Kiếm Có Lời Nói

Chương 27

Trăng mờ chiếu xuống sương mù, trong mành trướng sa mỏng trượt ra một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, mồ hôi chảy dọc theo cổ tay tái nhợt xuống đầu ngón tay, lung lay rung rung cuối cùng cũng yên lặng không tiếng động mà rơi xuống mặt đất. Tiếng khóc thấp đè nén lại bị cưỡng chế nuốt trở về giữa môi lưỡi hai người triền miên, cánh tay ở bên ngoài rèm trướng kia cũng bị người cẩn thận kéo về trong lòng bàn tay, đặt lại trên lồng ngực.

Trong đôi mắt khép nửa của Sư Yển Tuyết không có tiêu cự, sóng mắt tán loạn dâng lên một tầng hơi nước. Phong Thính Lan hôn lên dấu vết ẩm ướt trên khóe mắt của hắn, dán vào bên tai gọi tên hắn từng tiếng từng tiếng một.

"Im miệng..." Thanh âm của Sư Yển Tuyết khàn khàn lại yếu ớt, nâng đôi mắt hoa đào ngấm nước lên, đôi môi vốn nhợt nhạt bây giờ đã mềm đỏ trơn bóng.

Phong Thính Lan khoác huyền y lên vai Sư Yển Tuyết, che đi dấu vết khắp người của hắn.

Toàn thân Sư Yển Tuyết dính đầy khí tức của Long Tộc, cố sức gạt bàn tay của Phong Thính Lan đang đặt trên bụng hắn ra: "Đầy rồi, đừng chạm." Phong Thính Lan lúc này vô cùng nghe lời, Sư Yển Tuyết nói gì thì là cái đó.

Trong lầu trúc tràn ngập long tức nồng đậm, trứng rồng sắp sinh sung sướng ngâm ở bên trong, lộ ra tinh thần vô cùng hưng phấn. Sư Yển Tuyết dựa vào trước giường, đầu ngón tay run run kết quyết, gạt long tức trong bụng ra, hắn thở gấp kịch liệt, mi tâm càng ngày càng nhíu chặt, bên hông đau đến gần như sắp đứt lìa.

Phong Thính Lan lo lắng nôn nóng ở một bên, đau lòng mà muốn tới sờ thử trứng rồng ra đến chỗ nào rồi, lại sợ chạm đau Sư Yển Tuyết. Dằn lòng lại canh trừng nửa canh giờ sau, mới thấy Sư Yển Tuyết mở to mắt ra, theo bản năng ưỡn eo lên đau đớn kêu ra tiếng.

"A Tuyết, thế nào rồi?" Phong Thính Lan một tay đỡ người vào trong lòng.

Sư Yển Tuyết thở ra một hơi thật dài, nhẫn nhịn đau đớn, khàn giọng nói: "Không kém nhiều lắm, cũng sắp ra rồi." Trong bụng trĩu đau cùng với vết nứt trên thần hồn, như dao cùn cứa thịt từng khắc từng khắc không ngừng.

"Ta đi gọi quân phụ tới." Phong Thính Lan chỉnh lại ngoại bào của Sư Yển Tuyết, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của hắn.

Sư Yển Tuyết nắm chặt huyền y trên vai, thật sự không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình bây giờ, đường đường là một tiên thiên thần linh coi như mặt mũi gì đều mất hết rồi.

"Có quân phụ ở đây ta mới có thể yên tâm về ngươi và hài tử." Phong Thính Lan dùng ngón tay lau đi giọt nước bên khóe mắt của Sư Yển Tuyết, dịu dàng an ủi hắn.

Hai mắt Sư Yển Tuyết nhắm lại, bất đắc dĩ chấp nhận số phận.

Phong Thính Lan gạt bỏ kết giới, Thiên Quân ở bên ngoài đợi rất lâu rồi, thấy hắn đi ra, không khỏi nhíu mày thấp giọng trách cứ nói: "Không biết nặng nhẹ."

Phong Thính Lan bị giáo huấn đến lỗ tai đau nhức, chân tay luống cuống dẫn quân phụ vào trong phòng.

Sư Yển Tuyết dựa nửa vào trước giường, dùng huyền y che kín người, chỉ có một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài, trên cổ tay là từng đường từng đường vết đỏ. Từ lúc Nguyên Tân bước vào, ngay cả hô hấp của hắn cũng ép xuống không ít, nghiến răng không chịu để lộ ra tiếng rên rỉ nào nữa.

