Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 24: Giải Quyết

Chu Hằng thần người ra ở thời khắc mấu chốt này, là bởi vì hắn đột nhiên chiếm giữ được một cơ hội Lăng Thiên thức thứ ba!

Vốn hắn cũng không có cơ hội lĩnh ngộ, nhưng ai biết Phùng Đằng Viễn không ngờ lại nhảy ra giúp hắn, Chu Hằng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức đem tâm thần vùi đầu vào trong ảo diệu Lăng Thiên thức thứ ba.

Cơ hội như vậy, nếu bỏ qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không quay lại!

Cơ duyên chỉ gặp không thể cầu!

Mà bây giờ, hắn rốt cục nắm giữ được rồi!

Sương Hàn Kiếm lập tức xuất ra, Chu Hằng nhìn thẳng Chu Hiến Minh, khí cơ vững vàng phong tỏa đối phương.

Chu Hiến Minh lập tức cảm giác được một cỗ nguy hiểm đáng sợ đánh úp lại, đây là trực giác hình thành trong mấy chục năm chiến đấu của hắn. Từ trước đến nay hắn luôn tin tưởng trực giác của mình, mà nó không biết đã cứu hắn bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà đối mặt với một đối thủ không yếu hơn hắn, hắn làm sao ra tay được chứ?

Chỉ có thể cẩn thận là hơn, tùy cơ ứng biến!

- Chu Hiến Minh, còn không mau thúc thủ chịu trói!

Bốn gã trưởng lão đều hét lớn một tiếng, nhao nhao gia nhập chiến đoàn.

- Hừ, chỉ bằng mấy bọn chuột nhắt các ngươi cũng muốn lên quản lão phu sao?

Chu Hiến Minh trong mắt bắn ra hàn quang lành lạnh, ánh mắt này khiến cho thân hình bốn gã trưởng lão hơi bị kìm hãm.

Chu Hằng quát lớn một tiếng, thân hình đập ra, như phi long tại thiên!

Chu Hiến Minh cảm giác cảm giác bất an kia càng thêm mãnh liệt, sau khi một trảo chụp tới Phùng Đằng Viễn, vội vàng rút lui.

Cấp tốc đạp Phi Vân Bộ, Chu Hằng hừng hực một kiếm đâm tới!

Ở trong mắt Chu Hiến Minh, toàn bộ thiên địa đều trở nên tối tăm vô cùng, chỉ còn lại một thanh lợi kiếm cắt qua bóng tối, mang theo hào quang rực rỡ vô cùng cắt tới hắn.

Tâm thần giai đoạt!

Không được!

Chu Hiến Minh vội vàng hét lớn một tiếng, miễn cưỡng từ trong tâm linh áp chế giãy ra, nhưng mà thiên địa vẫn tối tăm như cũ, đạo kiếm quang kia càng ngày càng sáng, hào quang mãnh liệt chói mắt vô cùng, hoàn toàn xông phá bóng tối, tạo thành một khoảng trắng xóa trước mặt.

Hắn cái gì cũng không nhìn thấy!

Phốc!

Thanh âm mũi kiếm đâm thủng truyền tới, Chu Hiến Minh cũng không cảm giác được đau đớn truyền tới, nhưng mà lực lượng cấp tốc trôi qua, ý thức trở nên mơ hồ, ánh sáng trước mặt dần nhòa đi, thứ đầu tiên hắn thấy là một thanh kiếm chói lọi!

Trái tim hắn bị nổ rồi!

Chỉ là trái tim bị đâm một kiếm nhưng mà đối với cao thủ Luyện Huyết Cảnh mà nói cũng không phải trí mạng, nhưng mà toàn bộ trái tim hắn đều bị kiếm khí phá hủy, biến thành một đống thịt vụn, như vậy thì không cứu sống nổi.

Còn thở được một hơi là vì tồn tại Luyện Huyết Cảnh, sinh mệnh lực cường hãn vô cùng.

- Không thể tưởng được... Không thể tưởng được...

