn cả tự tay giết Gosa". Dường như lại nhìn thấy nhát kiếm tuyệt mạng Geriferry chém về phía Gosa, lúc này Cado chỉ cảm thấy đau đớn như xé rách ruột gan, nàng gào thét trong lòng, vì sao, vì sao lại là ngươi?

Tình đầu mới chớm, người yêu giết chết bố đẻ của mình, ai hiểu được nỗi đau này của nàng?

Ursa không hiểu, ông ta cơ bản không biết Cado tâm khí cao ngạo và gã cặn bã kinh đô Geriferry đã có tình cảm với nhau. Ông ta đứng lên giữ Cado đang ôm mặt định bước đi, trịnh trọng nói, "Không được nghĩ đến chuyện phản bội chạy trốn, như vậy bố sẽ là người đầu tiên giết con".

Cado gạt Ursa ra, lạnh lùng nói, "Bố sợ con làm liên lụy đến gia tộc à?"

"Liên lụy?" Ursa lắc đầu, "Bố là kỵ sĩ đế quốc, chỉ cần bố còn ở lại đế quốc thì ai cũng không thể đổ tội danh phản quốc lên đầu bố. Cũng vì vậy, là một kỵ sĩ đế quốc, bố tuyệt đối không cho phép những người bên cạnh bố phản bội chạy trốn".

Cado cười khinh miệt định phản bác gì đó nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi không lên tiếng. Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn về phía nam, lướt qua dãy núi Billious cao cao, xuyên qua đồng bằng Dolores, vượt qua sông Mississipi, đến tận kinh đô Samia của đế quốc Osu. Nơi đó là quê hương của bố nàng, cũng là quê hương của nàng.

Nàng lại đưa ánh mắt nhìn về hướng tây bắc, chỗ đó có kẻ thù giết cha của nàng, cũng là người yêu muốn bảo vệ nàng trong lúc sống chết, người đó đang từng bước trở về...

Đột nhiên Cado cảm thấy, so với bây giờ, nếu như nàng và Gerry cùng chết đi trong địa lao Thần miếu tộc rắn thì quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.

"Ta phải giết ngươi!" Sau khi nói xong, dường như đã xác định được mục tiêu phát tiết, Cado ngồi xuống đất nhìn đôi hoa tai trên tay rồi lặng lẽ đeo lên.

Ánh sáng xanh lấp lánh bên tai.