Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 55: Cả Ba Đều Chết!

Kim Đằng Dật kinh ngạc nhìn Chu Hằng, thân thể uốn éo, cả nửa người mới rơi xuống!

Đường đường là cường giả Tụ Linh tam trọng thiên, không ngờ bị một kiếm chém thành hai đoạn!

Mọi người hoàn toàn sợ ngây người, cho dù Lâm Kiếm Trần và Phan Bộ Vân đều ngừng giằng co, nhìn sang hướng Chu Hằng.

Một mảnh yên tĩnh!

Ai có thể nghĩ đến, chẳng những Chu Hằng có thể cùng Kim Đằng Dật chống lại, thậm chí còn chém chết đối phương?

Đừng nói Tụ Linh tam trọng thiên, cho dù Tụ Linh nhị trọng thiên chống lại Tụ Linh nhất trọng thiên cũng bị hoàn toàn nghiền ép, tiểu tử này là yêu nghiệt gì, sao lại có chiến lực đáng sợ như thế!

Chu Hằng ánh mắt băng lãnh như kiếm, mạnh mẽ đè ép lực lượng hao hết không để cho người khác nhìn ra một tia manh mối. Hắn lúc này không thể lộ ra thái độ suy yếu, nếu không người Bạch Ngọc Cốc và Thanh Vân Tông khẳng định sẽ cùng lên.

Miễn cưỡng khôi phục một tia lực lượng, hắn xoay người lại, đảo qua đám người Bạch Ngọc Cốc một vòng, nói:

- Đây là ân oán của ta với Kim gia, tới đây coi như kết thúc! Nếu các ngươi muốn báo thù cho hai cha con này, ta không ngại giết Bạch Ngọc Cốc một trận!

Đánh giết Kim Đằng Dật, lúc này Chu Hằng khí thế bừng bừng, khí phách như núi, chấn nhiếp đám người Bạch Ngọc Cốc một câu nói cũng không dám nói.

Còn có thể nói gì?

Ngay cả Kim Đằng Dật đều bị chém, hơn nữa còn là chính diện giao phong, ngay cả người và pháp khí đều bị chém! Toàn bộ Bạch Ngọc Cốc bây giờ còn có người cường đại hơn Kim Đằng Dật sao?

Ở dưới sự chỉ huy của một trưởng lão, toàn bộ người Bạch Ngọc Cốc lui đi, thuận tiện mang thi thể phụ tử Kim Đằng Dật đi. Mà Phan Bộ Vân = thật sâu nhìn Chu Hằng mấy lần, cũng mang theo người Thanh Vân Tông rời đi.

Còn dư lại, tất cả đều là người Cửu Linh Tông.

Những người này đều đờ người nhìn Chu Hằng, mỗi người đều mất đi khả năng nói chuyện.

- Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi!

Lâm Kiếm Trần nhìn chằm chằm Chu Hằng hít một hơi thật sâu, cuối cùng phá vỡ trầm mặc.

Chu Hằng cầu còn không được, liền vội vàng thu hắc kiếm vào không gian đan điền, nhưng ngay trong nháy mắt này, hắn biến sắc, bởi vì đoạn kiếm màu đen đột nhiên phóng ra lực lượng vô cùng cường đại!

Đây là chuyện gì xảy ra?

Hắc kiếm đã sớm ngừng cung ứng lực lượng, sao đột nhiên lại cung cấp nữa chứ?

Chẳng lẽ... Là hắn chém giết Kim Đằng Dật!

Hắn biết, thanh hắc kiếm này có được năng lực hấp thu lực lượng, lúc trước mười năm khổ tu của hắn bị nó hút hết không còn chút nào! Chẳng lẽ nói khi hắc kiếm chém lên người Kim Đằng Dật, đồng thời cũng hấp thu lực lượng đối phương lại.

Đây, đây là năng lực tà ác đáng sợ cỡ nào?

