Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 66: Chương 66: Tương ngưng tương vọng.

Cuối cùng Geriferry vẫn phải cúi đầu trước bản nguyên sức mạnh của Nại Hà. Hắn thừa nhận, loại sức mạnh cuồn cuộn trong người như nước thủy triều đó đã mê hoặc hắn. Quan trọng hơn là Nại Hà cần linh hồn lực của hắn, hắn phải thỏa mãn nàng. Đây là lần đầu tiên hắn bất kể hậu quả, bất kể trả giá, cam tâm tình nguyện làm một chuyện mà có lẽ vĩnh viễn không thể nhận được báo đáp. Nếu như không sử dụng được bản nguyên sức mạnh chưa biết đó, có lẽ cả đời hắn đều không thể ra khỏi khe núi này. Nhưng hắn không suy nghĩ đến điều đó, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, vì Nại Hà, ta sẵn lòng! Chỉ đơn giản như vậy.

Nại Hà vẫn thường xuyên ra ngoài bất chấp khuyên can của Geriferry, muốn chơi là chơi, muốn ăn thì ăn, tóm lại là nàng ngây thơ như một cô bé hoàn toàn chưa lớn. Điều này làm cho thỉnh thoảng Geriferry lại sinh ra ảo giác, chẳng lẽ sự uy nghi và băng lạnh trong nháy mắt lúc trước thật sự chỉ là hắn nhìn hoa mắt?

Bất kể ngây thơ hay là băng lạnh, bất kể tính cách nào mới thuộc về Nại Hà chân thực, trong lòng Geriferry rất rõ ràng một điểm, đó chính là Nại Hà muốn làm một con người, một con người thật sự tồn tại trên thế giới này chứ không phải một hư ảnh chỉ có ý thức. Bất kể là vẻ mặt nàng học từ người khác hay là việc bắt đầu biết lựa chọn khi ăn, tất cả những gì nàng làm đều là vì nàng muốn mình trở nên giống những người khác.

Bây giờ Geriferry chỉ cần tránh giai đoạn nguy hiểm khi hai con dã thú uống nước, thời gian còn lại hắn có thể đi lại thoải mái trong khe núi không kiêng nể gì. Mà hiển nhiên sau khi vào khe núi, hai con dã thú đều cảnh giác chú ý đến đối thủ, vì vậy đã coi thường sự tồn tại của một kẻ yếu ớt như hắn.

Để Nại Hà trở nên giống người thường hơn, để Cado ở phương xa có thể sớm chấm dứt những ngày tương tư đằng đẵng, Geriferry phải ra ngoài.

Hắn dùng kiếm chặt một gốc cây cứng rắn, làm một cây thương gỗ. Hắn bắt đầu tiến hành chương trình luyện tập đã gián đoạn nhiều ngày. Trong khe núi không có đài phun nước? Không sao, hắn tước vỏ cây buộc vào một cái hạt Nại Hà vứt đi rồi treo lên trên cây cho nó đong đưa theo gió.

Geriferry lấy ra một quyển sách từ trong nhẫn, "Truy tinh kiếm thuật", đây là bộ kiếm thuật hắn lừa gạt được từ Alizée. Đương nhiên Geriferry luôn kiên định cho rằng đây không phải lừa gạt, đây là sự bồi thường trong phạm vi hợp lý.

Truy tinh kiếm thuật chú trọng phiêu dật linh động, sắc bén xảo quyệt. Nói thật, điều này rất hợp với tư tưởng đen tối của Geriferry. Nhưng thân thể này của hắn sớm đã quen với trường thương cương mãnh, hơn nữa truy tinh kiếm thuật phải phối hợp với truy tinh đấu khí mới có thể phát huy uy lực của bộ kiếm thuật này.

Đã không thể tu luyện toàn bộ truy tinh kiếm thuật, biện pháp của Geriferry chính là dung hợp lẫn nhau, hấp thụ tinh hoa, loại bỏ thừa thãi. Không học nổi kiếm kỹ của truy tinh kiếm thuật, chẳng phải vẫn còn có bộ pháp huyền diệu hay sao?

Không sai, Geriferry nghĩ rất đơn giản, chính là dung hợp bước chân của truy tinh kiếm thuật vào thương thuật đã tu luyện tương đối vững chắc, sau này đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, nếu mình không đỡ nổi thì vẫn còn có thể né tránh. Hơn nữa "cứng rắn" chưa bao giờ tồn tại trong quan điểm sống của Geriferry.

Cần phát huy ra khí thế sấm vang chớp giật của trường thương trong khi đang di chuyển với bước chân nhẹ nhàng, đây là một khó khăn rất có tính thách thức. Nhưng khó khăn lớn đến mấy, chỉ cần có thời gian, chỉ cần có nghị lực là sẽ có thể vượt qua được.

Bị nhốt trong khe núi, cho dù Geriferry rất sốt ruột muốn ra ngoài, nhưng không thể không thừa nhận một điều là quả thật hắn có rất nhiều thời gian và nghị lực. Khi thời gian dài đến mức vô vị, tu luyện trở thành niềm vui duy nhất thì nghị lực và yêu thích cũng không có gì khác biệt.

