Kiếm Vương Triều

Quyển 1 Chương 11: Dư nghiệt kiếm lô (1)

Mùa thu năm Nguyên Vũ thứ mười một, một cơn mưa to hiếm thấy đổ xuống toàn bộ vùng Trường Lăng. Mây đen nặng như chì kèm theo sấm sét khủng khiếp làm cho cả vùng đô thành vương triều Đại Tần như là ma giới.

Tại bến cảng Vị Hà bên ngoài thành, vô số quan viên mặc quan phục màu đen và binh sĩ đứng thẳng như tượng, mặc cho gió quật mưa vùi. Tất cả đều như cây đinh sắt đóng xuống đất, không nhúc nhích chút nào.

Trong cảnh sóng cao ngang trời, một chiếc thuyền lớn bọc sắt đột nhiên xuất hiện!

Lúc này, một tia chớp rạch ngang trời bổ xuống, ánh sáng lòa chiếu sáng chiếc thuyền lớn bọc sắt nặng nề.

Toàn bộ đám quan viên và quân sĩ đang đứng nghiêm đều biến sắc hoảng sợ.

Phía đầu chiếc thuyền lớn bọc sắt là đầu một con rồng!

Đầu rồng này lớn hơn chiếc xe ngựa, tựa như bị người ta cắt phăng. Hai đồng tử màu đỏ thẫm bốc lên sát ý điên cuồng, uy thế ngập trời còn hơn cả sóng to gió lớn nhường kia.

Không chờ thuyền lớn cập bờ, ba vị quan viên phi thân vượt qua hơn mấy chục thước mặt sông, như ba cái búa tạ hạ xuống boong thuyền.

Ba vị quan viên này càng thêm kinh hãi trong lòng bởi vì khắp nơi trên thuyền lớn lỗ chỗ những lỗ hổng và những đồ vật bị vỡ, nhìn thì biết chiếc thuyền đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến thảm liệt. Ba người nhìn quanh thì chỉ thấy một người quần áo tơi tả. Đó là một lão nhân có bộ dạng như lão bộc đang tựa vào mạn thuyền như một xác chết, nhìn không giống chút nào cái người mà để bọn họ đau khổ chờ đợi.

“Hàn đại nhân, Dạ Ti Thủ đâu rồi?”

Ba vị quan viên thi lễ, cố nén sự kinh hãi bèn hỏi.

“Không cần đa lễ, Dạ Ti Thủ đã đi tìm kiếm nơi ẩn nấp dư nghiệt Kiếm lô rồi.” Lão nhân có bộ dạng lão bộ khẽ khom lại đáp lễ. Đương lúc mưa như trút nên dù họ nói chuyện với nhau nhưng không rõ khuôn mặt lão nhân, chỉ thấy ánh mắt đó lãnh khốc, thâm trầm tản mát ra bá khí chấn nhiếp nhân tâm.

“Dạ Ti Thủ đã đi?” Ba vị quan viên đồng thời chấn động, không nhịn được bèn quay đầu nhìn về phía thành đô.

Trường Lăng đã vào buổi hoàng hôn, hư ảnh từng tòa vọng lâu cao vút như ẩn như hiện dưới cơn mưa bao phủ.

Cùng lúc đó, trên mặt sông phía Nam thành Trường Lăng đột nhiên xuất hiện một chiếc ô màu đen che mưa.

Người cầm chiếc ô đi trên sóng to gió cả như đi trên đất bằng, người này đi tới đầu một ngõ nhỏ ven bờ sông.

Có sáu người cao thấp khác nhau cũng cầm chiếc ô đen. Sáu quan viên mặc hắc y bị cái ô che lấp nên không lộ ra khuôn mặt, họ lẳng lặng đứng ở bờ sông chờ người nọ.

Khi người nọ lên bờ, sáu quan viên kia không có hành động gì lạ, không nói câu nào mà chỉ lẳng lặng đi ở sau lưng.

Trong ngõ hẻm, có một trang viện bình thường, từ trung tâm chiếc ô đen che mưa dần dần tỏa ra sát khí.

Tiếng mưa tí tách lẫn với tiếng nhai đồ ăn.

Một người đàn ông trung niên mặc hắc y bằng vải thô kéo ống tay áo ở trong nội viện, dưới mái hiên đương ăn tối.

Người đàn ông này mặc hắc y cũ nát, đầu tóc rối bời được buộc lại bằng một cọng cỏ khô, đi một đôi giày vải với cái đế đã mòn vẹt, đôi bàn tay với những chiếc móng tay bẩn thỉu, khuôn mặt không có gì nổi bật nhìn chẳng khác gì phu khuân vác tầm thường.

Bữa tối của người này cũng hết sức bình thường, giản đơn, chỉ có một bát cơm bằng gạo thô, một đĩa rau, một đĩa đậu rang thế mà người đàn ông này ăn trông rất ngon lành, mỗi một miếng đều nhai từ tốn mấy chục lần mới nuốt vào bụng.

Khi và miếng cơm cuối cùng, người đàn ông thò tay lấy chiếc gáo gỗ treo dưới mái hiên rồi đi tới chỗ chum nước múc một gáo nước trong. Người nọ uống một hơi cạn sạch rồi ợ một hơi thật thoải mái.

Tiếng ợ vang lên thì đồng thời với lúc chiếc ô đen che mưa dừng lại ở cánh cổng tiểu viện.

