Kiếm Vương Triều

Quyển 1 Chương 66: Phương thức không ai nghĩ tới

Một đệ tử bài danh trung thượng bị Đinh Trữ đánh bại, đối với Đoan Mộc Luyện, không phải là chuyện gì vui, nhưng sắc mặt hắn lúc này lại khá nhu hòa.

Tuy Đinh Trữ biểu hiện quá mức ưu dị, nhưng dù sao tu vi có hạn, hơn nữa sức mạnh thân thể rõ ràng cũng kém hơn đệ tử Bạch Dương Động vàThanh Đằng Kiếm Viện.

Tuy hắn lợi dụng được cơ hội đánh bại Du Liêm, nhưng cấp bậc đối thủ như Du Liêm cũng hẳn là cực hạn của hắn.

Mà trong số đệ tử của Thanh Đằng Kiếm Viện, số người mạnh hơn Du Liêm ít nhất còn hơn mười tên.

Nên mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, tên thiếu niên từ quán rượu này chắc chắn không thể nào thắng được.

Hắn rút một cây cờ xanh, hướng về phía hạp cốc vẫy vẫy mấy cái.

Trong Tế Kiếm hạp cốc xuất hiện bốn cột khói báo động bay thẳng lên trời cao.

...

Đinh Trữ ngửi thấy mùi khói, sau đó nhìn thấy bốn luồng khói báo động.

Hắn cau mày.

Chỗ bốc khói báo động báo hiệu nơi đó là một phần ba hành trình của hạp cốc, theo quy tắc, trong ba ngày phải đi hết hạp cốc, mục tiêu này không có gì quá đáng.

Nhưng mỗi ngày vào lúc giữa trưa đều phải tới được khu vực giữa bốn cột khói, nếu không sẽ bị xử rớt.

Hắn bỗng cảm thấy có động tĩnh khác thường.

Đang định tăng tốc độ, hắn dừng phắt lại, nhanh chóng quay người.

Ngay lúc hắn quay người, một bóng đen cỡ con sói từ bức tường thanh đằng phía sau lao ra, phóng về phía hắn.

Đinh Trữ dẫm lún chân xuống đất, người hơi ngả ra sau, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn lao ra, tràn vào trong Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm nở những bông hoa trắng, chém thẳng lên, trúng phần bụng của bóng đen, cũng thuận thế đẩy được bóng đen bay vụt qua đầu hắn.

Không có một giọt máu nào rơi xuống.

Chỉ có một đốm hỏa tinh sáng lên ở chỗ bị mũi kiếm đánh trúng.

"Cái gì thế?"

Người trên đài xem lễ cũng nhìn thấy hắc ảnh, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Hắc ảnh này là sau khi bốn luồng khói báo động tuôn ra mới xuất hiện, làm họ có cảm giác, khi khói báo động dấy lên, cũng là lúc mở ra những chiếc lồng giam giữ loại vật này, làm chúng thoát ra ngoài.

"BA~" một tiếng.

Bóng đen rơi xuống đất, tóe lên một chùm bụi bay và vô số lá rụng.

Người trên đài xem lễ không nhìn ra được đó rốt cuộc là vật gì, nhưng Đinh Trữ lại cau mày, lẩm bẩm: "Thì ra là mày. . . ăn thịt mày, ngán lắm."

Bụi bậm và lá rụng tản ra.

Người trên đài xem lễ bây giờ mới nhìn thấy rõ, thét lên kinh hãi.

Vì con vật đang nằm trong hố, hai mắt đỏ ké nhìn Đinh Trữ chằm chằm kia, là một con cự tích toàn thân đen kịt.

Thằn lằn khổng lồ ở núi nào cũng có, nhưng rất hiếm có loại thằn lằn có lân giáp cứng khắp toàn thân như con này.

Lân giáp trên người con cự tích này trông như huyền thiết, mỗi mảnh đều dày bằng hai ba đồng tiền chập lại, nhìn chẳng khác gì một bộ Huyền Giáp.

Đây là loại rắn mối mặc giáp chỉ trong Ba Sơn mới có.

Ở Ba Sơn, loại rắn mối mặc giáp này còn có một cái tên nữa, gọi là Hủ Độc Tích.

