Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 82

Edit: Trúc

Tần Tử Thực không nói gì, hắn chậm rãi đi về phía nàng.

Mỗi một bước của hắn đều cực kỳ khó nhọc, cả người run rẩy, Tần Thư Văn nhíu chặt mày, tiểu phượng hoàng bên cạnh ra sức kêu lên, Tần Thư Văn quay đầu ôn hòa nói: “Tiểu phượng, mỗi người đều sẽ không màng tất cả mà yêu một người. Chúng ta không thể ngăn cản hắn.”

Tiểu phượng hoàng hơi hơi sửng sốt, sau đó gục đầu xuống, bay về bên người Tần Thư Văn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Thanh Y nhìn Tần Tử Thực đi khó nhọc từng bước một như thế, rồi lại kiên định đi về phía nàng như thế, nàng nắm chặt kiếm, cả người run rẩy, cắn chặt môi dưới, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

Sắp đến trước mặt nàng, Tần Tử Thực cuối cùng không chống đỡ nổi, đột nhiên ngã nhào về phía trước. Tô Thanh Y cuống quít ôm lấy hắn, sợ hãi kêu lên: “Tử Thực!”

Tần Tử Thực lập tức duỗi tay ôm chặt nàng vào trong ngực, khàn khàn nói: “Nàng ở đây, ta có thể trở về đâu?”

Quanh thân là tiếng chém giết, là tiếng người ầm ĩ.

Một giây trước, nàng còn cảm thấy trên đời này đã không còn chỗ cho nàng dung thân. Sau một giây, khi người này ôm nàng vào trong ngực, lồng ngực ấm áp tựa vào trán của nàng, vì nàng ngăn cách tất cả ồn ào náo động, nàng lại cảm thấy, trên đời này, còn có một nơi cho nàng tránh gió tránh bão.

“Thanh Y,” Hắn nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Ta không phải Tống Tùng thứ hai. Kiếm ở trong tay ta đều vì nàng mà rút. Đạo ta tu là bảo vệ, nếu đến nàng cũng không bảo vệ được, ta tu đạo làm gì? Ta cầm kiếm làm gì?”

“Khi ta hai bàn tay trắng, nàng chưa từng rời bỏ ta. Vì sao giờ phút này lại muốn ta từ bỏ nàng?”

“Nhưng mà...” Nước mắt Tô Thanh Y rơi xuống, nàng nắm chặt tay áo, gian nan nói: “Ta sẽ hại chết chàng.”

“Tử Thực,” Nàng ngẩng đầu lên, chảy nước mắt nhìn hắn, sụt sịt nói: “Ta hy vọng chàng có thể sống tốt. Ta nguyện ý theo chàng đi tìm chết, nhưng ta không thể kéo chàng đi tìm chết.”

“Nhưng” Tần Tử Thực cười chua xót: “Ta cũng nguyện ý theo nàng đi tìm chết mà.”

“Thanh Y,” Hắn giơ tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, ôn hòa nói: “Điều ta tiếc nuối nhất... Là năm đó khi nàng lâm vào tuyệt cảnh, ta lại không ở bên. Hiện giờ ta ở đây thì sao có thể bỏ nàng lại mà rời đi?”

Tô Thanh Y không nói lời nào, chỉ có nước mắt rơi tí tách. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nhỏ giọng mở miệng: “Nàng nói cho ta biết nàng bảo ta là thật lòng không?”

Tô Thanh Y không trả lời, nàng run rẩy cắn chặt môi dưới. Tần Tử Thực không nhịn được cười, hắn dùng trán đặt lên trán của nàng, ôn hòa mở miệng: “Thanh Y, nàng đừng lo, ta sẽ xoay chuyển Thiên Kiếm Tông. Nhưng mà không phải vì ta muốn từ bỏ nàng.”