Trên chiếc giày quan là chân váy tuyết trắng, từng lọn tóc bay múa, nét môi mỏng manh, cặp lông mi nhàn nhạt như núi mờ xa trong màn mưa.

Những bước chân tản bộ trên mặt sông trong cảnh sóng to gió lớn hóa ra là của một cô gái xinh đẹp rất có phong thái với vòng eo động lòng người.

Hạ chiếc ô đen xuống, mặc cho mưa thu xối lên mái tóc đen tuyền, cô gái nhẹ chân bước vào trang viên có người đàn ông trung niên. Cô gái nhẹ nhàng thi lễ rồi dịu dàng thốt lên:”Dạ Sách Lãnh ra mắt Triệu Thất tiên sinh.”

Người đàn ông trung niên hơi nhíu mày, chỉ với cái nhíu mày này mà bộ mặt góc cạnh của người nọ dường như trở nên sinh động hơn, một loại mị lực khó tả cũng bắt đầu tản mát ra.

“Ta ở Trường Lăng ba năm mà mới lần đầu tiên gặp được Dạ Ti Thủ.”

Người nọ không hoàn lễ mà chỉ nhếch mép lên cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô gái nhìn về phía đường phố đan xen xa xa dưới màn mưa thu.

“Nhìn mãi Trường Lăng thật sự không thú vị, cũng giống như kiếm hay tính cách người Tần vậy, bụng dạ thẳng thắn, ngang ran gang dọc ra dọc, bốn bề yên tĩnh, đến cả mặt đường mặt tường không phải màu xám cũng là màu đen, chẳng chút mỹ cảm. Bây giờ thấy phong độ và tư thái của Dạ Ti Thủ làm hai mắt ta sáng lên, dường như rất không hợp với Trường Lăng này.”

‘To gan! Dư nghiệt Kiếm lô Triệu Trảm! Dạ Ti Thủ đích thân tới, ngươi còn không thúc thủ chịu trói mà vẫn còn dám đưa đẩy những lời lấy lòng!”

Một tiếng quát chói tai lạnh như băng từ dưới một chiếc ô đen ở xa xa đột nhiên vọng tới.

Người này cố ý muốn để người đàn ông trung niên và cô gái mặc váy trắng nhìn thấy khuôn mặt nên khi lên tiếng cũng nâng cái ô lên. Đó là một chàng trai trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn mỹ, da dẻ như ngọc, ánh mắt lập lòe như điện.

“Hả?”

Một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Cái nhíu mày của người đàn ông trung niên giãn ra, khuôn mặt thư thái: “Không trách khí tức so với người khác yếu hơn nhiều … Hóa ra ngươi không phải là một trong lục đại cung phụng Giam Thiên Ti, nếu vậy thì ngươi hẳn là quan viên Thần Đô Giam rồi.”

Hai tay viên quan trẻ tuổi mặc hắc y có khuôn mặt tuấn mỹ vốn run nhè nhẹ không thể nhìn thấy, động tác khi trước dường như y phải tập trung dũng khí mới làm được. Lúc này, y nghe thấy người đàn ông trung niên nhận xét khí tức của mình yếu hơn những người cầm ô khác rất nhiều thì lửa giận đã bốc lên trong mắt, hơi thở bỗng nhanh hơn một chút.

Ánh mắt người đàn ông trung niên lướt qua người y lại nhìn vào cô gái mặc váy trắng. Người nọ mỉm cười với cô gái rồi nói: “Ở cái tuổi này mà đã vượt qua cảnh giới thứ tư nửa bước thì y cũng có thể được coi là kẻ tài tuấn hiếm thấy tại vương triều các ngươi rồi.”

Cô gái mặc váy trắng tươi cười, trên má hiện hai lúm đồng tiền tươi tắn: “Tiên sinh nói không sai.”

“Có lẽ y ngưỡng mộ ngươi, muốn lưu lại trong ngươi chút ấn tượng mà thôi.” Người đàn ông trung niên ngắm thật kỹ cô gái mặc váy trắng: “Có chút đáng tiếc hay không?”

“Ngươi … có ý gì?” Viên quan trẻ tuổi bỗng nhiên trắng bệch, mồ hôi túa ra làm ướt quần áo, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không hay.

Cô gái quay đầu nhìn y, nụ cười mỉm làm cho người khác thấy như thể không chút ác cảm với vị trai trẻ anh tuấn này, nhưng một giọt mưa đang rơi xuống bỗng nhiên đứng im.

Cái giọt nước này bắt đầu gia tăng tốc độ, gia tốc đạt tới tình trạng khủng bố, trong quá trình gia tốc bỗng bị kéo dài thành một thanh tiểu kiếm mỏng manh.

“Xuy” một tiếng vang nhỏ.

Bên trong cái ô đen dính đầy máu, viên quan trẻ tuổi tuấn mỹ đã đầu lìa khỏi cổ. Khi cái ô rơi xuống, cặp mắt y vẫn mở trừng trừng như không thể tin đó là chuyện thực.

“Hảo khí phách!”

Người đàn ông trung niên vỗ tay hoan hô, “Ngay cả người Thần Đô giam cùng hoạt động cũng một kiếm giết chết. Quả nhiên Dạ Ti Thủ có khí phách, nhưng mà vì một câu không thuận tâm ý mà giết chính một tên tu hành hiếm có của mình, hình như Dạ Ti Thủ không có tấm lòng rộng rãi.”

Cô gái giễu cợt đáp lại: “Đàn bà cần gì tấm lòng to, ngực to là đủ.”