Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 9: bái sư (5)

Edit: Naughtycat

Trên đường lắc lư một lúc, nàng cũng không có tâm đắc gì về kiếm nên đi vào tiệm sắt chọn đại một thanh kiếm, sau đó về nhà.

Sau một đêm luyện kiếm, nàng nhận ra cơ bản mình không có thiên phú luyện kiếm gì cả, ngày thứ hai nàng bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể thắng trên lôi đài được.

Đi tìm Mạc Vân đi cửa sau?

Hình như không có quan hệ sâu như vậy.

Đi tìm Tần Tử Thực đi cửa sau?

Ha ha... Còn không bằng đi tìm Mạc Vân.

Đi tìm Nhiễm Thù?

...

Quên đi, nàng vẫn nên tự mình nỗ lực thôi. Mỗi ngày nàng đều nghiêm túc luyện kiếm, rốt cuộc cũng có một chút dáng vẻ, phối hợp với lúc trước nàng bị đuổi giết rèn luyện ra được một thân bản lĩnh trốn tránh, đoán chừng trên lôi đài cũng có thể chống đỡ được một lúc.

Nhưng để đảm bảo chắc chắn, nàng vẫn đi khắp nơi thăm dò.

“Nếu ta có một thanh kiếm rất tốt thì thắng trên lôi đài có bị tính là gian lận không?”

Mấy ngày gần đây, nàng làm nữ tử đáng thương bị Tĩnh Diễn đạo quân vứt bỏ đã thành công lấy được sự đồng tình của toàn trấn, thí sinh chuyên nghiệp đã trải qua mười tám lần Thiên Kiếm tông tuyển sinh – Con trai của Trương đại thẩm, Trương Đại Chân ăn cặp chân gà Tô Thanh Y đưa cho hắn, không để ý phất tay nói: “Ngươi yên tâm đi, không có việc gì đâu. Có thể sử dụng được thanh kiếm tốt điều này chứng minh tư chất của ngươi không tồi.”

“Vậy à...”

Tô Thanh Y gật đầu. Vào lúc ban đêm, nàng dùng dao nhỏ cắt ngón tay, lấy bút nhỏ vẽ đầy phù trận lên thân kiếm.

Phòng ngự phù... Dẫn lôi phù... Hỏa phù... Bạo phá phù...

Sau khi vẽ lít nha lít nhít lên kiếm, ban đêm nàng lén lút đến thử kiếm trong viện. Trước tiên nàng quăng ra một tinh trận giảm tốc độ ở dưới chân, đây là trận pháp năm đó nàng nghiên cứu ra, bất cứ ai bước vào tinh trận này đều sẽ bị giảm 20% tốc độ, mà lại chỉ cần một chút linh lực là có thể duy trì tinh trận này nửa canh giờ. Tốc độ và lực lượng là thứ mà nhóm Kiếm tu cận chiến luôn theo đuổi tới trình độ cao hơn nữa, cho nên trận này vừa ra lập tức được nhóm Kiếm tu sử dụng khắp nơi. Phương pháp sử dụng trận pháp này khá đơn giản, sau khi vẽ trận lên quần áo ép linh khí vào đó là có thể dùng. Nhớ năm đó, quần áo của nhóm Kiếm tu chất thành núi ở Tinh Vân môn, một trăm viên tinh thạch trung đẳng là có thể được nàng tự tay vẽ cho một bộ quần áo rồi...

Sau khi quăng tinh trận ra, Tô Thanh Y xuất kiếm, một tay khác đưa hai ngón tay chỉ thành kiếm ép linh khí lên thân kiếm một cái, trong miệng đọc phù chú, thế là trong nháy mắt kiếm lập tức biến thành một cây pháp trượng, căn cứ vào phù chú khác nhau Tô Thanh Y đọc mà mũi kiếm hiện ra những màu sắc trận pháp khác nhau. Màu đỏ là hỏa trận, màu lam là lôi trận, màu trắng là trận phòng ngự, màu vàng là bạo phá trận... Chỉ cần đối phương tiếp xúc đến trận này sẽ có công hiệu với người đó ngay lập tức.