Trong nháy mắt trong lòng Chu Hằng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng mà vẻ mặt lại không chút thay đổi, triển khai Phi Vân Bộ, hắn nhanh chóng chạy xuống núi, về tới viện tử của mình. Với uy thế của hắn lúc này, cũng không có kẻ nào dám tới quấy rầy hắn.

Hắn lập tức ngồi xếp bằng, vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, không ngừng chuyển hóa lực lượng cuồn cuộn hắc kiếm thả ra thành linh lực bản thân, rót vào không gian đan điền.

Đây nhất định là tu vi cả đời của Kim Đằng Dật!

Bởi vì trong lúc Chu Hằng luyện hóa còn cảm ứng được một cỗ lệ khí mãnh liệt, đó là hận ý hắn tới tận xương tủy, chỉ là người sống hắn còn không sợ, làm sao phải sợ chút lệ khí khi chết này?

Luyện hóa! Luyện hóa! Luyện hóa!

Tu vi của Kim Đằng Dật là Tụ Linh tam trọng thiên, một thân lực lượng của hắn tự nhiên vô cùng kinh khủng, cũng không biết đến tột cùng hắc kiếm hấp thu được bao nhiêu, Chu Hằng ngồi xếp bằng chừng hai giờ mới ngừng lại, tu vi tăng vọt một ngăn, tuy rằng còn chưa đạt tới Tụ Linh nhất trọng thiên trung kỳ, nhưng cũng cách không xa.

Nếu hắc kiếm thật có năng lực như thế, vậy về sau hắn chẳng phải không cần lo lắng tích lũy tu vi hay sao?

Vì sao lúc trước đánh chết Kim Tu Long và Hồng Anh Toàn lại không có hiệu quả như vậy? Đúng rồi, đó là không thông qua hắc kiếm, hai người là do hắn dùng nắm tay đánh gục.

Như thế xem ra, đây tuyệt đối là công hiệu của hắc kiếm.

Ở trong giết chóc trưởng thành, ở trong giết chóc cường đại?

Thì tính sao, thế gian người có thể giết vô số kể, tuy rằng hắn không có hứng thú làm ma đầu tàn sát thiên hạ, nhưng mà người luôn luôn hành hung làm ác, giết người như vậy hắn cũng không có chút gánh nặng trong lòng.

Tựa như Kim Đằng Dật, Kim Tu Long!

Vậy sau này con đường tu luyện của mình, chính là con đường giết chóc.

Rất nhanh bóng đêm phủ xuống, Chu Hằng đang chuẩn bị ăn uống thì vang lên tiếng gõ cửa.

Lúc này còn có người tới bái phỏng mình?

Hắn lưỡng lự một chút, vẫn đi ra mở cửa, lúc này hắn đã khôi phục toàn bộ tu vi, cho dù gặp cường giả Tụ Linh tam trọng thiên cũng có sức đánh một trận, tự nhiên hoàn toàn không sợ. Đương nhiên, nếu lại muốn chém một tên Tụ Linh tam trọng thiên nữa thì cơ hồ là không thể nào, Kim Đằng Dật chết là bởi vì đánh giá quá thấp lực sát thương của Chu Hằng mà thôi!

Đúng thế, có mấy người lại nghĩ tới một gã Tụ Linh nhất trọng thiên sơ kỳ có năng lực uy hiếp cường giả Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong chứ?

Kim Đằng Dật bị chết oan không oan, dù sao trên đời yêu nghiệt như vậy quá ít!

- Két!

Cửa phòng mở ra, đã thấy hai mỹ nhân động lòng người đứng ở cửa, Trầm Tâm Kỳ, Hàn Vũ Liên.

Hai nàng dường như đều như bàn nhau, trong tay đều xách một hộp cơm tinh mỹ.

- Chu Hằng!

Hai nàng nghe tiếng mở cửa cùng tươi cười, nhấc hộp cơm trong tay lên nói:

- Ta đưa cơm chiều đến cho ngươi đây!

Chu Hằng đang có chút đói bụng, cũng không khách sáo, thuận tay tiếp nhận hai hộp đựng cơm, miễn cho không đắc tội người nào. Hắn tiếp đón hai nàng vào nhà, mình thì mở hộp đựng cơm ra gặm lấy gặm để.

