Kiếm Có Lời Nói

Chương 38

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Ve mùa đông yên tĩnh, chim hót trong núi sâu. Hoàng thành được một bóng rồng sắc vàng cực lớn bảo vệ, chân trời có một đường sáng, một tòa lầu trúc ở khe núi. Bóng rồng mở to con ngươi cực lớn ra, hơi hơi nhìn về hướng giữa núi rừng.

Linh lực cuối cùng của Sư Yển Tuyết hóa thành một tòa lầu trúc, cơ thể hơi loạng choạng, một tay chống ở trước cửa trúc, nâng khuôn mặt trắng bệch lên nhìn về phía Kim Long: "Bằng hữu(*), chia cho ta một ngụm được không?" Kim Long há miệng phun ra một mảng long khí sắc vàng, khí vận công đức chụp nắp xuống tiểu lâu. Khí vận này vốn từng là một phần của Sư Yển Tuyết, bây giờ căn nguyên thân cận dễ dàng hòa với thân thể của hắn, hắn cũng miễn cưỡng ổn định lại được linh thể.

(*) Nguyên văn là Hỏa kế 伙计 (Tiểu nhị, người cộng tác, đồng nghiệp...), ở đây mình để là bằng hữu.

"Đa tạ." Sư Yển Tuyết không tham nhiều, chỉ cần đủ cho hắn hóa hình là được, một tay hắn ôm A Trì, một tay đẩy cửa trúc ra. Bậc đình tiểu lâu, hồ sen sắc núi, đều giống như trước kia, cái khác chính là từng có một con rồng cỡ lớn đổi thành một nhóc rồng nhỏ ở trong lòng.

Sư Yển Tuyết vân vê sừng rồng nhỏ. A Trì nằm sấp trong lòng Sư Yển Tuyết, gặm đến vạt áo của hắn đầy nước miếng, bất ngờ không kịp phòng bị bị day sừng, cũng chỉ ngẩng đầu chớp đôi mắt ướt sũng mong chờ nhìn hắn, há miệng lại hàm hồ gọi: "Nương..."

Sư Yển Tuyết mỉm cười, sương tuyết dưới đáy mắt tan thành nước xuân, ấm áp dịu dàng. Hắn ôm A Trì khoanh chân ngồi trên giường trúc, đặt rồng nhỏ trong lòng ra trước mặt, bày ra một tư thế ngồi ngay ngắn.

A Trì không chịu rời khỏi vòng ôm của mẫu thân, chân nhỏ đầy thịt đạp đạp, giãy giụa muốn bò lên người Sư Yển Tuyết.

Sư Yển Tuyết duỗi ngón trỏ chống ở trên cái đầu nhỏ của A Trì, nói: "Con ngoan, nghe cha nói vài câu." A Trì thấy Sư Yển Tuyết không chịu ôm nó nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, đợi nương dạy bảo. Mặc dù nhìn bé còn nhỏ, nhưng lúc còn ở trong bụng Sư Yển Tuyết đã bắt đầu sinh ra ý thức, dần cảm nhận được tất cả hoàn cảnh bên ngoài. Sau khi sinh ra ở trong vỏ trứng thời gian ngàn năm, cũng có thể dựa vào linh lực căn nguyên của cha mẹ giao cho mà cố gắng tu luyện.

A Trì là một con rồng con, nhưng tuyệt không phải một đứa bé bình thường. Căn cước của Long Tộc vốn đã cường hãn, năm đó Sư Yển Tuyết giao dịch với Thiên Đạo đổi lấy khí vận và công đức ban cho nó, đủ cho nó sau này trở thành một thân tu vi thông thiên rồi.

Sư Yển Tuyết vò vò đầu rồng con, nói: "Con là cha dùng hết tất cả để đổi lấy, cha luyến tiếc con, đừng oán trách cha đem con ra khỏi Tử Tiêu thiên đình. A Trì... Con ta, cha không dám nói có thể cho con bao nhiêu. Miễn là cha ở đây một ngày, nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất." Hắn cúi người thơm nhẹ lên mi tâm của rồng nhỏ, đặt xuống lời hứa hẹn.

A Trì vươn cánh tay ngắn ngủn ôm lấy cổ của Sư Yển Tuyết, học theo bộ dáng của hắn, gặm lên mi tâm của hắn. Sư Yển Tuyết ôm rồng nhỏ vào trong lòng, mỉm cười nhéo nhéo cái đuôi nhỏ trắng bạc nó thò ra: "Cha có con cũng coi như đáng giá."

Nếu ngày đó không liều lĩnh hóa linh, Sư Yển Tuyết cũng không đến mức chật vật xuống nhân gian tống tiền như bây giờ. Bây giờ linh thể suy yếu đến mức ngay cả Thiên Đạo cũng chướng mắt hắn, cuối cùng cũng không quản sống chết của hắn nữa. Sư Yển Tuyết ở trong tiểu lâu giữa rừng vui vẻ tự tại, A Trì dễ nuôi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Không khóc không nháo. Đại đa số thời gian đều thích ì ở trong lòng hắn, có lúc cũng sẽ tự mình bò đi ra nghịch nước ở hồ sen hậu viện.

Chỉ là những ngày tháng yên tĩnh không trôi qua mấy ngày, con rồng lớn kia tìm đến rồi. Lúc Phong Thính Lan tìm tới cửa, Sư Yển Tuyết đang khoanh chân ngồi điều tức tu luyện trên giường mây, hắn hóa linh vội vàng, tuy bản thể cường đại, nhưng linh thể rất yếu, vì để duy trì linh thể không tan hắn chỉ có thể luyện lại từ đầu, mặc dù linh khí của nhân gian mỏng manh, trước mắt với tình trạng cơ thể của hắn, ngược lại vừa tầm ôn hòa.

Linh khí trời đất nơi này từng đợt từng đợt nhè nhẹ tụ lại trên lầu trúc, như khói lượn lờ chậm mà mềm mại tan ra quanh thân Sư Yển Tuyết, hắn tinh thông tu hành, lại không vội vàng hấp tấp, nếu như không phải bị Phong Thính Lan đến bất chấp cắt đứt, tất cả sẽ đâu vào đấy.

Cửa nhỏ của lầu trúc bị đụng đến kẽo kẹt vang loạn, long tức dũng mãnh bỗng xông vào, gió núi gào thét bên ngoài lầu, ép mây thấp trời trầm. Thân thể Sư Yển Tuyết không chịu nổi linh tức cường đại như vậy va vào, lập tức phun một ngụm máu ra ngoài, bắn lên tay áo đỏ tươi một mảng.

Phong Thính Lan đẩy cửa vào, mắt mở trừng trừng nhìn cảnh tượng như vậy, lập tức ba hồn bảy vía bay mất một nửa, đi hai bước không thể bước vững, thẳng tắp mà quỳ xuống trước mặt Sư Yển Tuyết.

Cơn tức lên đến đỉnh đầu của Sư Yển Tuyết lập tức bị tiếng "Ùm" quỳ xuống này ép lại trong cổ họng, một lúc lâu sau thần sắc phức tạp nói: "Cũng không cần hành lễ lớn như vậy đâu." Lời còn chưa dứt, cả thắt lưng bị ép chặt, bị Phong Thính Lan mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

"A Tuyết..." Phong Thính Lan thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng nhưng khó nói ra một câu hoàn chỉnh. Sư Yển Tuyết cảm thấy trên cổ ấm nóng, bàn tay vốn đang muốn đẩy Phong Thính Lan ra chợt ngừng lại, hồi lâu sau mới chậm rãi xoa lên lưng hắn, ôm lấy con rồng đang khóc đến run rẩy.