Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 70

Edit: Trúc

Tần Tử Thực bị nàng khóc đến ngẩn người, nhất thời lại có chút mờ mịt luống cuống, ậm ừ nửa ngày nói: “Nàng đừng khóc...”

“Chàng ghét bỏ ta...”

“Ta không ghét bỏ nàng.” Tần Tử Thực có chút bất đắc dĩ: “Ta là cảm thấy mình không tốt thôi.”

“Vậy chàng ghét bỏ ta mắt mù!” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn. Tần Tử Thực theo bản năng muốn che mặt hắn lại. Tô Thanh Y bắt lấy hắn tay, hung tợn nói: “Che cái gì mà che! Miếng vải rách kia của chàng căn bản chả có tí tác dụng gì với ta cả, ngay từ đầu ta đã thấy rõ mặt chàng. Ngay từ đầu ta cũng không cảm thấy chàng xấu, bây giờ càng sẽ không cảm thấy chàng xấu!”

“Nàng...” Tần Tử Thực thở dài, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều nói chim khôn chọn cây mà đứng, nàng cần gì phải cứ khư khư cố chấp chứ?”

“Chàng cũng nói là chim khôn, ta là một con người tại sao phải làm việc của cầm thú chứ?!”

Tô Thanh Y trừng hắn một cái, ôm hắn dựa đầu vào trước ngực hắn, nghiêm túc nói: “Tử Thực, chàng không biết ta vui mừng thế nào đâu.”

Lúc nói chuyện, nàng vẫn còn run nhè nhẹ, giống như không cách nào khống chế, khàn khàn nói: “Chàng còn sống, đây là chuyện ta cảm tạ ông trời nhất đời này.”

“Cho nên, Tử Thực,” Nàng ôm chặt lấy hắn, rõ ràng nàng mới là tu sĩ cấp cao, rõ ràng nàng mạnh hơn hắn, mỹ lệ hơn hắn, cho dù so bất kỳ điều kiện nào thì nàng đều hơn hắn rất nhiều, nàng lại giống như một người ở vào hoàn cảnh bết bát, ôm chặt lấy hắn nói: “Đừng bỏ ta, được không? Ta sống có vui không, có hạnh phúc không, là ta lựa chọn, không phải chàng.”

Tần Tử Thực không nói gì, hắn mím chặt môi. Qua lúc lâu, hắn mới nói: “Được.”

Loại chuyện tình cảm này...

Tần Tử Thực nghĩ trước nay đều là dựa vào hao mòn.

Ngươi càng bảo đối phương từ bỏ, đối phương xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ phản nghịch, sẽ càng không chịu từ bỏ. Tựa như Romeo và Juliet, Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, nếu nhà hai người không liều chết ngăn cản, để hai người kia ở bên nhau, củi gạo mắm muối tương dấm trà, chênh lệch gia đình chậm rãi hiện ra, thời gian lâu rồi, tất nhiên sự trong sáng sẽ chậm rãi biến mất.

Thứ gọi là dưới sự chênh lệch lớn còn quyết chí không thay đổi cảm tình, thường thường là vì chưa từng trải qua thời gian hao mòn rồi đột nhiên im bặt, cho nên mới có vẻ cực kỳ bi tráng động lòng người.

Bây giờ hắn cản nàng, nàng sẽ càng thêm phản loạn, nỗ lực chứng minh tình yêu của nàng. Cho nên hắn không nói lời nào, không từ chối.

Hắn nghĩ chờ đến một ngày nàng chân chính ý thức được chênh lệch thật lớn giữa hai người là thế nào thì nàng sẽ rời đi.

Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng vào lúc hắn nói từ “Được” ngơ ngác ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn. Sau một lúc, Tô Thanh Y hỏi một cách khó có thể tin: “Chàng không đi nữa?”

“Nàngkhông cho ta đi, ta sẽ không đi nữa.” Giọng của hắn thật ôn hòa, mang theo sủng nịnh giống như chuyện gì cũng đều đồng ý với nàng. Tô Thanh Y vùi đầu ôm chặt lấy hắn, hơn nửa ngày sau, nàng mới nói: “Đi, ta mang chàng về nhà.”

Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y triệu Vô Đạo ra, sau đó đứng ở trên thân kiếm, vươn tay ra với Tần Tử Thực. Tần Tử Thực nghiêm túc nhìn thanh kiếm trôi nổi ở không trung, lúc lâu sau mới nói: “Nó sẽ không vì người ở trên quá nặng mà rơi xuống chứ?”

Vô Đạo hơi hơi run lên, Tần Tử Thực cau mày, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy kiếm này không an toàn, chúng ta vẫn đổi một phương pháp trở về đi.”

Tô Thanh Y: “...”

Một kiếm tu thế mà lại cảm thấy ngự kiếm không an toàn, mất trí nhớ cũng quá triệt để rồi!

Tô Thanh Y nghẹn một hơi, mỉm cười nói: “Tử Thực, kiếm tu đều ngự kiếm phi hành, chàng đi lên, ta mang chàng bay một lần, ngươi sẽ biết thật ra ngự kiếm rất an toàn.”

Tần Tử Thực ngẫm lại, rốt cuộc gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, nàng dẫn ta bay.”

Tô Thanh Y: “...”

Loại lời thoại này lại nói nghiêm trang như vậy, Tử Thực, chàng có thật sự khỏe không đó?

Nhưng mà người trước mặt dường như hoàn toàn không biết Tô Thanh Y kỳ lạ, mang dáng vẻ thấy chết không sờn đưa tay cho Tô Thanh Y. Tô Thanh Y kéo Tần Tử Thực đi lên, thân kiếm khẽ run, sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, Vô Đạo bay lên trời, mãi lên đến mây xanh, Tô Thanh Y bắt lấy tay Tần Tử Thực, thấy gió thổi mái tóc hắn bay lên, che khuất cả khuôn mặt hắn.

Tô Thanh Y: “...”

Nàng vội vàng làm một pháp quyết tránh gió để ngăn gió cho Tần Tử Thực, sau đó sốt ruột nói: “Tử Thực, chàng có ổn không?”

“Cô nương,” Sắc mặt Tần Tử Thực lạnh nhạt, trong mắt có chút nghi ngờ: “Nàng thật sự không bắt nạt ta chứ?”

Tô Thanh Y ra sức lắc đầu, nhìn Tần Tử Thực trước mặt đang nghiêm túc tự hỏi, nội tâm có chút sụp đổ.

Nàng cảm giác sau khi mất trí nhớ phong cách của Tần Tử Thực cực kỳ mới lạ.

“Được rồi...” Tần Tử Thực thở dài nói: “Nàng vui là được.”

“Ta thật sự không cố ý mà!” Tô Thanh Y kêu to, sau đó đột nhiên nhớ tới một vấn đề tới: “Tử Thực, có phải chàng không nhớ rõ tên của ta đúng không?”

Tần Tử Thực gật gật đầu. Tô Thanh Y nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ta tên Tô Thanh Y, nước trong xanh, gợn sóng lăn tăn(*).”

(*) Ở đây nu9 đang giải thích về cái tên Thanh Y của mình, Thanh trong từ xanh của nước và y là gợn sóng lăn tăn.

Nói xong, nàng chậm rãi viết ra hai chữ này trên lòng bàn tay hắn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chàng tên Tần Tử Thực.”

Tay nàng rất mềm mại, ấm áp, lúc đầu ngón tay nàng viết lên tay hắn, chọc đến hơi ngứa. Tần Tử Thực lặng im nhìn nàng, nghe nàng lải nhải kể chuyện xưa của bọn họ.

Nàng nói bọn họ quen biết ở thế kỷ 21, quen nhau thế nào, yêu nhau thế nào, chia ly ra sao. Lại gặp lại ở thế giới này thế nào, lại một lần nữa yêu nhau thế nào, lại một lần chia ly thế nào.

Chuyện xưa này giống như đã diễn qua diễn lại trong lòng nàng mấy vạn lần, mỗi một hình ảnh đều rõ ràng như thế, mỗi một kỷ niệm, nàng nhìn lại đều thoáng như hôm qua. Nàng nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, một đường từ Tiểu Thạch Trấn đến dưới chân Thiên Kiếm Tông, còn chưa nói xong.

Nàng mang theo hắn đi vào một trấn nhỏ dưới chân Thiên Kiếm Tông, sau đó ở ngoại ô tìm được một căn phòng ở, đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng nói: “Đây là phòng ở trước kia chàng mua cho ta... Thật ra chàng chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của ta, nhưng mọi người đều tưởng là chàng thích ta.”