Trầm Tâm Kỳ và Hàn Vũ Liên lại có vẻ khá câu thúc, lúc này Chu Hằng đã là cường giả Tụ Linh Cảnh, bất kỳ võ giả Luyện Thể Cảnh nào ở trước mặt hắn cũng chỉ là con kiến, tự nhiên các nàng cũng hết sức lo sợ.

Hơn nữa Chu Hằng còn không phải cường giả Tụ Linh Cảnh bình thường, chuyện hắn một kiếm đánh chém Kim Đằng Dật đã truyền toàn bộ Cửu Linh Tông, đó là kỳ tích bực nào?

Chỉ sợ Lâm Kiếm Trần cũng không phải là đối thủ của Chu Hằng à!

Trên dưới Cửu Linh Tông đều có ý nghĩ như vậy, bởi vậy thời điểm Trầm Tâm Kỳ và Hàn Vũ Liên đối mặt với Chu Hằng làm sao có thể đủ trấn định.

- Chu Hằng, Thiên Trụ trưởng lão mời ngươi đi gặp mặt!

Đợi sau khi Chu Hằng tiêu diệt hai hộp cơm, Trầm Tâm Kỳ mới nói ra ý đồ đến.

Chu Hằng tươi cười, Thiên Trụ trưởng lão này còn không quên thu mua hắn sao? Chỉ là vị trưởng lão này cũng quá hống hách đi, muốn mời chào hắn không đích thân ra mặt sao, ngay cả điểm ấy thành ý cũng không có!

Không bỏ xuống được mặt mũi của trưởng lão?

Chu Hằng lắc đầu, nói:

- Thiên Trụ trưởng lão nếu muốn nói chuyện với ta thì tự tới đây đi.

Trầm Tâm Kỳ lập tức trong lòng giận dữ, nhưng lập tức nghĩ đến người này ngay cả Kim Đằng Dật đều làm thịt, vội vàng đè lại, nói:

- Chu Hằng, không phải Thiên Trụ trưởng lão không chịu tự mình ra mặt, mà là tông chủ đại nhân nói qua, không ai được quấy rầy ngươi!

Vậy hai người sao lại tới đây?

Hắc, có đôi khi thân là nữ nhân lại chiếm tiện nghi, giả danh nghĩa đưa cơm tối tới đây, vậy còn không tính quấy rầy?

- Vậy còn ngươi?

Chu Hằng không khách khí nhìn về phía Hàn Vũ Liên:

- Ngươi là thuyết khách của người nào?

- Ta, ta!

Thanh âm Hàn Vũ Liên càng ngày càng nhỏ:

- Là Tam Kiếm trưởng lão!

Chu Hằng hơi hơi suy nghĩ nói:

- Ta không có ý định dựa mạnh phụ yếu, sẽ không đầu phục ai, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với người nào, đường của ta ở bên ngoài! Các ngươi cứ vậy trở về bẩm báo đi.

- Ân!

Hai nàng không dám làm trái Chu Hằng, đều gật đầu.

Chu Hằng biết, Thiên Trụ trưởng lão và Tam Kiếm trưởng lão phái hai nàng ra tự nhiên có dụng ý dùng sắc đẹp dụ dỗ, đáng tiếc, hắn làm sao có thể thích loại nữ nhân ngay cả ở trước mặt nói chuyện cũng không dám này?

Thế gian mỹ nữ nhiều biết bao nhiêu, sau khi đạt tới Tụ Linh Cảnh hắn hoàn toàn có thể lấy thứ hắn muốn, nhưng mà đó là có ý gì, hắn không có ý định ở độc thân, cũng không phải động lòng với loại trần tục này.

- Chu Hằng! Xú tiểu tử đáng ghét, ngươi có ở nhà hay không?

Lúc này lại người đến.

Nghe thanh âm quen thuộc này, Chu Hằng không cần nhìn người đến cũng biết, tất nhiên là Lâm Phức Hương.

