Kiếm Phá Thương Khung

Chương 93: Thiên địa mà biết sợ sao

- Kẻ nghịch đạo trời, cho ngươi hai lựa chọn, hoặc thần phục hoặc chết.

Người khổng lồ mặt không biểu tình, ồm ồm cất tiếng, khí thế áp bách phát ra, lại tăng thêm một bậc.

Đối diện với người không lồ trước mặt, đám người Hoa Phong chẳng khác nào kiến, so với voi, hơn nữa nhìn từ khí thế đáng sợ kia, dù bọn họ có mạnh thêm mấy lần cũng không đủ cho đối phương đập chết.

Lúc này cả đám mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, thế nhưng bọn họ là không biết, kẻ nào lớn gan đi trêu chọc tên khủng bố này.

Bất quá bọn họ không phải đoán mò nữa.

- Như thế nào là nghịch đạo? Võ giả tất cả đều là nghịch thiên tu luyện, thế nhưng vì sao lại cho rằng, mỗi bản thân ta, là nghịch đạo.

Dù bị đối phương dùng khí thế áp bách đến nhúc nhích cũng khó, nhưng Hoa Phong sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh, đặt ra nghi vấn của mình. Hắn thừa biết kẻ nghịch đạo gã kia nhắc tới là ai.

Cho nên theo hắn võ giả ai cũng là kẻ nghịch thiên, nhưng tại sao mỗi hắn lại là nghịch đạo.

- Võ giả tu luyện dù là nghịch thiên nhưng cũng là thuận theo ý trời.

- Còn ngươi cái ngươi tu luyện là thứ nghịch ý trời, đánh cắp ý chí thiên địa, chết vạn lần cũng không đủ đền tội.

Người khổng lồ thần sắc bất biến giải thích.

Ý của hắn nghĩa là võ giả dù đoạt thiên địa tạo hóa, nhưng cũng là thuận tự nhiên mà tới, những thứ đoạt đi cũng là thiên địa mang ra để thử thách bọn họ, có thể vượt qua, liền được phép nghịch thiên, đó là thuận ý trời.

Về phần Hoa Phong hắn là lĩnh hội Thiên Địa Ý. Thứ ý chí này thiên địa không hề ban phát đi ra, bởi nó chỉ dành riêng cho thiên địa, nếu ai lĩnh hội, đó là nghịch đạo.

- Nếu cho rằng ta đây chết không hết tội, nguyên nhân gì lại kêu ta thần phục?

Hoa Phong bình tĩnh nói.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao bản thân lại bị chỉ đích danh là kẻ nghịch đạo trời, hóa ra ngay từ lúc hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Ý liền bị người cho là nghịch đạo.

Đã vậy, một khi nghịch đạo liền chết không hết tội, tại sao còn bắt hắn thần phục, đây phải chăng tiếp tục là cái bẫy.

- Từ cổ chí kim, từ lúc khai thiên tích địa, nhân loại không kẻ nào có thể lĩnh hội Thiên Địa Ý.

- Ngươi là kẻ duy nhất, cũng có thể là cuối cùng, do vậy ngươi chính là một cái kỳ tài.

- Ngươi đánh cắp đi Thiên Địa ý, vốn dĩ là đối nghịch thiên địa, làm trái đạo trời, nhưng thiên địa có đức hiếu sinh, muốn ngươi thần phục để tránh mất đi một kỳ tài hiếm có.

Người khổng lồ nói nghe có vẻ rất lọt tai, thế nhưng Hoa Phong không ngốc đến nỗi tin đây là sự thật.

- Hay cho câu thiên địa có đức hiếu sinh?

- Thiên địa vốn dĩ không hề tồn tại cái gọi là hiếu sinh, bởi vì thiên địa thực chất chỉ là một cái không gian vô cùng tận.

- Cho nên cái hiếu sinh mà ngươi nói tới, chỉ có thể là nhân loại, hoặc thứ gì đó tồn tại giống như nhân loại, mới có cái gọi là hiếu sinh.

- Muốn ta thần phục hay đúng hơn là bắt ta về để tra khảo, bởi vì thực chất kẻ đó cũng không hề biết đến Thiên Địa Ý là gì.

Hoa Phong trào phúng nói.

Hắn đã tiết lộ một sự thật chấn động.

Từ khi lĩnh hội tam sinh Hoa Phong liền biết thiên địa thực chất chỉ là một cái không gian không điểm cuối, trong cái không gian này chứa đựng vô số điều thần bí mà không một ai có thể lý giải, thiên địa tại sao sinh ra, hay vẫn luôn ở đó, cái này chân chính là bí ẩn.

Thiên Địa Ý lẫn đại đạo Tam Sinh của hắn, chỉ là một trong vô số điều thần bí ẩn chứa trong đó mà thôi.