Vừa mới dứt lời, cửa tiểu viện đột nhiên mở ra, Trương đại mụ vác rổ đồ ăn đứng ở cửa, nhìn thấy hai người thì hoảng sợ, đặc biệt là nhìn thấy mặt Tần Tử Thực, càng kêu to thảm thiết.

Tô Thanh Y biến sắc, Tần Tử Thực lại giống như đã quen rồi, cũng may Trương đại mụ chỉ kêu lên một tiếng, sau đó lập tức phản ứng lại, chống eo nói: “Giữa ban ngày ban mặt, lá gan các ngươi cũng thật lớn! Có tin ta gọi Tĩnh Diễn kiếm tiên tới xử lý ngươi không?”

Tần Tử Thực đã biết mình chính là Tĩnh Diễn: “...”

Trương đại mụ vẫn không phát hiện hai người không thích hợp, chống eo tiếp tục nói: “Ngươi phải biết rằng, chủ nhân của phòng này chính là Tô Thanh Y ngoại thất của Tĩnh Diễn đạo quân! Ngươi hỏi thăm ở Thiên Kiếm Tông xem, ai mà không biết tên tuổi của chủ nhân nhà ta?! Ta nói cho ngươi biết muốn ầm ĩ đến chỗ khác mà ầm ĩ, đừng đứng ở cửa này. Nếu không chủ nhân nhà ta trở về, mang theo toàn bộ Thiên Kiếm Tông diệt các ngươi!”

“Trương đại mụ...” Tô Thanh Y thật sự nghe không nổi nữa, xoa huyệt thái dương nói: “Là ta, Tô Thanh Y.”

“Tô tiên sư?!!” Má Trương kinh sợ, không thể tin nhìn nàng nói: “Ngươi mới đổi mặt à? Sao lại xinh đẹp hơn trước kia nhiều như vậy? Đại Chân! Đại Chân! Ngươi ra đây, nhìn xem đây là Tô tiên sư à?!”

“Tới đây, tới đây” Trương Đại Chân cầm theo rìu vội vội vàng vàng lao tới, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Thanh Y một vòng. Tô Thanh Y để kệ hắn ta đánh giá, một lát sau, Trương Đại Chân quay đầu nghiêm túc nói với mẫu thân: “Ngươi coi như là nàng đi.”

“Cái gì gọi là coi như? Vốn dĩ là ta mà...” Tô Thanh Y có chút mờ mịt. Trương Đại Chân không dám nhìn nàng, lặng lẽ nói với mẫu thân: “Đây là tu sĩ cấp cao, ngươi đừng vạch mặt nàng, nàng có thể giết chúng ta đó!”

Đều biết ta là tu sĩ cấp cao còn ở ngay trước mặt ta nói thầm mấy lời này, có phải ngốc hay không...

Nhưng mà vì không để mọi người xấu hổ, Tô Thanh Y quyết định không nói. Trương đại mụ cùng Trương Đại Chân tránh ra, Tô Thanh Y mang theo Tần Tử Thực đi vào, đi được vài bước, Tô Thanh Y thật sự không nhịn được quay đầu nói: “Ta thật sự là Tô Thanh Y.”

Trương đại mụ trợn trắng mắt, sau đó ý thức được động tác của mình không quá tôn kính tu sĩ cấp cao này, vội ho nhẹ một tiếng nói: “Ừm, ta biết. Tiên sư ngài bỏ Tĩnh Diễn đạo quân tuấn mỹ có tiền tu vi cao, tìm một người... Cực kỳ bình thường, ngài nhất định là Tô cô nương, không tật xấu.”

“Ngươi!!” Trương đại mụ nói không lựa lời nàng không sao cả, nhưng mà lại nhiều lần châm chọc đến Tần Tử Thực, Tô Thanh Y không thể nhịn. Uy áp tu sĩ cấp cao đột nhiên phóng ra, sắc mặt Trương Đại Chân cùng Trương đại mụ nháy mắt đại biến. Tần Tử Thực cầm lấy tay nàng, Tô Thanh Y quay đầu nhìn ánh mắt ôn hòa của hắn, hít sâu một hơi, thu uy áp về, từ bên hông lấy ra lệnh bài Thiên Kiếm Tông, lạnh lùng nói: “Thiên Kiếm Tông làm việc, các ngươi cút đi.”