Vì bất kỳ món đồ hư thối gì nó cũng ăn được, nước miếng và dịch dạ dày của nó có chứa các loại độc tố cực mạnh.

Đinh Trữ biết chắc mình dư sức giết nó.

Nhưng nếu muốn lấy thịt của nó làm thức ăn, thì vừa lãng phí rất nhiều thời gian, mà còn rất mệt, hắn chẳng thích chút nào.

...

"Hà Triêu Tịch!"

Trên khán đài đột nhiên vang lên mấy tiếng kinh hô.

Cách Đinh Trữ mấy trăm trượng, trước mặt Hà Triêu Tịch cũng xuất hiện một con Cự Tích như vậy.

"Đây là rắn mối mặc giáp." Từ Hạc Sơn quay sang nói với Tạ Trường Thắng.

"Trừ phi là Danh Kiếm vô cùng sắc bén, nếu không Tu Hành Giả Luyện Khí Cảnh căn bản không thể nào đánh thủng lân giáp của nó." Tạ Trường Thắng cau mặt: "Ngay cả trên mắt cũng có lân giáp. . . Chắc phải chờ nó mở miệng ra mới có nhược điểm?"

"Nếu ngươi thật sự muốn chờ đến lúc ấy, thì ngươi xong đời rồi." Từ Hạc Sơn lắc đầu: "Hàm răng của nó còn cứng hơn lân giáp nhiều lắm, tốc độ cắn của nó cũng rất nhanh, sức mạnh tứ chi cũng rất kinh người, dù ngươi có đâm bị thương cổ họng của nó, nó cũng cắn được kiếm của ngươi. Nhiều Kiếm Sư không biết về nó, tưởng nó mở miệng ra là nhược điểm, kết quả đều bị nó giết chết."

Tạ Trường Thắng lạnh người.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, một Tu Hành Giả bị mất kiếm, khi đối mặt với một con rắn mối mặc giáp, kết cục sẽ thê lương đến mức nào.

"Hi vọng anh rể đừng giống ta, muốn dùng kiếm đâm vào cổ họng nó." Hắn thì thào.

Hà Triêu Tịch vẫn bình thản bước, như trước mặt mình chỉ có không khí, không hề có con mãnh thú nào.

Con rắn mối mặc giáp cảm nhận được sự khinh mạn, gào lên, nhảy tới tập kích.

Bên ngoài da mặt Hà Triêu Tịch bỗng hiện ra một tầng ánh huỳnh quang màu xanh.

Mỗi cơ bắp trên mặt hắn đều chuyển động, ngưng kết nên một nguồn sức mạnh đáng sợ.

Đất dưới chân hắn lõm xuống, hắn nhảy lên, vọt tới đỉnh đầu con rắn mối mặc giáp.

Hắn rút trường kiếm sau lưng, một kiếm chém rụng đầu nó.

Trường kiếm của hắn có màu rất lạ, như một thanh mộc kiếm đã khô héo.

Nhưng một kiếm chém rụng đầu con rắn, lại mạnh như nó bị một ngọn núi lớn chấn rơi.

Mọi người đều nhìn thấy có một vòng tròn không khí nổ tung trên đỉnh đầu con rắn mối mặc giáp.

Sau đó đầu con rắn mối rơi xuống đất, sau khi lăn mấy thước, lại nổ bung một vòng tròn khí lãng.

Chân mày Tạ Trường Thắng nhảy dựng, khóe miệng run rẩy.

Chiêu này không hề có bất kỳ kỹ xảo nào, mà chỉ có sức mạnh thuần túy, hắn có thể tưởng tượng ra sức nặng của một kiếm này, chỉ sợ chỉ một kiếm này, con rắn mối mặc giáp dù không chết, trong đầu cũng bị chấn thành bột nhão.

Hà Triêu Tịch thật sự quá mạnh mẽ!

...

Cùng lúc đó, Đinh Trữ cũng động.

Trên mặt đất bỗng nhiên xoáy lên một trận cuồng phong.

Lá rụng như sóng cuốn sang hai bên.

Con rắn mối mặc giáp bụng kề sát đất, bốn chân với tốc độ kinh người, khiến cả người giống như một thanh kiếm trượt nhanh trên đất.

Mặt đất ba thốn vẫn luôn là chỗ nguy hiểm của Tu Hành Giả.