“Chuyện còn chưa đi đến tuyệt cảnh, các sư đệ của ta, ta hiểu rõ hơn ai hết. Thiên Kiếm Tông sẽ không từ bỏ nàng, ta sẽ mang theo toàn bộ Thiên Kiếm Tông tới cứu nàng.”

“Nàng đừng sợ,” Hắn ôm nàng vào trong ngực: “Lần này có ta ở đây, nàng đừng sợ gì cả.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tử Thực...” Tô Thanh Y run rẩy gọi. Tần Tử Thực lại vỗ vỗ lưng nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hàn Đàm, trên mặt ôn hòa nói: “Mấy ngày này, Thanh Y phải làm phiền Tạ Chưởng môn rồi.”

Tạ Hàn Đàm không nói gì, hắn ta cụp mắt.

“Tất nhiên.”

Nói xong, hắn ta quay lưng nâng Tô Thanh Y đã khóc đến không còn dáng vẻ gì dậy.

Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy Tô Thanh Y như vậy, giống đứa nhỏ gặp người lớn trong nhà, tuy rằng khóc lóc thảm thiết, nhưng lại không phải vì đau khổ, không phải vì tuyệt vọng, mà là uất ức giống như hi vọng đối phương giúp nàng làm gì đó.

Nhiều năm như vậy, cho dù nàng là Tô Thanh Y, hay là Nhiễm Diễm, nàng ở trước mặt hắn ta, đều giống như một tòa núi cao, một cây tùng bách, nàng kiên cường mà cứng cỏi, một mình đủ để ngăn cản mưa gió trên thế gian này. Cho dù khóc lóc thảm thiết, cho dù gào khóc thành tiếng, nhưng lại đều là một mình đau đớn tỏ cảm xúc.

Nàng chưa từng chờ đợi hắn ta, cũng chưa từng trông cậy vào hắn ta.

Nghĩ đến ánh mắt Tô Thanh Y nhìn Tần Tử Thực ngầm có ý ỷ lại kia, trong lòng hắn ta không nhịn được có chút đau đớn chậm chạp như vậy.

Hắn ta mở ra súc địa linh bảo, đỡ Tô Thanh Y đi vào trong cửa lớn, nhưng mà bước vào trước cửa, hắn ta đột nhiên không nhịn được quay đầu lại.

Tần Thư Văn đang đỡ Tần Tử Thực đứng lên, Tạ Hàn Đàm lẳng lặng nhìn hắn, chần chờ hỏi: “Nếu năm đó ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?”

Tần Tử Thực hơi hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, hắn ta là đang hỏi năm đó.

Nếu Tần Tử Thực là Tạ Hàm Đàm, đối mặt với người mình yêu bị chính đạo đuổi giết khắp nơi, hắn sẽ lựa chọn ẩn nhẫn mưu đồ, hay là lựa chọn ra sức cứu giúp.

Tần Tử Thực không nhịn được bật cười, ánh mắt hắn dừng ở trên bóng dáng Tô Thanh Y, trong ánh mắt đầy dịu dàng.

“Thật ra nàng là một người rất bình thường, mười năm đằng đẵng, không ai chống đỡ nàng, thật sự là quá khổ, quá gian nan.”

“Nếu ta là ngươi,” Tần Tử Thực cười khổ: “Sao có thể nỡ để một tiểu cô nương phiêu bạt như vậy chứ.”

Mưa gió đều nên để hắn tới chắn, bụi gai đều nên có hắn tới chém.

Tiểu cô nương trong lòng hắn, nếu có thể thì sao hắn lại nhẫn tâm để nàng trải qua thế sự tang thương như thế?

Cái gì mà ẩn nhẫn không phát, cái gì mà từ từ mưu đồ, kiếm ở trong tay hắn, hắn nên rút kiếm, nên che chở nàng.

Tạ Hàn Đàm gật gật đầu, không nói gì, xoay người đi vào bên trong cửa lớn.

