Kiếm Vương Triều

Quyển 2 Chương 6: Bạch Dương Quải Giác chân chính

Đinh Ninh cách rèm lẳng lặng cảm giác sự biến hóa của thanh kiếm bên trong cơ thể của Trường Tôn Thiển Tuyết, lúc mi tâm của Trường Tôn Thiển Tuyết tỏa ánh sáng u lam nhàn nhạt, hắn đã biết thanh kiếm này sẽ không bao giờ gây nên nguy hiểm cho cô nữa.

Nhưng điều này cũng có nghĩa cảnh giới giữa hắn và Trường Tôn Thiển Tuyết đã cách nhau xa hơn.

Hắn nhắm mắt lại, cũng bắt đầu tu hành.

Tối nay, hắn tu hành khác với ngày thường.

Trong cơ thể hắn vang lên những âm thanh rất nhỏ, những con tằm nhỏ xíu đã xuất hiện.

Chúng cùng lúc há miệng nhả tơ, phun ra những tia chân khí nhỏ xíu.

Đây chính là vạn suối thành biển, tất cả không gian trong Khí Hải chậm rãi bị những tia chân khí đó tràn ngập, mà những tia chân khí vẫn không ngừng tuôn ra, không ngừng chảy vào trong Khí Hải.

Làm Khí Hải phồng lên muốn nứt.

Những tia chân khí nhỏ bé vẫn không ngừng ép vào.

Thấy Khí Hải muốn vỡ, Đinh Ninh vội thúc giục mở Thiên Khiếu ra, một luồng chân khí dũng mãnh tràn đi khắp nơi trong cơ thể hắn.

Dòng chân khí nhanh chóng chạy tuần hoàn khắp người hắn, đồng thời, bên trong khí hải, nguồn chân khí với và biển chân khí cũ đang hòa nhập vào với nhau, khiến chúng càng thêm đậm đặc.

Trong mỗi ngóc ngách, mỗi xương cốt hắn đều kêu lên lách cách.

Những tia chân khí nhỏ xíu không ngừng đột phá vách ngăn, chui vào bồi dưỡng tủy sống bên trong xương cốt.

Cửu Tử Tàm Thần Công hắn và Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh hoàn toàn hòa hợp với nhau.

Những con tằm nhỏ sau khi nuốt lại chân khí của mình trở vào, thì nhanh chóng biến mất.

Khí Hải trở lại bình tĩnh, nhưng tu vi đã tăng lên Luyện Khí thượng phẩm Hoán Tủy.

Trong tất cả các loại công pháp tu hành của các tông phái ở Trường Lăng, cảnh giới tu vi càng cao, chân khí và Chân Nguyên càng có tác dụng bồi dưỡng cho thân thể, giúp tăng thọ nguyên cho Tu Hành Giả.

Sau khi Khí Hải trở lại bình thường, trong ngũ tạng lại giống như dấy lên u hỏa, khiến ngũ tạng hắn vô cùng khô nóng.

Ngũ tạng chi khí càng vượng, thì lúc tu hành chân khí chuyển hóa càng nhanh, tốc độ tu hành cũng sẽ càng nhanh.

Điều này chứng tỏ, Cửu Tử Tàm Thần Công giúp người tu hành tới cảnh giới càng cao, thì tốc độ tu hành sẽ càng nhanh.

Đây là một chuyện rất khó chấp nhận.

Vì tất cả công pháp trong thiên hạ, đều là cảnh giới càng cao, thì tốc độ tu hành và phá cảnh càng chậm.

Thật ra, tu vi tiến cảnh Đinh Ninh không thể tính là nhanh, có những thiên tài ở tuổi này hắn sớm bước chân vào Chân Nguyên cảnh rồi.

Ví dụ như Linh Hư Kiếm Môn An Bão Thạch và Dân Sơn Kiếm Tông Tịnh Lưu Ly, hai quái vật chỉ mất có một tháng đã từ đệ nhất cảnh đột phá đến đệ nhị cảnh Luyện Khí.

Nhưng sau đó, từ đệ nhị cảnh Luyện Khí đến đệ tam cảnh Chân Nguyên cảnh, họ phải mất tới tám tháng.

Tốc độ này đối với Tu Hành Giả bình thường là cực kỳ khủng bố, vì bình thường Tu Hành Giả mất ít nhất phải mấy năm mới có thể làm được, còn nếu bị gặp vấn đề giống như Nam Cung Thải Thục, không cảm nhận được cả Thiên Địa Nguyên Khí, thì cả đời chỉ dừng lại ở đệ nhị cảnh mà thôi.

Nhưng tám tháng so với một tháng, chính là đã gấp tám lần.

Sau đó từ Chân Nguyên cảnh đến Dung Nguyên cảnh, đối với Tu Hành Giả bình thường, ít nhất cũng phải thêm tám lần nữa, nghĩa là mất sáu đến tám năm.

Giai đoạn kế tiếp lại thêm tám lần, chính là ít nhất sáu tám bốn mươi tám năm.

Nên đa số những tu hành giả tu vi đạt được cả đời chỉ tới đệ ngũ cảnh Thần Niệm cảnh mà thôi.

Tu hành giả Lục Cảnh đã thưa thớt, Thất Cảnh tông sư đương nhiên lại càng hiếm hoi.

Tuy, điểm đặc biệt này của Cửu Tử Tàm Thần Công, đã giúp cho Đinh Ninh được rút ngắn cực nhiều thời gian ở từng cảnh giới, nhưng ngũ khí càng tràn đầy, cơ thể không cân đối được, lại càng làm mất tuổi thọ nhanh.

Chính là dùng thiêu đốt tuổi thọ để đổi lấy tốc độ tu hành.