Bởi vì muốn cúi người đối phó với công kích tới từ mặt đất, luôn khó hơn nhiều so với đứng thẳng mà chiến đấu.

Huống chi kiếm trong tay Đinh Trữ ngắn hơn nhiều so với kiếm bình thường.

Tạ Nhu như ngừng thở.

Bởi vì, Đinh Trữ đã xuất kiếm.

Hắn cúi người, kiếm trong tay đâm thẳng về phía miệng của con rắn mối mặc giáp.

Cô không dám xem cảnh kế tiếp.

Nhưng chưa kịp nhắm mắt, mắt cô đã trừng to, không kềm được thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vì kiếm của Đinh Trữ kiếm không hề đâm vào cổ con rắn mối mặc giáp.

Mà chỉ xẹt qua nó mà thôi.

Một đoạn lưỡi dài màu đỏ tươi rớt xuống.

Con rắn mối nhìn như phong ba cũng không sợ hãi, giờ lại như bị người ta dùng cự chùy nện cho một búa lên mũi, thân thể cứng đờ, thậm chí còn hơi co lại.

Máu tươi và nước miếng tanh hôi từ trong miệng nó không ngừng tràn ra.

Từ Hạc Sơn vàTạ Trường vô cùng sửng sốt.

Họ không tài nào nghĩ ra được chuyện thế này.

Đinh Trữ lại chém cái lưỡi dài của con rắn mối.

Ngay cả Lý Đạo Ky cũng sửng sốt.

Ông cũng không ngờ Đinh Trữ lại chém ra một kiếm như thế.

...

Tàn kiếm trong tay Đinh Trữ đang chếch lên trên thì đột nhiên dừng lại, kịch liệt chấn động.

Động tác này, rất giống đang dùng một thanh xích đập một con ruồi đang đậu trên cửa sổ giấy.

Chấn động cực mạnh, làm cho thân kiếm rơi ra rất nhiều những hạt máu nhỏ xíu, và những đóa hoa trắng tinh.

Những hạt máu nhỏ xíu và những đóa hoa trắng đều đồng loạt bắn về phía đôi mắt của con rắn mối.

Con rắn mối nhắm mắt lại.

Nhưng kiếm của Đinh Trữ cách mắt nó gần quá, nên trước khi nó nhắm mắt, rất nhiều huyết châu và hoa trắng đã bắn trúng đồng tử của nó.

Mắt nó lại chảy ra nhiều huyết châu hơn nữa.

Nó rú lên thảm thiết, hai chân trước vươn tới cào loạn xạ với tốc độ kinh người.

Đinh Trữ hít sâu.

Trên Tàn Kiếm lại nở rộ những đóa hoa trắng noãn.

Hắn vọt tới, huy kiếm, chém xuống.

Trái một kiếm, phải một kiếm, với tốc độ và tiết tấu cực nhanh, không ngừng chém vào một vị trí bên trái và một vị trí bên phải cổ con rắn.

Con rắn mối không nhìn thấy được, hai móng không ngừng nắm, bắt loạn, nhưng không đỡ được kiếm chém vào cổ của mình.

Tại Đinh Trữ không ngừng liên tục chém xuống, lân giáp hai bên cổ rốt cục vỡ tan, vẩy ra máu tươi.

Trên đài xem lễ vang lên những tiếng hít thở dồn dập.

Nhiều người vốn đang dõi theo Hà Triêu Tịch cũng bị tiếng hít thở làm quay sang bên này.

Nhìn thấy Đinh Trữ, ai cũng run rẩy.

"Chém thế kia, chẳng có chút mỹ cảm hay kỹ xảo nào đáng nói, cứ như đang chém cọc gỗ. . ." Từ Hạc Sơn sắc mặt tái nhợt, hít sâu: "Có điều có ai dám nghĩ một con rắn mối mặc giáp lại trở thành một cái cọc gỗ cho người ta chém?"

So với Hà Triêu Tịch chỉ chém ra một kiếm, đã chém đứt đầu con rắn mối, bây giờ đang xẻ thịt nó, thì Đinh Trữ lộ ra rất nhỏ yếu.

Nhưng càng lộ ra nhỏ yếu, hình ảnh mọi người đang thấy, lại càng làm rung động nhân tâm.