Mắt thấy Tô Thanh Y rời đi, Hoa Tưởng Dung thấy tình huống không ổn, cắn răng kêu một tiếng “Rút”, rồi lập tức mang theo Hợp Hoan Cung rút lui. Vốn Hợp Hoan Cung là chủ lực vừa lui, các môn các phái cũng không còn người dẫn đầu, chỉ chốc lát sau hai bên đã ngưng chiến.

Mọi người đến nhanh, đi càng nhanh, rất nhanh trên Thánh sơn cũng chỉ còn lại người Nho Môn. Tần Thư Văn cùng Hiên Hoa canh cho Tần Tử Thực đả tọa, sau khi tốn suốt một ngày giúp hắn điều chỉnh linh khí trong cơ thể, Tần Tử Thực rốt cuộc khôi phục lại.

Hắn vừa mở mắt, đã đứng dậy đi xuống khỏi Thánh sơn. Tần Thư Văn túm chặt hắn, có chút bất mãn nói: “Ngươi đi đâu?”

“Thiên Kiếm Tông.”

“Cùng ta về Nho Môn!” Tần Thư Văn nhíu mày: “Bây giờ Thiên Kiếm Tông chắc chắn sẽ rất loạn, ngươi...”

“Ngươi là người phương nào?” Tần Tử Thực hờ hững nhìn qua. Tần Thư Văn hơi hơi sửng sốt, một lát sau, ông ấy bị tức đến cười, quạt xếp trong tay nháy mắt đánh về phía Tần Tử Thực, Tần Tử Thực hơi lắc người, dễ như trở bàn tay né tránh cây quạt của Tần Thư Văn. Ánh mắt Tần Thư Văn trầm xuống, cây quạt trong tay quay cuồng càng nhanh đánh về phía Tần Tử Thực. Tần Tử Thực vốn là Kiếm tu, thể chất cao hơn so với Tần Thư Văn là pháp tu quá nhiều, so công phu tay chân, Tần Tử Thực chấp ông ấy một bàn tay cũng không đánh thắng.

Tần Thư Văn rất nhanh phát hiện điểm này, quạt xếp trong tay gấp lại trong nháy mắt đâm về phía Tần Tử Thực, trong miệng lập tức niệm một chuỗi chú ngữ, Tần Tử Thực biến sắc, đang chuẩn bị rút kiếm, phượng hoàng bên cạnh đột nhiên phun ra lửa!

Tần Tử Thực trốn sang bên cạnh, cây quạt trong nháy mắt đập lên mặt hắn, làm hắn lảo đảo một bước. Thấy Tần Tử Thực ngã trên mặt đất, Tần Thư Văn cười lạnh, lúc này mới thu cây quạt trong tay lại, đứng ở trước người Tần Tử Thực nói: “Ta là phụ thân ngươi!”

Tần Tử Thực nâng mắt, không hề ngoài ý muốn, hờ hững: “Ồ.” Một tiếng.

Thấy khuôn mặt không biểu tình kia của Tần Tử Thực, Tần Thư Văn lập tức lại tức giận, giơ cây quạt lên làm bộ lại muốn đánh, Hiên Hoa vội vàng ngăn lại nói: “Bây giờ đi về trước đi, nhiều chuyện như vậy, không phải lúc đánh nhi tử.”

“Ngươi cút xa một chút cho ta.” Tần Thư Văn cực kỳ không thích Hiên Hoa, mắt lạnh đảo qua, dùng cây quạt chỉ vào bên cạnh nói: “Cách tức phụ với nhi tử của ta càng xa càng tốt.”

Nghe lời này, Hiên Hoa có chút bó tay, Tần Tử Thực tự mình đứng lên, cung kính nói vpwos Hiên Hoa: “Lão tổ, chúng ta về Thiên Kiếm Tông đi trước.”

“Về, về, về cái gì mà về! Nho Môn mới là nhà của ngươi, ngươi chạy đến Thiên Kiếm Tông làm cái rắm gì!”