Luyện một đêm, sau khi Tô Thanh Y thành thạo nắm giữ động tác biến hóa đồng thời động tác niệm chú thả ra tinh trận, cuối cùng nàng cũng yên tâm. Trời vừa mới sáng, Trương đại thẩm đã đi cùng Trương Đại Chân đến tiễn nàng, nàng nhìn Trương đại thẩm đến tay không, không khỏi nói: “Trương đại thẩm, hành lý ta bảo ngươi thu thập đâu rồi?”

“Con gái à, đừng si tâm vọng tưởng nữa,” mới vài ngày mà xưng hô của Trương đại thẩm lại thay đổi: “Thiên Kiếm tông tuyển sinh thống nhất, trừ kiếm bên người, còn lại tất cả mọi thứ đều do Thiên Kiếm tông tạm thời cung cấp, chuẩn bị hành lý cho ngươi đi lên đó cũng bị tịch thu thôi.”

Sắc mặt Tô Thanh Y thay đổi: “Đại thẩm, bọn họ thu cả kiếm à?”

Đây chính là Thần khí nàng gian lận đó!

“Này, ta chưa nói qua à,” Trương Đại Chân vội vàng bổ sung: “Kiếm là căn cứ xác minh tư chất của ngươi, Thiên Kiếm tông sẽ không tịch thu bội kiếm đâu, yên tâm đi đi, thi không đỗ thì quay về, ta và tẩu tử đưa ngươi đi ăn lẩu.”

Nhìn vẻ mặt “Đưa ngươi đi ăn lẩu” của mẹ con hai người họ, Tô Thanh Y thở dài, đưa một khối linh thạch trung phẩm vào trong tay Trương đại thẩm, vỗ vỗ bả vai đại thẩm nói: “Trông nhà này giúp ta nhé, ta đi cũng không về ngay được.”

Nói xong lập tức đi lên trên núi.

Đi nửa canh giờ là đến địa điểm báo danh của Thiên Kiếm tông, Tô Thanh Y báo tên họ của mình lấy ngọc bài chứng minh thân phận, sau khi tới giám định thạch giám định là lương dân, một người đứng bên cạnh kí lục viên[1] đưa một cái bọc cho nàng: “Bên trong có một cái rương, đây là chìa khóa rương và quần áo thực phẩm, ngươi thay đồ đi, chỉ mang bội kiếm theo người thôi, còn lại không được mang cái gì khác, đã nghe rõ chưa?”

[1] Kí lục viên: Viên thư ký/ Người ghi chép lại.

“Đã hiểu.” Tô Thanh Y gật đầu, sau đó ôm cái rương vào trong, phía trong phòng là từng gian phòng nhỏ, bên cạnh cửa đặt một cái tủ thật lớn, mặt trên tủ có những ngăn nhỏ bằng gỗ, nhìn qua giống nhà tắm ở thời hiện đại. Tô Thanh Y tìm một gian phòng trống vào thay quần áo, sau đó bỏ quần áo của mình vào ngăn gỗ tương ứng với chìa khóa, sau đó đi ra ngoài.

Theo chỉ dẫn tới dưới chân Thiên Kiếm tông, đợi hai canh giờ, Thiên Kiếm tông liền tuyên bố kết thúc báo danh, tất cả mọi người bắt đầu cùng nhau leo núi.

Quần áo Thiên Kiếm tông cấp cho là thường phục của đệ tử tạp dịch, may bằng vải bố, nói thẳng ra là không chống gió được. Lúc bắt đầu bước chân lên cầu thang lên núi đi vào Thiên Kiếm tông phong cảnh xung quanh lập tức thay đổi, cảnh tượng biến thành băng thiên tuyết địa, gió lạnh thấu xương, rất nhiều người bình thường lập tức luôn miệng kêu khổ.