Ánh mắt Chu Hiến Minh càng ngày càng ảm đạm, không ngờ không tới một buổi tối, tam đại tổ tôn bọn họ không ngờ đều chết trong tay Chu Hằng, một tiểu nhân vật được công nhận là rác rưởi, căn bản không đang để bọn họ để vào mắt.

- Ầm!

Lão ngã ầm xuống đất, ngực điên cuồng phún máu.

Đã chết! Chu Hiến Minh đã chết thật sự!

Quái thai a! Tiểu tử Luyện Cốt Cảnh không ngờ chém giết tồn tại Luyện Huyết Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Luyện Huyết đỉnh phong mạnh nhất!

Nếu tiểu tử này trở thành Luyện Huyết Cảnh, thế gian này còn có địch thủ sao?

Trừ phi những cường giả tuyệt thế vượt qua đăng thiên lộ trong truyền thuyết kia!

Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ liên tiếp.

Chu Hằng phá vỡ trầm mặc, chắp tay với Phùng Đằng Viễn nói:

- Đa tạ tiền bối trượng nghĩa tương trợ!

- Không cần khách sáo!

Phùng Đằng Viễn đối với hắn lộ ra nụ cười ý vị sâu xa:

- Hôm nay sắc trời đã tối, sáng mai lão phu lại tới cửa bái phỏng!

- Nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!

Chu Hằng lại chắp tay.

Phùng Đằng Viễn xoay người, phiêu nhiên rời đi.

Tuy rằng hắn đi rồi, nhưng mà mọi người vẫn không dám có bất kỳ ý tưởng nào với Chu Hằng, chỉ nói vị cao thủ Luyện Thể tầng mười hai này vô cùng trân trọng và quan ái Chu Hằng, ai dám đắc tội Chu Hằng nữa chứ?

Hơn nữa, tiểu tử này ngay cả Chu Hiến Minh đều có thể đánh chém, càng không người nào dám đối mặt với hắn!

Nếu ngay cả Phùng Đằng Viễn đều nói sắc trời quá muộn, không muốn quấy rầy Chu Hằng, những người khác tất nhiên càng không dám, vội vàng ôm mấy thi thể Chu Hiến Minh rời đi. Hiện tại Chu gia bỗng nhiên trống một tầng quyền lực, không tránh được sẽ có một phen đấu tranh bên trong, mọi người đều bề bộn nhiều việc.

Cho tới tận khi mọi người nhao nhao rời đi, thân thể Chu Hằng mới mạnh mẽ run lên, đặt mông ngồi trên mặt đất, máu trên vết thương trên bụng cháy như suối.

Dùng ra Lăng Thiên thức thứ ba đã hoàn toàn hút hết lực lượng của hắn, tự nhiên không thể áp chế miệng vết thương.

Hắn miễn cưỡng dựng người lên, xé một mảnh vải băng bó vết thương, lúc này nặng nề mới lê bước chân vào nội viện.

- Cha!

Chu Hằng kêu một tiếng, đã thấy Chu Định Hải nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Hắn hoảng sợ, vội vàng lảo đảo đi qua, bắt lấy mạch môn của Chu Định Hải, sau khi tra xét một hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hôn mê.

Chu Hằng cứ như vậy ngồi dưới đất, vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết để khôi phục chân nguyên lực, hắn sau khi tin tưởng giết chết Chu Hiến Minh, gia tộc tuyệt đối sẽ không còn đối xử qua loa với Chu Định Hải nữa, ai muốn làm Chu Hiến Minh thứ hai?

Chính sự bây giờ là khôi phục sức khỏe.

Không bao lâu đã tới nửa đêm, đoạn kiếm màu đen chấn động, lượng lớn năng lượng tự do trào ra, tràn đầy thân thể hắn.

Hắn tham lam hấp thu những năng lượng này, rất nhanh đã khôi phục hoàn toàn, lại có một bước tiến dài.

Có khí lực, hắn ra ngoài mang băng gạc và thuốc trị thương tới, định cho bó lại vết thương lần nữa, nhưng mà sau khi mở manh vải ra, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, miệng vết thương đã đóng vảy!

Tốc độ này cũng quá nhanh đi!