Trương đại mụ cùng Trương Đại Chân liếc nhìn nhau một cái, Tô Thanh Y chính là người Thiên Kiếm Tông, giờ phút này người Thiên Kiếm Tông tới, còn là một tu sĩ cấp cao, bọn họ lập tức cứ vậy bỏ phòng ở này, Tô Thanh Y hẳn là sẽ không trách bọn họ đi...

Nghĩ vậy, Trương đại mụ cùng Trương Đại Chân lập tức nói: “Tiên sư yên tâm, chúng ta lập tức đi ngay! Nhưng mà tiên sư,” Trương đại mụ thật cẩn thận nói: “Ta có thể mang đồ của ta đi không?”

“Nhanh lên.” Tô Thanh Y cảm thấy có chút bực bội, kéo Tần Tử Thực đi vào phòng mình.

Sau khi đi vào phòng, có thể nghe được tiếng Trương đại mụ bịch bịch chuyển nhà, bà ta dường như ngay cả nồi cũng không bỏ lại, mang đi tất cả. Tô Thanh Y ngồi ở trên giường, không khỏi có chút bực mình. Chỉ thấy phòng nàng được dọn dẹp đến sạch sẽ, giống như mỗi ngày đều đúng giờ quét tước, oán khí trong lòng nàng với Trương đại mụ lại không kìm được bớt đi nhiều, cảm thấy ở trên cương vị một hạ nhân Trương đại mụ vẫn tận tâm tận lực.

Tần Tử Thực cho rằng Tô Thanh Y còn đang bực bội lời Trương đại mụ nói với hắn, nghĩ nghĩ, hắn rót một chén nước, đi đến trước người Tô Thanh Y, đưa cho nàng, hờ hững nói: “Ta không thèm để ý.”

“Ta biết chàng không thèm để ý.” Tô Thanh Y trợn trắng mắt: “Ta để ý là đủ rồi.”

Tần Tử Thực không nói chuyện, dường như cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Thật ra lời bà ta nói cũng đúng.”

“Chàng đừng nói nữa.” Tô Thanh Y đặt cái cốc ở một bên, ngắt lời hắn: “Nói nhiều như vậy, không bằng chàng ôm ta một cái.”

Nói xong, Tô Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn nam tử mặc lam bào bạch sam trước mặt, giang hai tay trong mắt đầy tủi thân, lẩm bẩm nói: “Muốn ôm một cái.”

Tần Tử Thực do dự trong chốc lát, lại vẫn hơi khom người, ôm Tô Thanh Y vào trong lòng. Tô Thanh Y thỏa mãn, dựa vào vai hắn nói: “Còn muốn bế.”

Tần Tử Thực không nói chuyện, mím chặt môi, suy nghĩ lúc lâu cuối cùng vẫn bế nàng lên.

Chợt bay lên không làm Tô Thanh Y kêu sợ hãi một chút, sau đó không nhịn được cười khanh khách, cúi đầu nhắm mắt lại, vểnh môi nói: “Muốn hôn hôn.”

Tần Tử Thực ngẩn người, hắn không ngờ nàng vậy mà thật sự hồn nhiên không thèm để ý đến vết sẹo trên mặt hắn, coi hắn như người bình thường, tới gần hắn, ôm lấy hắn.

Trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy mềm mại lên, có gì đó từ đáy lòng trào ra, ở trong lòng quay cuồng, kích động. Hắn dịu dàng thả nàng xuống dưới, Tô Thanh Y có chút kinh ngạc trợn mắt, mờ mịt nói: “Làm sao vậy?”

Vì sao không hôn nàng? Chẳng lẽ ở trong lòng Tần Tử Thực nàng không có mị lực?

Tần Tử Thực nhìn vẻ mặt nàng mờ mịt, giống một mèo nhỏ đang chơi đùa bị bắt dừng lại, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được có một chút mong chờ, chậm rãi nói: “Nàng nhìn ta được à?”

Tô Thanh Y hơi hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại biết Tần Tử Thực đang để ý cái gì. Hắn vẫn luôn để ý đến diện mạo của hắn, đến vết sẹo trên mặt hắn. Hắn vẫn luôn lo lắng nàng đang cố ép mình yêu hắn. Hắn tự ti đến tận xương tủy, vẫn luôn không thể tin tưởng tình yêu của nàng.

