Kiếm Vương Triều

Quyển 1 Chương 15: Người của chúng ta còn chưa tới

Gió mưa mùa thu mát lạnh hồn người. Đinh Trữ tắt đèn rồi cởi áo ngoài ngồi xếp bằng ở trên giường lấy ra món quà bất ngờ của Tống Thần Thư - bình thuốc to màu đỏ đồng kia, đổ ra một viên thuốc nhỏ trắng lợt như mắt cá chết.

"Đó là Ngưng Nguyên Đan, chỉ lúc người tu hành từ dưới cảnh giới thứ ba tiến lên cảnh giới thứ tư mới có thể dùng. Ngươi đừng nói với ta là đang tính luyện hóa viên thuốc đó nhé."

Trong khi nó đang quan sát viên thuốc, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Trường Tôn Thiển Tuyết ở đối diện với nó qua lớp rèm vải lại vang lên trong bóng tối.

Vì là vấn đề tu hành nên Đinh Trữ trả lời một cách rất nghiêm túc: "Người khác có thể không được nhưng công pháp của ta khác người, có lẽ vẫn cố được."

Trường Tôn Thiển tuyết không nói thêm gì nữa, nàng biết rõ đêm nay khá quan trọng với Đinh Trữ nên chỉ lẳng lặng nhắm mắt nằm im mà không tu hành.

Đinh Trữ cũng không nói gì nữa, nó nuốt vào viên thuôc trắng lợt như mắt cá chết, bóp nát bình thuốc sứ rồi nhắm mắt lại.

Một luồng dược lực cay chua bắt đầu từ yết hầu nhanh chóng khuếch tán ra cả người nó.

Viên thuốc trắng lợt như mắt cá chết không bắt mắt này nhanh chóng hòa tan trong cơ thể nó. Dược lực kinh khủng như đã biến thành một con cá màu trắng lợt rất lớn ở trong người nó.

Con cá trắng lợt khổng lồ còn lớn gấp mấy lần nó bắt đầu chạy loạn trong người nó.

Chuỗi kinh mạch dài hẹp của nó nhanh chóng bị căng nứt ra. Máu thịt trong người không thể nào tiếp nhận dược lực mạnh mẽ như vậy nên bắt đầu nứt toác, nhăn nheo.

Nếu là một người tu hành nào khác thì nhất định trong nháy mắt sau đó cơ thể sẽ bị nổ tung, biến thành vô số miếng thịt nát.

Có điều vào lúc này, trong bóng tối bỗng vang lên âm thanh của tằm.

Tiếng tằm càng ngày càng lớn nhưng không phải là tiếng gặm ăn lá dâu mà là vô số tiếng "Sàn sạt" như tiếng nhả tơ.

Trên người Đinh Trữ bắt đầu lập lòe lên ánh sáng lờ mờ.

Như thể có vô số con tằm vô hình đang bò trên người nó rồi bắt đầu nhả tơ.

Vô số tơ mỏng có thể thấy rõ bằng mắt thường đang hình thành ngoài người nó.

Mỗi sợi tơ mỏng này đều giống như chân nguyên của người tu hành trên tam cảnh, như được kéo sợi từ dung dịch cô đặc, ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Nhưng một điều khiến người ta khó có thể tin được là màu sắc của mỗi sợi tơ mỏng này lại hết sức hỗn tạp, nhìn như thể do nhiều loại chân nguyên màu sắc khác nhau hợp lại một chỗ.

Tơ tằm rực rỡ muôn màu đưa qua đưa lại bên ngoài người Đinh Trữ, dần dần kết thành một cái kén khổng lồ.

Đinh Trữ ở bên trong lặng yên không một tiếng động, ngay cả nhiệt độ cơ thể dường như cũng biến mất.

Vào lúc sáng sớm, từ trong chiếc kén khổng lồ im lìm mới lại chợt vang lên một tiếng tằm nho nhỏ. Chiếc kén tằm kì dị đột nhiên vỡ ra thành nhiều mảnh, một lần nữa tiêu tán thành nguyên khí vô hình giữa đất trời.

Đinh Trữ mở to hai mắt, tỉnh lại.

Một luồng hơi thở chết chóc tĩnh mịch mà ngay cả người tu hành mạnh nhất cũng không thể cảm nhận được từ trong cơ thể nó trào ra, tản mạn khắp nơi trong không khí.

Vô vàn côn trùng ở sâu trong lòng đất có cảm giác mạnh hơn con người rất nhiều nên đã cảm nhận được luồng hơi thở đó. Chúng ào ào ra sức chạy trối chết như thể sợ tai họa giáng đầu, rời xa gian phòng nhỏ này.

Đinh Trữ từ từ ngồi dậy, cảm nhận được dòng chảy chân khí mạnh mẽ trong cơ thể. Giống như có vô số cơn mưa đang không ngừng thấm vào xương cốt của mình. Nó biết là đúng như mình đã dựu đoán, món quà bất ngờ của Tống Thần Thư đã giúp nó chuyển từ cảnh giới thứ hai cấp thấp tăng vọt lên cảnh giới thứ hai cấp trung, cường độ chân khí phải tăng mấy lần.