Chu Hằng sửng sốt một hồi mới hồi phục tinh thần lại, được hắc kiếm cải tạo, thân thể hắn đang phát triển về phương hướng mạnh mẽ tuyệt đối, nếu không cho dù miệng vết thương của võ giả Luyện Cốt Cảnh không có khả năng khép nhanh như vậy.

Hắn hồi tưởng lại lúc trước thi triển Lăng Thiên thức thứ ba.

Thức kiếm pháp thứ ba này cường đại hơn hai thức trước, gánh nặng với hắn cũng lớn hơn! Nếu thân thể hắn không cường đại hơn, hơn nữa lại tiến vào Luyện Cốt Cảnh, chỉ sợ khi tụ tập lực lượng thi triển kiếm pháp kia đã khiến hắn bị nổ tung rồi!

Có thể đánh chết Chu Hiến Minh, chủ yếu vẫn là bị Phùng Đằng Viễn phân tán hơn phân nửa tinh lực, nếu không một kiếm này cũng chỉ làm trọng thương hắn, muốn một kiếm bị mất mạng, với thực lực của Chu Hằng lúc này thì không làm được!

Dù sao giữa hai người cách nhau năm cảnh giới, cho dù có Lăng Thiên Cửu Thức, Sương Hàn Kiếm cũng không thể bù lại chênh lệch khổng lồ này.

Hắn đại chiến mấy trận, lại bị chảy mất lượng lớn máu tươi, không lâu lắm liền không chịu nổi, cứ như vậy nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại thì trời đã hừng sáng.

- Cha!

Chu Hằng vội vàng bò dậy, sau khi chạy vội tới phòng ngủ lại thấy Chu Định Hải còn chưa tỉnh lại, lúc này mới hơi hơi yên tâm, cởi bỏ quần áo Chu Định Hải, chỉ thấy trên ngực cửa hắn rõ ràng có một dấu tay đổ thẫm, dường như vật còn sống vậy, còn đang chậm rãi du động.

Hắn vừa dùng ngón tay chạm vào, một cỗ cảm giác nóng phỏng truyền lại, dường như có thể thiêu cháy da thịt hắn vậy.

Phụ thân, lúc nào cũng bị thương thế như vậy hành hạ sao?

Trong ánh mắt Chu Hằng tràn ngập sát ý, nắm tay siết chặt, xương cốt không ngừng kêu lên răng rắc.

- Cốc, cốc, cốc.

Đúng lúc này, cửa lớn đại viện lại vang lên.

Kỳ thật cửa lớn đã bị đánh cho hư hại nặng nề rồi, tuy nhiên Chu Hằng xưa đâu bằng nay, ai dám không mời tự vào?

Chu Hằng đi ra ngoài, lại thấy người gõ cửa là Phùng Đằng Viễn!

Hắn vội vàng chắp tay, nói:

- Ra mắt tiền bối!

- Ha ha, không cần khách khí như vậy!

Phùng Đằng Viễn phất tay áo, sải bước tiến vào cười cười với Chu Hằng nói:

- Ngươi có phải cảm thấy kỳ quái, vì sao lão phu phải ra tay giúp ngươi hay không?

Chu Hằng cũng như thiểm điện suy nghĩ vấn đề này, vấn đề này đêm qua hắn cũng đã nghĩ qua.

Đối phương từng nhắc tới hai chữ tông môn, mà Chu Hiến Minh lại cố kỵ hắn tầng tầng lớp lớp, cho dù xé rách da mặt cũng không dám ra sát chiêu, hiển nhiên tràn đầy kính sợ thế lực phía sau Phùng Đằng Viễn.

Mà Chu Hằng có thể có quan hệ với tông môn, cũng chỉ có Cửu Linh Tông!

- Đại khái là thanh kiếm này sao?

Chu Hằng giơ giơ lên Sương Hàn Kiếm.

- Thông minh!

Phùng Đằng Viễn giơ lên ngón cái khen:

- Đây chính là bảo kiếm đại tiểu thư yêu quý nhất, không ngờ lại đưa cho ngươi, sách sách sách!

Hắn liên tục gật đầu, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc.