Quá trình này buồn tẻ đến mức không thể dùng lời để diễn tả. Geriferry dựa vào thứ duy nhất đáng khen ngợi của hắn là khôn vặt để không ngừng sửa đổi và thí nghiệm.

Từ trước đến giờ Nại Hà không bao giờ chấp nhận cô quạnh, bất kể là ở trong mắt hay là biến ảo thành hư ảnh ra ngoài chơi đùa, nàng luôn có thể tìm được lý do vui vẻ cho mình.

Geriferry lấy vỏ cây bện thành dây và một mảnh gỗ, làm một cái xích đu cho Nại Hà ở trong rừng cây. Đây là một thành quả Nại Hà tìm thấy trong trí nhớ của Geriferry, bởi vì trí nhớ của Geriferry cho biết hắn thích nhìn những cô gái ngồi xích đu. Geriferry có thể thề rằng hắn đã quên mất điều này từ lâu lắm rồi, nhưng Nại Hà vẫn cứ tìm được. Sau khi tìm được, Nại Hà bắt Geriferry làm một cái xích đu cho nàng, mặc dù trực giác nói với Nại Hà rằng xích đu không có quan hệ gì với vỏ cây, nhưng đối với Nại Hà không hề có sức nặng thì chỉ cần có thể đu đưa được là được.

Ngày ngày Geriferry cầm trường thương, vừa đạp bộ pháp truy tinh nửa lạ nửa quen vừa múa thương, thỉnh thoảng hắn dừng lại trầm tư suy nghĩ. Mỗi ngày sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên Nại Hà làm chính là dùng hai tay vốc một vốc nước tưới cho cây thủy tiên chỉ còn lại một đoạn thân khô. Đây cũng là phương pháp nàng tìm được trong trí nhớ của Geriferry: Hoa phải được tưới bằng nước.

Dưới đáy khe núi vốn đã rất ẩm ướt, ngày nào Geriferry cũng không nhịn được muốn nhắc nhở Nại Hà không cần lãng phí sức mạnh, có điều nghĩ lại, dù sao thủy tiên cũng có một chữ thủy, nói không chừng được tưới nhiều nước, nó sẽ sớm ngày đâm chồi nở hoa.

Quan trọng nhất là mỗi lần đi tới bên cạnh đầm nước, Nại Hà đều sẽ đứng yên một lát nhìn cái bóng hầu như không tồn tại của mình dưới nước. Nói theo kiểu Geriferry thì cái này gọi là đỏm dáng, nhưng làm sao hắn có thể nhẫn tâm chê trách lòng yêu cái đẹp của một cô bé chứ?

Sau khi tưới hoa, Nại Hà sẽ ngồi lên xích đu vừa đu đưa vừa ca hát cả ngày, hát đi hát lại, ca từ vẫn chỉ có mấy câu như vậy:

"Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn

Một cảnh tượng tan hoang với những âm hồn phóng đãng ca hát

Cây hương thảo màu đen vươn những cành dây leo uốn lượn

Linh hồn nhìn quanh, tín ngưỡng ánh trăng màu máu..."

Tiếng ca vẫn ai oán như lúc hắn nghe thấy trong mơ.

Nhưng Geriferry vẫn cảm thấy có khác biệt, hắn nghe thấy khi Nại Hà hát đến âm cuối, có một nhịp điệu vui vẻ thoáng xuất hiện trong lời hát.

Đây là một loại ước mơ, một loại hi vọng vô hạn đối với tương lai.

Thỉnh thoảng Nại Hà cũng dừng tiếng ca, ném vài cái hạt về phía Geriferry đang luyện thương, nếu Geriferry có thể may mắn đâm trúng một vài hạt thì Nại Hà sẽ dùng tiếng cười khuyến khích hắn.

Khiến Geriferry kinh ngạc nhất là năng lực lĩnh ngộ của Nại Hà quả thực là kinh người, nói nhẹ nhàng một chút thì chính là vượt xa hắn.

Bởi vì hắn tu luyện bộ pháp truy tinh không có kết quả, Nại Hà bảo hắn làm cái xích đu thứ hai, cái này là thuộc về Geriferry. Khi Geriferry vừa ngồi lên đã thảm hại ngã xuống, Nại Hà chớp chớp mắt rất không hiểu: Không lẽ ngồi xích đu cũng rất nguy hiểm sao?

Đương nhiên, sau khi bò lên, Geriferry liền lấy thêm vỏ cây gia cố xích đu của mình, như vậy xích đu sẽ không lo bị đứt, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn cứ ngã từ trên xích đu xuống.

Nại Hà ngồi đu đưa trên xích đu, còn Geriferry thì đứng trên xích đu. Theo yêu cầu của Nại Hà, hai tay hắn còn không thể bám vào hai sợi dây hai bên, khi đó Geriferry cảm thấy đây chỉ là Nại Hà nghịch ngợm.