Đối với tu sĩ trên Trúc Cơ mà nói, loại băng tuyết phổ thông này không phải là vật cản gì lớn, chỉ cần từ từ tiến lên phía trước là được, nhưng mà càng đi lên cao thời tiết lại càng lạnh, ngay cả rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mặt mày cũng nhiễm băng tuyết lạnh đến run lẩy bẩy. Rất nhiều người đã sớm bỏ cuộc, Tô Thanh Y một bên chửi má nó một bên cắm đầu đi lên phía trước, lúc đầu nàng muốn chạy nhưng mà gió tuyết quá lớn, toàn bộ cơ thể đều lạnh cóng đến chết lặng, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan đừng nói đến việc chạy.

Nàng không có cách nào, dùng kiếm đỡ lấy thân thể mình, một bên đi một bên mắng hệ thống.

“Người ta xuyên qua sách thì mở ra bàn tay vàng, không gian tùy thân gì đó, kỹ năng đặc thù gì đó, mà ngươi đến một bộ quần áo cũng không cho ta! Ta mà lạnh chết thì ngươi có chỗ tốt nào cơ chứ?”

Hệ thống: “Thần hồn Đại Thừa kỳ, tu vi Trúc Cơ kỳ, cuối cùng bị lạnh mà chết, ngươi đẹp mặt thật.”

Tô Thanh Y tức giận, đập kiếm lên đất một cái, trong đầu chửi ầm hệ thống: “Có loại hệ thống nào như ngươi không?! Có phải thấy ta bực bội thì ngươi rất vui đúng không?! Ngươi mà còn như vậy ta đi về đấy!”

Hệ thống tiếp tục dùng giọng nói google, gằn từng chữ: “Ngươi về đi, ngươi đi về rồi, ta lập tức tìm người khác hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi vĩnh viễn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cha mẹ ngươi vì sao mà chết, ngươi bị giá họa như thế nào, Tạ Hàn Đàm năm đó làm cái gì, rốt cuộc Nhiễm Thù có phản bội ngươi không. Ngươi tìm mười năm không được, ngươi phản bội ta, ta lập tức giấu chân tướng thực sự đi, cho ngươi tìm cả đời không được!”

“Mẹ kiếp ngươi dám uy hiếp ta? Ta là kí chủ của ngươi, ngươi thử tiếp tục uy hiếp ta xem?!”

“Đúng đấy, ta uy hiếp ngươi đấy. Ngươi có bản lĩnh thì xuống núi luôn đi!”

“! @#¥%...” Tô Thanh Y mắng ra một chuỗi quốc mắng kinh điển, hệ thống dùng âm thanh google lập tức đánh trở lại, dùng một chuỗi quốc mắng kinh điển thuận tiện còn mang theo uy hiếp: “Ngươi xuống núi đi! Chạy nhanh xuống luôn đi! Xuống núi rồi từ nay về sau ta không thèm làm hệ thống, ta không thèm hoàn thành kịch bản, cả ngày ta coi chừng ngươi, chỉ cần ngươi sống hơi tốt một chút ta sẽ phá hủy ngươi! Cho ngươi cả đời làm phế vật!”

“Được, ta đi xuống núi! Ta lập tức xuống núi luôn! Ta cho ngươi cả đời không làm xong được nhiệm vụ, lão tử không thèm báo thù, mỗi ngày lão tử nhìn chằm chằm ngươi! Mỗi ngày tìm kí chủ mới của ngươi gây phiền toái!”

Hệ thống: “! @#¥%...”

Tô Thanh Y: “! @#¥%...”

Một người một hệ thống ở trong đầu điên cuồng mắng chửi nhau, mải mắng chửi nên Tô Thanh Y cũng quên cả lạnh, mang theo một bụng hỏa khí mà xông lên trên, thỉnh thoảng dừng lại nện nện kiếm, sau đó lại tiếp tục đi lên.