Hắn không hoài nghi kiếm này là do trộm, cướp Chu Hằng được, bởi vì kiếm có thể trộm, có thể đoạt, nhưng mà Phi Bộc Kiếm Pháp thì sao? Ngày hôm qua Chu Hằng đã thi triển qua vài thức Phi Bộc Kiếm Pháp, lại còn rất tinh thâm, nếu không phải đại tiểu thư dốc lòng truyền thụ thì làm sao có thể được?

Sương Hàn Kiếm là thứ đại tiểu thư coi trọng nhất, là thứ luôn không rời khỏi người, bị người chặm vào cũng tức giận, huống chi là đưa cho người khác!

Nhưng mà thanh kiếm này lại xuất hiện ở trong tay Chu Hằng, trong tay một nam nhân, điều này nói rõ cái gì?

Đại tiểu thư động xuân tâm!

Đúng vậy, đại tiểu thư năm nay cũng đã 19 tuổi rồi, đổi lại con cái phàm nhân đã sớm lập gia đình sinh con rồi!

Cô gia!

Đúng là như vậy, hôm qua hắn mới liều mạng bảo vệ Chu Hằng, đây chính là thiên đại công lao!

Chu Hằng trong lòng vừa động, nói:

- Tiền bối, gia phụ bị người hạ độc thủ đang bị trọng thương, vãn bối bó tay không có biện pháp, tiền bối có thể xem thử giúp ta hay không?

- Không dám nhận tiền bối hai chữ, ngươi gọi thẳng lão phu tên là được!

Phùng Đằng Viễn liền vội vàng nói, nếu không sợ buồn nôn, quả thật hắn còn muốn xưng Chu Hằng là Hằng thiếu!

- Ngài là trưởng bối, vô luận là tu vi hay là tuổi đều hơn xa ta, ta làm sao lại không kính trọng trưởng giả chứ!

Chu Hằng lắc lắc đầu, vẫn kiên trì xưng hô tiền bối.

Phùng Đằng Viễn đành phải theo hắn, trong lòng lại mừng thầm, thầm nghĩ vị cô gia này đúng là biết cách làm người, không kiêu không nóng nảy, đáng giá mình theo.

Hai người tới buồng trong, khi ánh mắt Phùng Đằng Viễn đảo qua dấu bàn tay màu đỏ trên người Chu Định Hải, lập tức biến sắc, lỡ lời nói:

- Xích Diễm Phần Tâm Chưởng!

- Tiền bối, ngươi biết lai lịch thương thế này?

Phùng Đằng Viễn mặt chớp động vẻ thận trọng, nói:

- Xích Diễm Phần Tâm Chưởng chính là tuyệt kỹ của Bạch Ngọc Cốc, chỉ có cường giả Tụ Linh Cảnh mới đủ để tu luyện!

Bạch Ngọc Cốc!

Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc trước vì Mặc Quả đã kết thù với Bạch Ngọc Cốc, về sau lại bị tên Kim thiếu cho rằng là hắn và Lâm Phức Hương có gian tình, nhiều lần khiêu khích với hắn!

Hiện tại ngay cả phụ thân cũng đả thương!

Thù này, chỉ có máu tươi mới có thể hoàn lại!

Cường giả Tụ Linh Cảnh? Thì tính sao, đối phương xuống tay ác như vậy, chẳng những muốn giết Chu Định Hải, còn muốn cho hắn trước khi chết nhận hết tra tấn, thù này không báo, uổng người làm con.

Mà Xích Diễm Phần Tâm Chưởng nếu là tuyệt kỹ của Bạch Ngọc Cốc, như vậy người có thể tu luyện Pháp kỹ này tất nhiên thân phận không thấp, hắn muốn chém giết địch nhân như thế, rất có khả năng kết địch với toàn bộ Bạch Ngọc Cốc!

Thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu, muốn báo thù, bước đầu tiên chính là tiến vào Tụ Linh Cảnh!

Chu Hằng hít một hơi thật sâu, áp chế giận dữ trong lòng, nói:

- Tiền bối có biện pháp trị liệu cho gia phụ hay không?