Nên Trường Tôn Thiển Tuyết đã từng kết luận, Cửu Tử Tằm chính là công pháp tự sát

***

Trong đạo quán của Bạch Dương Động, Tiết Vong Hư và Lý Đạo Ky ngồi nhìn ra bầu trời đang đầy tuyết bay.

"Ngươi gọi ta, chắc chắn không phải để cùng nhau ngắm tuyết."

Lý Đạo Ky lên tiếng sau một một lúc lâu im lặng: "Muốn nói gì thì nói đi, lề mề là bản tính của Trương Nghi, không phải của ngươi."

"Hôm nay ta đã viết thư cho Bắc Địa Quận Hạ Lan quận trưởng, ngày mai ngươi lập tức xuất phát, lúc ngươi tới nơi, đưa thư của ta cho hắn xem." Tiết Vong Hư nói, mặt vẫn nhìn vào những bông tuyết đang bay vòng vòng.

"Chuyện Bạch Sơn Thủy, bệ hạ rất tức giận, ngươi tuy không phải người Ngụy, nhưng dù sao cũng là người Hàn, hơn nữa lại đang ở Bạch Dương Động, không chừng sẽ bị liên lụy."

Lý Đạo Ky nhướng mày: "Chỉ cần Bạch Dương Động có ngươi còn ở đây, dù chuyện Bạch Sơn Thủy có dậy sóng tới cỡ nào, ta cũng không cần phải rời khỏi Trường Lăng. Đã ở chung lâu như vậy, nếu đã đến lúc phải chia tay, ngươi cứ việc nói thẳng, đừng có lấy cớ với ta."

Tiết Vong Hư bị vạch trần, cười ngượng nghịu, "Ta đâu có ý gì. Bạch Dương Động quá nhỏ, ta ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai có thiên phú như Đinh Ninh. Ta cũng chưa từng gặp hai tên tiểu quái vật trong truyền thuyết của Linh Hư Kiếm Môn và Dân Sơn Kiếm Tông, ta không biết họ so với Đinh Ninh thì thế nào, nhưng khi Đinh Ninh chiến thắng Tô Tần, là ta biết, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, thành tựu tương lai hắn nhất định sẽ vượt qua ta. Ta đã quá già rồi, dù có liều mạng, dù có tiêu hao tất cả thời gian còn lại, đừng nói là đại cảnh giới, cả tiểu cảnh cũng không chắc đã vượt qua kịp, còn không bằng giúp hắn đi trước một quãng đường."

Lý Đạo Ky trầm mặc.

Nếu hắn là Tiết Vong Hư, hắn cũng sẽ làm như vậy, nhưng hắn biết lần này rời đi, sau này sẽ không bao giờ gặp lại lão nhân này nữa.

"Nhân sinh gặp nhau, luôn luôn sẽ phải có lúc chia tay, ta với sư huynh ta cũng như thế."

"Ta cả đời ẩn nhẫn, chỉ làm càn hiển lộ cảnh giới một lần ở ngoài thành Trường Lăng. Cả đời ta, luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó. May mắn sư huynh đã mang đến cho ta Đinh Ninh, làm một lần láo xược, cảm thấy thực là có ý nghĩa."

Tiết Vong Hư mỉm cười, thò tay rút thanh tiểu kiếm bạch ngọc bên hông.

Lý Đạo Ky quay người lại.

"Ngươi hãy xem một kiếm này ''.

Nhưng Tiết Vong Hư lắc đầu, ý bảo hắn đừng lên tiếng, mà hãy tiếp tục nhìn về phía trước.

Sau đó Tiết Vong Hư vung kiếm.

Một luồng Kiếm Khí màu trắng từ trên thân kiếm dâng lên, kịch liệt vọt tới mũi kiếm.

Những bông tuyết ở phía trước bị một luồng khí cực mạnh hất văng đi, để lộ ra một vùng không gian trống không.

Bên trong không gian ấy, xuất hiện dương giác màu trắng uốn lượn.

Một chiêu "Bạch Dương Quải Giác" vô cùng đơn giản.

Chiêu thức bình thường nhất của Bạch Dương Kiếm Kinh.

"Ngươi phải nhớ kỹ."

Tiết Vong Hư rất hài lòng nhìn luồng Kiếm Khí, trịnh trọng nói với Lý Đạo Ky: "Bạch Dương Quải Giác, thứ quan trọng nhất không phải là giác nhọn, mà là ẩn nhẫn và hỗ trợ. Không biết ngươi có nhớ hay không, ngày đầu tiên ngươi vào Bạch Dương Động, ta đã dẫn ngươi đi xem một cuộc tranh đấu trong núi Bạch Dương."

Lý Đạo Ky nhắm mắt.

Hắn cố gắng nhớ lại.

Hắn nhìn thấy, hai con Bạch Dương sừng cong đấu với nhau, chúng đứng trụ vững, dùng chỗ rộng và dày nhất của chiếc sừng cong để ngăn cản sự va chạm của đối phương.

Chúng không hề phản kích.

Đối phương va chạm rất mạnh, cuối cùng làm y sừng của nó.

Nhưng nó vẫn chỉ cố gắng chống đỡ, né qua, rồi húc vào đầu đối thủ.

Lý Đạo Ky hít một hơi thật sâu, mở mắt, rốt cuộc đã hiểu rõ hàm nghĩa thực sự của "Bạch Dương Quải Giác".

Tiết Vong Hư nhìn hắn, biết hắn đã lĩnh ngộ, mỉm cười hài lòng, đưa tiểu kiếm bạch ngọc cho Lý Đạo Ky.

Lý Đạo Ky nhận kiếm, quỳ xuống trước mặt Tiết Vong Hư, làm ba cái đại lễ, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Hắn không nói một lời nào, bước đi càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Tiết Vong Hư.