Nếu nói thiên địa là vô cùng tận, vậy không ai có thể nắm giữ, cho nên thật nực cười khi tại cái vũ trụ so ra không bằng hạt bụi trong không gian vô tận, lại có kẻ tự xưng mình là thiên địa.

Nếu thực là thiên địa, không lý nào lại làm khó dễ tiểu nhân vật như hắn.

Thiên địa tồn tại bao la, mà lại sợ có người đối địch thì quá phi lý, cái này chỉ có thể nói là sợ bị vượt qua.

Thiên địa lại sợ bị vượt qua, đây là trò cười bực nào chứ, thế nhưng ngoài Hoa Phong, đạo lý này không ai hiểu được, chính bản thân hắn cũng cho rằng cái hắn hiểu được so với thiên địa to lớn, chỉ như hạt cát trong sa mạc, quá nhỏ bé.

Nhưng chỉ cái hạt cát ấy thôi, cũng đã là vô cùng kinh tâm động phách.

- Giỏi cho tiểu tử, ngay cả việc này ngươi cũng có thể lý giải, chứng tỏ ngươi là tên yêu nghiệt.

- Nói mau thần phục hoặc chết.

Người khổng lồ sắc mặt rốt cuộc biến đổi, từ bất động đến ngạc nhiên, cuối cùng là không thể tưởng tượng.

Một con kiến hôi lại có thể giải thích bản chất thiên địa, thì quả thật quá mức yêu nghiệt.

Đã như vậy bắt hắn lại, từ từ tra khảo chẳng phải là thập phần tốt.

- Thần phục! Ngươi nghe cho rõ đây, nếu hôm nay ta không chết, sẽ có một ngày ta sẽ cho kẻ kia biết Thiên Địa Ý có hình dạng như nào.

Hoa Phong cười nhếch miệng, giọng nói tràn đầy khinh thường, lẫn chiến ý nồng đậm.

Muốn hắn thần phục, đạo của hắn là đạo tranh thiên, hiện tại thần phục chẳng khác nào đi ngược bản tâm, đây là tuyệt đối không được, hơn nữa đối phương là muốn tra khảo hắn, đã như vậy liền chiến.

- Bọn họ là đang bàn luận chuyện gì?

Nghe hai người Hoa Phong đối thoại đám võ giả chỉ biết nghe, chứ chẳng hiểu bọn họ nói gì.

- Trần Thanh không ngờ lại là kẻ dẫn gã khổng lồ tới đây, thật đáng hận!

Hàn Tín sắc mặt vô cùng khó coi, gằn giọng.

Không những hắn mà toàn bộ võ giả lúc này liền xem Hoa Phong là địch, thế nhưng kẻ dám trêu chọc quái vật khổng lồ kia, chắc chắn không đơn giản chút nào. Mặc dù tức giận bọn họ cũng không dám làm bậy.

- Ngươi nghĩ ngươi có thể sống quá hôm nay.

Người khổng lồ hướng Hoa Phong trào phúng, nói.

- Nếu cho rằng ta không thể sống quá hôm nay, thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó, hay không.

Hoa Phong nội mười phần ngưng trọng, thế nhưng vẻ mặt vẫn là hết sức kiêu ngạo.

Đối phương rất mạnh, hắn không có một phần nắm chắc thắng lợi, thế nhưng không có nghĩa là hắn không dám chiến.

Toàn thân Hoa Phong chiến ý dâng cao, thực lực bộc phát không giấu giếm, dù là tu vi nội chân khí cũng bày ra, hắn muốn dùng thực lực đỉnh phong nhất để chiến trận này.

- Luyện Mạch đỉnh phong!

Khi Hoa Phong phơi bày thực lực cũng là lúc hắn tạo nên oanh động cho đám võ giả đông đại lục.

- Không ngờ một tên rác rưởi lại con thể qua mặt chúng ta.

Mấy tên võ giả luôn nhìn Hoa Phong không vừa mắt liền ầm lên một mảnh.

- Phế vật, không biết sống chết, không ngờ đi trêu chọc quái vật khủng bố, đã vậy còn báo hại bọn ta!

- Ngươi còn lẽ không nên sống tiếp.

Hàn Tín mặt đầy sát khí, nhìn chằm chằm Hoa Phong nói.

- Giết hắn đem thủ cấp cho quái vật kia, cũng coi như lập công, biết đâu chúng ta lại có cơ hội, thoát khỏi hiểm cảnh hiện tại.

Một tên võ giả đột nhiên hiến kế, kế tiếp đám võ giả xung quanh đều đồng ý, liền nhao nhao phụ họa.

- Ta thấy từ lúc tiến vào mật địa hắn là chưa từng tách chúng ta a.

- Như vậy hắn chọc giận quái vật kia bằng cách nào.