Ở Thủy Kính bên trong Thiên Kiếm tông, phong chủ của bảy ngọn núi cùng chưởng môn Tống Húc nhìn Tô Thanh Y, đều cảm thấy hơi tò mò, Tống Húc hỏi người luôn thích phát biểu ý kiến là Đan Huy: “Ngươi nhìn cô nương này kìa, vừa đi nghỉ như thế là làm cái gì thế?”

“Làm cái gì? Cảm thấy khảo nghiệm đơn giản quá thôi!” Đan Huy hừ lạnh: “Ta không thích nhìn cái dạng này đâu.”

Nói xong, hắn ta vung bàn tay to lên, tăng thêm độ khó cho Tô Thanh Y. Tần Tử Thực vẫn nhắm mắt ngồi đó cũng không động đậy gì, áo dài vung lên lập tức chặn linh lực của Đan Huy lại, lạnh lùng nói: “Đừng làm bừa.”

“Ai da da, ngươi là đồ bạch nhãn lang[2] vong ân phụ nghĩa!” Đan Huy lập tức nhảy dựng lên, tức giận nói: “Bình thường là ai khổ cực vất vả kéo ngươi từ Quỷ Môn quan về thế?! Thế mà bây giờ ngươi vì một tiểu đệ tử còn chưa vào cửa mà mắng ta?!”

[2] Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng.

Tần Tử Thực không nói lời nào, tiếp tục đả tọa[3]. Phượng Ninh ngồi bên cạnh quần áo mở rộng lộ ra vòm ngực trắng nõn, nằm nghiêng ngả nhấp một ngụm rượu: “Thất sư đệ, Đại sư huynh cũng không phải mắng ngươi đâu, đây là khảo nghiệm thu đồ, ngươi làm như thế là không công bằng.”

[3] Đả tọa: Ngồi thiền.

“Ngũ sư đệ nói rất đúng.” Tống Húc gật gật đầu, nhìn về phía phong chủ Đệ Tứ phong Nguyễn Hoa Nhiễm, ôn hòa nói: “Hoa Nhiễm, ngươi thấy đệ tử này thế nào?”

Bình thường, nữ đệ tử đều vào Đệ Tứ phong, những núi khác nam tử tu kiếm thật sự quá ít, không tiện sắp xếp nữ đệ tử vào ở. Nguyễn Hoa Nhiễm là đệ tử thân truyền của Nguyễn Mặc Trúc, sau khi nàng ta chết thì từ dự bị lên làm phong chủ, bối phận so với những người đang ngồi đây thấp hơn một bậc, nàng ta làm việc quy củ, câu thúc rất nhiều so với Nguyễn Mặc Trúc, cung kính trả lời: “Hồi bẩm chưởng môn, có thể vào Đệ Tứ phong hay không cần phải xem Kiếm ý, nhãn lực của Hoa Nhiễm không được tốt, sợ là sau đại hội tỷ võ mới định đoạt được.”

“Haizz,” phong chủ Đệ Nhị phong Bạch Phất Trần thở dài: “Nếu Tứ sư muội còn sống thì tốt biết bao.”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Nguyễn Hoa Nhiễm lập tức thay đổi, Phượng Ninh nhíu mày: “Nhị sư huynh, ta không cảm thấy Hoa Nhiễm sư điệt của chúng ta kém gì sư tỷ, ít nhất thì Hoa Nhiễm sẽ không làm ra mấy chuyện đó.”

“Ngươi có ý gì?” Bạch Phất Trần thay đổi sắc mặt: “Cái gì gọi là làm gì mấy chuyện đó?”

Phượng Ninh hừ lạnh, quay đầu sang phía khác, Bạch Phất Trần đứng phắt dậy, giận dữ nói: “Phượng Ninh, ngươi nói rõ ra cho ta!”