"Một viên thuốc có thể giúp người tu hành tam cảnh cấp cao tăng cao tỷ lệ phá cảnh lại chỉ đem trị liệu ít thương thế của ngươi, khiến ngươi từ nhị cảnh cấp thấp lên nhị cảnh cấp trung, ngươi không biết là lãng phí sao?"

Trường Tôn Thiển Tuyết đã thức dậy, lúc này đang ngồi ở bàn trang điểm cạnh giường chải đầu. Nàng không nhìn qua Đinh Trữ và vẫn nói chuyện bằng giọng điệu trong trẻo mà lạnh lùng đó.

Dáng vẻ ngồi chải tóc của nàng đẹp kinh người. Nắng sớm nhàn nhạt đang chiếu qua song cửa sổ. Đinh Trữ thoáng chốc ngây dại.

Lông mày Trường Tôn Thiển Tuyết chau lên, sắc mạnh trở nên lạnh giá.

Đinh Trữ khẽ ho một cái, nói ra: "Lãng phí tí không sao, yêu cầu cao nhất của tu hành là ở chỗ có thể làm thì đừng chần chờ. Còn có rất nhiều thứ ta hiểu rõ nhưng mấu chốt là ở chỗ có thể đạt được, có thể sử dụng được không mà thôi."

"Có thể làm thì đừng chần chờ... Mấy lời này nghe có vẻ có lý"

Trường Tôn Thiển Tuyết tiếp tục chải đầu, nàng nói một cách rất nghiêm túc.

Nghe được lời khen ngợi hiếm có của nàng, Đinh Trữ cảm thấy kế tiếp có thể nàng sẽ khách khí với mình hơn. Dẫu vậy, làm nó bất đắc dĩ chính là giọng nói Trường Tôn Thiển Tuyết lại vang lên lạnh lùng: "Đừng có ì ra trên giường nữa, đi mở cửa quán đi."

. . .

Mặc dù có nguyên cả một mặt tường chuyện phải làm với người nhưng thân ở chốn như Trường Lăng này thì ngay cả người tu hành trên ngũ cảnh trong một đêm cũng có thể ngã xuống vài người, nên với Đinh Trữ mà nói, chuyện có khả năng làm bây giờ chỉ có tu hành mà đợi.

Cửa quán nên mở thì phải mở thôi.

Mưa thu rả rích suốt năm, sáu ngày cuối cùng cũng đã dứt. Thần Đô Giám thủy chung không có cử nhân vật có mặt mũi nào đi vào quán rượu. Đinh Trữ liền hiểu rằng chắc là cuốn sổ dự bị có ghi chuyện liên quan đến mình đã bị ném vào chậu than đốt đi rồi, thời gian nguy hiểm nhất hẳn là đã qua, trong một khoảng thời gian rất dài mai đây, đám quan viên Thần Đô Giám cái mũi còn nhạy hơn cả chó săn một ít kia sẽ không lãng phí khí lực trên người mình nữa.

Một trận mưa thu một cơn giá lạnh.

Thời tiết dù quang đãng liên tục mấy ngày nhưng khí lạnh càng ngày càng đậm. Tinh mơ, trên mái nhà màu đen cũng đã phủ lên sương lạnh màu trắng.

Mặt đường đã khô ráo, xe ngựa dần nhiều lên. Chuyện làm ăn của quán rượu cũng khá khẩm hơn.

Vẫn đang là tảng sáng - thời gian ăn mỳ sáng. Đinh Trữ đổi một chiếc áo khoác mỏng, bưng lấy chiếc tô sứ chuyên để ăn mì hàng ngày vừa uống số nước mỳ nóng còn lại vừa nhìn một vũng nước cách đó không xa.

Có vài chiếc lá ngô đồng vàng bay vào trong vũng nước.

Đinh Trữ chợt ngây ra nghĩ chắc là nước trong thủy lao cũng đã trở nên rất lạnh.

Làm sao có thể tiến vào phòng giam sâu nhất trong thủy lao đây?

Muôn ngàn suy nghĩ trôi qua tựa như lá vàng trên cây không ngừng bay xuống nhưng vẫn không có một manh mối cùng biện pháp nào hình thành.

Đúng vào lúc này, từ đầu ngõ nhỏ có một người sư gia mặc áo vàng thong dong đi tới.

Vị sư gia này tầm bốn mươi tuổi, để rấu ngắn, gương mặt gầy gò, khuôn mặt hình chữ nhật, dáng tươi cười dễ mến. Tuy rằng kẹp lấy một cuốn sổ thu chi, mặc chỉ là áo khoác gấm vàng lót bông, ống tay nhỏ vân cá chuồn đang thịnh hành nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có phần tiên cốt đạo phong.

Vị sư gia áo vàng này nhìn vào bàn chân, bước tránh mấy chỗ bẩn rồi đi thẳng tới trước mặt Đinh Trữ. Sau đó, lão nhìn về Đinh Trữ đang quan sát mình mà mỉm cười, thở dài làm lễ nói: "Cậu chủ nhỏ đây họ Đinh ư?"