Trong lòng Tô Thanh Y không khỏi chua xót, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, mấp máy môi lại không biết nên nói gì.

Tần Tử Thực nâng tay lên, đôi tay run nhè nhẹ nâng khuôn mặt nàng lên, vừa cẩn thận lại vừa nghiêm túc mở miệng: “Ta có thể hôn nàng ư?”

“Có thể.” Tô Thanh Y kích động: “Chàng muốn làm gì đều được!”

Tần Tử Thực: “...”

Qua lúc lâu, hắn mới có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Cô nương tốt, rụt rè một chút.”

Vừa nghe câu cô nương tốt này, có chút hình ảnh dũng mãnh tràn vào trong đầu, Tô Thanh Y lập tức đỏ bừng mặt.

Tần Tử Thực nhắm mắt lại, cúi đầu mà Tô Thanh Y vẫn luôn mở to mắt, nỗ lực nhìn hắn.

Mỗi một vết thương trên mặt hắn, mỗi một cái lông mi của hắn, hơi thở của hắn phun lên gò má nàng, môi mềm mại mà lạnh lẽo dán lên môi nàng.

Hắn một chút lại một chút kiên nhẫn hôn môi nàng, sau đó vươn đầu lưỡi mềm nhẹ mà ôn hòa thử lại đây.

Hắn hôn vẫn luôn ôn hòa như vậy, tựa như sợ làm nàng sợ, tinh tế chặt chẽ, rồi lại lâu dài.

Chưa bao giờ nghĩ tới một cái hôn là có thể biểu đạt nhiều cảm xúc của một người như vậy. Nhưng từ vẻ mặt của hắn, phương thức hắn, hắn dồn dập lại có thể áp chế hô hấp, Tô Thanh Y lại cảm thấy, đối phương dường như biểu đạt tất cả cảm xúc của mình với nàng.

Bất an, sợ hãi, vui sướng, bi thương của hắn.

Còn có hắn nồng nhiệt như vậy, cho dù đã quên hết tất cả lại chưa từng mất đi tình yêu của hắn với nàng.

Tô Thanh Y cảm nhận được tất cả, không biết vì sao nước mắt nàng lại chậm rãi chảy ra.

Mà Tần Tử Thực nhắm mắt lại, tim đập nhanh. Dưới tay là làn da bóng loáng của nàng, có thể tưởng tượng được dung nhan xinh đẹp của nàng. Hắn không dám mở mắt, đối mặt với dáng vẻ của nàng, hắn sẽ cảm thấy, mình hôn môi nàng như vậy, là một loại khinh nhờn. Nhưng hắn dừng không dừng được, luôn không nhịn được mà nghĩ tới.

Nàng nhìn hắn chăm chú, nhìn hắn đáng ghê tởm như thế, lại vẫn không bảo dừng.

Nàng không nói dừng, hắn cũng không cách nào dừng lại.

Cho dù là nụ hôn này, hay là cuộc tình này.

Sau một lúc, Tần Tử Thực thở hồng hộc mở mắt, thấy nước mắt nàng, không khỏi ngẩn người: “Nàng sao vậy?”

“Tử Thực...” Tô Thanh Y nhào vào trong ngực hắn, khụt khịt nói: “Chàng nhất định... Nhất định sống không tốt. Lúc ta không ở cạnh, nhất định... Nhất định chàng sống không tốt.”

Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn ôm nàng, vỗ về mái tóc nàng, ôn hòa nói: “Qua rồi. Nàng xem,” Trong giọng nói của hắn có chút ý cười: “Ta đều đã quên.”

Tô Thanh Y ra sức lắc đầu, nàng ghé vào ngực hắn, nghiêm túc nói: “Ta không thể quên, cũng sẽ không quên. Tử Thực,” Nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Là ta không bảo vệ tốt cho chàng.”

Tần Tử Thực cười cười, trong nụ cười đều là chua xót. Hắn vuốt tóc nàng, lúc lâu sau, mới chậm rãi nói ra một tiếng, ừm.

Nàng không bảo vệ tốt cho hắn, trước sau là vì hắn quá bất lực.