Tần Thư Văn cảm thấy mấy ngàn năm tu dưỡng của mình đều vứt sạch từ lúc gặp Tần Tử Thực. Cực cực khổ khổ nuôi đứa con trai, sao lúc nào cũng muốn chạy về nhà Hiên Hoa hả?

Trước kia tức phụ của mình yêu thầm Hiên Hoa thì thôi, trong thân thể nhi tử còn có nguyên đan cùng long tủy của Hiên Hoa cũng thôi, ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu người như vậy, một tiếng “Phụ thân” không nghe được, ngược lại nghe đối phương câu nào câu đấy là Thiên Kiếm Tông.

Ông ấy sắp bùng nổ rồi đó?

Rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Tần Thư Văn, Tần Phượng vội vàng bay về phía người ông ấy, ra sức trấn an.

Thấy tức phụ ngoan ngoãn của mình, Tần Thư Văn rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn nhiều, quay đầu đi, bất mãn nói: “Ngươi vội vã chạy về như vậy làm gì?”

“Tống sư đệ làm Chưởng môn, sẽ không dễ dàng hạ loại mệnh lệnh này. Chuyện lớn như vậy, hắn tất nhiên phải tìm ta hoặc là Hiên Hoa lão tổ thương lượng.”

“Cho nên ngươi cảm thấy bây giờ Thiên Kiếm Tông bị người khác khống chế?”

Tần Thư Văn nhíu mày, ánh mắt Tần Tử Thực lạnh lùng, gật đầu nói: “Người vừa rồi lên tiếng là Nhị sư đệ Phất Trần.”

Hắn ta luôn luôn ôm tâm tư bất chính.

Lời này Tần Tử Thực chưa nói ra miệng, nhưng đề cập tên này, trong lòng Hiên Hoa lập tức hiểu rõ. Ông ta trầm ngâm một lát, hạ quyết định: “Chúng ta xuống núi trước tìm sư phụ ngươi, chờ vết thương của sư phụ ngươi tốt, chúng ta lén quay về xem tình huống. Thiên Kiếm Tông bây giờ không có ta, tổng cộng năm vị Đại Thừa kỳ, bảy vị Hợp Thể kỳ, mười một vị Xuất Khiếu kỳ, cho dù bọn họ đều phản chiến, hai Độ Kiếp kỳ chúng ta lén vào, cũng không đến mức đều ngã ở nơi đó...”

“Không đến mức ngã ở nơi đó,” Tần Thư Văn cười lạnh một tiếng: “Đánh đến nửa tàn phế truyền âm cho ta nhặt xác cũng được. Ta vẫn cố mà làm, đi một chuyến cùng các ngươi.”

“Không cần.” Tần Tử Thực lạnh nhạt mở miệng: “Chúng ta có thể.”

Tần Thư Văn: “...”

“Không không,” Hiên Hoa vội vàng mở miệng: “Tần Chưởng môn, chúng ta vẫn là cần ngươi hỗ trợ.”

“Hừ.” Tần Thư Văn hừ lạnh: “Các ngươi tự xong đời đi thôi!”

Nói xong, Tần Thư Văn xoay người đi luôn.

Đi vài bước, thấy phía sau không có động tĩnh, tiểu phượng hoàng ra sức túm áo choàng của ông ấy, ông ấy trộm ngó Tần Tử Thực, lôi kéo áo choàng của mình nói: “Phượng hoàng, chúng ta đi, nhi tử này chúng ta từ bỏ, chờ nàng tu thành hình người, chúng ta sinh đứa khác!”

“Không dễ dàng? Có gì mà không dễ? Còn không phải là mang thai vài chục năm à, còn không phải là sinh ra phế đi hơn phân nửa tu vi giấu đi hơi thở Thần tộc của nó à? Còn không phải là thật vất vả mới đua được vị trí Chưởng môn, lập tức phải kéo cả môn phái tới cứu nó à? Trên đời này còn có thể có nhi tử không bớt lo hơn nó chứ? Tiểu phượng ngoan, nhi tử sau của chúng ta chắc chắn càng đáng yêu hơn! Nàng đừng túm, chúng ta đi nhanh đi!”