Một làn gió thơm thổi qua, thân ảnh lả lướt của Lâm Phức cũng xuất hiện ở trong phòng, xảo hợp là tay nàng cũng có một hộp cơm.

- Tốt nha, bổn tiểu thư còn tưởng ngươi sẽ đói bụng, hảo tâm đưa chút thức ăn cho ngươi, không nghĩ tới ngươi thật diễm phúc!

Lâm Phức Hương dùng mắt đẹp quét tới quét lui hai người Trầm Tâm Kỳ, ánh mắt tràn đầy địch ý.

- Đại tiểu thư, ta cáo lui!

- Ta cũng cáo lui!

Hai nàng làm sao dám cùng Lâm Phức Hương tranh phong, vội vàng cáo từ.

Chờ hai nàng đóng cửa đi ra, Lâm Phức Hương hừ hừ hai tiếng, nói:

- Xú tiểu tử, nhìn không ra ngươi lại hoa tâm như vậy, còn bắt cá hai tay! Tuy nhiên ánh mắt ngươi cũng quá kém, không bằng để bổn tiểu thư giới thiệu cho ngươi một người, ta cam đoan diện mạo quá quan, nhân phẩm lại được.

Nữ nhân này đúng là không thay đổi.

Chu Hằng không khỏi cười, nói:

- Không cần phiền toái như vậy, có ngươi là được rồi.

- Phi, bổn tiểu thư mới chướng mắt con cóc ghẻ ngươi!

Lâm Phức Hương kiêu ngạo nghênh cổ, giống như một con thiên nga cao quý:

- Tuy nhiên, nể tình ánh mắt Xú tiểu tử ngươi không nhìn sai, bổn tiểu thư ngoại lệ không so đo với ngươi!

- Nhạ, hộp cơm này thưởng cho ngươi!

Chu Hằng cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi cho ta là heo a, mới vừa ăn hai hộp còn đòi ăn nữa?

- Không ăn thì quên đi, bổn tiểu thư đem đổ đi!

Lâm Phức Hương giận dữ muốn cướp lại hộp đựng cơm.

- Quên đi, hiện tại ăn không vô, đợi lát nữa khuya ăn là được!

Chu Hằng ngăn hai tay nàng lại.

Lâm Phức Hương lúc này mới hết hờn dỗi, nhưng còn chưa đổi giận thành vui, nói:

- Này, ngươi sao đột phá tu vi nhanh như vậy? Bổn tiểu thư coi như là kỳ tài ngút trời, ngươi làm sao có thể vượt qua bổn tiểu thư chứ?

- Bí mật!

Chu Hằng thuận miệng nói, hắn tự nhiên không có khả năng nói thật.

- Xích, một đại nam nhân còn ấp a ấp úng như vậy!

Lâm Phức Hương khinh thường bĩu môi, nhưng hai mắt lại chớp chớp không nhịn được nói:

- Chúng ta coi như là bạn cũ, ngươi ngay cả bạn cũ cũng phải giấu giếm, ôi, đúng là làm cho người thương tâm.

Chu Hằng nghĩ tới bộ dáng hờn dỗi lúc trước Lâm Phức Hương một câu lại một câu gọi hắn là tiền bối, không khỏi mỉm cười.

Có vài người sẽ vì địa vị của mình khác nhau mà đối xử khác nhau, có vài người lại không, người như vậy đáng kết giao bằng hữu.

- Xú tiểu tử, cười cười cái gì, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ trở nên lợi hại, bổn tiểu thư sẽ sợ ngươi!

Lâm Phức Hương thở phì phò nói.

- Đúng rồi, ta làm thịt Cốc chủ Bạch Ngọc Cốc, sẽ không rước họa lớn chứ?

Chu Hằng đổi qua đề tài.

- Ngươi còn biết sợ hãi, trễ rồi!

Chu Hằng nhướng mày, nói:

- Sao vậy, Bạch Ngọc Cốc còn có nhân vật càng lợi hại hơn sao?

- Bạch Ngọc Cốc không có, tuy nhiên cũng không có nghĩa là Kim gia không có!