Lúc hai người ở trong phòng nói chuyện, Trương đại mụ đã dọn sạch đồ đi rồi. Tô Thanh Y nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, ngẩng đầu nói với hắn: “Chúng ta đi mua chút đồ cần dùng đi.”

“Nàng đi...”

“Chàng muốn ta phải tự bê đồ về à?” Tô Thanh Y nhìn hắn, rốt cuộc Tần Tử Thực không nói chuyện nữa, Tô Thanh Y nghĩ nghĩ, cũng không muốn ép hắn nên lấy từ nạp hư giới ra một cái mũ có rèm, đội ở trên đầu hắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, Tĩnh Diễn đạo quân thích cái đẹp, như vậy có thể đi rồi chứ?”

Tần Tử Thực bị nàng nói có chút mất tự nhiên, lại không nói gì, bị Tô Thanh Y kéo ra khỏi phòng.

Hai người kiểm kê đồ còn thiếu trong phòng rồi đi chợ. Loại chuyện mua đồ đạc này từ trước đến nay đều là sở trường của nữ hài, Tô Thanh Y đi dọc theo phố, theo danh sách một đường mua mua mua. Đồ cồng kềnh thì để người ta trực tiếp đưa về nhà, đồ nhỏ thì giao vào trong tay Tần Tử Thực.

Tuy rằng đã không còn tu vi, nhưng thân thể kiếm tu vẫn ở đó, đồ trong tay Tần Tử Thực chất lên làm hắn gần như không nhìn được đường phía trước, lại cũng không làm hắn cảm thấy quá mệt. Nghe giọng nói vui vẻ của Tô Thanh Y: “Tử Thực, chàng qua đây.”

“Tử Thực ăn cái này nè.”

“Tử Thực, chàng xem cái nào đẹp?”

Hắn cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Hắn lẳng lặng đi theo phía sau nàng, bị nàng lôi kéo tay áo to rộng, nhảy nhót đi ở phía trước.

Nghe nói nàng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, lại vẫn giống một tiểu cô nương, không có chút dáng vẻ ổn trọng nào. Người bán hồ lô ngào đường đi qua bên người bọn họ, nàng gọi đối phương lại, mua xâu hồ lô đường, sau đó quay đầu nói với Tần Tử Thực: “Ta nói chàng nghe, thật ra hồ lô đường này đều rất chua, không thể ăn.”

“Vậy sao còn mua?” Tần Tử Thực có chút không hiểu, Tô Thanh Y cười tủm tỉm nói: “Để chụp ảnh đó. nào,” Vừa nói nàng vừa lấy ra Tố Thế Kính, một tay cầm hồ lô đường đặt ở bên môi hắn, một tay làm thành hình chữ “V”, hô to: “Konika!” Sau đó lập tức thấy Tố Thế Kính như ngừng lại ở hình ảnh Tô Thanh Y cười lớn hô Konika, Tần Tử Thực vẻ mặt mờ mịt.

Tô Thanh Y nhìn kỹ Tố Thế Kính, đi tới nói: “Chàng đi rồi ta đặc biệt hối hận, hẳn nên ghi nhớ dáng vẻ của chàng lâu một chút. Như vậy ít nhất ta còn có thể có nhìn vật nhớ người.” Nói xong, giọng nói của Tô Thanh Y đã khàn khàn. Tần Tử Thực hay tay ôm đồ, không còn tay để kéo nàng nữa, xem nàng nắm Tố Thế Kính, dáng vẻ như chực khóc, Tần Tử Thực không nhịn được nhíu nhíu mày. Một lát sau, hắn nói: “Nàng ngẩng đầu lên.”

“Hả?” Tô Thanh Y ngơ ngác ngẩng đầu, trong nháy mắt, một nụ hôn cách màn che dừng ở má nàng.

“Đừng buồn, ta ở đây.” Đối phương lập tức đứng thẳng lên, sau đó giống như thẹn thùng, xoay người đi về phía trước. Tô Thanh Y đứng ở tại chỗ ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo, cười nói: “Tử Thực, vừa rồi chàng hôn ta à? Chàng đang an ủi ta à? Chàng từ từ thôi, đừng đi nhanh như vậy, lại hôn cái nữa đi...”

Tần Tử Thực: “...”

Thật hối hận làm loại chuyện này giữa đường thì làm sao bây giờ? Thật mất mặt...