Tần Thư Văn nói xong, Tần Tử Thực phủi phủi ống tay áo, thong dong xoay người đi về dưới chân núi. Tần Thư Văn giận sôi máu, tức tối nói: “Đi! Cứ để nó đi đi! Ta xem không có ta hỗ trợ, nó có bao nhiêu giỏi giang mà có thể bảo vệ tức phụ của nó từ trong tay mấy đại môn phái?!”

Nghe được lời này, bước chân Tần Tử Thực dừng lại. Tần Thư Văn hừ hừ nhìn bóng dáng Tần Tử Thực, tiếp tục nói: “Vừa rồi bốc phét lớn thế nào nhỉ, cái gì có ta ở đây đừng sợ. Phi! Ta...”

“Đi thôi.” Tần Tử Thực quyết đoán mở miệng, ngắt lời Tần Thư Văn lải nhải, nhàn nhạt nói: “Phụ thân.”

Vừa nghe lời này, Tần Thư Văn nháy mắt vui vẻ ra mặt, cười tủm tỉm nói: “Ừm!”

Sau đó phất phất tay nói với đệ tử Nho Môn ở phía sau: “Các ngươi đi về trước, ta đi Thiên Kiếm Tông một chuyến.”

Nói xong lập tức chạy nhanh theo, chuyển cây quạt đuổi tới trước mặt Tần Tử Thực, ló đầu ra cười tủm tỉm nói: “Nhi tử, lại gọi một tiếng đi, con muốn gì phụ thân đều cho con!”

Tần Tử Thực: “...”

Đây nhất định là Tần Thư Văn giả.

Nho Môn rốt cuộc làm thế nào lại để loại người này trở thành Chưởng môn?

Ba người Tần Tử Thực vội vàng đuổi tới khách điếm dưới chân núi, vừa mới đi vào, đã thấy Vân Hư Tử đang ở giãy giụa uống thuốc.

“Người dậy làm gì?” Tần Tử Thực nhíu nhíu mày, tiến lên đỡ lấy ông ấy. Vân Hư Tử cười cười: “Ta nghe nói Nhiễm Diễm hiện thế, lại vừa hay là lúc các ngươi lên Thánh sơn, ta sợ xảy ra nhiễu loạn gì, mới muốn nhanh nhanh đến xem một cái.”

Nói xong, Vân Hư Tử nhìn thoáng qua quanh mình, nhíu mày: “Nha đầu Thanh Y kia đâu?”

“Đi cùng Tạ Hàn Đàm rồi,” Tần Tử Thực vỗ về Vân Hư Tử nằm xuống, Vân Hư Tử sâu kín nhìn đồ đệ mình một cái, bất mãn nói: “Tử Thực, ngươi không được đâu.”

“Nàng là Nhiễm Diễm.”

“Cái gì?!” Vừa dứt lời, Vân Hư Tử từ trên giường nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?!”

“Nàng là Nhiễm Diễm.”

“Nàng đoạt xá?!” Sắc mặt Vân Hư Tử nháy mắt thay đổi. Tần Tử Thực lạnh nhạt nói: “Không phải, người sau khi chết mới nhập vào.”

“Như vậy cũng được à?” Vân Hư Tử nhíu mày, Tần Tử Thực nâng mắt, đỡ ông ấy nói: “Ngươi cảm thấy Thanh Y sẽ là người đoạt xá à?”

“Cũng đúng...” Vân Hư Tử gật gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt tới trên người nam nhân đang cúi đầu cầm quạt chọc chim ở cửa, chỉ vào ông ấy nói: “Nam nhân chơi chim kia là ai?”