Phong Ngân Bình nghi hoặc nói. Trong suy nghĩ của nàng, việc này là vô cùng kỳ quái, hơn nữa phần đối thoại giữa Trần Thanh và người khổng lồ, trực giác cho nàng biết là rất cao thâm, cho nên như Ngưu lão từng nói, Trần Thanh không đơn giản.

- Hắn không ngờ mới Luyện Mạch kỳ!

Ngưu lão hiện tại cực kỳ khiếp sợ, Luyện Mạch kỳ trúng công kích của lão liền không bị thương, cái này không phải người.

- Nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp đem giết là được, xem chừng đám quỷ vật sắp công kích rồi.

Diệp Phi lời nói không chừa đường sống, vừa rồi hắn còn nói người gặp liền là bằng hữu, hiện tại liền trở mặt, lòng người thật khó đoán.

- Các ngươi còn không đủ tư cách!

Hoa Phong kinh miệt nói, đám người này khiến hắn cực kỳ chán ghét, nếu không cố kỵ tên khổng lồ trước mặt, thì có lẽ hắn liền đem tất cả chém giết.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, lời vừa dứt Hoa Phong liền bước ra bên ngoài trận pháp, mặt đối mặt cùng người khổng lồ.

- Xuất khẩu cuồng ngôn, không ngờ tự ý rời trận pháp, ta xem hắn làm sao chết.

Tiếp tục là Trần Thương tiếng châm chọc, thế nhưng sự thật lại khác xa so với đám người nghĩ rất nhiều.

- Quỷ vật làm sao lại không công kích hắn?

- Thật sự là không công kích?

Cảnh tượng trước mặt là vô cùng kỳ dị, Hoa Phong đã ra ngoài, không còn trận pháp thủ hộ, lúc này liền đơn phương độc mã.

Thế nhưng đám quỷ vật tàn ác, khát máu kia liền bỏ qua hắn, hệt như chúng không hề thấy hắn.

Hoa Phong cũng nhíu mày nghi hoặc, bất quá liền không quá để ý, cái quan trọng lúc này là tập trung đối phó tên khổng lồ, tìm cách thoát thân.

-Không hổ danh là kẻ có thể lĩnh hội Thiên Địa Ý.

- Đáng tiếc kẻ nghịch ta phải chết!

Thấy Hoa Phong không chút sợ hãi, lại còn dám ra ứng chiến, người khổng lồ liền có chút tán thưởng.

Thế nhưng ngay lập tức khí thế kèm theo sát khí, liền từ hắn bộc phát hướng Hoa Phong đè ép mà tới.

Khí thế áp bách cực kỳ khủng bố, khiến Hoa Phong mặt mày trắng bệch, cử động hết sức khó khăn.

Thế nhưng hắn lại không chịu yếu thế, toàn thân chiến ý dâng cao, cả người bộc phát ra ý chí quật cường kinh thiên vĩ địa.

Kiếm ý từ thức hải bùng nổ đi ra, kiếm ý mênh mông cuồn cuồn che trời phủ đất, kiếm ý như ý chí thiên địa hàng lâm, cực kỳ kinh tâm động phách.

- Kiếm của ta, sao lại như vậy.

Võ giả lấy kiếm làm binh khí liền một trận kinh sợ, kiếm trên tay bọn họ đột nhiên kịch liệt run rẩy, như muốn phá thể mà ra.

Không những vậy, đám quỷ vật trong phạm vi mười dặm toàn bộ liền một trận run rẩy, nhanh chóng biến mất không vết tích.

Hiển nhiên tất cả dị trạng vừa rồi là do kiếm ý Hoa Phong tác động, đủ để thấy kiếm ý của hắn bực nào đáng sợ.

-Hắn không ngờ khủng bố như vậy!

Đám võ giả đông đại lục, bị Hoa Phong làm cho một rung động, kinh sợ không thể tin nổi. Bọn họ không thể tưởng tượng Luyện Mạch kỳ lại có tên kinh khủng như vậy.

- Kẻ này phải chết!

Người khổng lồ đối diện với ý chí lẫn kiếm ý của Hoa Phong cũng kinh sợ không kém, cho nên hắn nhất định bằng mọi giá không để Hoa Phong sống quá hôm nay.

- Thiên Địa Giao Thoa, thiên địa biến.

Hoa Phong bất ngờ hô lớn,

Lương Tuyền kiếm không biết từ khi nào đã tụ tập vòng quang mang đa sắc, ngay lập tức được hắn bổ ra.

Quang mang đa sắc mang theo hỗn độn chi lực, sau khi rời kiếm liền huyễn hóa thành hàng trăm cái huyễn ảnh kiếm quang, huyễn ảnh kiếm quang phô thiên cái địa, nhắm người khổng lồ gào thét mà qua.

- Tiểu tử muốn chết!