Một đường đùa giỡn mua rất nhiều đồ, tới lúc mặt trời lặn, rốt cuộc hai người mới định về nhà. Tô Thanh Y một tay nắm xâu hồ lô đường kia, một tay nắm tay áo Tần Tử Thực, nghênh ngang đi trên đường, Tần Tử Thực đột nhiên dừng bước chân, ánh mắt dừng trên một cây trâm.

Đó là cây trâm rất mộc mạc, khắc một đóa hoa ngọc lan, thoạt nhìn dịu dàng lịch sự tao nhã, Tô Thanh Y theo ánh mắt hắn nhìn qua, sau đó hỏi: “Muốn à?”

Tần Tử Thực lắc lắc đầu, lại xoay người rời đi, Tô Thanh Y có chút không hiểu ý nghĩ của hắn, đuổi theo: “Chàng có muốn không? Muốn thì nói cho ta, ta mua cho chàng.”

“Không cần.” Tần Tử Thực quyết đoán từ chối, Tô Thanh Y nghĩ nghĩ lại nói: “Tiền của ta là tiền của chàng, tiền của ta đều là lúc trước chàng cho ta, thật ra chàng rất có tiền!”

“Ồ.” Tần Tử Thực bước đi vội vàng. Người đi đường xung quanh càng ngày càng ít, Tô Thanh Y nhìn Tần Tử Thực không quan tâm nàng chỉ cắm đầu đi ở phía trước, trong lòng thầm hừ một tiếng, quyết định lấy ra đại chiêu.

Nàng đưa một viên hồ lô ngào đường qua, ngăn cản bước chân Tần Tử Thực, bất mãn nói: “Ăn đi.”

“Không muốn ăn?” Tần Tử Thực quay đầu hỏi nàng, cau mày: “Không muốn ăn thì ném xuống đi.”

“Ui da, ta bảo chàng ăn thì chàng ăn đi!” Tô Thanh Y bất mãn mở miệng, vén màn che của hắn lên nói: “Nếu không tiện ta đút cho chàng ăn.”

Tần Tử Thực: “...”

Không muốn tranh chấp nhiều với nàng, Tần Tử Thực vẫn mở miệng, cắn viên hồ lô ngào đường. Môi của hắn vẫn là dáng vẻ như lúc trước, vừa dài vừa mỏng, hồng nhạt như hoa đào. Hắn nhai hồ lô đường, nho nhã mà tỉ mỉ. Một ít đường rơi ở trên môi hắn, Tô Thanh Y vào trước lúc hắn liếm hết chỗ đường này, đột nhiên nhón chân lên hôn qua, đầu lưỡi nhanh chóng cuốn đường vào trong miệng, rồi sau đó vào lúc Tần Tử đờ ra, chép chép miệng nói câu: “Thật ngọt.” Sau đó vứt que hồ lô đi, xoay người tránh ra.

Nhìn Tần Tử Thực đờ ra, Tô Thanh Y hơi hơi mỉm cười, khàn khàn nói: “Đường ngọt, chàng cũng ngọt.”

Nói xong, khoanh tay xoay người rời đi.

Dường như có ngọn lửa đột nhiên nổi lên, thiêu đốt toàn bộ khuôn mặt Tần Tử Thực. Hắn hít sâu một hơi, đuổi kịp Tô Thanh Y.

Tô Thanh Y vừa quay đầu lại đã thấy mặt trời chiều ngả về tây, trên đường nhỏ, nam tử đầu đội màn che, người mặc lam bào bạch sam, tay như ngọc bê một đống đồ thượng vàng hạ cám, lẳng lặng đi theo nàng.

“Tần ca ca.” Nàng không nhịn được gọi hắn.

“Đừng gọi bậy.” Tần Tử Thực có chút ngượng ngùng, vẫn cảm thấy sao Tô Thanh Y lại to gan như vậy. Tô Thanh Y cười ra tiếng, chớp chớp mắt, gật đầu nói: “Được, vậy gọi Tình ca ca.”

Tần Tử Thực: “...”

“Được rồi,” Tô Thanh Y xoay người, đi ở phía trước, mang theo người phía sau đi con đường phía trước, đột nhiên có vô hạn thỏa mãn, ôn hòa nói: “Ta đưa chàng về nhà.”