“Không phải là ta không dám nói,” Phượng Ninh lười biếng nói: “Ta sợ là ta nói ra mặt mũi của mọi người ở đây khó coi đấy. Nhị sư huynh ngươi thích sư tỷ thì nhìn cái gì cũng tốt, nhưng nàng ta làm ra việc khiến cả Thiên Kiếm tông hổ thẹn đến tận bây giờ, yêu đồ đệ mình đến cả mạng cũng đưa vào...”

Còn chưa nói xong, Bạch Phất Trần đã đâm kiếm tới, sắc mặt Phượng Ninh lạnh lùng, ánh kiếm trong tay phong chủ Đệ Tam phong Lôi Hư Tử vốn luôn nhắm mắt đả tọa bên cạnh chợt lóe, đẩy kiếm quang đang đánh tới của Bạch Phất Trần sang bên cạnh phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Phượng Ninh ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Bạch Phất Trần: “Thế nào, Nhị sư huynh còn muốn vì sư tỷ mà giết ta phải không? Nếu ngươi cảm thấy ta nói sai, chúng ta không ngại lên Vấn Kiếm đài đánh một trận! Ta chỉ sợ đến lúc đó Nhị sư huynh mất mặt đấy!”

“Ngươi câm miệng lại! Đây không phải lỗi của Mặc Trúc!”

“Vậy là lỗi của ai?” Phong chủ Đệ Lục phong Tinh Vân vẫn nằm ngủ mở mắt ra ngáp: “Nhị sư huynh, mắt ngươi mù nhiều năm như vậy sao vẫn còn chưa khỏi à?”

“Các ngươi... Các ngươi...” Bạch Phất Trần tức đến nói không ra lời, hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được lại giọng nói: “Đều tại tiểu tạp chủng Tạ Hàn Đàm kia... Ta nhất định sẽ giết hắn! Các ngươi không muốn báo thù cho Mặc Trúc nên đổ lỗi lên người nàng, ta không giống các ngươi, sớm muộn gì ta cũng tìm được tên tạp chủng Tạ Hàn Đàm kia...”

“Phất Trần,” Nghe đến đó, rốt cuộc Tần Tử Thực cũng mở mắt ra, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi cứ như thế, trong lòng có ma chướng không thể tiến bộ.”

Sau khi Bạch Phất Trần nghe thấy thế thì ngẩn người, cuối cùng cũng kịp phản ứng, chậm rãi bình ổn tức giận trong lòng, quay về vị trí ngồi của mình xếp bằng, nghiêm túc nói: “Tạ sư huynh chỉ giáo.”

Thật ra Tần Tử Thực là người nhập môn muộn nhất, nhưng mà Kiếm tu lại dùng thực lực để xếp hạng, hắn là thủ đồ mà Vân Hư Tử dụng tâm lấy máu điểm hồn đăng. Cho nên sau khi hắn đánh thắng tất cả các sư huynh thì được tôn làm “Đại sư huynh”.

Ba mươi năm gọi Đại sư huynh, mọi người đều đã gọi quen cũng quên luôn tuổi của hắn. Hắn lĩnh ngộ Kiếm đạo vượt xa người thường, ngẫu nhiên được hắn chỉ điểm sẽ có tiến bộ nhanh chóng, đi ra ngoài đánh nhau, nếu như không đánh thắng thì quay về tìm Tần Tử Thực để hắn đi tìm lại thể diện cho, Tần Tử Thực chưa từng từ chối, thế cái danh Đại sư huynh càng gọi đến tâm phục khẩu phục.

Sau khi Tần Tử Thực mở miệng, cuối cùng mọi người cũng im lặng lại. Lúc này, Tô Thanh Y cũng leo lên bậc thang cuối cùng của Thiên Kiếm tông.

Bậc thang cuối cùng lên Thiên Kiếm tông có tên là “Tiểu tâm ma kiếp”.