Nguyên Tân ngồi bên cạnh Sư Yển Tuyết, nắm lấy cổ tay của hắn độ sang một vòng linh tức đi dò mạch, một lúc lâu sau, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Trấn Linh Chi đâu?"

Sư Yển Tuyết cũng sững sờ, bỗng nhiên nhớ ra: "Tặng một người rồi."

"Không nên tặng." Nguyên Tân buông mắt, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thương thế trên nguyên thần của ngươi hoàn toàn dựa vào Trấn Linh Chi áp chế, bây giờ không còn nó, vết thương cũ tái phát thì biết làm thế nào cho phải."

Sư Yển Tuyết chống một tay vào sau eo, Trấn Linh Chi kia là đại kiếp năm đó Huyền Uyên đưa cho hắn sau khi nguyên thần bị trọng thương, tự hắn đưa Trấn Linh Chi cho Hầu Thanh, vết nứt trên nguyên thần đau đớn lại càng rõ rệt hơn. Trong bụng nặng trịch đột nhiên giống như bị xé rách đau thắt lên, Sư Yển Tuyết không nhịn được đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay chống ở bên eo lập tức nắm chặt lấy đệm giường dưới thân.

"A Tuyết!" Sắc mặt Phong Thính Lan trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà rơi xuống, hoảng sợ đến đầu ngón tay cũng run rẩy theo.

Cánh môi phiếm trắng của Sư Yển Tuyết hơi mở ra, dồn dập thở gấp một trận, nhíu chặt mi tâm hỏi Phong Thính Lan: "Trứng rồng là tròn sao?"

Lồng ngực Phong Thính Lan đau đớn theo, lúng túng nói: "Đúng, đúng vậy."

Sư Yển Tuyết dùng mu bàn tay quệt đi mồ hôi trên cằm, cầm bàn tay Phong Thính Lan đặt lên cái bụng nhô cao của mình, cười khổ nói: "Cảm giác có góc có cạnh, đau lắm."

Cổ họng Phong Thính Lan nghẹn lại, mũi có chút cay cay, phần bụng dưới lòng bàn tay vốn mềm mại bây giờ đã nổi lên từng trận từng trận cứng ngắc, linh tức hỗn loạn va chạm lung tung, trứng rồng nặng trịch chui xuống dưới, có lẽ là nó nhận ra được bản thân sắp ra đời, liền lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn xao động.

Toàn thân Sư Yển Tuyết bị mồ hôi làm ướt đẫm, đôi chân thon dài dưới huyền y cong lên lại khó nhịn mà duỗi thẳng ra, vò nhăn chiếc chăn gấm tơ dưới thân. Hắn hơi nâng đầu lên, cái gáy mảnh khảnh đột nhiên căng cứng, hô hấp vừa gấp vừa nặng, cắn chặt môi dưới đến rướm máu.

Nguyên Tân phủ lòng bàn tay lên sau eo Sư Yển Tuyết, ánh sáng xanh óng ánh tản ra ấm áp êm dịu. Bản thể của hắn vốn là tiên thiên linh thực, chữa trị rất thuận buồm xuôi gió, tuy không thể hoàn toàn chữa được vết nứt trên nguyên thần của Sư Yển Tuyết, nhưng có hắn ở đây cũng có thể giảm bớt vài phần đau đớn.

Sau khi Sư Yển Tuyết trải qua một trận đau đớn, không nhịn được cúi đầu xuống thở hổn hển một lúc lâu, lắc đầu nói với Nguyên Tân: "Không cần tiêu hao quá nhiều vì ta..."

"Không sao..." Nguyên Tân độ linh lực căn nguyên cuồn cuộn không dứt sang, hắn biết rõ sinh con nối dõi cho Long Tộc gian khổ bao nhiêu, nên không dám để nguyên thần nứt thêm ảnh hưởng đến Sư Yển Tuyết.

Sư Yển Tuyết đau đến hôn mê, cũng may có long tức của Phong Thính Lan giúp hắn phủ lên sức lực hỗn loạn trong bụng, lại có Nguyên Tân dẹp yên thương thế giúp hắn, miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ tiếp.

Chỉ là kiếp vân bên ngoài lầy cuồn cuộn, sắc trời u ám không ánh sáng, thật sự không phải là một điềm báo tốt.

***

Tác giả có lời nói:

Rồng bảo bảo của ngài đang thi triển skill(*) bên trong.

(*) Nguyên văn là Độc điều "读条": có nghĩa là skill không phải loại dùng được ngay mà còn có thời gian thi triển, trong khoảng thời gian đó skill có thể bị cắt đứt.