“Chơi chim?” Tần Thư Văn quay đầu lại, khẽ cười cười. Lời nói vừa ra, Tần Phượng nháy mắt phun lửa, làm cháy một mảng lớn tóc Vân Hư Tử.

Vân Hư Tử ngơ ngác nhìn con chim lớn bằng quả táo trước mặt, hơn nửa ngày, rốt cuộc mới phản ứng lại: “Phượng... Phượng hoàng?”

“Ừm.” Tần Tử Thực bưng thuốc cho ông ấy, lạnh nhạt nói: “Đây là phụ thân, mẫu thân của ta.”

Nghe được lời này, Vân Hư Tử lắp bắp nói: “Nho... Nho Môn tôn giả... Cùng... Phượng... Phượng hoàng...”

“Là Chưởng môn.” Hiên Hoa vội sửa lời Vân Hư Tử: “Thư Văn bây giờ đã là Chưởng môn Nho Môn.”

“Chưởng môn...” Vân Hư Tử nghe được lời này, nháy mắt hôn mê bất tỉnh. Tần Thư Văn ngẩn ngơ, có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó... Không phải ta làm.”

“Ta biết.” Tần Tử Thực từ từ nhìn ông ấy một cái: “Ông ấy là người sùng bái Nho Môn.”

“Vậy à,” Tần Thư Văn lộ ra nụ cười, cây quạt vừa chuyển nói: “Vậy chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ ký lưu niệm cho hắn, coi như là lễ gặp mặt, cảm tạ hắn chăm sóc con nhiều năm như vậy.”

Tần Tử Thực: “...”

Đây quả nhiên không phải phụ thân hắn!

Sau khi cho Vân Hư Tử ngủ xong, Tần Thư Văn lấy ra rất nhiều thuốc tốt để điều dưỡng, từ trong tay ông ấy ra, đều là thượng phẩm khó gặp, cứ như vậy dưỡng, không tới ba ngày, vết thương của Vân Hư Tử đã khá tốt rồi.

Mọi người cũng đã mệt mỏi một ngày, sau khi sắp xếp xong từng người trở về phòng. Tần Tử Thực vào trong phòng rồi, nằm ở trên giường, suy nghĩ một lát lại lấy ra truyền âm phù, nhỏ giọng gọi: “Thanh Y.”

“Tử Thực?” Đối diện rất nhanh truyền đến giọng của Tô Thanh Y. Tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Tần Tử Thực trầm mặc một lát, Tô Thanh Y vui mừng nói: “Chàng ở chỗ nào?”

“Khách điếm, chăm sóc sư phụ.” Tần Tử Thực trở mình, thấp giọng nói: “Ta nhớ nàng.”

Tô Thanh Y ở đối diện khẽ cười: “Nhớ ta thì nhanh tới tìm ta đi.”

“Sẽ nhanh thôi.” Tần Tử Thực rũ mắt, chậm rãi nói: “Ta chờ sư phụ tốt lên, sẽ đi Thiên Kiếm Tông xử lý mọi việc, rồi sẽ tới tìm nàng.”

“Ừm.” Trong giọng nói của Tô Thanh Y không còn mờ mịt, nghiêm túc nói: “Ta chờ chàng.”

Tần Tử Thực không nói chuyện, Tô Thanh Y biết hắn luôn luôn không thích nói chuyện, bèn líu ríu kể chuyện bên này của mình.

Bây giờ tất cả Tinh Vân Môn đều là con rối của Tạ Hàn Đàm, tất cả dưới sự khống chế của Tạ Hàn Đàm. Sao khi nàng bị Tạ Hàn Đàm mang về Tinh Vân Môn, hôn mê thật lâu, hôm nay mới vừa tỉnh lại, Tạ Hàn Đàm dường như đi ra ngoài làm việc, vẫn luôn không trở về.