Nhưng sau đó, khi Nại Hà giơ một quả lên, ra hiệu cho Geriferry đang lảo đảo đâm tới thì Geriferry đã hiểu. Đây là Nại Hà đang rèn luyện khả năng thăng bằng của hắn, đây cũng là vấn đề hắn không thể nào giải quyết từ khi kết hợp bước chân truy tinh với thương thuật, nhưng Nại Hà lại có thể giải quyết giúp hắn với một cái xích đu.

Đến lúc có thể đứng vững trên xích đu đang đu đưa, rồi đến lúc Geriferry có thể đâm nhát thương đầu tiên thì đã qua một tuần. Nhưng lẽ ra nhát thương đó nên đâm trúng trái cây trong tay Nại Hà thì lại đâm vào ngực Nại Hà.

Nại Hà không có thực thể, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau, nhưng Nại Hà vẫn cứ cắn răng làm bộ làm tịch đau khổ khiến Geriferry ngã lộn cổ xuống, lúc này thì hắn đau khổ hơn Nại Hà nhiều.

Nhưng bất kể thế nào, Geriferry cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Nại Hà, điều này khiến sau đó hắn không thể không cẩn thận đâm ra mỗi một thương. Nếu như đâm trúng trái cây trong tay Nại Hà, Nại Hà sẽ cho hắn một nụ cười, nếu như lại không cẩn thận đâm trúng người nàng, xin lỗi, nếu không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Nại Hà thì ngươi cứ tự giác ngã xuống luôn đi.

Dần dần Geriferry tìm được một số bí quyết, để chóng lại đau đớn do linh hồn bị thiêu đốt, hắn không thể sử dụng toàn bộ tinh thần lực để khóa chết mục tiêu, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chỉ có linh hồn lực đang dần dần mạnh mẽ. Dùng ý thức để phán đoán, dùng ý thức kết hợp với quỹ đạo đu đưa của thân thể để tính toán quỹ đạo đu đưa của Nại Hà, đây là một cảm giác rất huyền diệu, dường như đã dẫn Geriferry tới một thế giới hoàn toàn mới. Trong thế giới này, tất cả đều là nước mênh mang, thời gian này chỉ có ý thức tồn tại. Khi hắn ý thức của hắn chạm đến trái cây trong tay Nại Hà, hắn sẽ toàn lực đâm ra một thương, ngay sau đó bên tai hắn sẽ vang lên âm thanh hoặc vui sướng hoặc đau đớn của Nại Hà.

Nại Hà đã dẫn Geriferry tới một thế giới hoàn toàn mới: Biển ý thức, đây là một thế giới mà ý thức chi phối toàn bộ. Còn Geriferry thì vừa mới bước chân vào ngưỡng của của thế giới này. Hắn biết, trong lúc hắn hoang mang, Nại Hà luôn có thể dẫn dắt hắn một cách rất tế nhị mà không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, nói từ góc độ này, nuôi một Nại Hà bây giờ chỉ biết ăn thật sự là rất có lời.

Từ ban đầu không ra đường nét gì đến lúc có dáng dấp sơ bộ, lại đến lúc hắn nhảy lên khỏi ván gỗ vẫn có thể đâm một thương xuyên qua ba trái cây Nại Hà tung ra, thời gian đã qua bốn năm.

Trong bốn năm này, dựa theo phương pháp tu luyện thương kỹ lão Khuê Nô cho hắn, Geriferry kết hợp với lĩnh ngộ của chính mình đối với bước chân của truy tinh kiếm thuật, rốt cục hắn cũng có chút thành tựu. Đương nhiên thành tựu này là Geriferry tự mình phán xét cho mình, chưa được kiểm nghiệm trong thực chiến.

Bốn năm này, thủy tiên hoa nở hoa tàn, Nại Hà khi cười khi hát.

Hình như vẫn không có gì thay đổi, chỉ có một điểm khác là tiếng cười của Nại Hà đã nhiều hơn, trong tiếng ca của Nại Hà, nhịp điệu vui sướng không còn nằm ở âm cuối mà xuyên suốt cả ca khúc, còn u oán thì trở thành âm cuối khiến người nghe phải nhớ lại thật lâu.

Bốn năm này, bọn họ sống bên nhau, giúp đỡ nhau, chăm sóc nhau, ngủ cùng nhau mỗi đêm.

Nhưng lại không tâm sự.

Có lẽ, Nại Hà vẫn tâm sự bằng tiếng ca của mình, chẳng qua Geriferry nghe không hiểu mà thôi.

Khi hắn có thể nhảy lên đâm trúng hạt Nại Hà ném tới từ các phương hướng khác nhau (còn vì sao lại là hạt? Bởi vì quả dại trong khe núi đã bị hai người ăn gần hết trong khi lứa quả mới còn chưa chín), hôm đó, lần đầu tiên Nại Hà chủ động triệt hồi ngọn lửa thiêu đốt linh hồn Geriferry, còn Geriferry cũng lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của bản nguyên sức mạnh trong thân thể.

Toàn bộ tinh thần lực đều dùng để áp chế đau đớn, trước đây Geriferry đều dùng linh hồn lực để cảm thụ bản nguyên sức mạnh Nại Hà để lại trong thân thể hắn, còn lần này, khi không còn đau đớn, hắn dùng tinh thần lực để cảm ứng và đã cảm ứng được.