Đinh Trữ đặt tô mỳ trống trơn xuống, đáp lễ lại rồi tò mò hỏi: "Ta họ Đinh, tiên sinh là?"

"Ta họ Từ, tên chỉ gồm một chữ Niên."

Vị sư gia áo vàng khẽ cười, giơ tay chỉ về quán rượu sau lưng Đinh Trữ, nói một cách ôn hòa: "Hôm nay ta tới để thu tô."

Đinh Trữ nao nao: "Thu tô?"

"Chính là tiền thuê đất đều đặn mỗi tháng nộp một lần." Sư gia áo vàng khẽ cười giải thích.

Đinh Trữ nhíu mày, hỏi với vẻ ngờ vực: "Có phải các ông nhớ lộn hay không, tháng này đã đóng một lần rồi."

Sư gia áo vàng cười nói: "Không nhớ lầm đâu, có điều trước kia tiền thuê đất ở đây là do Lưỡng Tằng Lâu thu, nhưng bắt đầu từ hôm nay sẽ do Cẩm Lâm Đường bọn ta phụ trách."

Đinh Trữ kinh ngạc mở to hai mắt ra. Nó cẩn thận đánh giá sư gia áo vàng lại lần nữa.

Sư gia áo vang vẫn giữ vẻ kiên nhẫn bình tĩnh, mỉm cười để mặc Đinh Trữ quan sát.

Đinh Trữ thoáng suy nghĩ, hỏi: "Nếu lời ông là thật thì sao không đi cửa hàng khác mà vừa tới đây đã chạy thẳng đến chỗ bọn tôi thế?"

Vị sư gia áo vàng lại cười: "Ai mà không rõ trong ngõ Ngô Đồng này quán rượu nhà cậu chủ đây làm ăn tốt nhất. Giờ thì còn sớm nhưng nửa canh giờ nữa khách sẽ ngồi gần chật cứng ngay. Đến quán nhà cậu chủ đây trước là lựa chọn của chúng ta để mở hàng xuôi chèo mát mái."

"Nghe có vẻ có lý nhỉ." Đinh Trữ vân vê mặt, cũng mỉm cười mà nói: "Chẳng qua là ta nghĩ hay là tiên sinh đợi năm ba ngày nữa hẵng đến thu tô nhé?"

Sư gia áo vàng tò mò nhìn nó: "Vì sao?"

Đinh Trữ nói với vẻ rất chân thật: "Việc tiền bạc buôn bán có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Hơn nữa là để đề phòng tiên sinh là phường bịp bợm giang hồ, thấy ta nhỏ tuổi mà bịa chuyện lừa gạt ta. Qua vài ngày nữa tiên sinh vẫn không bị chặt chân mò đến thì chứng tỏ tiên sinh không có gạt, hơn nữa tiền thuê đất quả thực không còn cần giao cho lão Kỷ nhà Lưỡng Tằng Lâu mà giao cho các ông."

Người sư gia áo vàng bật cười ha ha.

Dù bị Đinh Trữ khước từ nhưng lão vẫn rất vu, cười cực kỳ thật lòng.

Nhìn vào ánh mắt nghiêm trang và trong trẻo của Đinh trữ, lão nhịn không được vươn tay vỗ vỗ bả vai nó, "Ông chủ nhỏ nói rất có lý, vậy mấy ngày nữa ta sẽ đến thu tiền tô. Có điều ta đang cần một người đê tử, chi bằng theo ta?"

Đinh Trữ chợt nhíu mày: "Có chỗ gì tốt?"

"Cho dù không trở thành người tu hành được thì ít nhất cũng thạo được một nghề, so với việc ngươi ở đây quét dọn quán rượu thì thú vị hơn nhiều." Sư gia áo vàng nghiêm mặt nói.

Đề cập tới hai chữ "tu hành" đã là chuyện thuộc dạng cao cấp nhất ở Đại Tần. Thế nhưng Đinh Trữ lại dứt khoát bưng lên tô mỳ, xoay người đi trở về cửa hàng, chỉ bỏ lại một câu: "Ta đi rửa tô đây."

Sư gia áo vàng nao nao nhưng rồi chợt nghĩ ra, đối phương ngay cả chuyện thu tô đều muốn để sau, nhìn rõ ràng rồi tính thì giờ nói chuyện càng cao hơn nữa cũng chỉ là thừa.

Lão chợt cảm thấy cậu bé này càng thêm thú vị, kiến thức càng bất phàm, vẻ khác thường trong mắt càng đậm.

. . .

"Ngay cả chuyện làm ăn của Lưỡng Tằng Lâu cũng bị chiếm, đã có chuyện gì xảy ra? Cẩm Lâm Đường này là dạng gì mà ngay cả sư gia thu tô cũng là người tu hành đạt cảnh giới thứ hai. Thực đúng là người đáng đến không đến mà kẻ và chuyện không đáng tới lại xồng xộc tới."

Vị sư gia áo vàng này không biết rằng sau khi đi vào quán rượu, Đinh Trữ đang nổi cáu.