“Thật ra ta rất lo lắng,” Tô Thanh Y ghé vào trên giường, cau mày nói: “Tạ Hàn Đàm cũng không giống người tốt. Cái trận pháp kia ta đang nghiên cứu... Nếu hắn thật sự muốn diệt thế, ta phải làm sao bây giờ?”

“Ta không giúp hắn, ta sợ toàn bộ Tu Chân giới sẽ giết ta. Ta giúp hắn, nhưng nếu hắn có ý huỷ hoại toàn bộ Tu Chân giới, ta lại giúp kẻ ác làm điều xấu sao?”

“Nhưng mà hắn đúng là nên đòi cho mình một câu trả lời...”

Tô Thanh Y nghĩ Tạ Hàn Đàm cùng rồng trắng phía sau hắn ta, có chút mờ mịt nói: “Làm sao bây giờ?”

“Nàng muốn làm gì?” Tần Tử Thực nằm ở trên giường, một tay đặt ở trên gối, đặt truyền âm phù ở bên người, tưởng tượng thấy người kia đang ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng thì thầm.

Giờ phút này nàng nhất định mặc váy ngủ, hẳn là màu nhạt, dưới ánh đèn mới có thể nhìn ra hoa văn chìm, dùng dây lưng đơn giản buộc lại.

Nàng hẳn đã tắm xong, trên người sẽ mang theo mùi hoa nhàn nhạt thơm mát, tóc hẳn là tản ra, dịu ngoan phủ ở trên lưng tinh tế phập phồng của nàng.

Nàng hẳn là đang cười, giống con mèo nhỏ, ghé vào trên giường, sau đó nâng hai chân lắc lư. Mắt cá chân mảnh khảnh ở dưới ánh đèn, sẽ làm người ta có xúc động muốn bắt lấy.

Nên đưa nàng một cái lắc chân màu đỏ, đeo trên mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, mỗi lúc cử động, tiếng chuông sẽ vang lên.

Suy nghĩ không tự chủ được lại tản mạn, nhớ tới mọi thứ về nàng.

Hắn không khỏi khẽ cười, âm thanh khàn khàn.

“Thanh Y.”

“Ừm?”

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Ta thật sự nhớ nàng.”

Trong giọng nói của hắn nhiễm tình dục, Tô Thanh Y nghe ra, không kìm được ngẩn người. Một lát sau nàng phản ứng lại, lấy gối đầu hung hăng đập vào truyền âm phù, xấu hổ buồn bực nói: “Tần Tử Thực, chàng không đứng đắn!”

Tần Tử Thực cười nhẹ, ôn hòa đồng ý: “Đúng vậy, ta không đứng đắn.”

“Ta từ chối trò chuyện cùng Tần Tử Thực không đứng đắn!” Lỗ tai Tô Thanh Y nóng lên, vội nói: “Cúp đây.”

Nói xong, lập tức đơn phương cắt đứt truyền âm phù. Tần Tử Thực ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, nàng coi cái này như điện thoại...

Một lát sau, Tần Tử Thực đột nhiên cảm giác phòng sáng lên, một hàng chữ vàng sáng lên.

“Ta cảm giác chúng ta đang yêu đương ở nơi đất khách.”

Xem xong, hàng chữ vàng này biến thành một tờ giấy bay xuống xuống dưới, phía trên là dùng bút lông viết chữ kia, Tần Tử Thực ngẫm nghĩ, cũng đứng dậy đi cầm bút lông, ở phía trên tiếp tục viết: “Vốn dĩ đúng vậy.”

Tô Thanh Y ở trên giường chán đến chết cầm truyền âm phù, trước giường đột nhiên sáng lên, chữ lại biến thành một tờ giấy rơi xuống, nàng vội lấy ra bút tiếp tục viết.

Loại này giống như nhắn tin làm Tô Thanh Y bớt xấu hổ hơn nhiều, trong lòng vui vẻ, vừa ngọt vừa ấm, tất cả buồn bực lúc trước dường như tan hết. Vốn nghĩ đến chuyện sống còn như vậy, giờ này khắc này, cũng không biết vì sao, thế nhưng lại cảm thấy thản nhiên hơn nhiều.

Còn không phải hoặc là sống hoặc là chết, có cái gì mà phải sợ đây?

Nàng vốn dĩ sống lâu như vậy, có gì không cam lòng đây?

Hơn nữa, cả đời này, có nam nhân tên Tần Tử Thực kia, ấm áp như vậy, tốt như vậy. Giờ này phút này nói chuyện cùng hắn, trong lòng nàng không còn sợ hãi chút nào, đều không sợ hãi chút nào.

Vừa dùng tờ giấy viết tin tức, Tô Thanh Y lại vừa mở ra truyền âm phù, cùng hắn dùng truyền âm phù trò chuyện chính sự, lại dùng tờ giấy viết những cảm xúc trong lòng không thể nói ra đó.

“Chàng nói xem nếu chàng chỉnh đốn xong Thiên Kiếm Tông, ta phải đi về à?”

“Ừm.” Tần Tử Thực rầu rĩ trả lời. Chữ vàng nháy mắt sáng lên - Ở lại với Tạ Hàn Đàm à?

Tần Tử Thực lần đầu tiên biểu đạt ghen tuông rõ ràng như vậy. Tô Thanh Y không nhịn được cười lăn một vòng, hắng giọng một cái rồi nói: “Không phải, ta chỉ hỏi một chút thôi. Hơn nữa Hàn Đàm, một mình lâu như vậy, thật sự rất đáng thương. Không có sư phụ, hắn chỉ là một đứa nhỏ.”

“Hắn đều chuyển thế mười bảy thế.” Tần Tử Thực ngắt lời nàng: “Còn già hơn cả nàng với ta.”

Tô Thanh Y buồn cười, trên giấy từng nét bút tiếp tục viết - Cứ thích xem chàng ghen.

Tần Tử Thực: “...”

Tô Thanh Y dứt khoát vui sướng cười thành tiếng, cũng chính lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền giọng Tạ Hàn Đàm: “Sư phụ, ta có thể vào không?”

“Ta không nói lời nào, giữ truyền âm phù.”

Chữ vàng ở không trung nháy mắt xuất hiện. Tô Thanh Y có chút cạn lời, chỉ có thể đẩy đẩy truyền âm phù sáng lên vào trong. Sau khi sửa sang lại quần áo, nàng ngồi ngay ngắn nói: “Vào đi.”

Tạ Hàn Đàm theo tiếng đẩy cửa mà vào, thấy Tô Thanh Y mặc áo đơn, không nhịn được nhíu nhíu mày, đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy quần áo ra, vào lúc Tô Thanh Y còn chưa kịp phản ứng đã phủ thêm cho nàng: “Sư phụ, ngươi còn bị thương nên phải nhiều mặc nhiều chút, đừng lãng phí linh lực làm loại chuyện này.”

“Ta không có việc gì...” Tô Thanh Y có chút ngượng ngùng. Tạ Hàn Đàm đứng ở trước mặt nàng, cau mày đánh giá nàng. Tô Thanh Y khụ một tiếng, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh nói: “Cái đó, ngươi có việc thì ngồi xuống đi, ngươi đứng như vậy ta thấy áp lực quá.”

Tạ Hàn Đàm gật đầu ngồi xuống, không nói chuyện. Tô Thanh Y nhìn dáng vẻ của hắn ta, không nhịn được cười: “Ngươi lại đây, là để ta hỏi tội à?”

“Ngươi muốn hỏi à?” Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy, ta làm sai ư?”

Tô Thanh Y không nói chuyện, sau một lúc lâu nàng mới nói: “Trước khi đánh giá ngươi đúng hay sai, ta chỉ có một vấn đề…”

“Những trận pháp đó của ngươi, rốt cuộc là làm gì?”